Trong tiểu thuyết, nam chính là nhân vật phong vân, là người mà các sinh viên bình thường mong ngóng đến gãy cổ cũng không được.
Tuy rằng đại học Mân Ân là trường đại học top 1 ở trong nước rồi, có rất nhiều sinh viên ưu tú.
Tô Trăn và bạn học xếp hàng vào hội trường buổi diễn thuyết, lần lượt vào chỗ ngồi.
Tô Trăn hiện tại đối với việc nghe diễn thuyết lần này có bóng ma tâm lý.
Lần trước sau khi nghe diễn thuyết, khiến cho cô bị gắn với nam thần Cố Thanh Nhượng tạo ấn tượng xấu đầu tiên trước thầy cô và các bạn trong trường.
Lần này cô rất cẩn thận luôn bám chặt lấy Ngô Đình và Mã Y Minh, trái phải một người, bảo đảm rằng bản thân sẽ không phải đơn độc.
Mấy ngày không gặp, Cố Thanh Nhượng vẻ ngoài vẫn như cũ thanh lãnh cao quý, khiến người ta ở trước mặt anh không dám càn rỡ.
Nhưng rõ ràng bản thân anh ta chính là người càn rỡ nhất.....
Bên cạnh Cố Thanh Nhượng có hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, Cho dù cả quá trình Cố Thanh Nhượng hầu như không giao lưu gì với hai người bọn họ thì cũng không ngăn cản được ánh mắt ngưỡng mộ của hai người bọn họ liên tục nhìn về mình.
Bên cạnh nam thần Cố Thanh Nhượng, luôn luôn không thiếu các ánh mắt ngưỡng mộ.
Tô Trăn làm đà điểu cúi đầu thật thấp, không nhìn lên khán đài, bên tai tràn đầy thanh âm thanh nhuận của Cố Thanh Nhượng.
Không thể không nói, giọng nói của nam chính đúng là có sức hấp dẫn, giống như ánh mặt trời trong ngày tuyết rơi, khiến cho người ta không tự chủ được mà im lặng nghe anh nói.
Tư liệu đều được chuẩn bị đầy đủ, diễn thuyết tổng thể dễ dàng nói trôi chảy, các luận điểm cũng được diễn giải một cách rõ ràng.
Lại thêm sức hút của bản thân nam thần, ngoài Tô Trăn ra, cho dù là nam hay nữ, ai cũng đều rất chăm chú nghe.
Hai tiếng sau buổi diễn thuyết cũng kết thúc, tô Trăn nhẹ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, ánh mắt đột nhiên đụng phải đôi mắt đen nhánh không cảm xúc.
Đôi mắt đen láy đấy giống như lồng giam, giam con chim ngu ngốc bằng dây xích cũ kỹ đang cố gắng muốn trốn thoát bay ra ngoài.
Tô Trăn bị dọa đến mức cả người rét run, nhìn lại lần nữa, biểu cảm của Cố Thanh Nhượng vẫn là nghiêm túc giảng giải các kiến thức an toàn, thanh âm vẫn trầm ấm như cũ, dường như mọi chuyện lúc nãy chỉ là do cô cảm giác sai.
Cố Thanh Nhượng cúi thấp đầu lật sách, không biết đọc thấy cái gì, động tác từ từ chậm lại hơn rất nhiều cùng với đó là thè đầu lưỡi liếm liếm môi, ngước mắt vẫn như cũ nhìn về hướng Tô Trăn, giống như đang hồi tưởng về hương vị của món ăn quý hiếm nào đó.
Không có ai chú ý đến động tác này của anh chỉ có Tô Trăn nhìn thấy, trong lòng phát ra tiếng chuông cảnh báo lớn.
Cô chỉ cảm thấy món ăn ngon không phải ở trong quyển sách kia, món ăn ngon đang ngồi ngăn ngắn trên ghế, nghe giảng một cách ngu ngốc.
Diễn thuyết kết thúc, một tràng vỗ tay cuồng nhiệt, các bạn học sinh vỗ tay tới tập cổ vũ học trưởng Cố.
Tô Trăn vỗ tay liên tục vì khấn khích.
Quả nhiên mắc bệnh " không thể nhìn nam chính" mà, vừa trông thấy nam chính khiến cho cô cả người không thoải mái.
**
Thêm một tuần nữa là đến kỳ nghỉ lễ 11 ngày, bạn phòng ký túc đều rất mong chờ, riêng Tô Trăn thì không hề.
Cô đã hỏi qua rồi, ba Tô vẫn chưa quay về, thế nên cô quay về sẽ phải đối mặt mẹ kế và em gái kế hai người này đều có mối quan hệ rất kém với cô, may mắn thay Tô Trăn đã xin trường cho ở lại được.
" Cậu thật sự không quay về sao?" Ngô đình "xẹt" một cái xé vỏ kẹo mút cho vào trong miệng ngậm.
" Ừ mình không về".
" Sao cậu lại không về? Cậu là con vợ cả, mẹ kế cậu chỉ là người đến sau, địa vị cậu cao hơn bọn họ, phải về cấp sắc mặt cho bọn họ mới đúng" Mã Y Mình nghịch máy ảnh của cô ấy, thật thà hỏi.
Tô Trăn bật cười véo má Mã Y Mình " bảo bối à, câụ xem nhiều tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, đương nhiên con cái đối với ba mẹ luôn là bảo bối a".
Tô Trăn không có mẹ nên chỉ là cỏ dại thôi.
Ở thế giới cũ Tô Trăn cũng không có ba mẹ, lúc cô chưa được mười tuổi thì ba mẹ bị tai nạn máy bay chết hết, cô một mình sống nhờ vào tài sản thừa kế đến lớn, thế nên khi xuyên đến thế giới này cô ngược lại cũng không có chút khó chịu nào.
Tóm lại ở đâu cũng chỉ có một mình.
Nhưng cho dù quạnh quẽ, nhưng cũng may không có thân thích cực phẩm nào, anh chị em của ba mẹ Tô đều thương tiếc vì cô là cô nhi, thế nên đối với cô rất tốt, cô cũng coi như là được các trưởng bối yêu thương.
Đến nơi bày, có ba, nhưng kéo theo đó là mẹ kế và em kế phiền phức.
Lúc đọc tiểu thuyết, Tô Trăn đã lĩnh hội được năng lực kiếm chuyện vô cùng mạnh mẽ của mẹ kế, em kế.
Tốt nhất vẫn là không về, yên tĩnh được một chút.
Một tuần tiếp theo này của cuộc sống của Tô Trăn trôi qua rất bình lặng. Tô trăn cũng không nhìn thấy Cố Thanh Nhượng, nhưng mà thường xuyên " nhìn thấy" anh ta.
Ngoài sự cố ngoài ý muốn với Tô Trăn trước kia, thì nam thần Cố Thanh Nhượng sau đó cũng không hề có thêm những tin tức tình ái tương tự như thế nữa, vẫn như anh của mọi khi.
Trên báo và tạp trí của trường, chiếm cứ phần lớn trong diễn đàn là lễ trao giải cuộc thi, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hình dáng cao lãnh của nam thần, cô cũng giống như những người khác, dần dần cảm nhận được khoảng cách giữa sinh viên bình thường và học thần phong vân.
Tô Trăn với nhóm bạn cùng nhau lên lớp, đi ăn, đi dạo, loại bỏ hết những điều khó chịu đi, những ngày này trôi qua vô cùng thoải mái.
Cuộc sống thoải mái như vậy khiến cho da đầu căng thẳng của Tô Trăn buông lỏng đi rất nhiều, khôi phục lại bản tính vốn có của cô, là một người dễ bị ăn hiếp, chỉ cần bị người ta chọc một cái là liền mềm như bông.
Nhưng mà... cuộc sống luôn có những điều bất ngờ......
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, sau khi tiết chuyên ngành kết thúc, cô giáo cũng là chủ nhiệm lớp cô đã công bố một tin tức.
Cô giáo vẻ mặt tươi như hoa, biểu cảm chính là " các em dẫm được vận cứt chó rồi vô cùng sung sướng đi".
Đến đến, các bạn học thu dọn đồ đạc dừng tay, tcô có chuyện muốn công bố.
Danh sách 11 sinh viên ở lại trường, lớp trưởng các lớp đã nộp ngày hôm qua, tôi nhìn một chút, hình như đều là các bạn nữ, thêm nữa dáng vẻ cũng không tồi. Vở kịch của trường đang trong giai đoạn tuyển diễn viên, vừa hay có 11 ngày nghỉ để luyện tập, tôi liền đem danh sách vài sinh viên lên báo danh.
Bên dưới các sinh viên đang xì xào bàn tán.
" Lớp chúng ta có hai bạn may mắn đó chính là Tô Trăn và Tần Tiểu Manh"
"oa, Tô Trăn, cậu dẫm vận cứt chó gì vậy!"
Tô Trăn không có phản ứng lại. Mã Y Minh kích động đập vào lưng Tô Trăn, " Đó chính là vở kịch lớn của Mân Ân!"
Ngô Đình nhấc bàn tay giống như miếng cao da chó của Mã Y Minh đang tác quái ra, " Bỏ móng vuốt của cậu ra khỏi người Tô Trăn".
" Dẫm được vận cứt chó" đầu óc Tô Trăn một trận choáng váng:......
Rất nhiều sinh viên vô cùng ảo não, sớm biết sẽ ở lại trường được chủ nhiệm nhớ tên còn được tham gia giai đoạn tuyển chọn diễn viên, chỉ là không quay về thôi a, cơ hội ngàn năm có một tốt như vậy, sau này thực sự tham gia phỏng vấn, không biết còn gặp bao nhiêu khó khăn.
Đại học Mân Ân là đại học số một ở trong nước, vô cùng coi trọng việc trau dồi kiến thức và các trải nghiệm văn hóa của sinh viên.
Cuộc cạnh tranh lúc này cũng chính là một cơ hội, buổi tập kịch hai năm một lần của Mân Ân, lúc đó sẽ mời rất nhiều người đến xem, có cả rất nhiều người có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Giống như đại học Hoa Thanh ở bên cạnh, đều là đại học top đầu trong nước,Hoa Thanh tuy rằng nổi tiếng là thiên về khoa học tự nhiên thế nhưng dàn hợp xướng ở Hoa Thanh lại nổi tiếng ở trong và ngoài nước.
Mặc dù thành viên của dàn hợp xướng không phải sinh viên chuyên ngành thanh nhạc, thậm chí còn đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng mà dù cho là đêm hội nổi tiếng cũng sẽ thường thấy sự xuất hiện của thế hệ các thành viên dàn hợp xướng.
Chính vì vậy dàn hợp xướng chính là nét đặc sắc của Hoa Thanh, mà điểm đặc sắc hấp dẫn của đại học Mân Ân chính là kịch nói.
Nội dung vở kịch của Mân Ân mỗi năm mỗi khác, năm ngoái là ca ngợi công lao của các anh hùng anh dũng chiến đấu thành lập lên đất nước Trung Hoa, năm nay nghe nói đề tài là về truyền thống văn hóa.
Nhưng bất luận thế nào, có thể được chọn tham gia vở kịch, thì đều là người vô cùng vinh dự tại Mân Ân.
Tô Trăn và Tần Tiểu Manh bị người ngưỡng mộ vây quanh.
Mỗi khoa sẽ đề cử một số người, sau đó loại bỏ đi một số người rồi đến phỏng vấn nhân vật trong vở kịch toàn trường, quá trình đòi hỏi tuyển chọn càng lúc càng cao.
Tô Trăn bị lây nhiễm không khí vui tươi háo hức của các bạn học, dần dần cảm thấy bản thân có thể tham gia vào một vở kịch lớn như vậy là một niềm vinh dự vô cùng lớn.
" Trời ạ, người trong phòng mình có một nửa là được tham ra tuyển chọn cho vở kịch".
Quay lại phòng ký túc, Mã Y Mình vinh dự cảm thán " phòng ký túc của chúng ta là nơi thần tiên nào vậy a!"
Ngô Đình cũng rất vui vẻ cho Tô Trăn và Tần Tiểu Manh, nhưng cô ấy càng thích trêu trọc Mã Y Mình " thật đáng tiếc, cậu chỉ là một người bình thường thôi. Các cô ấy mới là thần tiên, cậu cùng lắm chỉ là một cái ký túc.
" Thế....thế cậu cũng chỉ là một cái ký túc xá!" Mã Y Mình không muốn yếu thế phản bác lại.
" đúng đúng". Ngô Đình đáp lại một cách thờ ơ.
Mã Y Minh một quyền đánh vào bông.
" Tô Trăn, cậu nghỉ 11 ngày cũng không quay về à?" Tần Tiểu Manh do dự một lát vẫn nhịn không được hỏi.
Đối với Tần Tiểu Manh mà nói có thể nhận được giới thiệu trực tiếp của khoa tham gia vở kịch, đây là chuyện vô cùng đáng ăn mừng. Nhưng nếu như cùng tiến vào còn có cả Tô Trăn, thì niềm vui sướng này liền bị giảm đi một nửa rồi.
Bản thân Tần Tiểu Manh cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy bạn cùng phòng ký túc Tô Trăn này, cô ta nhìn chỗ nào cũng không hề cảm thấy thuận mắt, dường như trời sinh đối địch vậy.
" Ừ không về" Tô Trăn đáp lại, không phải cô giáo đã sớm nói rồi sao.
Thật ra người gốc Kinh đô giống Tô Trăn và Tần Tiểu Manh 11 ngày nghỉ lễ lớn mà không quay về, cũng có chút kỳ lạ. Nhà của Mã Y Minh ở phương nam, dù phải ngồi máy bay về thì cô ấy cũng không ở lại trường, nhưng hai cái người gốc ở đây lại ở lại.
Tô Trăn biết vì sao Tần Tiểu Manh không quay về nhà, đó là vì để đi làm thêm tiện hơn. Học phí của đại học Mân Ân rất đắt, điều kiện gia đình của các sinh viên ở đây cũng rất tốt, rất ít người phải lo lắng về học phí.
Nhưng nữ chính không giống như vậy. Trong tiểu thuyết mô tả nữ chính là người thiện lương đáng yêu, giống như cỏ dại kiên cường. Thế nên tất nhiên, nhà của cô ta cũng không có tiền, thậm chí là có chút khó khăn.
Vì nữ chính có tính cách mơ hồ, học hành cũng không giỏi, căn bản không lấy được học bổng. Lại thêm tính cách hậu đậu thường xuyên không cẩn thận làm hỏng cái này làm vỡ cái kia, đều phải cần bồi thường. Thế nên trước khi cô ta chân chính ở cùng với nam chính, khó khăn về kinh tế, khó khăn về học phí đều là những vấn đề lớn.
Tô Trăn nhớ đến một vấn đề, trong tiểu thuyết có miêu tả nữ chính, tiếng anh của cô ấy đến nói những câu đơn giản thường ngày cũng lắp ba lắp bắp, thế thì làm sao cô ấy có thể thi vào đại học top đầu được nhỉ.
Chẳng lẽ tác giả đơn thuần vì muốn hai người nam nữ chính ở bên nhau, nên đã bỏ qua mất điều này.
Nhưng đây rõ ràng không phải là vấn đề mà Tô Trăn phải lo lắng, cô chỉ biết, đây là vở kịch lớn của Mân Ân, trong nguyên tác là cảnh định tình của nam nữ chính, có thể coi là giai đoạn thứ hai trong tiểu thuyết.
Là một nữ phụ sẽ chết thảm trong tương lại, còn không mau chóng cách càng xa trốn càng xa, thế nhưng lại cùng tham gia...
"Leng keng"
Tô Trăn nhận được tin.
" Mời các sinh viên tham gia ứng tuyển cho vở kịch, lập tức đến hội trường lớn tập hợp".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT