Mộ Cửu đi về phía Đông, đến một tiểu viện có ba phòng, tường màu trắng, đây là phòng công sự của chưởng quỹ, cũng là nơi làm việc hàng ngày của lão bản.

Mới đi mấy trượng vào bên trong rừng trúc, đang chuẩn bị rẽ liền có tiếng nói chuyện truyền đến, vừa nghe liền biết chính là Phượng lão bản, Mộ Cửu đang muốn bắt chuyện đã nghe Phượng lão bản nói: " Vân gia không giống như Cung gia chúng ta. Tuy rằng đều là Phượng Hoàng, nhưng Vân gia họ cách mỗi ba ngàn năm liền phải lịch hỏa một lần, vì thế mỗi thế hệ tổng chỉ có không đến ba hậu duệ. Lần này Vân lão nhị không biết còn có thể chịu đựng được không đây!"

Mộ Cửu nghe nàng đang bát quái cũng không tiện lên tiếng, liền lui về sau mấy bước.

Lúc này, một thanh âm khác lại truyền tới: " Vân gia mấy năm qua đúng là không thuận lợi, đầu tiên là một vị tiểu thư sinh con bên ngoài, thật không dễ dàng nuôi lớn được thì lại bị người ta giết chết. Vân Tha gia phẩm chất không tệ, đáng tiếc thân thể lại không tốt. Cũng không biết lần này lên Thiên Đình có thể gặp được cứu tinh hay không."

Tên những người đó, Mộ Cửu một chút cũng không biết.

Nàng lùi tới vị trí có thể tránh khỏi hiềm nghi, cất giọng: " Phượng lão bản có ở đây không?"

Bên kia rừng trúc chợt tĩnh lại, sau đó một vị thiếu phu nhân nghiêng người nhìn ra, thấy Mộ Cửu, khuôn mặt nàng lập tức sáng lên như hoa mẫu đơn: " Hóa ra là Quách đại nhân! Trời nóng như vậy mà ngài lại đích thân đến, mau đến đây ngồi, uống chén trà, nghỉ ngơi một chút đi!"

Phượng lão bản quả thực là thương gia trời sinh, Mộ Cửu chỉ là một đô ti lục phẩm nho nhỏ cũng được nàng đối đãi như thượng tiên, trước mặt người như vậy, túi tiền còn giấu đi làm gì nữa? Mà nàng sinh ra đã mắt ngọc mày ngài, khi cười lên có lúm đồng tiền, nhìn qua hết sức thanh eleje.

Mộ Cửu gặp được bà chủ biết làm người như vậy đương nhiên cũng cao hứng, nàng đi tới trước mặt Phượng lão bản, cười với nàng: " Không cần khách khí, ta tới đưa thực đơn, mong ngài không quên tối nay ta đã đặt trước một phòng nhất đẳng."

" Quách đại nhân gần đây thăng chức, đặc biệt tới đây làm yến, ta làm sao có thể quên được? Ta sẽ sớm sai người thu dọn xong, chỉ chờ ngài và chư vị đại nhân tối nay đại giá mà thôi!"

Phượng lão bản nói xong liền đưa nàng vào phòng, kêu Hạc tiểu đệ đi pha trà.

Mộ Cửu từ tửu lâu liền trực tiếp quay về nhà, sáng hôm sau mới cần lên nha môn trả phép, dọn dẹp một chút, nghỉ ngơi xong cũng vừa đến chạng vạng. Đám người Trần Anh vừa vặn đã tới đầu ngõ, gọi nàng một tiếng, nàng liền mang theo A Phục đi đến Phượng Siêu.

Phòng nhất đẳng Phượng lão bản chuẩn bị cho họ nằm trên lưng chừng núi, chia thành hai tầng cao thấp, nơi cao là một tòa lâu các, phía dưới là sảnh lớn, trên sảnh là một vòng nước, ở giữa lõm xuống, bày hai tầm bàn tròn, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ đi qua vòng nước, bước ra ngoài là một vườn hoa nhỏ ngoài trời.

Nhẹ nhàng yên tĩnh, quả nhiên là nơi tốt.

Một lát sau, những người còn lại cũng lục tục đến. Lưu Tuấn đến trễ nhất, nhưng nơi này hắn là quan to nhất, đương nhiên sẽ không ai dám nói gì hắn. Chỉ là hình như hôm nay hắn có chút mất tập trung, Mộ Cửu hai lần nhắc hắn bỏ kiếm xuống hắn cũng không nghe thấy, mãi đến khi nàng ghé sát vào tai, gào lên, hắn mới ồ một tiếng, buông kiếm ra.

Đều là người quen, hơn nữa mọi người đều cho Mộ Cửu mặt mũi, uống hai vòng rượu, tâm tình Lưu Tuấn cũng dần dần tốt lên.

Mộ Cửu có tiên đan giải rượu tự chế, cũng không sợ uống nhiều, có điều Lưu Tuấn rất chăm sóc nàng, hạ lệnh cho mọi người không được chuốc rượu, nàng đành chuyển sang tiếp đồ ăn.

Lưu Tuấn ai chúc rượu cũng không cự tuyệt, làm tiên nhân quả là muốn say cũng không dễ dàng, khi hắn đứng dậy nói muốn đi ra ngoài cho bớt mùi rượu, mục tiêu của đoàn người liền chuyển sang Trần Anh và 12 vị đô ti còn lại, bầu không khí ăn uống linh đình vô cùng hòa hợp.

Mộ Cửu nhìn thấy A Phục chảy dãi một trượng liền cũng đứng dậy cho nó ăn.

Đến vườn hoa nhỏ, nàng liền thấy Lưu Tuấn một tay chống lên hòn giả sơn, yên lặng đứng đó, ngắm nước chảy đến xuất thần, khuôn mặt nhìn nghiêng mang thần sắc u buồn, không phải táo bạo như bình thường, cũng không phải xoi mói, Mộ Cửu chưa từng thấy dáng vẻ đó của hắn, không biết nên đi qua chào hỏi hay làm bộ không nhìn thấy.

" Ô ô..." Nàng đang chần chừ, A Phục đã hưng phấn vồ tới.

Lưu Tuấn xoay người lại, trước tiên nhìn thấy A Phục đang cuốn lấy chân hắn, sau đó mới đến Mộ Cửu.

Mộ Cửu có chút ngại ngùng như thể đang nhòm ngó bí mật của hắn, ho khan một tiếng rồi cười ha ha: " Đứa nhỏ A Phục này không ngồi yên được, ta sợ nó chạy mất, vì thế đuổi theo đó ra đây."

Lưu Tuấn nhìn nàng một cái, thuận thế ngồi xuống trên tảng đá, vỗ vỗ đầu A Phục, nói: " Gần đây linh trí mở ra không ít, hẳn là công lao của Lục Nhai đúng không? Tán Tiên có thể dạy dỗ được bạch hổ như hắn cũng không nhiều."

Mộ Cửu chột dạ, không biết nên nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "A Phục là Thần Thú, hơn nữa vốn rất thông minh."

Lưu Tuấn nhìn nàng một cái, lại nói: " Hồ Vương Thanh Khâu dường như cũng rất tôn kính hắn."

Mộ Cửu chảy mồ hôi, cười khan: " Hồ Vương đó... trước kia ta đã nói với ngài, chúng ta khi ở Thanh Khâu quan hệ với lão cũng khá tốt, có lẽ chính vì thế nên lão mới như vậu."

Lưu Tuấn nhìn nàng đầy ý vị, khiến nàng cảm thấy như có gai sau lưng. Cái tên Lục Áp này, muốn nàng giữ bí mật lại không thèm chú ý chút nào, đây không phải là cố ý làm nàng phải gánh tội sao!

Cũng may Lưu Tuấn không tiếp tục hỏi, mà chỉ tiếp tục nhìn nước chảy: " Ngươi vào đi, ta ngồi lại một chút."

Mộ Cửu dạ một tiếng, vội vã gạo A Phục từ đầu kia hoa viên vào phòng cơm.

Nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt như vậy của Lưu Tuấn, nét u buồn trên mặt hắn cùng ấn tượng trước kia của nàng đối với hắn quả thực là một trời một vực, lẽ nào trong lòng cũng có tâm sự hay sao? Nhưng không có lí do a, hắn đã làm quan tam phẩm trên Thiên Đình, hơn nữa còn quản lí một bộ phận trọng yếu, tư lịch nhiều, đối nhân xử thế cũng lão luyện, mấu chốt là không có vợ, hắn có thể có tâm sự gì?

Nàng không khỏi hướng mắt về phía hắn vừa ngồi.

Vừa nhìn, nàng liền phát hiện có một vật nhỏ phát sáng nằm yên tĩnh bên dưới tảng đá.

Nàng đi tới ngồi xuống, chỉ thấy một khối đá vô cùng tầm thường, không điêu khắc gì, giống như một viên đá cuội có thể tùy ý thấy được bên bờ sông. Thế nhưng, tảng đá kia nửa trong suốt, ở giữa lấp ló một sợi tóc đen.

Đây tuyệt đối không phải là viên đá bình thường, trong một viên đá tầm thường thì làm sao có thể khảm tóc?

Hiển nhiên đây là viên đá Lưu Tuấn vừa làm rơi xuống.

Nàng cầm lên nhìn xung quanh, nhưng căn bản không còn thấy bóng dáng của hắn, vì thế nhún vai, quay lại bàn rượu.

Chỗ ngồi đã gần đủ, Lưu Tuấn đang nói gì đó với Trần Anh, dáng vẻ cau mày chăm chú lắng nghe cùng với bộ dạng vừa rồi thật như hai người khác nhau.

Mộ Cửu trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói với hắn rằng hắn làm mất đồ, liền tạm thời cất viên đá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play