Sân trường buổi đêm, trong tòa nhà văn hóa hầu như không có người.
Trong phòng học ở lầu cao nhất, đèn vẫn sáng, nếu như bước lại gần nhìn vào, sẽ phát hiện bên trong hình như không có người.
Nhưng.... ở trong góc có một cặp đôi uyên ương đang quấn quýt lấy nhau.
Người đàn ông cao lớn cường tráng, bên dưới là một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn không rõ mặt, thiếu nữ dưới thân anh ta đang run rẩy co rút, thanh âm giống như mèo con làm nũng, rốt cuộc là đang phản kháng hay là đang quyến rũ, cũng không rõ nữa.
Cơ ngực của người đàn ông dưới lòng bàn tay của Tô Trăn, càng lúc càng nóng. Rõ ràng đã bước sang mùa thu mát mẻ rồi, cổ của Cố Thanh Nhượng từng giọt mồ hôi thuận theo liên tục chảy xuống cơ ngực, rơi xuống mu bàn tay của Tô Trăn.
Tô Trăn tiến lùi khó khăn, chống lại, sờ ngực của người đàn ông. không chống lại, Cố Thanh Nhượng sắp dán sát lên trên người cô rồi.
Tô Trăn run rẩy thu tay lại, thế nhưng tay lại bị Cố Thanh Nhượng bắt lại. Anh bắt lấy tay cô, đặt ở phần sau eo không một chút thịt dư thừa của anh.
Nhìn có vẻ giống như là thiếu nữ xinh đẹp chủ động bò lên người đàn ông cường tráng vậy.
Ánh mắt người đàn ông vừa ái muội và nóng bỏng, ánh mắt nhìn xuống lướt qua đôi môi đỏ mọng, rơi vào bên trong cổ của Tô Trăn.
Khoảng cách giữa hai người hiện giờ là không có khe hở, tiếng hít thở nặng nề của Cố Thanh Nhượng ở bên tai Tô Trăn giống như đánh trống.
" Bạn học Tô có cảm thấy nóng không, nếu không thì cởi cúc ra?"
Miệng người đàn ông thì hỏi muốn hay không, nhưng tay đã bắt đầu cởi cúc áo đầu tiên của Tô Trăn rồi, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp non mịn của thiếu nữ.
" Em không nóng, em không muốn....Cố Thanh Nhượng..." nét phong tình ở giữa hai hàng mày của Tô Trăn đẹp đến mức giống như yêu tinh.
Yêu tinh đáng thương bị trích tiên thanh lãnh bạo phát thú tính vây trong lồng ngực mặc người khinh bạc.
"Em nóng, chỉ là bản thân em không biết thôi".
Trong mắt Tô Trăn đều là nước mắt, sương mù mờ mịt, cô chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt rơi xuống gò má.
Ngực của cô chống ở phía trước ngực của người đàn ông phập phập phồng phồng lên xuống.
Trước khi hai giọt nước mắt rơi xuống mất, Tô Trăn cảm thấy bị một đầu lưỡi to liếm mất, một dòng điện từ chỗ bị chạm vào chạy dọc khắp toàn thân.
Tô Trăn cảm thấy rất khó chịu, cơ thể nóng đến kỳ lạ, mềm nhũn đến kỳ lạ, một chút sức lực cũng không có, sau lưng là bức tường mát lạnh, nước lửa giao nhau, cô nhịn không được phát ra âm thanh kiều mị.
" Cố Thanh Nhượng....ưm.... anh buông tha cho em đi.....ưm...."
Hai hàng lông mi của Tô Trăn run rẩy cọ lên trên mặt của Cố Thanh Nhượng, dái tai trái bị đôi môi ấm nóng của anh ngậm lấy.
"Anh...."
Tô Trăn đột nhiên không biết nên đẩy Cố Thanh Nhượng hay là nên ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông ngậm lấy dái tai của cô, trong tai đều là tiếng anh ngậm vào nhả ra tai nhỏ, thanh âm chọc người xấu hổ, thậm chí còn có tiếng thở gấp khó nhịn của người đàn ông.
Thanh âm khàn khàn thấm đẫm dục vọng ham muốn, trầm thấp khàn khàn, hoóc-môn nam tính bạo phát.
"Cố..." Tô Trăn đến nói chuyện cũng nói không rõ, dường như cơ thể đã không còn là của cô nữa rồi.
Dái tai trong miệng của người đàn ông dường như là một loại kẹo có mùi vị vô cùng ngon, nên không cảm thấy phiền mà cứ mút vào nhả ra.
Cơ thể của người đàn ông càng lúc càng ép sát, hận không thể ép chặt vào người Tô Trăn, tai bị anh ăn phạm vi tiến tới càng lúc càng lớn.
Ngậm thì cũng thôi đi, Cố Thanh Nhượng không biết học được thói xấu ở đâu, hoặc có thể nói đàn ông ở phương diện này đều là không thầy tự giỏi, anh thế nhưng lại dùng đầu lưỡi trêu chọc dái tai.
Ngứa, ngứa tận vào tim. Nhưng lại không thể gãi.
Mắt Tô Trăn lại rưng rưng nước mắt.
Cố Thanh nhượng vội vàng vén mấy sợi tóc rơi xuống của Tô Trăn lên, đặt ở sau tai, thanh âm mút mát kèm theo nước bọt không ngừng nhắc nhở Tô Trăn, người đàn ông đang đè mình đang làm cái gì.
"Cố Thanh Nhượng... anh không phải nói chúng ta... là bạn tốt sao?"
Tô Trăn thật không dễ dàng một hơi nói ra một câu hoàn chỉnh.
Người đàn ông quả nhiên phản ứng lại.
Hơi thở hổn hển nóng bỏng toàn bộ đều phun vào tai và cổ của Tô Trăn.
" Đúng vậy, là bạn tốt" Cố Thanh Nhượng thấp giọng cười giống như " Thế nên anh chỉ là....liếm dái tai của bạn tốt mà thôi".
Nói xong, lại ngậm vào.
Tô Trăn bịt chặt miệng, thanh âm từ trong miệng đứt quãng truyền ra, ở trong phòng học không người nên đặc biệt tạo tiếng vang.
Tô Trăn không dám tin thanh âm đứt quãng đó là do cô phát ra.
Nhưng Cố Thanh Nhượng rõ ràng rất thích.
Anh bỏ qua cho tai của Tô Trăn, nghiêm túc khen ngợi cô kêu nghe rất hay.
" Bạn tốt của tôi".
Tô Trăn khí huyết không lưu thông, chiếc cúc thứ 2 đã bị mở ra, để lộ ra hình dáng chiếc áo lót ôm sát đôi gò bồng đào.
" Anh không được nhìn..."
" Được, tôi không nhìn, là một người bạn tốt, tôi không thể nhìn". Người đàn ông thở gấp.
Nhưng lại nóii lái sang hướng khác, " Nhưng tôi có thể hôn bọn nó".
Làm bộ muốn đè người xuống.
" Không được!"
Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Tô Trăn gan lớn véo eo Cố Thanh Nhượng, " Anh không được hôn".
" Vì sao không được hôn?" Cố Thanh Nhượng dường như rất khó lý giải vấn đề này.
" Không được hôn chính là không được hôn.... Cố Thanh Nhượng anh là đăng đồ tử!"
Cái gì mà nam thần, cái gì mà cao lãnh như hoa, cái gì mà thanh tâm quả dục không gần nữ sắc chứ, tất cả đều là giả hết! rõ ràng chính là con quỷ háo sắc!
Cố Thanh Nhượng môi mỏng khẽ mở, " Nàng cái tiểu nữ tử này, thật không biết điều, nếu như không phải nàng có.... dáng người xinh đẹp."
Cố Thanh Nhượng ánh mắt lưu chuyển nhìn cảnh đẹp trước mắt, thật là hợp tình đọc lời thoại.
" thì đầu nàng đã rơi xuống đất từ lâu rồi."
" Cái gì?"
" Hiện tại, bạn học Tô đã biết đọc lời thoại chưa?" Cố Thanh Nhượng cười nói, " Bạn học Tô năng lực nhận biết không quá tốt, là một người bạn tốt của bạn, tôi chỉ có thể gắng gượng dùng ngôn ngữ cơ thể để dạy bạn cái gì gọi là bắt nạt, cái gì gọi là trêu chọc".
"Miễn cho bạn học Tô hiểu lầm"
"Được rồi, chúng ta tiếp tục. "
Tô Trăn không chút tin tưởng trợn mắt nhìn anh, thế nhưng trong mắt nét quyến rũ quá mạnh, không có chút lực uy hiếp nào.
Tô Trăn đầu tóc rối loạn, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước xuân, từ trong ra ngoài có một loai cảm giác ngọt ngào giống như vừa mới được yêu thương qua vậy, dụ người đến ăn.
" Chúng ta vẫn muốn tiếp tục?" Trong giọng nói mềm mại của Tô Trăn như đang kìm xuống sắp khóc.
" Cô không muốn tiếp tục...."
Bạn học Tô cảm thấy không thoải mái à?" Cố Thanh Nhượng hỏi, "Bạn học Tô gọi rất dễ nghe"
"Ha.... cảm ơn anh" Tô Trăn cúi thấp đầu.
Đầu ngón tay của Cố Thanh Nhượng vuốt nhẹ vào dái tai của Tô Trăn, ý vị không thể rõ ràng hơn.
Anh đích xác vẫn còn nghĩ muốn tiếp tục, hơn thế nữa còn lập tức hành động.
Tô Trăn mắt đảo vòng, chủ động chống người dậy, đem cơ thể mềm mại của bản thân tiến vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của người đàn ông, hai tay ôm cổ Cố Thanh Nhượng, mặt dán vào lồng ngực của anh.
Con cừu nhỏ ngoan ngoãn mềm mại thật chọc người thích.
Cố Thanh Nhượng giật giật lông mày.
" Đã như thế, bạn học Tô..." " Chính ta tiếp tục đọc lời thoại đi".
Tô Trăn vội vàng cắt đứt lời anh, Từ trong lồng ngực Cố Thanh Nhượng nhìn anh, " Chúng ta đọc lời thoại đi, được không?"
Cố Thanh Nhượng không có từ chối, cũng không có đồng ý, giật giật lông mày nhìn cô.
" Tường trong này rất lạnh, lưng của em đều bị lạnh cóng rồi, không tin anh sờ xem".
Mong muốn cầu sinh của cô quá mãnh liệt, Tô Trăn kéo lấy tay của Cố Thanh Nhượng đặt vào sau lưng cô, để chứng minh bản thân cô không nói dối.
Đặt cùng nhau, loại hành động giống như mời gọi này, Tô Trăn chắc chắn làm không được, nhưng sau khi cô bị Cố Thanh Nhượng không ngừng chèn ép đến giới hạn mới, Tô Trăn phát hiện, so với việc bị Cố Thanh Nhượng liếm mút lỗ tai, thì để anh sờ một chút đằng sau lưng cảm nhận độ ấm, thế nhưng lại biến thành một chuyện nhỏ.
Người đàn ông vừa sờ, quả nhiên rất lạnh.
" Chúng ta đi qua ghế ngồi được không?" Thiếu nữ xinh đẹp trong lồng ngực hỏi.
Trong lòng đang căng thẳng muốn chết.
Cố Thanh Nhượng dường như thật sự rất thích Tô Trăn làm nũng, anh hít một hơi thật sâu, lại cố gắng khắc chế, tay siết chặt lấy eo của Tô Trăn một cách xấu xa, đem cô ôm lại, bản thân ngồi lên ghế, kéo Tô Trăn vào trong lồng ngực.
Kịch bản nhét vào trong tay Tô Trăn " đọc đi".
Tô Trăn vẫn đang thở không ra hơi, nhưng cô ngồi trong ngực Cố Thanh Nhượng không dám động lung tung.
Cô cảm thấy, vừa nãy Cố Thanh Nhượng thật đáng sợ, sự hứng thú của anh bị kích thích, chỉ cần không cẩn thận một chút là đã cọ ra lửa rồi.
" Sao cơ thể lại cứng như vậy làm gì? " Cố Thanh Nhượng ở bên tai của Tô Trăn, thanh âm trầm thấp từ tính, còn mang chút phóng đãng dư âm của lúc nãy "không quen ngồi trong lòng tôi?"
Tô Trăn vui vẻ, " Em cảm thấy ghế..."
"Thế thì em hãy cố gắng làm quen đi".
Tô Trăn lúng túng gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng.
Tiếng bước chân trên hành lang.
Tô Trăn bị doạ chút nữa bắn lên, bị Cố Thanh Nhượng giữ chặt eo.
"Sợ cái gì?" Nam thần cao lãnh lười biếng hỏi, nhưng ngữ khí không tốt "Tôi không thể gặp người đến như vậy sao? Bạn học Tô với tôi ở cùng nhau, lúc nào cũng có cái loại cảm giác như sợ bị bắt gian vậy, xem ra là tôi vẫn chưa đủ nỗ lực rồi".
Cơ thể của Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng giam chặt, không đứng lên được.
Bước chân càng lúc càng gần.
Còn 5 bước nữa.....
" Cố Thanh Nhượng....." Tô Trăn đẩy anh.
Không có phản ứng, thậm chí càng ôm càng chặt.
Còn hai bước.....
" Xin anh đó".
Còn một bước nữa......
Cửa phòng bị đẩy ra.
Giáo viên trực ban cầm đèn pin, vẻ mặt kinh ngạc, "Hả? Bạn học Cố?"
Cố Thanh Nhượng sinh viên nổi tiếng của Mân Ân, toàn trường từ sinh viên cho đến giáo viên ai cũng biết anh.
Đột nhiên nhìn thấy anh, thầy giáo có chút kinh ngạc.
" Bạn học đang trùm thảm ở trên đùi em...."
"Cậu ấy là bạn cùng phòng em, chúng em tập thoại đến tận bây giờ, cậu ấy thể lực kém, còn có chút phát sốt, nói rất lạnh." Nam thần Cố Thanh Nhượng thành thật giải thích với thầy giáo.
" Àh, ừ, thế thì nên sớm quay về thôi".
Thầy giáo đi rồi, vừa đi vừa ra dấu, thân thể của bạn học kia có chút nhỏ, giống như là nữ sinh...
Hơn nữa cái gì mà trên chân, rõ ràng là trong lồng ngực mà..
Thầy giáo lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp như vậy tỏ tình đều từ chối, hoá ra thích nam sinh yếu ớt.
......có lúc tin đồn cứ như thế mà bị lan truyền.
Tay Cố Thành Nhượng dọc theo lưng của Tô Trăn từ từ di chuyển lên phía trên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào dái tai vừa nãy mới ngậm trong miệng của Tô Trăn.
Tô Trăn không biết thầy giáo đã đi rồi, nên dù anh trêu chọc như thế nào thì cô cũng đều không động không phản kháng, đến khi nhìn thấy nụ cười mang ý trêu đùa của Cố Thanh Nhượng, Tô Trăn quay đầu nhìn, Thầy giáo đã sớm đi rồi.
"Anh...." Cô căn bản không phải là đối thủ của Cố Thanh Nhượng.
Tô Trăn nắm tay đỏ hồng bị Cố Thanh Nhượng cười đùa trêu trọc trong lòng bàn tay.
Những ngày luyện tập sau đó, Cố Thanh Nhượng đột nhiên nghiêm chỉnh lại, không kéo Tô Trăn đọc kịch bản nửa đêm nữa, cũng không phụ đạo kèm 1, chỉ là có lúc tay sẽ không cẩn thận cọ vào tay Tô Trăn a, mông a, ngực a.
Khiến cho Tô Trăn tức nhất là, người này rõ ràng là cố ý, thế nhưng vẫn cứ giả vờ là không cẩn thận, luôn xin lỗi ở trước mặt người ngoài.
Trời biết, lúc anh ta xin lỗi tay cũng không an phận!
Thời gian trôi nhanh.
Vở kịch lớn của Mân Ân, chính thức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT