Mộ Cửu cười ha ha, ra hiệu cho tiểu bạch hổ cáo biệt với hắn.
Đến Tử Linh uyển, tiểu bach hồ không biết nhà, còn đang nhảy nhót lung tung về phía trước, Mộ Cửu vội vàng ngăn nó lại, chỉ vào nhà nàng: " Nơi này."
Tiểu bạch hổ liếc nhìn bảng hiệu trên cửa, quăng quăng cái đuôi, vểnh mông lên, nhảy vào cửa.
Mộ Tiểu Tinh đang đứng trong hành lang chuẩn bị cơm tối, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở cửa vào có một con hổ, lập tức kêu gào thảm thiết, ôm đầu chạy bán sống bán chết!
... Con bà nó, đầu năm nay đến xào đồ ăn cũng găp nguy hiểm, con hổ kia là ở đâu ra!!!
Mộ Cửu không chú ý đến nơi này, đảo mắt một cái, Mộ Tiểu Tinh đã nhảy vào nhà, biến mất không thấy bóng dáng!
Mộ Cửu đang đứng ngoài cửa, nghe được tiếng thét chói tay liền lập tức vọt vào, bận đi tìm người thân cho tiểu bạch hổ, nàng đúng là đã quên rằng, Mộ Tiểu Tinh là một con thỏ...
" Đừng hoảng hốt, là ta nhặt về." Nàng ngồi xuống sờ đầu tiểu bạch hổ, động viên Mộ Tiểu Tinh đang nấp sau cửa kêu gào.
Tiểu bạch hổ sững sờ nhìn một đám hạt đậu dưới mặt đất, không biết đây là cái gì, tò mò dùng móng vuốt khều một cái, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Mộ Tiểu Tinh một chút. Đột nhiên, nó cong người lên, chân trước nằm rạp trên mặt đấy, cái mông nhổm lên, trừng Mộ Tiểu Tinh gầm gừ vài tiếng.
Mộ Tiểu Tinh suýt nữa thì ngất xỉu!
" Tại sao phải nhặt một con hổ trở về?!" Nó run run chỉ vào tiểu bạch hổ.
Biết rõ nó là một con thỏ mà còn mang về một con hổ, là biểu hiện gần đây của nó không tốt sao? Nấu ăn không ngon sao? Pha trà không đủ thơm sao? Đun nước tắm không đủ ấm sao? Chọn quần áo không đủ đẹp sao?!! Kiếm một con vịt người thối tha về là đủ rồi, tại sao còn phải mang thêm một con hổ về để dằn vặt nó nữa??
" Nó bị lạc mất, không tìm được nhà, tạm thời phải sống ở đây cùng chúng ta." Mộ Cửu giải thích, nói xong lại đưa tay vỗ mông tiểu bạch hổ, " Ngoan, đây là Tiểu Tinh, không cho ngươi dọa nàng, sau này các ngươi phải cố gắng ở chung."
Tiểu bạch hổ ô ô hai tiếng, đem thân thể thu hồi lại, liếm liếm tay nàng, nằm vật xuống đất.
Mộ Cửu khen ngợi vuốt vuốt lông nó, sau đó kéo nó dậy mang vào nhà. Nó chỉ là một tiểu hổ răng còn chưa mọc hết, không thể gây ra thương tổn gì với Mộ Tiểu Tinh đã tu thành hình người được. Nhưng xem ra, tiểu tử này tuy còn nhỏ, nhưng vì là tộc nhân của gia tộc Chiến Thần bất phàm nên thiên phú mạnh mẽ. Nó có thể dễ dàng nhìn ra bản thể của Tiểu Tinh, thật là chuyện khiến người ta vừa mừng vừa sợ.
Mộ Tiểu Tinh vẫn trốn sau cửa, một tay cầm xẻng cơm, liều mạng trừng mắt nhìn tiểu bạch hổ.
Lục Áp vốn vẫn đang ngồi trong kết giới của hắn, đối với cử động kì quái của Mộ Tiểu Tinh cũng không để trong lòng, ngược lại hắn còn rất thích nhìn nó sợ hãi đấy.
Thấy Mộ Cửu đã về, lúc này hắn mới thu hồi sự chú ý, lại nhìn thấy tiểu bạch hổ chỉ dài tầm hai thước đang quấn lấy chân nàng, liền xuống giường bước ra phòng chính.
" Ở đâu ra?" Hắn chỉ vào tiểu bạch hổ, hỏi. Đầu tròn tai to, mắt mở thao láo, nhưng thiên cốt không tệ.
Mộ Cửu đang muốn nói nguyên do, bỗng tiểu bạch hổ vốn hiền lành nhìn thấy hắn liền lùi lại mấy bước, sau đó trong nháy mắt quỳ sụp xuống chân Lục Áp, tư thế cực kì thuần phục.
Loại thuần phục này không giống khi nó lấy lòng Mộ Cửu, đầu cũng không dám ngẩng lên, chính xác là tư thái thần phục thì đúng hơn.
Giống như quân sĩ gặp phải chủ soái, thần tử găp phải Đế Vương.
" Kì quái, hình như nó có chút sợ ngươi."
Mộ Cửu kì lạ ngồi xổm xuống, tò mò nhìn chằm chằm tiểu bạch hổ. Tiểu bạch hổ len lén liếc trộm lên một cái, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, điều này khiến nàng không khỏi nhìn về phía Lục Áp, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, không hề xấu xa, cũng không hề hung tàn, tại sao lại hù được tiểu bạch hổ?
Nhưng Lục Áp lại hiểu, tiểu hổ này hẳn đã cảm nhận được uy thế ẩn giấu của hắn, không thể làm gì khác hơn là cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó: " Đứng lên đi."
Tiểu bạch hổ quả nhiên ngoan ngoãn đứng dậy, lấy lòng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẫy vẫy cái đuôi.
" Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mộ Tiểu Tinh không nhịn được nữa, nắm xẻng cơm xông lại.
Mộ Cửu rót một chén trà, đem ngọn nguồn nói rõ.
" Cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện ở Thiên Đình, lần này là người của Đâu Suất Cung, lần tới không biết kẻ nào sẽ đuổi bắt nó. Không cần chúng ta cung cấp đồ ăn, chỉ cần làm một cái ổ cho nó là đươc." Nàng nói với Mộ Tiểu Tinh, " Nó rất nghe lời, tuổi lại nhỏ, ngươi chỉ cần đi lấy cho nó một ngày ba bữa cơm, không để nó chạy mất là được."
Trên đỉnh đầu Mộ Tiểu Tinh bắn lên mười ngàn câu chửi bậy!
Nó nghe lời ngươi nhưng không có nghĩa là nó sẽ nghe lời ta có được không! Để một con thỏ nuôi một con hổ sẽ có chuyên gì xảy ra?! Không sợ ngày nào đó con hổ này chưa ăn no, đem con thỏ là nó nhét vào kẽ răng hay sao???
Nhưng đây là Mộ Cửu, nó nào có thể từ chối.
Trừng con hổ kia một chút, Mộ Tiểu Tinh đành nhận mệnh.
" Lần sau không cho phép ngươi mang thêm thứ gì về nhà nữa, nếu không ta sẽ lên ngủ trên nóc hà!" Nó trừng mắt bỏ lại một câu, thình thịch chạy đi xào rau tiếp.
" Biết rồi!"
Mộ Cửu nhếch môi cười cười, ôm tiểu bạch hổ đặt lên bàn, vui vẻ vô cùng.
" Nên đặt cho ngươi một cái tên, gọi ngươi là gì bây giờ?" Nàng lẩm bẩm.
Lục Áp gãi gãi cổ nó một chút, sau đó nhấc nó lên nhìn nhìn mấy cái: " Là con đực. Lấy cái tên nào uy vũ một chút. Hay gọi nó là Thái Sơn?" Thạch Cảm Dương cũng được, uy vũ hùng tráng, người nghe sẽ sinh ra sự sợ hãi.
Mộ Cửu lườm hắn một cái, nó là hổ chứ không phải là núi đâu. Lại nhìn chằm chằm vào mắt tiểu bạch hổ, nàng nói: " Ánh mắt của nó rất có thần, nhìn thật giống mã não. Màu lông cũng đẹp, nếu tắm rửa sạch sẽ hẳn còn có thể phát sáng. Lão tổ tông của nó là Chiến Thần Thượng Cổ, gia thế tốt, gọi nó A Phục là được rồi."
Lục Áp đang ăn nho, nghe vậy phụt một tiếng: " A Phúc?"
Sao nghe giống tên chó vậy?
" Chữ 'Phục' trong 'Phục Hi'!" Mộ Cửu khinh thường nhìn hắn, không có văn hóa thật đáng sợ, còn có thể đọc hiểu 《 Hồng Lâu Mộng 》 cơ đấy!
A Phục? Thế thì còn tạm được. Vẻ mặt của Lục Áp bình thường trở lại. Có điều... Phục Hi là ca ca của Nữ Oa, để đời sau của Thần Thú của sư tỷ lấy cái tên này, không biết Nữ Oa có đánh hắn không?
Lục Áp nhíu mày nửa ngày mới ăn nốt quả nho đang cắn dở.
Trong nhà có thêm thành viên mới, đương nhiên liền trở nên náo loạn hơn nhiều.
Mộ Tiểu Tinh nấu hai cái móng bò cho bữa tối, chặt thành mấy đoạn dài hai tấc, xếp gọn trên cái đĩa đặt trên bàn ăn. Hôm nay không kịp đi lấy đồ ăn, chỉ có thể cho con hổ ngu ngốc kia ăn cái này. A Phục đầu tiên ngửi một cái, sau đó chờ Lục Áp và Mộ Cửu động đũa mới vùi đầu gặm phần của mình. Cho dù là một con hổ cũng đã được giáo dục rất tốt đó nha!
Một nhà bốn người ngồi thành một bàn, ngoài Mộ Tiểu Tinh chon vị trí cách xa A Phục nhất ra, còn lại vẫn vô cùng hài hòa vui vẻ.