Khi Mộ Cửu quay lại thì Tiểu Tinh đã chuẩn bị xong điểm tâm.

Doãn Tuyết Như đêm qua về muộn nên muốn ngủ bù, A Phục và Lục Áp đã đến từ trước. Mộ Cửu vội vã ăn, không quên thúc giục Thượng Quan Duẩn. A Phục cho rằng họ đi chơi nên liền đòi đi theo, Mộ Cửu nghĩ bình thường nó cũng hay đi cùng nàng, vốn định mang ra ngoài để giả dạng, nhưn Lục Áp muốn nó ở lại luyện khí, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chuyện này.

A Phục được Lục Áp chỉ điểm tu luyện, đây là thiên đại phúc phận của nó rồi.

Chỉ là, không biết cha mẹ nó hiện tại có đang gấp đến chết không?

Sau khi ăn xong, Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn đến thẳng Bắc Thiên Môn, khi đến một cái hẻm nhỏ thì dừng lại.

" Ta đi một vòng chờ ngươi, còn ngươi đi làm. Làm xong thì truyền tin cho ta, chúng ta tìm một chỗ gặp lại."

Thượng Quan Duẩn gật đầu, rút ra từ sau cổ một cái chiết phiến, đi nghênh ngang về phía Bắc Thiên Môn như một thiên kim công tử.

Mộ Cửu để tránh hiềm nghi nên không theo sau quá sát, mà đi bộ theo con hẻm này.

Mỗi tòa lâu các trên Thiên Đình đều rất uy vũ đồ sộ, bên ngoài là một số nha thự, còn lại đều là Tiên phủ của chúng tiên quan.

Con đường mà Mộ Cửu đang đi, một bên là dãy tòa nhà chạm đủ loại ngọc thạch, một bên là rừng cây xanh xum xuê. Rừng cây này không rậm rạp, nhìn qua còn có thể thấy được lâu các đầu bên kia cánh rừng.

Khi nàng đi đến một ngã ba, Cơ Vịnh Phương đi từ con phố phía đối diện tới cũng nhìn thấy nàng, lập tức kéo tay Lương Thu Thiền: " Nhìn kìa, là tiểu tiện nhân kia!"

Lương Thu Thiền dừng bước nhìn sang, thấy Mộ Cửu đang thảnh thơi vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, dường như không ưu sầu là gì, thân thể mảnh mai nhẹ nhàng di chuyển, tóc dài buông nhẹ xuống hai vai, càng nhìn càng thấy mĩ lệ.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua rừng trúc đối diện chiếu lên người nàng, Mộ Cửu như đang khoác một thân váy kim quang bước tới, cả người tản mát hơi thở linh khí tinh linh.

Lương Thu Thiền đối với Mộ Cửu không có ác cảm quá sâu, trước mắt càng không muốn để ý tới, liền nhấc chân định đi tiếp.

Từ khi bị Lâm Kiến Nho đe dọa, cả người nàng ta dường như chìm đắm trong đó, không có cách nào kiềm chế.

Nàng ta có chết cũng không nghĩ rằng Lâm Kiến Nho hóa ra đã thực sự sát hại Lâm Tiếp, càng không nghĩ đến chuyện hắn sau khi uống Đại Mãn Kim Đan liền trực tiếp đột phá hai cấp. Nếu không phải Lạc Từ đến kịp lúc, nàng ta suýt nữa đã chết... Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, nàng ta thật sự hận không thể chết ngay lúc đó!

Nàng ta ở Minh Nguyên Tông tu hành 800 năm, vừa bắt đầu đã bái Hoa Thanh làm sư phụ.

Hoa Thanh một tay dẫn dắt nàng tiến vào tiên đồ, trong 800 năm này, nàng ta bất tri bất giác đã đem tất cả tâm tư chuyển lên người hắn, mà hắn cũng ngày càng dựa dẫm vào nàng. Trong nội tâm nàng ta có một bí mật, đó chính là hi vọng có thể trở thành ngươi song tu với hắn. Nhưng sau tất cả những chuyện này, đều đã bị tên súc sinh Lâm Kiến Nho kia phá hủy!

Người được chọn cùng song tu phải có tấm thân xử nữ, Lâm Kiến Nho đã lấy chân khí phá nát của nàng mất rồi, dù nàng ta có cơ hội đồng tu với Hoa Thanh, làm sao có thể chứng minh được sự trong sạch của mình?

Mấy ngày nay nàng không biết đã vượt qua chuyện này thế nào, chỉ biết đã nổi lên vô số ý nghĩ muốn đi giết hắn, nhưng ám ảnh bị hắn cưỡng chế vẫn còn, khiến nàng phải nhịn nhục.

Cơn ác mộng này hành hạ nàng ta đến tinh thần hoảng hốt, cùng Mộ Cửu thần thái sáng láng đang bước đi quả thực có sự khác biệt một trời một vực.

" Tiện nhân kia còn có mặt mũi ở đây rêu rao khắp nơi? Sư tỷ, chúng ta đi tới giáo huấn nàng ta một chút!" Cơ vịnh phương căm giận nói.

Cho dù vài tháng đã trôi qua, nàng ta vẫn nhờ ngày đó ở Nam Thiên Môn mình bị Mộ Cửu đánh thảm bao nhiêu, ở Minh Nguyên Tông, nàng ta là người được bao nhiêu người nâng niu, đến Thiên Đình cũng bởi thân là môn đồ Xiển giáo, nhưng lại bị một nha đầu nông thôn không biết chạy từ đâu tới đánh cho sưng mặt sưng mũi, cục tức này sao có thể nuốt trôi?

Thêm nữa, Cơ Mẫn Quân đầy bụng tức giận từ Thanh Khâu trở về, còn bị Hoa Thanh trách cứ một trận, nói tới duyên cớ cũng có tay của tiện nhân này, thù mới hận cũ cộng lại, đương nhiên là tức giận.

" Hồ đồ!" Lương Thu Thiền cau mày, " Nơi này là Thiên Đình."

Nàng ta buồn bực mất tập trung, nào có tâm tình đi gây rối?

Cơ Vịnh Phương bĩu môi, đi theo sau, nhưng mắt vẫn liếc về phía Mộ Cửu.

Mộ Cửu bên này thực ra cũng đã sớm thấy hai người đó.

Cơ Vịnh Phương nàng không có tâm tình nhìn mặt, nhưng dáng vẻ của Lương Thu Thiền lại khiến nàng lấy làm kinh hãi. Mấy ngày không gặp, sắc mặt nàng ta đã trở thành vàng như nghệ, hốc mắt hõm sâu, như thể đã không ngủ vài ngày... Không đúng, coi như không ngủ suốt đêm thì đối với tu tiên giả cũng không phải việc ghê gớm gì, nàng ta bị làm sao vậy?

Nhưng, Mộ Cửu không bát quái tới mức quan tâm đến nàng ta.

Liếc một cái, nàng thu hồi ánh mắt. Phía trước nghe nói có Hùng lão bản bán bánh đúc đậu rất ngon, nàng muốn đi nếm thử.

Cơ Vịnh Phương nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của nàng quả thực tức muốn chết, hít sâu một hơi, lén lút chọn đúng thời cơ đá một viên đá dưới chân về phía Mộ Cửu.

Mộ Cửu pháp lực cao hơn nàng ta, lại không thích bị người ta bắt nạt, còn có thể để nàng ta ám toán?

Viên đá mới đến nửa đường đã bị nàng dùng pháp lực đánh bay trở về!

Viên đá đập trúng thái dương Cơ Vịnh Phương, lập tức chảy máu ròng ròng, nàng ta kêu một tiếng, khóc rống lên.

Lương Thu Thiền hoàn hồn, vội vã đưa nàng ta thuốc cầm máu, quay sang nhìn Mộ Cửu đang mỉm cười cũng biết là chuyện gì vừa xảy ra, hung dữ trừng mắt với Cơ Vịnh Phương: " Nếu ngươi còn làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi về Minh Nguyên Tông!"

Cơ Vịnh Phương oan ức kêu to: " Rõ ràng là nàng ta đánh ta!"

Lương Thu Thiền không muốn lý luận cùng nàng ta. Bản thân nàng còn không biết phải làm sao với bản thân, sao còn bận tâm đến người khác?

" Vừa rồi là ai làm?!"

Đang cảm thấy rất phiền, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, trong tay cầm một viên đá, trợn tròn mắt nhìn nàng. Hắn tuy mang hình người, nhưng sừng trên đầu còn chưa hoàn toàn biến mất, hẳn là Độc Giác Thú, nhưng trên má trái lại sưng lên một cục to bằng nắm tay, còn có màu xanh tím.

Cơ Vịnh Phương sững sờ, Mộ Cửu đứng cách đó không xa cũng sững sờ.

Viên đá Độc Giác Thú cầm trong tay không phải là viên đá mà vừa rồi nàng đánh trúng Cơ Vịnh Phương sao ?

Sau khi đánh trúng Cơ Vịnh Phương, nàng cũng không quan tâm đến việc viên đá rơi xuống nơi nào, xem khuôn mặt sưng phù này của Độc Giác Thú, chẳng lẽ viên đá đập trúng mặt hắn?

" Nàng ta làm!" Nàng còn đang buồn bực, Cơ Vịnh Phương đã nói trước, " Chính là nàng ta đá!"

Độc Giác Thú đi về phía Mộ Cửu.

Mộ Cửu nhanh chóng lên tiếng: " Xin lỗi, vừa rồi ta không để ý..."

Độc Giác Thú không chờ nàng nói xong đã giơ tay nhấc nàng lên: " Ngươi cũng dám động thủ với ta?" Nói xong định ném Mộ Cửu đi.

Mộ Cửu chỉ xuống đất: " Đại tiên chậm đã! Ngươi xem, toàn bộ trên đường chỉ có một viên đá, vừa rồi ta đứng bên kia, xung quanh đều là lầu các, làm sao sẽ có một viên đá ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play