Nếu nói chủ tớ Quách Mộ Cửu và Doãn Tuyết Như không có khả năng, như vậy chỉ còn sót lại mỗi Dư Tiểu Liên... Lẽ nào thật sự chính là nàng? Dương Vận chợt nhớ, buổi trưa là nàng ta một mình chạy về tìm Mộ Cửu, khi đó, Dư Tiểu Liên vẫn còn ở trong cung. Dư Tiểu Liên biết nàng ta về Tử Linh uyển , hơn nữa còn có đủ thời gian!

" Lúc ngươi quay lại, khóa cửa đã bị mở qua chưa?" Dương Vận hỏi Dư Tiểu Liên.

Dư Tiểu Liên choáng váng, nàng ta từ khi trở lại đều một mực khóa cửa, đến hương cũng không dám đốt, đương nhiên không có ai vào phòng!

" Không có bất kỳ người nào tới có đúng hay không?" Ánh mắt Dương Vận bắt đầu trở nên ác liệt, " Tại sao ngươi không lập tức đến tìm ta như mọi khi?"

" Ngươi đang nghi ngờ ta?" Dư Tiểu Liên bắt đầu run rẩy, không biết là do kinh sợ hay tức giận.

" Vậy ngươi nói ta nên nghi ngờ ai?" Dương Vận nghiến răng nghiến lợi, " Cửa nhà của ngươi không có ai động tới, ngoài ngươi ra còn có ai có thể ra vào? Khóa cửa trừ ngươi ra còn ai có thể mở? Khó trách vừa rồi ngươi chính là người đầu tiên chạy vào, ngươi có phải muốn xem mục đích đã được hiện được đến đâu rồi không?"

" Ngươi câm miệng!" Dư Tiểu Liên giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, " Tại sao ta phải hại ngươi?!"

" Làm sao ta biết được!" Dương Vận cũng gầm lên.

Mộ Cửu nhìn hai người kia cãi nhau, miệng há nửa ngày còn chưa khép lại được.

Không nghĩ rằng hiềm nghi này lại giải quyết nhanh như thế, theo lẽ thường, sau khi bia đỡ đạn rơi vào người nàng, không phải nàng nên phải trải qua ba, năm hiệp đấu, trước hỏi cung sau ép bức, sau khi ép bức thì tự dằn vặt bản thân vài lần, cuối cùng có một vị gì đó Thanh Thiên chí công vô tư nhảy ra, vạch trần chỗ không bình thường, kéo nàng ra khỏi vũng bùn hay sao?

Vậy là bây giờ trở mặt thành thù rồi hả?

Nàng liếc liếc Doãn Tuyết Như, rồi quay đầu hỏi Mộ Tiểu Tinh đang ngây ngốc: " Làm cơm xong chưa?"

Mộ Tiểu Tinh nhảy dựng lên: " Ta đang rán cá!" rồi như một làn khói chạy về nhà phía Tây.

Mộ Cửu quay người định đi, bỗng Dư Tiểu Liên suýt nữa thì đánh nhau với Dương Vận chỉ về phía nàng mắng to: " Quách Mộ Cửu, ngươi đứng lại!"

Mộ Cửu sợ hết hồn, đứng lại thật.

Dư Tiểu Liên vài bước vọt tới trước mặt nàng: " Đừng tưởng đem nước bẩn dội lên người ta là có thể đi! Trước tiên phải đem chuyện ngươi ám toán chúng ta hôm đó nói cho rõ ràng đã!"

" Ta ám toán các ngươi?" Mộ Cửu chỉ vào lỗ mũi mình, nhìn nàng ta rồi lại nhìn Dương Vận, phụt một tiếng cười khẩy, " Ngươi bị bệnh à?" Tật xấu này còn không đáng khinh sao, nàng ám toán khi nào, tại sao nàng không biết nhỉ? Nếu là trong kiếp trước, tên khoa học của bệnh này chính là chứng hoang tưởng, sủa loạn cắn loạn giống chó hoang.

" Ngươi còn dám nguỵ biện!" Dư Tiểu Liên chỉ về phía nàng, sau đó trở lại trước mặt Dương Vận, nói, " Ngày đó, khi chúng ta nảy sinh tranh chấp trong viện, vốn cũng không đến mức đánh nhau, nhưng sau đó lại có người ám toán Dương Vận, ném một nụ hoa đào vào nàng. Dương Vận tưởng Doãn Tuyết Như ra tay, lúc này mới bắt đầu chiến đấu ác liệt. Chính là ngươi làm!"

Nói xong, nàng ta lại chỉ vào Dương Vận: " Ngươi thử nói không có chuyện như vậy đi!"

Nghe lời nói này của nàng ta, Doãn Tuyết Như cũng lập tức nhìn lại.

Mà Dương Vận cũng như nghĩ ra điểm then chốt, nhịn đau ngồi dậy, hai mắt như phun lửa nhìn Mộ Cửu: " Không sai! Quách Mộ Cửu, ta còn đang muốn tìm ngươi tính sổ! Nếu không phải do ngươi, ta làm sao có thể bị phạt nặng như vậy? Ngươi là một kẻ tiểu nhân đê tiện, vô liêm sỉ, ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại muốn hại ta!"

Mộ Cửu nhìn ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình kia, thật không biết nên nói gì cho phải!

Cái gì gọi là dục gia chi tội? (nếu đã muốn vu oan giá hoạ thì nói lời gì mà chẳng được)

Nàng lúc đó chỉ đứng cùng Lục Nhai, nói vài câu với hắn mà thôi, sau đó không lâu liền chạy đi tìm quản sự, ám hại họ lúc nào? Trình độ vu oan cũng thật tốt quá đi! Bằng trình độ ấy của họ, may mà nàng tu tiên, nếu không may vẫn còn là người thường, căn bản sống không tới mười tuổi đâu!

Mộ Cửu rất nhàm chán nhướn mày, vừa vặn nhìn về phía cây hoa đào đẹp đẽ ngoài cửa viện, bỗng cảm thấy là lạ... Không đúng, ngày đó khi nàng đi, Lục Nhai vẫn còn đứng đó, mà nơi Lục Nhai đứng chính là ngay bên tường, giơ tay ra ngoài là có thể hái được một cái nụ hoa...

Sẽ không phải do cái tên ngớ ngẩn kia chứ?

Với phẩm hạnh của hắn thì đúng là có thể làm ra chuyện này, Không Quang và Bạch Trạm đánh nhau buổi tối hôm đó cũng chính là xuất phát từ tác phẩm của hắn đấy!

Nàng buồn bực nhìn về phía nhà mình, trong phòng chỉ có một Mộ Tiểu Tinh đang xào rau, Lục Nhai lại không thấy tăm hơi! Cái tên này, đúng là có khả năng làm ra chuyện như vậy!

" Ngươi lấy gì chứng minh là ta làm?"

Nàng nuốt nước miếng chuyển hướng sang hai người Dương Dư, nàng có thể thừa nhận được sao? Vô luận thế nào, nàng chỉ có thể phủ nhận!

" Lúc đó chúng ta đều có mặt trong viện, con thỏ tinh của ngươi cũng thế, chỉ còn một mình ngươi! Mà hôm nay vừa vặn có người nói cho ta biết, ngày đó có người nhìn thấy ngươi đang đứng ngoài sân lén lút đến nhìn! Ngươi nói xem, nếu không phải ngươi thì là ai? Bây giờ trên đùi ta còn một vết máu đọng to bằng cái bát, ta có nói oan cho ngươi không?"

Cổ họng của Dương Vận nhọn đến mức sắp chọc thủng cả trời rồi.

Tâm trạng của Mộ Cửu bắt đầu khó chịu, tuy lúc Lục Nhai và nàng rình xem xung quanh không có ai, nhưng đây là Thiên Đình, có rất nhiều người có bản lĩnh, quả thật khó bảo toàn hành tung.

Nhưng, thấy được là có thể đem nước bẩn dội lên người nàng sao?

Lục Nhai sử dụng phép ẩn thân, đương nhiên sẽ không có ai nhìn thấy hắn, nàng sống ở đây, đi bộ ngoài sân không phải chuyện rất bình thường?

Bây giờ Lục Nhai gây họa, ý là nàng phải khom lưng chịu trận?

Lục Nhai nhà ngươi đáng chém!

Nàng khẽ cắn răng nhìn về phía Doãn Tuyết Như, Doãn Tuyết Như đang nhíu mày nhìn nàng, nàng ta không tỏ vẻ khinh thường mà tràn đầy nghi hoặc, nếu chuyện này bị coi là thật, Doãn Tuyêt Như hẳn sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt đi?

Dù sao cũng là "nàng" làm hại họ đánh nhau kịch liệt, cuối cùng bị quản sự trừng phạt, đúng không?

" Ta nói này." Mộ Cửu đưa tay lên day trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, " Các ngươi đều lầm cả rồi? Ta không phủ nhận ngày đó ta có xuất hiện trong sân, nhưng chuyện này không hề thể hiện rằng ta ra tay ám toán các ngươi."

" Lúc đó ta chỉ nhìn, phát hiện các ngươi đang đánh nhau nên đành chạy đi, đến cùng là do ai làm, ta hoàn toàn không rõ. Hơn nữa, Dư Tiểu Liên ngươi không phải cũng nói rồi sao, ta không phải là đại tiên hay gì, làm sao có bản lĩnh ám toán nàng ta một vết thương nặng như thế? Lúc này muốn vu oan, không tiếc tâng bốc ta lên rồi?"

Nàng ta đúng là mạnh miệng, nói chuyện này ngay trước mặt nhiều quản sự như vậy, có bản lĩnh thì mang chứng cớ ra đây, không có chứng cứ thì nói cái p nha!

Nếu đánh nhau với nàng, nàng cũng chưa chắc đã thua đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play