Đạo lôi điện thứ nhất vừa biến mất, tiếng sấm còn chưa kịp tiêu tán, đạo thứ hai, thứ ba đã xuất hiện! Trong nháy mắt, gian nhà run rẩy như đang gặp động đất, thế nhưng, ba đạo lôi toàn bộ đều bị thu vào tay Lục Áp, mà Lâm Kiến Nho nằm dưới đất cách đó năm thước lại vô cùng hoàn hảo, không chịu bất luận ảnh hưởng gì!
... Không, cũng không hoàn toàn là như vậy!
Theo tiếng sấm tản đi, dòng máu chảy ra từ mũi và miệng hắn ngừng chảy, gò má khô quắt cũng dần trở lại bình thường, nửa khắc trôi qua, hắn thở dài một tiếng, sau đó liền chầm chậm mở mắt!
" Các ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời, Mộ Cửu đã ngồi xuống bắt mạch cho hắn, không nghĩ tới linh lực phản phệ của hắn nay đã trở nên ôn thuận, mà tinh nguyên truyền tới từ đan điền của hắn so với trước kia cũng mạnh mẽ hơn nhiều!
" Hắn... tấn cấp thành công rồi?"
Nàng có chút khó tin nhìn Lục Áp, sao lại có thể như thế nhỉ? Nàng tin Lục Áp có thể thay hắn hóa giải lôi kiếp, nhưng lôi kiếp đã hóa giải rồi, hắn làm sao lại tấn cấp được?
Vẻ mặt Lục Áp cũng không đẹp đẽ gì. Hắn ngồi xuống, đoạt lấy cổ tay Lâm Kiến Nho từ tay nàng, ngưng thần một khắc, ánh mắt bắt đầu trở nên ác liệt: " Ngươi đã làm gì?!"
Lâm Kiến Nho vừa thanh tỉnh cũng không khỏi hãi hùng, trước kia hắn chỉ nghĩ Lục Áp là một tiểu tán tiên du thủ du thực, nhưng lúc này, ánh mắt của hắn nơi nào còn giống du thủ du thực? Hắn mấp máy môi, không nói nên lời.
" Tuy ngươi đã vượt lên hai cấp, nhưng linh căn của ngươi không tịnh, hơn nữa còn mang theo tà căn, ngươi đã làm gì?" Lục Áp dùng ba ngón tay chặn mạch của hắn, ánh mắt không tốt lên chút nào, " Ngươi giết người?"
Sắc mặt Lâm Kiến Nho trắng bệch, hắn nhìn về phía Mộ Cửu, hắn vẫn chưa đem chuyện này nói cho người thứ hai, chẳng lẽ là do nàng nói?
Mộ Cửu cũng cực kì khó tin, Lục Nhai còn có thể đoán được Lâm Kiến Nho đã làm chuyện gì? Còn biết được tình hình linh căn của hắn?
Hắn lại thần thông như thế...
" Ta... ta chỉ lỡ tay giết mà thôi." Lâm Kiến Nho biết lúc này không thể không nói thật, vừa rồi khi tỉnh lại, hắn thấy cả người khoan khoái, linh lực dồi dào, mạnh mẽ hoạt động theo ý niệm của hắn, liền biết tất cả những chuyện này là do Lục Áp giúp. Mạch máu hiện tại còn đang nằm trong tay Lục Áp, hắn còn có thể che giấu được sao ?
" Ngươi giết ai?" Lục Áp nhíu mày, " Nghe nói phụ thân ruột của ngươi đã chết, có phải do ngươi xuống tay? Còn nữa, viên nguyên đan thủ hộ nguyên thần trong cơ thể ngươi, có phải chính là viên đan dược thất lạc trong cơ thể Lâm Tiếp?"
Lâm Kiến Nho vã mồ hôi như tắm.
Lục Áp nhìn hắn một lúc, cuối cùng khinh bỉ thả tay hắn ra, sau đó đưa tay hướng về phía đan điền của hắn.
Mộ Cửu bừng tỉnh, ý thức được hắn định làm gì, giật mình nhào tới: " Đừng giết hắn! Hắn không cố ý làm vậy, chỉ là bị mẹ cả bức bách mà thôi!"
Tay Lục Áp bị Mộ Cửu gắt gao ôm lấy, Lâm Kiến Nho cũng sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu nào!
Hắn biết một chưởng kia đè xuống sẽ có hậu quả gì, bởi lúc trước hắn chính là giết Lâm Tiếp bằng thủ đoạn đó!
Hắn không muốn chết, hắn không thể chết được!
Hắn run rẩy nói: " Hắn hại mẹ ta, ta bất quá chỉ muốn hắn đền mạng mà thôi..."
Lục Áp híp mắt nhìn hắn, chân khi trên tay dần dần tản đi.
Hắn đứng lên, không nói một lời liền bước ra khỏi cửa.
Mộ Cửu nhanh chóng đuổi theo: " Tuy Lâm Kiến Nho quả thật là mang tội giết cha, nhưng hắn cũng đã thừa nhận rồi. Nói thật, nếu ta là hắn, ta cũng không biết có thể làm ra chuyện như vậy hay không, cũng không biết có thể nhẫn nhịn được đến ngày hôm nay. Người không phải Thánh Hiền, huống hồ hắn còn có ẩn tình, ngươi có thể không cáo trạng hắn không?"
Lục Áp lạnh nhạt nhìn nàng, một lúc sau lên tiếng: " Ta có thể không trừng trị hắn, thế nhưng nàng nhất định phải đồng ý với ta, sau này không được tiếp tục giao du với hắn."
" Tại sao?" Mộ Cửu khó hiểu.
Lục Áp đáp: " Linh căn của hắn không tịnh, từ lâu đã sinh ra tà căn, ngươi không ép được hắn."
Hắn đối với Lâm Kiến Nho có lẽ cũng có chút phiến diện, nhưng sự phiến diện này còn xa mới đủ để khiến hắn nhằm vào hắn.
Đối với người khác mà nói, Lâm Kiến Nho không tính là gì, nhưng Mộ Cửu quả thực như một tờ giấy trắng. Lâm Kiến Nho này tuy thân thế nhấp nhô nhưng tâm tư phức tạp, nếu hắn không có lòng dạ thâm trầm như vậy, Lục Áp cũng sẽ đưa tay kéo hắn một cái. Nhưng Lâm Kiến Nho luôn mang theo sự thù hận, muốn đọ sức với kẻ thù, bởi lợi ích liền đem kẻ thù sát hại, điều này đã không còn đơn thuần nữa.
Một người đạo tâm không tịnh, còn nói được gì nữa?
Mộ Cửu im lặng một lát, nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng cũng gật đầu: " Ta đồng ý."
Nàng và Lâm Kiến Nho chỉ là bằng hữu, lại không đến mức không rời bỏ nhau được. Bây giờ hắn đã tấn cấp thành công, hơn nữa còn trực tiếp nhảy qua Kết Đan kỳ, tiến vào Nguyên Anh kỳ, sau này cũng không cần dựa dẫm vào Minh Nguyên Tông nữa. Nếu nhất định phải dùng cách đó để đổi lại cho hắn sự bình an, nàng cứ làm như vậy đi.
Hơn nữa, ngoại trừ điều đó, nàng đối với lựa chọn của Lâm Kiến Nho cũng không đồng tình. Nàng vẫn hi vọng, hắn có thể suy nghĩ thật kĩ.
Lục Áp gật gù, dắt tay nàng đi, từng bước đi ra khỏi tiểu viện.
Ánh mặt trời chiếu xuống hai bóng người một cao một thấp, mang lại một loại cảm giác bình yên.
Lâm Kiến Nho đi đến bên cửa nhìn họ rời đi, một tia ấm áp còn sót lại trong mắt dần dần chuyển lạnh.
Hắn coi nàng là người đáng tin cậy nhất, không ngờ nàng lại tiết lộ chuyện này cho người khác...
Hắn nhếch môi cười khổ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Mộ Cửu và Lục Áp trở về Tử Linh uyển, lúc này, Mộ Tiểu Tinh đã làm cơm xong.
Thượng Quan Duẩn trong tay bưng hai cái bát, còn ngó đầu nhìn nhìn vào nồi cơm. May mà hắn thức thời, còn biết hỗ trợ.
A Phục liều mạng chen vào giữa hắn và Tiểu Tinh, không cho hắn đến gần Tiểu Tinh quá, chỉ là thân thế quá béo, suýt nữa làm Tiểu Tinh vấp ngã, vì thế liền bị Tiểu Tinh ôm đến dưới tàng cây Tử Đằng.
Mộ Cửu đang đứng trong sân, bỗng nhiên quay người, theo chân Lục Áp tiến vào phòng.
" Rốt cuộc ngươi là ai?" Đôi mắt nàng sắc bén như dao, nghi ngờ dò xét hắn.
Lục Áp nghe vậy liền ngừng chân. Sau đó, hắn liền quay người, đi tới trước mặt nàng, ngắm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy.
" Ta đã nói rồi, ta là Lục Áp."
Sắc mặt Mộ Cửu liền biến đổi, đôi môi hơi run rẩy.
Lục Áp liền đưa tay ra. Trên bàn tay như ngọc hiện ra một cảnh tượng, đó là một cung điện hùng vĩ chạm khắc đủ loại hoa văn phiền phức. Hắn lười biếng nằm trên chiếc giường ngọc, Thanh Loan đông đảo đứng hai bên hầu hạ, Đế Giang xinh đẹp múa những điệu múa uyển chuyển trong đại điện, Huyền Điểu bưng trà dâng nước, Hỏa Phượng đấm chân dương quạt...
(Thanh Loan: một loài chim họ chim sẻ, Đế Giang: một sinh vật họ Rồng)
" Đây là Thanh Huyền Cung của ta." Hắn nói, " Đứng ở Tứ Phương Các nằm trên tầng cao nhất trong cung của ta, có thể nhìn thấy phong cảnh toàn bộ cửu châu đại địa."
Thanh Huyền Cung...
Đầu Mộ Cửu bỗng ong lên.
Nàng biết, mỗi một người trong tứ thần thượng cổ đều có một tòa cung, cung của Lục Áo Đạo Tổ tên là Thanh Huyền Cung, Lưu Dương đã nói cho nàng biết.
Lưu Dương còn nói, trên tầng trời thứ 39, kẻ có thân phận thấp nhất cũng có lai lịch không bình thường, mà... sống xa hoa hưởng thụ nhất, chính là Lục Áo Đạo Tổ. Thanh Huyền Cung của hắn chẳng những có vô số pháp khí, linh bảo, còn có thể tùy ý gặp được thần thú thượng cổ... Thanh Huyền Cung của hắn, thật sự có thể nhìn thấy được toàn bộ cửu châu đại địa!