Chương 147: vẫn tính vạn hạnh
Mấy người lại nhanh chóng quỳ xuống.
Ánh mắt Vương Mẫu như điện liếc nhìn Mộ Cửu, sóng mắt lại hướng về phía Ngao Sâm: " Ngao Sâm, Quách Mộ Cửu dù giết con trai của ngươi thì cũng tự có Thiên Đình xử phạt, không tới lượt ngươi dùng hình phạt riêng. Việc này bổn cung làm chủ, điều Quách Mộ Cửu đến Thiên Lao làm ngục sai, chuyện nhi tử của ngươi sau này không cần nhắc lại."
" Nương nương!"
Mộ Cửu ngẩn người, nhất thời muốn ngất!
Nàng biết Vương Mẫu đang muốn tha nàng, làm ngục sai cũng là thiên binh, bất kể nói thể nào cũng là bảo vệ cho nàng một cái mạng! Nhưng đi Thiên Lao làm ngục sai, đối với nàng mà nói thì có khác gì ngồi tù đâu? Ở đó thì nàng tích thiện duyên làm sao? Phải là một chức vụ của Tuần Sát Ty thì mới có thể phát huy tác dụng a!
Ngao Sâm cũng gấp đến mức chảy mồ hôi: " Nương nương! Thần không phục!"
" Sao ngươi lại không phục rồi?" Vương Mẫu nghiêng người nhìn hắn, " Nếu ngươi không phục, vậy gọi phụ thân ngươi lên đây, bổn cung muốn hỏi một chút xem việc này nên xử thế nào. Bổn cung thỉnh giáo hắn nhé?"
Ngao Sâm không nói được gì, Trần Bình căn bản không có trong gia phả, Ngao Nghiễm dù đến cũng có thể nói được gì hay sao! Hắn suy tư trong chốc lát liền ôm quyền: " Không đền mạng cũng được, nhưng thế nào cũng phải phạt nặng! Thần kính xin nương nương xử nàng đến Long Cung ta, làm thị nữ 500 năm!"
Nếu nàng đến Long Cung, cho dù không giết được nàng nhưng 500 năm cũng đủ để hắn dằn vặt nàng rồi!
Lưu Tuấn sao lại không nhìn ra ý của hắn? Đương nhiên hắn không thể để nàng bị điều đi, lập tức nói: " Quách Mộ Cửu là thiên quan, Long Vương lại tuyên bố muốn nàng đến Long Cung làm thị nữ, lẽ nào ý ngài là nói Băng Hồ của ngài địa vị còn cao hơn Thiên Đình, thiên quan của Thiên Đình có thể để ngài tùy ý nô dịch?"
Ngao Sâm chỉ vào hắn: " Ngươi dám xuyên tạc!"
Lưu Tuấn hừ lạnh hai tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Vương Mẫu lạnh lùng nhìn họ, chỉ vào Lưu Tuấn: " Ngao Sâm đã nhượng bộ, ngươi là cấp trên của Quách Mộ Cửu, ngươi nói một chút xem nên làm gì?"
Lưu Tuấn cúi người, chậm rãi nói: " Bẩm nương nương, đến Long Cung không phải không được, nhưng trừ khi hắn đem 500 năm đổi thành 5 tháng, đem thị nữ đổi thành khẩn cầu nương nương ân chuẩn, điều Quách Mộ Cửu đến Băng Hồ nhận một chức vị hộ tướng. Như vậy Quách Mộ Cửu vẫn là quan sai của Tuần Sát Ty, hắn cũng đạt được mục đích bình ổn oán khí, chúng thần có thể chấp nhận."
Nói xong, hắn cũng không chờ Ngao Sâm đáp lời, lập tức chắp tay: " Bệ hạ, nương nương, Quách Mộ Cửu chính là thiên quan của Thiên Đình, nên do Thiên Đình xử phạt, Ngao Sâm yêu thương nhi tử có thể thông cảm được, vì thế thần đồng ý thay Quách Mộ Cửu đáp ứng đến Băng Hồ hộ cung năm tháng, coi đó là trừng phạt. Mong bệ hạ và nương nương ân chuẩn!"
" Không được! Năm tháng sao đủ! Ít nhất là năm mươi năm!" Ngao Sâm vẫn muốn cãi.
Vương Mẫu trừng mắt: " Ngươi cũng không cần được đà lấn tới! Ta để thiên binh trên Thiên Đình đi làm tướng cho ngươi năm mươi năm, đế vị này không bằng ngươi lên ngồi?"
Ngao Sâm lập tức không dám trả lời.
Lưu Tuấn nhân cơ hội cũng nói luôn:" Một Long tộc không được thừa nhận bị giết, nếu xử năm mươi năm, chẳng lẽ không giống như Thiên Đình thừa nhận thân phận của hắn ư? Năm mươi năm quả là không thể, bệ hạ nương nương sẽ không đồng ý! Thần cho rằng, nhiều nhất là năm tháng."
" Bệ hạ..."
" Được rồi!" Ngọc Đế lúc này sắc mặt cũng đã không được tốt, " Lưu Tuấn nói rất có đạo lý! Liền làm theo lời nương nương đi, nếu ngươi đồng ý, Quách Mộ Cửu từ mai sẽ đến Long Cung làm hộ tướng, còn nếu không đồng ý thì liền dẹp đi! Không thấy Tuần Sát Ty rất coi trọng nàng sao!"
Nói đến đây rồi, Ngao Sâm còn có thể nói gì?
Vì thế hắn liền quay đầu trừng Mộ Cửu: " Lưu đại nhân cũng phải đồng ý với ta, Quách Mộ Cửu đến Băng Hồ, ta cũng có quyền nghiêm trị! Nếu dạy mãi không sửa, ta cũng có quyền lợi được kéo dài kì hạn! Nếu không, nàng đại náo Long Cung của ta, các ngươi cứ như thế được lợi sao?!"
Lưu Tuấn muốn biện bạch, Ngọc Đế cũng trừng mắt: " Ngươi muốn nói đỡ thì thôi đi!"
Chỉ là năm tháng thôi, chớp mắt liền qua, bảo bối của Tuần Sát Ty hắn sẽ không làm sao hết!
Lưu Tuấn không thể làm gì khác hơn là tiếp chỉ, Ngao Sâm cũng cúi người cảm tạ.
Mộ Cửu quỳ nửa ngày, cuối cùng kết quả cũng vẫn tính là chấp nhận được, liền thở một hơi rồi bò lên.
Tuy rằng đi làm hộ tướng cũng có chút uất ức, nhưng mặc kệ tranh luận thế nào, Trần Bình là nhi tử của Ngao Sâm thật, nàng giết người ta cũng là thật, chỉ là chuyển sang nơi khác làm thôi, đi thì đi đi!
Họ bước ra khỏi điện, Ngao Sâm và Lưu Tuấn sâu sắc nhìn nhau một chút rồi rời đi.
Lưu Tuấn chờ hắn đi xa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay sang gầm thét với Mộ Cửu: " Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm ra đi!"
...
Bên này, Mộ Tiểu Tinh gấp đến độ không có tâm trạng làm gì, Thượng Quan Duẩn vừa nhặt rau vừa an ủi, nhưng Tiểu Tinh làm sao có thể yên tâm được, hai mắt khoét hắn, tiếp tục ôm A Phục, ưu thương mà nhìn ra ngoài cửa.
Tuy Lục Áp không lo Ngao Sâm giết Mộ Cửu, nhưng bởi việc này kiểu gì cũng phải xử phạt nên cũng không thể yên tâm.
Mộ Cửu bị Lưu Tuấn bắt về Tuần Sát Ty quát tháo một trận mới được thả về, khi về đến nhà, Thượng Quan Duẩn đã làm cơm xong, nhìn thấy nàng nguyên vẹn quay về, đoàn người không khỏi ùa đến như ong vỡ tồ.
" Năm tháng lâu như vậy!"
Tiểu Tinh biết nàng không sao liền thở phào, nhưng nghe thấy nàng phải đến Long Cung làm hộ tướng lại sợ hãi, như vậy nó và A Phục có phải đi theo không? Mà Thượng Quan Duẩn luôn theo sát Tiểu Tinh ngồi bên cạnh cũng khẩn trương cực kì, nếu Tiểu Tinh và A Phục đều theo đi, vậy có phải là hắn cũng phải theo đi luôn không?
" Sẽ không lâu đâu, chớp mắt sẽ qua thôi." Mộ Cửu lên tinh thần an ủi, nàng cũng không muốn rời xa họ, nhưng lần này là vạn bất đắc dĩ, tên Ngao Sâm kia tuyệt đối không cho phép nàng mang nhiều người như vậy cùng đi, " Các ngươi ở nhà chờ ta là được rồi, Lưu đại nhân sẽ chắm sóc các ngươi, Thượng Quan Duẩn, làm phiền ngươi mang theo A Phục rồi."
Nói xong, nàng lại nhìn Lục Áp, thật ra nàng rất muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng hắn là thượng thần, tầng trời thứ 39 mới là nhà của hắn, ai biết hắn có thể ở lại nơi nay bao nhiêu lâu? Hơn nữa, nhờ một vị đại thần thân phận tôn quý như vậy chăm sóc một con thỏ và một con bạch hổ... thực sự rất mất mặt.
Lục Áp nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi nói: " Ta không thể ở lại."
Quả nhiên. Lòng Mộ Cửu trùng xuống, có chút thản nhiên vì đã đoán trúng được kết quả, rồi lại có chút tư vị hỗn tạp khó nói thành lời.
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì, Lục Áp lại nói tiếp: " Ta sẽ đi cùng nàng đến Băng Hồ. Còn việc nhà ở đây, ta sẽ an bài cẩn thận."
" Ngươi muốn đi Băng Hồ với ta?"
Mộ Cửu nín thở thốt lên, không biết là vì kích động hay vì điều gì khác mà khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng!
Lục Áp mỉm cười, hài lòng nhìn biểu hiện của nàng, ánh mắt càng thêm nồng đậm: " Đương nhiên là ta muốn đi, lẽ nào nàng cho rằng cứ như vậy sẽ có thể trốn luyện khí nửa canh giờ mỗi ngày? Nàng nghĩ cũng hay lắm."