" Đó là chuyện đương nhiên." Hồ Vương vội vã thể hiện thành ý, " Thập Tam từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì trái ý tổ sư gia gia, có tổ sư gia gia thay Thanh Khâu làm chủ, Thập Tam cầu còn không được, làm sao có khả năng không phối hợp? Thập Tâm lập tức triệu hồi tất cả quan viên có liên quan vào đây!"
Rõ ràng là bản tôn của hắn đến đây, tại sao không sớm lộ diện thân phận đi? Như thế có phải sẽ bớt đi một đống chuyện hay không?
Có điều hắn không phải người có thể nói đạo lý, lão liền lựa chọn ngậm bò hòn làm ngọt.
" Chậm đã!" Lục Áp thu mắt lại, thản nhiên nói, " Ta còn chưa nói hết, ngươi gấp cái gì?"
Hồ Vương lập tức dừng lại.
Lục Áp đi đến trước mặt lão, đưa tay lên búng búng vài cái lên bảo quan ngũ sắc đeo trên đầu lão: " Thân phận của ta, không thể tiết lộ ra ngoài. Trừ ngươi ra, ai cũng không thể biết chuyện này, bằng không, vụ án này của ngươi đừng nghĩ đến chuyện kết thúc thuận lợi."
Hồ Vương sững sờ: " Bao gồm cả hai vị đi cùng ngài đến đây?"
" Chuyện đó ngươi không cần quan tâm." Lục Áp nói, " Quản chính ngươi là được, lão bà hay con gái cũng không thể nói, biết một lần ta đánh ngươi một lần!"
Hồ Vương run lên cầm cập, vội vàng quỳ xuống xin thề: " Mộ Dung Hiển xin thề với trời, nếu làm trái lời liền chịu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"
Lục Áp lại gõ đầu lão một cái: " Phải nói là Huyền Không Ngũ Lôi Oanh Đỉnh."
Hồ Vương nhắm tịt mắt, y theo lời hắn mà lập lời thề.
Lục Áp lúc này mới tha cho lão, nói: " Hiện tại ngươi hãy trấn an đám ngươi kia, đuổi họ về Minh Nguyên Tông, sau đó ta sẽ giúp ngươi."
Hồ Vương thưa vâng, tò mò hỏi: " Tổ sư gia gia vừa đáp ứng giúp Thập Tam tìm ra hung thủ, tại sao không trực tiếp thay Thập Tam lên Cách Hận Thiên tìm Thái Thượng Lão Quân, bảo lão bài bố việc này? Có lão đứng ra, hồ đan của khuyển tử sẽ có thể trở về, chỉ cần hồ đan có thể trở về, chuyện gì Thập Tam cũng không đòi hỏi."
" Như vậy sao được?" Lục Áp đáp, " Vụ án này tiên sai không phải là ta, là A Cửu. Nàng nhất định phải rèn luyện để phi thăng, nếu ta giúp ngươi, nàng lấy gì ra để rèn luyện?"
Hồ Vương cả kinh trợn tròn mắt, lão biết Lục Áp chưa từng đem bất kì người nào để vào trong mắt... Trừ sư phụ hắn ra, mấy vị... sư huynh sư tỷ kia của hắn cũng đều mặc hắn muốn chỉnh ai thì chỉnh, ác liệt không kể xiết, bây giờ tại sao lại có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy cho một tiểu nha đầu? Còn khắp nơi cân nhắc nàng phải làm thế nào mới có thể phi thăng?
Lão không khỏi hỏi thêm: " Tại sao tổ sư gia gia không trực tiếp độ nàng thành tiên?"
Độ phàm nhân thành tiên đối với hắn mà nói không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao, còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?
Hay là hắn cố ý muốn dùng cơ hội này để tán gái?
" Không được." Lục Áp cau mày, đôi mắt trong ánh nến như nhuộm một tầng ánh sao, " Ta đã thăm dò qua linh căn của nàng, nàng ngoại trừ công đức chưa đủ, linh căn còn có chút kì lạ. Linh căn của nàng vô cùng tinh khiết, ta chưa từng gặp qua người nào như vậy, như thể đã xuất hiện từ khi khai thiên lập địa... Một linh căn tinh khiết như thế, ta không thể làm bừa."
" Còn có chuyện như vậy?" Hồ Vương cũng chưa từng nghe qua.
Lục Áp gật gù, nhìn về phía lão: " Nàng là tiên sai, có ý tốt muốn giúp đỡ các ngươi giải quyết vụ án, ngươi tốt nhất là nên khách khí với nàng một chút."
" Đương nhiên đương nhiên! Thập Tam tuyệt không dám mạo phạm Quách cô nương nữa." Hồ Vương quả thực quỳ đến đau cả đầu.
Ngoài điện, không chỉ Mộ Dung Liễu Diệp cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Mộ Cửu cũng vậy.
Chuyện Lục Áp ra tay năm trong dự liệu của nàng, đương nhiên hắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn Hồ Vương giết chóc, nhưng nàng lại lo lắng không biết hắn có ngăn cản được Hồ Vương hay không. Không nghĩ tới hắn không chỉ ra tay, hơn nữa còn trực tiếp bắt Hồ Vương đến nội điện... Khí phách như vậy, không phải thứ người bình thường có thể có.
Nàng mơ hồ cảm thấy, bản chất thô bạo của Lục Áp đã dần dần hiện ra...
Sự vất vả khốn đốn lúc trước rất có khả năng bị hắn cố ý khắc chế, người này, rốt cuộc là người thế nào?
Nàng có chút rối loạn, không biết là vì lo lắng hay hiếu kì, trong lúc đó, đám người Hoa Thanh đạo nhân đã phục hồi lại tinh thần.
Tuy chiêu vừa rồi của Hồ Vương không có gì lạ, nhưng họ có thể cảm nhận được một luồng uy thế cực lớn, mấy đệ tử cấp thấp, bao gồm cả Lương Thu Thiền đều không chịu nổi mà thổ huyết, nếu chiêu đó không kết thúc sớm hơn một khắc, tuyệt đối họ đã chôn thây ở đây rồi!
Nghĩ thêm về nguyên nhân Hồ Vương tức giận, họ không bàn mà cùng quay đầu trừng mắt nhìn Cơ Mẫn Quân, nếu không phải nàng ta một mực dùng ngôn ngữ bức ép lão, chưa chắc Hồ Vương đã xuất thủ, nàng ta không phải là đang muốn chết sao?! Trong lòng họ cũng đã hối hận đến chết vì đã theo nàng ta đến đây, dựa vào năng lực này của Hồ Vương, hôm nay sợ rằng khó lòng thoát khỏi!
Cơ Mẫn Quân thì ngược lại, nàng ta có mục đích khác, cũng không đem oán khí của họ để vào trong mắt. Thế nhưng, vừa rồi nàng ta quả thực rất sợ.
Nơi này mỗi người một ý, phía bên trên, Hồ Vương và Lục Áp đã một trước một sau đi vào, Hồ Vương tuy đi phía trước nhưng nhìn qua lại thấy có chút tâm thần bất định, phong phạm vương giả không còn mấy, ngược lại, Lục Áp đi phía sau lại vẫn từ đầu đến cuối duy trì biểu tình hờ hững như thường lệ.
Mộ Cửu nhìn thấy vậy liền có chút hoảng hốt, nàng thậm chí còn có ảo giác, cảm thấy Lục Áp mới là một vị vua cao quý, còn Hồ Vương... chỉ như tùy tùng của hắn mà thôi...
" Sau khi tiên sai xử lí xong xuôi vụ án này, ta sẽ tự mình cho các ngươi một câu trả lời chắc chắn, kính xin chư vị về trước chờ tin." Hồ Vương đi xuống thềm ngọc, nói.
Còn Lục Áp, hắn quay về đứng bên cạnh Mộ Cửu.
Đôi tay vốn chắp sau lưng, khi nhìn thấy nàng đang nhíu mày liền không coi ai ra gì duỗi tay ra chạm nhẹ, có ý muốn an ủi nàng.
Mộ Cửu bỗng nhiên cảm thấy một trận run rẩy, như thể nàng chưa từng đụng vào hắn lần nào vậy.
Cơ Mẫn Quân đứng phía dưới còn muốn nói gì đó, nhưng Hoa Thanh đã cướp cơ hội nói của nàng ta: " Vậy không biết tiên sai sẽ xử lí vụ án này trong bao lâu?"
" Ba tháng."
Mộ Cửu được Thượng Quan Duẩn đánh thức, bình tĩnh nghiêng đầu: " Nếu sau ba tháng, Hồ Vương không tìm các ngươi, vậy các ngươi hãy tới tìm hắn. Nếu hắn lật lọng, các ngươi có thể tới tìm chúng ta, Quách Mộ Cửu của Tuần Sát Ty, Lâm Kiến Nho cũng biết. À, đúng rồi!" Nói tới đây, nàng bất chợt nhớ ra gì đó, quét mắt nhìn Cơ Mẫn Quân, " Lâm Kiến Nho cũng là một trong những tiên sai chịu trách nhiệm vụ án này, có chuyện gì, các ngươi nói với hắn là được."
Nàng hoàn toàn thản nhiên phun ra một câu trần thuật, nhưng Cơ Mẫn Quân nghe xong liền mặt mày đỏ bừng, Lâm Kiến Nho là một trong những tiên sai phụ trách, nghĩa là hắn có quyền tra hỏi họ? Tên con hoang đó!
" Đi thôi!" Hoa Thanh thúc giục, quay người chắp tay với Hồ Vương, sau đó dẫn đám người còn lại đi mất.
Cơ Mẫn Quân cắn răng trừng mắt nhìn Mộ Cửu, cũng quay người đi theo.
" Nàng ta có lai lịch gì?" Mộ Dung Liễu Diệp nhíu mày hỏi.
" Không có lai lịch gì cả." Mộ Cửu nhìn ra ngoài điện, " Ếch ngồi đáy giếng mà thôi."