Vài ngày sau đó, Tiêu Chiến dẫn một mình Vương Nhất Bác đi dạo ở Cairo, trong đội lại có người về Paris trước, tiểu yêu quái trở thành chuyên gia dẫn đường, tính luôn cả cậu, đoàn đội còn lại bốn người.
Mỗi ngày Lola đều đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, cùng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn sáng, ở trên bàn ăn, Tiêu Chiến cơ hồ đều không giao tiếp với Vương Nhất Bác.
Lola lại luôn quan tâm xem tiểu yêu quái ngủ có ngon hay không, vết thương có đau hay không, đã tắm hay chưa?
Bác sĩ nói, vết thương trên chân tốt nhất là nên tránh nước vài ngày.
Bữa sáng Vương Nhất Bác cũng bắt đầu ăn bánh mì bột chua, vụn bánh mì rơi đầy khăn ăn, Tiêu Chiến ở trong phòng đã dạy cậu, ăn kiểu bánh mì này, phải dùng khăn ăn phủ lên quần áo.
"Tắm rồi, ngày nào cũng tắm."
"Tắm rồi? Sao cậu lại tắm vậy, vết thương sẽ không nhiễm trùng đấy chứ?"
"Tôi khoẻ rồi, tôi còn giặt áo, giặt quần, giặt giày, còn cả..."
Tiêu Chiến che miệng ho khan, còn cả, còn cả cái gì?
Còn nói nữa tiểu yêu quái sẽ kể hết một lượt số quần áo vừa giặt mất, một nửa trong chỗ đó là đồ của Tiêu Chiến.
Đối với chuyện giặt quần áo này Vương Nhất Bác rất không nghe lời, ngày nào Tiêu Chiến cũng nói khách sạn có dịch vụ giặt là, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ hằng ngày tự mình giặt, giặt cho cả hai người.
Sẽ có lúc Tiêu Chiến cầm cốc nhìn Vương Nhất Bác giặt quần áo, cậu khom người, trong nước đều là bong bóng, tiểu yêu quái thích dùng xà phòng khách sạn đưa, vị chanh, có hơi đắng.
Xà phòng hương chanh kiểu này, luôn khiến Tiêu Chiến nhớ đến ngày hôm đó, khi anh lần đầu tiên ngửi được mùi này, tiểu yêu quái đứng trên ban công, sau lưng treo quả xoài xanh, kẽ ngón tay tràn ra bong bóng xà phòng.
Lola trách Vương Nhất Bác: "Tiểu yêu quái, tại sao cậu phải tắm chứ, vốn dĩ có thể lành rất nhanh mà."
"Bởi vì đại nhân nói, không tắm không được ngủ."
Vương Nhất Bác nhai bánh mì, Tiêu Chiến còn chưa kịp ho khan, cậu đã nói xong.
Lola khó mà tin nổi, cô mở to hai mắt nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn sang Tiêu Chiến, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, cuối cùng cho rằng tiểu yêu quái đang nói xằng, ông chủ sao lại quản việc đi tắm đi ngủ của cậu cho được.
Tiêu Chiến bưng ly cà phê, lơ đãng nói một câu: "Là tôi không tắm không thể ngủ, hôm qua tôi có nhắc đến với tiểu yêu quái."
"Nhưng mà đại nhân, tối hôm qua anh còn nói..."
"Vương Nhất Bác, cậu ăn xong rồi à? Hôm nay đến sân vận động cũ, phải lên đường thôi."
Ông chủ đã đổi đề tài, Lola cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không theo kịp, nhất định là tiểu yêu quái không nói rõ, không có khả năng là cậu ấy ở trong phòng ông chủ đâu ha...
Ăn sáng xong xuất phát đến sân vận động, Lola cũng ra khỏi khách sạn, cô hỏi Tiêu Chiến:
"Ông chủ, em đi cùng hai người nhé, hôm nay em cũng không có việc."
"Lola, nếu không có việc gì thì em đi điều tra một chút chuyện nhà cửa của Vương Nhất Bác đi, tôi cảm thấy quyền tài sản có chút kỳ lạ."
Lola mới nhớ ra chuyện này, gật đầu đồng ý. Cô và Tiêu Chiến đã từng thảo luận, nghi ngờ chủ nhà đã trộm giấy tờ của mẹ Vương Nhất Bác. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi đây, tiểu yêu quái vẫn phải quay lại đó sống.
Tiêu Chiến đã dặn: "Điều tra rõ ràng rồi lại nói chuyện với chủ nhà, tốt nhất là sau khi chúng ta rời đi, Vương Nhất Bác về đó ở không cần đóng tiền thuê nhà nữa, cậu ấy đã nghèo đến mức không có đồ ăn rồi."
Tách khỏi Lola, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi bộ đến địa chỉ cũ của sân vận động Cairo.
Nơi đó từng là sân vận động lớn nhất Ai Cập, sau đó bởi vì cuộc đảo chính đảng phái mà xảy ra sự kiện đổ máu, phải dời đi chỗ khác, bây giờ là phòng trưng bày ngoài trời.
Tiêu Chiến chụp hình suốt dọc đường, Cairo là thành phố màu vàng, luôn có những khoảng đổ bóng khiến Tiêu Chiến hài lòng, anh chụp rất nhiều hình. Ví dụ như hiện giờ, anh đang loay hoay với "cảnh người" thường xuyên xuất hiện nhất:
"Vương Nhất Bác, cậu đứng ra phía trước đi, phía trước cái hòm thư ấy."
"Yêu quái, cậu đừng nhìn tôi, cậu đi bộ giống như vừa rồi đi."
Bình thường Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác làm người mẫu, tiểu yêu quái vô cùng vui vẻ, Tiêu Chiến nói như thế nào thì làm như thế đó.
Nhưng hôm nay lại không vui, suốt đường không lên tiếng, không chạy không nhảy cũng không cười, đi đường không nhìn đường chỉ nhìn Tiêu Chiến.
"Yêu quái, cậu muốn nói gì?"
Vương Nhất Bác lấy tờ Euro xanh kia ra, cậu luôn mang theo bên người, lúc ngủ đặt dưới tấm đệm, giờ Tiêu Chiến muốn xem cũng không cho xem.
"Đại nhân, anh cho tôi thứ này, là không thể rời xa nhau."
"Tôi không nói xa nhau mà, cậu đi nhanh chút đi, chỗ này rất nắng."
"Nhưng mà vừa rồi đại nhân nói với Lola, đợi hai người rời đi, tôi phải về đó ở."
===
Đi tham quan địa chỉ cũ của sân vận động, Tiêu Chiến cảm thấy đây là lựa chọn tồi tệ nhất trong hành trình ba tuần qua.
Dấu vết tranh đấu mà cuộc đảo chính để lại rất dễ thôi thúc cảm giác bị đè nén, sau lưng còn có một tiểu yêu quái đi theo anh, không nói lời nào.
Vấn đề mà tiểu yêu quái kìm nén rất lâu mới hỏi ra, Tiêu Chiến vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, thậm chí là né tránh, dừng lại trên đường lớn bàn luận chuyện xa nhau hay không xa nhau lại khiến cho nhà điều chế lúng túng.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cầm tờ Euro xanh chờ đợi câu trả lời, khăng khăng nói đây là ký hiệu, Tiêu Chiến nhanh chóng giật lại tờ tiền khỏi tay cậu, kẹp giữa ngón tay mình, nói với Vương Nhất Bác:
"Yêu quái, công việc kết thúc đương nhiên cậu phải về nhà, tôi bảo Lola giúp cậu giải quyết vấn đề tiền thuê nhà phiền toái, hẳn là cậu nên cảm ơn tôi mới phải chứ? Cậu còn muốn đi Paris?"
Vương Nhất Bác không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn tờ Euro trong tay Tiêu Chiến, không giấu nổi sự tức giận, kiềm chế không lên tiếng, lần trước nói muốn đi Paris, đại nhân đã phớt lờ cậu rồi.
Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Tôi cho cậu một tờ Euro là không thể rời xa nhau? Thế thì bây giờ tôi sẽ lấy lại."
Đại ý của câu này là thật, chỉ là một tờ tiền viết tên Tiêu Chiến bên trên, là lý lẽ này, nhưng Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác coi trọng tờ Euro này thì cũng không có ý định lấy lại nữa, chỉ muốn trêu chọc tiểu yêu quái một chút.
Trêu tiểu yêu quái rất vui, Tiêu Chiến thích nhìn Vương Nhất Bác cuống lên, cuống lên là sẽ nói ra những lời mà người khác không nghĩ tới.
Nhưng mà hôm nay tiểu yêu quái lại kìm nén không nói câu nào, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, xoè hai tay ra, giơ lên cao, cúi đầu, xin lại tờ Euro xanh lá cây có viết tên Tiêu Chiến.
Hôm nay lại lễ phép như vậy?
Tiểu yêu quái kính cẩn lễ phép xin lại, không để lộ ra dáng vẻ một đứa trẻ dễ bị trêu đùa cho Tiêu Chiến thấy nữa. Yêu quái hôm nay không dễ trêu chọc, học được cách tức giận rồi.
Tiêu Chiến đặt lại tờ Euro vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái dùng thẻ giấy kẹp lại như cũ, cất vào túi, sau đó để tay sau lưng đứng đợi đằng sau Tiêu Chiến, chờ Tiêu Chiến cất bước, đi về phía trước.
Đi thì đi.
Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về hướng mục tiêu, tiểu yêu quái lại không chủ động mở lời, Tiêu Chiến vẫn tiếp tục chụp hình, tất cả đều phong cảnh không người, Tiêu Chiến không gọi Vương Nhất Bác, cậu cứ đứng ở phía sau.
Một ngày hết sức không có ý nghĩa, hai người cứ như đang giận dỗi nhau, nếu không liên quan đến hành trình thì một câu cũng không nói.
Tiêu Chiến vẫn cảm thấy, Vương Nhất Bác muốn đi Paris là một bên tình nguyện, không có lí do gì để tìm cách giúp cậu, cậu không có tư cách để vào công ty lớn.
Chuyện xảy ra giữa họ, có chút quá giới hạn, nhưng mà tiểu yêu quái không hiểu, chỉ cần Tiêu Chiến cũng làm như không hiểu, rời khỏi Cairo là sẽ kết thúc.
Đi dạo đến khi trời tối, Tiêu Chiến vẫn không bảo quay về khách sạn, hai người một trước một sau đi bộ trên đường lớn.
Không nói chuyện lại khiến Tiêu Chiến có sức lực để suy nghĩ, anh đã nghĩ đến tiểu yêu quái, không có lời giải, hiện tại bắt đầu nghĩ đến bước kế tiếp của hoa sen.
Dùng hoa sen làm nguồn cảm hứng chính không có vấn đề gì cả, Tiêu Chiến tự nói với mình, không cần để ý đến việc ban đầu đây là "lời nói vô ý" của ai. Lựa chọn cho hương giữa Tiêu Chiến cũng đã có ý tưởng, chanh và bồ kết, hương cuối định dùng những hương gỗ phổ biến nhất để trung hoà tính axit.
Trước mắt, thứ còn thiếu chính là phần mở màn quan trọng nhất. Đây là mẫu nước hoa đầu tiên trong series Hành trình, trong khoảnh khắc xịt ra ấy, Cairo sẽ xông ra khỏi chai nước hoa, cảm giác đầu tiên trong nháy mắt ấy rốt cuộc nên là cái gì...
Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ ra được.
Bây giờ ngày nào quả xoài xanh cũng được Vương Nhất Bác nhắc đến, Tiêu Chiến không thể quên, quả xoài xanh chính là hoa sen, nhưng rõ ràng xoài xanh không phải là hoa sen...
Cây xoài trong khách sạn quả thật là cái cây mà Tiêu Chiến quan sát nhiều nhất trong chuyến đi này, mỗi ngày nhìn quả xoài xanh lớn lên, chín dần, sáng nay còn có nhân viên trèo lên thang hái quả to nhất xuống mang vào phòng ăn, nhưng tại sao xoài xanh lại là hoa sen chứ?
Tiêu Chiến không muốn hỏi lại Vương Nhất Bác, đây là chấp niệm của người sáng tác, anh đã chấp nhận Ai Cập là hoa sen, là do lời nói bông đùa của tiểu yêu quái, những thứ còn lại Tiêu Chiến muốn tự mình lĩnh hội, cũng đâu thể nào toàn bộ Ai Cập của anh đều là Vương Nhất Bác được chứ.
Có lẽ dạo quanh khắp chốn mỗi ngày, ngắm nhìn những cảnh tượng khác nhiều hơn chút là có thể quên đi cây xoài xanh trong vườn, tìm được "Hành trình Ai Cập" của bản thân nhà điều chế.
Tiêu Chiến suy tư rất nghiêm túc, chậm rãi dạo bước, Vương Nhất Bác theo sau, lần này cậu phải suy nghĩ kỹ rồi mới được nói, nói mà sai là đại nhân vẫn sẽ bảo cậu về nhà.
Cứ đi rồi lại đi, tiểu yêu quái không nhịn được nữa, đã đấu tranh suốt hai con phố rồi, cậu từ phía sau kéo tay áo Tiêu Chiến lại.
Tiêu Chiến cảm nhận được lực kéo từ phía sau thì nhất thời nở nụ cười, rốt cuộc cũng không nhịn được rồi, suốt mấy tiếng đồng hồ không hé răng, yêu quái cũng biết kìm nén thật đấy.
"Vương Nhất Bác, cậu đừng kéo tôi, có gì thì nói đi."
Muốn đi Paris là một chuyện lớn đến vậy, đề xuất ba lần bốn lượt để ông chủ cân nhắc, như vậy mới hợp lý chứ.
"Đại nhân, anh có đói bụng không? Ban nãy, còn cả ban nãy của ban nãy nữa, trên đường có quán thịt nướng, chúng ta đi ăn chứ?"
Tiểu yêu quái chỉ hai con phố vừa đi qua cho Tiêu Chiến nhìn, rất nhiều quán ăn dọc hai bên đường, có dân địa phương cũng có du khách, bọn họ đứng trên bục cao ngoài trời ăn thịt nướng và bánh mì dẹt bản xứ.
Suy nghĩ đến mức quên ăn cơm, Tiêu Chiến thường xuyên như vậy, nhưng đối với Vương Nhất Bác, ăn cơm là một chuyện rất quan trọng, không thể quên được.
Hoá ra chỉ là cậu ta đói rồi... chứ không phải hiểu được bản thân đã lỗ mãng, muốn giảng hoà.
Tiêu Chiến lùi lại hai bước về phía Vương Nhất Bác, bả vai sát nhau, khoảng cách không đủ, Vương Nhất Bác chỉ có thể buông tay áo của Tiêu Chiến.
"Yêu quái, cậu muốn ăn bánh mì, muốn tiền lương của hôm nay có đúng không?"
"Vâng."
"Nhắc đến thì, Vương Nhất Bác, tôi còn chưa nói với cậu, lần này cậu làm người dẫn đường tôi sẽ đưa cậu bao nhiêu tiền. Cậu đã từng nghĩ đến chưa, muốn bao nhiêu?"
"Mua bốn cái bánh mì thêm thịt bò, đại nhân, tối nay muốn nhiều như vậy!"
Tiểu yêu quái nói xong đã kéo Tiêu Chiến chạy đi, chạy rất nhanh, Tiêu Chiến bị cậu kéo cổ tay, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau chạy tới quán thịt nướng, không chạy thì tay sẽ đau.
Tiêu Chiến chạy theo Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái thật giống như đã chọn xong quán ăn từ sớm, chạy liên tục hơn 200 mét, dừng lại trước một quán ăn có bếp nướng lớn ngoài trời, chỉ vào sandwich trong quầy, nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, cái này có được không? Tiêu đen và thịt bò!"
"Vương Nhất Bác, cậu đói sao không nói sớm một chút..."
Tiêu Chiến đi thẳng tới quầy tính tiền, gọi hai phần sandwich Vương Nhất Bác chọn, nghĩ ngợi một chút, lại gọi thêm một phần, dùng túi giấy gói lại, chuẩn bị mang về khách sạn.
Bất luận là ở thành phố nào, nếu bạn dùng bữa bên bàn ăn chân cao ngoài trời, bạn sẽ ngửi được rất nhiều mùi hương bản xứ.
Ở Cairo, mùi hương này lấy vị cay làm chính, còn có hương liệu phương Đông, tương tự các nguyên liệu nấu ăn như hồi hương hay quế.
Thời gian Tiêu Chiến ăn nửa cái sandwich, Vương Nhất Bác đã ăn hết một cái của mình, Tiêu Chiến đưa nửa cái còn dư lại trong khay của mình cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cầm lên cắn một miếng lớn, hạt vừng đen rơi đầy khay.
"Tiểu yêu quái, khứu giác của cậu rất tốt, có cảm thấy mùi trên đường phố Cairo khiến người ta chóng mặt không?"
"Không đâu, ăn ngon lắm."
"Cũng đúng, cậu lớn lên ở đây, nhất định là không cảm thấy choáng váng."
Tiêu Chiến cầm bia lên uống, bánh mì hạt vừng kẹp thịt bò rất khô, anh vô cùng bội phục Vương Nhất Bác có thể ăn hết 40cm, còn ngại không đủ.
"Đại nhân, tôi không cảm thấy chóng mặt là bởi vì tôi chỉ ngửi mùi mà tôi thích, mùi không thích thì không ngửi."
Lúc nói chuyện, trong mồm Vương Nhất Bác vẫn đang nhét đầy đồ ăn, vẫn làm rơi hạt vừng, dính đầy trên cằm, cứ như vừa mọc râu.
Tiêu Chiến cầm khăn giấy chặn miệng Vương Nhất Bác lại, không thể ăn tiếp nữa, buồn cười quá.
"Yêu quái, Lola đã nói với cậu thế nào? Lúc ăn cơm không được nói chuyện."
Tiểu yêu quái bắt lấy tay Tiêu Chiến, đẩy ra một chút mới có thể nói chuyện, cậu trả lời:
"Nhưng tôi chỉ nghe lời đại nhân, lúc ăn cơm đại nhân cũng nói chuyện mà."
"..."
Còn học được cách chặn họng người khác! Tiêu Chiến dùng khăn giấy lau đi lau lại trên cằm Vương Nhất Bác, nghe thấy tiểu yêu quái kêu đau mới buông tay, "đại nhân" bắt nạt người ta xong thì hài lòng nói:
"Yêu quái, cái gì gọi là ngửi mùi cậu thích?"
"Ví dụ như hiện tại, tôi có thể ngửi được mùi trên người đại nhân, thì sẽ không để ý tới những nguyên liệu nấu ăn cay xè kia nữa."
"Mùi trên người tôi? Đùa đấy à, giờ cũng tối rồi, nước hoa hôm nay tôi dùng đã bay hết cả."
Tiểu yêu quái dựa gần vào, lỗ mũi dán lên cổ Tiêu Chiến, dùng sức hít, lại dùng sức hít, khi buông ra, một hơi thở vừa ẩm vừa nóng lưu lại trên cổ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngửi đến khi vừa lòng hả dạ mới lùi về.
Tiêu Chiến theo bản năng đưa tay lên, che kín chỗ Vương Nhất Bác vừa đến gần.
Cổ vẫn còn hơi ngứa, thân thể có chút nóng lên, Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác, bảo cậu ngồi yên, ngồi thẳng lưng.
Rốt cuộc nói mấy lần mới hiểu được đây, đừng không đúng mực, đừng không biết lớn nhỏ, anh là ông chủ, cậu là người dẫn đường, ngồi yên ngồi thẳng lưng, như vậy mới đúng. Nhất định là Cairo quá nóng, Tiêu Chiến uống sạch chai bia lạnh.
"Đại nhân, mùi trên người anh vẫn giống như buổi sáng vậy, mặc dù có dính những mùi khác nhưng tôi không ngửi chúng."
"Yêu quái, vậy cậu nói một chút về nước hoa tôi dùng hôm nay đi."
"Có lúa mì, phật thủ, cỏ hương bài... Đặc biệt là lúa mì, là lúa mì nóng hổi, vị bánh mì vừa mới nướng chín."
Khó mà tin được, nhà điều chế không tin, anh kéo quần áo trên người mình ngửi thử, nước hoa hôm nay anh dùng là tác phẩm của chính mình, "Sương khói Paris".
Hương đầu là phật thủ, cam quýt, hương giữa là lúa mì, hương cuối là cỏ hương bài và xạ hương, mẫu nước hoa này rất nổi danh ở Paris, là bởi vì scandal của Suzuki Shun và Tiêu Chiến.
Ai ai cũng nói linh cảm của "Sương khói Paris" đến từ khúc violin Meditation mà Suzuki Shun diễn tấu. Chỉ có nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến biết, sương khói Paris của anh là khói trắng phiêu lượn trong tuyết, làn khói trắng này đến từ tiệm bánh mì đối diện phòng hoà nhạc.
Vậy nên Tiêu Chiến tăng thêm tỷ lệ của lúa mì trong "Sương khói Paris", nhưng mà tiệm bánh mì nghe không hấp dẫn, đương nhiên không được công ty lựa chọn làm USP của nước hoa.
Thế nhưng lưu hương của "Sương khói Paris" chỉ được 6 giờ, nhiệt độ cơ thể của anh bình thường, ở bên ngoài cả ngày, đã quá 10 tiếng rồi, còn bị ánh mặt trời chiếu thẳng, gió cát không ngừng, không có lí do gì mà đến giờ vẫn còn ngửi được rõ.
Trừ phi... trừ phi Vương Nhất Bác đã biết "Sương khói Paris" từ trước, vậy có phải là ban đầu cậu đã cố tình để gặp nhau không...
Tiêu Chiến cẩn thận phân biệt mùi rồi mới buông quần áo ra, hương nước hoa đã rất nhạt, Tiêu Chiến không muốn chịu đựng mùi hạt tiêu và thịt nướng trên quần áo nữa.
"Vương Nhất Bác, nói cho nghiêm túc, trước kia cậu biết nước hoa Sương khói Paris của tôi sao?"
"Biết chứ, sáng nay đại nhân dùng mà, từ buổi sáng đã ngửi được rồi, đương nhiên là biết thôi."
Nếu như là ba tuần trước, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy Vương Nhất Bác đang bịa chuyện, muốn đầu cơ trục lợi, nhưng mà bây giờ, Tiêu Chiến nghiêng về phía tin tưởng, hoặc là nói, anh muốn tin tưởng Vương Nhất Bác.
Vứt tín nhiệm sang một bên không nhắc đến, khứu giác kỳ lạ của tiểu yêu quái khiến Tiêu Chiến rất có hứng thú, có lẽ cậu thật sự có thể ngửi được cho dù đã là ban đêm.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn xong miếng sandwich cuối cùng mới hỏi:
"Vậy cậu không ngửi thấy mùi đất cát trên đường sao? Còn cả mùi thức ăn trong quán ăn nữa? Trên quần áo của tôi bây giờ có mùi nướng rất nồng."
"Đại nhân, tôi không muốn ngửi những mùi này, cho nên không ngửi thấy."
Không nghĩ tới lại là câu trả lời thế này.
Thời gian Tiêu Chiến biết tiểu yêu quái không lâu, Vương Nhất Bác nói chuyện nhảy vọt không có logic, nhưng đây là lần mà Tiêu Chiến thấy bất ngờ nhất, không muốn ngửi nên không ngửi thấy.
Nếu như quay lại Paris, 10 nhà điều chế thì sẽ có 9 người cảm thấy đầu Vương Nhất Bác có bệnh, người cuối cùng chính là Tiêu Chiến, anh bắt đầu tin tưởng, có lẽ Vương Nhất Bác có thể sàng lọc khứu giác chăng?
Cái hôm gặp tiểu yêu quái đó, cậu nói ngửi thấy 24 Faubourg trên người cô gái từ trong chợ lớn Khan El-Khalili, đi theo cô ấy suốt, xuyên qua đám đông, vào trong nhà hàng, còn bị hiểu lầm là bất lịch sự.
Một lời khó mà diễn tả hết được mùi vị ở chợ lớn Khan El-Khalili, cái gì cũng có, khu vực mua bán hương liệu là khoa trương nhất, mùi vị tốt xấu lẫn lộn, nói là khiến người khác buồn nôn cũng không quá tí nào.
Tiêu Chiến đi dạo một vòng thì hắt xì đủ một vòng.
Lựa chọn tin tưởng Vương Nhất Bác không nói dối, cậu đã chuẩn xác nói ra được hương liệu không còn sản xuất là diên vĩ tháng tám. Sau đó Tiêu Chiến đã từng cố ý hỏi, tiểu yêu quái vốn dĩ không biết đến mẫu nước hoa 24 Faubourg này.
Mẫu nước hoa này đã giành được giải Vàng trong Lễ trao giải Nước hoa cách đây 5 năm, đây là cuộc bình chọn cao cấp nhất trong ngành, hương liệu nòng cốt chính là diên vĩ tháng tám.
Ngày nay, 24 Faubourg bán chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ, người trong nghề cũng không phân biệt được, trong phiên bản mới không có diên vĩ tháng tám, đã bị thay thế bởi hoa diên vĩ của Pháp.
24 Faubourg là kiệt tác của nhà điều chế tiền nhiệm ở công ty Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nóng lòng muốn thử sức ở Lễ trao giải Nước hoa, anh đã xem qua ghi chép về sự thay đổi của hương liệu, còn cẩn thận so sánh hai loại tinh dầu diên vĩ.
Người tiêu dùng không phân biệt được, nhưng nhà điều chế lại có thể phân biệt được rõ ràng, hai loại diên vĩ này khác nhau một trời một vực. Đến giờ mới gặp được tiểu yêu quái có thể phân biệt "diên vĩ tháng tám".
"Vương Nhất Bác, cậu có thể phân biệt được mùi sao? Cho dù không rõ ràng, cho dù có những mùi khác nồng hơn quấy nhiễu cũng có thể?"
"Không phải vậy đâu đại nhân, chỉ có người rất quan trọng mới tìm được thôi."
Trái tim Tiêu Chiến chậm đi một nhịp, tay anh cứng đờ giữa không trung, vốn định lau đi hạt vừng còn dính trên cằm Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến rụt tay lại, nắm lại thành đấm trong túi áo.
Tiểu yêu quái không thể biết được, sự tín nhiệm mà nhà điều chế vất vả gây dựng nên, lại bị đe doạ bởi một câu nói của cậu, Tiêu Chiến không thích kiểm nghiệm, anh cảm thấy mình đối xử với Vương Nhất Bác đã rất có kiên nhẫn rồi.
Kiên nhẫn đến mức chỉ có thể hỏi thêm một câu nữa: "Cô gái kia là người quen của cậu à? Là người rất quan trọng với cậu?"
"Đại nhân, tôi không quen, là lần đầu tiên gặp mặt."
"Vậy cậu làm thế nào để phân biệt được mùi trên người cô ấy? Cậu vừa mới nói là người quan trọng thì mới được."
"Đại nhân, bởi vì đó là mùi của mẹ tôi, trước khi mẹ đi Paris, trên người bà cũng là mùi diên vĩ tháng tám, giống y hệt."
Lại là mẹ.
Lòng hiếu kỳ của Tiêu Chiến bị đẩy tới cao điểm, anh có hơi muốn đồng ý để Vương Nhất Bác đến Paris, còn muốn giúp cậu đi tìm mẹ.
Tiêu Chiến muốn nhìn thử xem, người mẹ bảo vệ con trai vô cùng kín đáo, không để cho cậu tiếp xúc với xã hội lại luôn kể truyện cổ tích cho Vương Nhất Bác nghe, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Yêu quái, mẹ cậu đi Paris mấy năm rồi? Còn nhớ rõ không?"
"Sắp 6 năm rồi, trước khi đi mẹ bảo sẽ không quay lại, còn nói tôi trưởng thành rồi, bà phải đi tìm người."
"Đi tìm bố cậu à?"
"Đại nhân, tôi không có bố."
Những câu kiểu như "không có bố", hơn 20 tuổi rồi, mà Vương Nhất Bác vẫn nói như đó là điều đương nhiên, nói rơi cả hạt vừng.
Tiêu Chiến không biết tiếp lời như thế nào, cũng không thể bảo anh ngồi ở bàn chân cao ngoài trời, ngửi mùi thịt nướng thì là và hồi hương, đối mặt với một khay vụn sandwich thịt bò đầy hạt vừng đen rồi giải thích với Vương Nhất Bác:
Con người không phải cây cối, t*ng trùng và trứng kết hợp với nhau mới có thể sinh ra, cậu có bố.
Lỡ may tiểu yêu quái hỏi tiếp, vậy kết hợp như thế nào?
Tiêu Chiến đoán chừng sẽ dựng ngược tóc gáy, nên giải thích luôn, hay là bảo cậu đi mà hỏi mẹ đi.
Nhà điều chế cầm chai bia lên, bực dọc uống một hớp lớn, không nói nữa, không kết hợp được.
"Ăn xong chưa? Xong rồi thì về khách sạn."
"Đại nhân? Đại nhân, đại nhân, đợi tôi với."
Tiểu yêu quái nhét hết thức ăn còn dư lại trên bàn vào mồm, nghẹn đến mức trợn trừng mắt, tiện tay cầm chai bia lạnh ban nãy Tiêu Chiến mua nhưng chưa uống lên, đổ vào miệng để nuốt cho xuôi.
Vốn bị nghẹn đã khó chịu, uống thêm một hớp càng tệ hơn, bia rất đắng, đi chưa được hai bước, Vương Nhất Bác đã ngồi chồm hổm dưới đất, ra sức ho, vừa ho vừa gọi Tiêu Chiến, đại nhân đợi đã, chậm một chút.
Trời tối đen, khói của thịt nướng đang bay lên trời, là màu trắng xám, Cairo không giống Paris, không có tuyết, sắc khói là rõ ràng nhất.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn, làn khói Cairo rất không biết tự lượng sức mình, bay rất nhanh, bay lên, lên trên nữa, muốn bắt lấy vì sao trên bầu trời cao.
Bầu trời sao thật giống như chỉ còn lại chòm Orion - chòm sao sắp xếp giống kim tự tháp.
Tiêu Chiến thở dài, dừng bước chân lại, chờ Vương Nhất Bác đuổi kịp, kéo tay áo của anh, gọi anh một tiếng "đại nhân".
TBC
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT