Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 10 : Thừa nước đục thả câu.
Nguồn: Sưu tầm
Sáng thứ hai đầu tuần, như thường lệ Vương Tư Vũ là người đầu tiên bước vào cơ quan, dọn dẹp vệ sinh sạch sẻ, rót nước nóng vào tách trà đặt lên tất cả bàn làm việc, hắn ngồi vào bàn bắt đầu viết bài tổng kết công tác trong tuần, tuy công việc của hắn từ trước đến giờ chưa hề thay đổi, nhưng bài tổng kết thì tuần nào cũng phải viết, hắn không muốn bị Trịnh Đại Quân vin vào đó để kỉ luật hắn, tin chắc tên tiểu nhân kia đã nghĩ sẵn kế hoạch trừng trị tội hỗn láo của Vương Tư Vũ rồi.
Trên bàn làm việc của Vương Tư Vũ có một xấp hồ sơ cần phê duyệt sơ bộ, hắn đã phân loại từ trước, số hồ sơ này cần đưa đến chỗ bí thư thành ủy thuộc loại A, phải giải quyết nhanh lẹ, còn những hồ sơ báo cáo công tác từ các huyện gửi về thuộc loại B, loại này cũng không thể chậm trễ, vì để quá lâu các cấp bên dưới sẽ gọi lên hối thúc, thậm chí sẽ có cớ nói mình làm việc chậm trễ gây ảnh hưởng công tác của họ, cuối cùng là những thông báo vặt vảnh đến các cơ quan ban ngành đoàn thể, loại này được xếp vào loại C, có thể vứt sang một bên đợi khi nào rảnh thì gọi điện cho người ta tự đến nhận về. Làm xong mọi việc, các đồng nghiệp của Vương Tư Vũ lục đục kéo nhau vào, căn phòng trở nên huyên náo hẳn lên.
Biên chế của Vương Tư Vũ ở thành ủy vốn thuộc ban thư ký, nhưng Trịnh Đại Quân lấy lý do văn phòng làm việc của ban thư ký không có chỗ trống nên nhét hắn vào ban tổng hợp, điều này làm tăng khối lượng công việc của Vương Tư Vũ, phía ban thư ký lúc bận quá cũng bắt hắn đi sắp xếp hồ sơ, còn ban tổng hợp thì thường xuyên gọi hắn về làm thêm giờ, nói tóm lại tuy trong ủy ban cũng có vài cán bộ kinh nghiệm non kém như hắn nhưng chỉ có một mình Vương Tư Vũ là làm việc vất vả hơn người khác.
Dành hết thời gian cắm cúi làm việc nên không để ý giờ tan sở lại đến, Vương Tư Vũ cầm lấy tách trà uống một ngụm, thở phào nhẹ nhõm, ít ra hôm nay Trịnh Đại Quân không gây sự với mình, nói không chừng mấy ngày nữa là lão ta quên mất vụ việc kia, dù sao đó chỉ là vài câu nói lúc say rượu thôi mà.
Về tới nhà, Vương Tư Vũ vào bếp chiên cơm, nấu thêm món canh bằng gói bột nêm chua cay, ăn xong nằm dài lên giường xem ti vi, bình thường hắn chỉ thích xem chương trình do Liêu Cảnh Khanh dẫn chương trình, đó là thói quen từ thời đại học đên giờ của Vương Tư Vũ, hắn là fan ruột của Liêu Cảnh Khanh, tiếc rằng cô hoa đán nổi tiếng một thời của đài truyền hình tỉnh Hoa Tây bây giờ tuy vẫn xinh đẹp đoan trang nhưng đã không còn vẻ vang như trước nữa, cô chỉ được xếp dẫn chương trình một số show tạp nham nhàm chán.
Vương Tư Vũ không thích la cà ngoài đường, xem ti vi lướt, thỉnh thoảng họp mặt với vợ chồng Triệu Phàm và Hoàng Nhã Lệ, tất cả thói quen sinh hoạt sau giờ làm của hắn chỉ có bấy nhiêu.
“Cộc, cộc, cộc! Cốc cốc cốc!” Đang tập trung xem ti vi, tiếng gõ cửa vang lên, nghe tiếng gõ cửa là biết ngay là Trương Thiện Ảnh, cô luôn gõ cửa 6 cái, 3 nặng 3 nhẹ, Vương Tư Vũ thường trêu chọc cô chắc xem phim gián điệp tình báo nhiều quá đến nỗi bị ảnh hưởng, ngay cả gõ cửa cũng phải làm giống như ám hiệu.
Vừa mới mở cửa, Vương Tư Vũ liền giật thót mình, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh ăn mặc xinh như mộng bước vào, chiếc áo bó đen tuyền, khoác thêm chiếc áo ngoài xám tro, phối hợp với chiếc quần jeans bên dưới tôn vinh từng đường cong quyến rũ.
“Chị dâu, mặc đẹp như thế có phải định đi dạo đêm khuya không?” Đôi mắt của Vương Tư Vũ hình như mất kiểm soát, cứ liếc thẳng vào hai quả đồi vút cao ngạo nghễ phía trước của Trương Thiện Ảnh, điều này làm hắn bối rối vô cùng.
Trương Thiện Ảnh không hề chú ý đến thái độ khác lạ của Vương Tư Vũ, cô sải bước đi lại gần Vương Tư Vũ, hí hửng quơ quơ một tờ quảng cáo trên tay, nói: “Tiểu Vũ xem nè! Tiệm gạo Thiên Hồng nhân dịp khai trương giảm giá đặc biệt, bán 9 hào một cân gạo, rẻ hơn những nơi khác 3, 4 hào lận đó!”
“Vậy thì sao ạ?” Vương Tư Vũ không hứng thú với chuyện gạo củi mắm muối, hắn hơi bất ngờ trước vẻ vui mừng quá lố của Trương Thiện Ảnh, chị dâu xinh đẹp này xưa nay chưa từng lăn vào bếp bao giờ, chuyện bếp núc luôn do một tay Triệu Phàm lo liệu, tại sao hôm nay Trương Thiện Ảnh lại vui mừng trước thông tin giá gạo rẻ thế nhỉ?
“Còn phải hỏi á, tất nhiên là gom về dự trữ rồi, chị quyết định mua 10 bao cất ở nhà ăn dần, gạo để cả năm cũng không hư, phen này lời to!” Trương Thiện Ảnh vừa nói vừa liếc mắt cười tủm tỉm về phía Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ ngao ngán thở dài: “Lại kéo em đi làm cu li chứ gì?”
“Trúng phóc!” Trương Thiện Ảnh búng tay cái tách, hét to hiệu lệnh: “Go! Go! Go!”
Vương Tư Vũ vội khoác lấy chiếc áo, theo Trương Thiện Ảnh đi xuống lầu, nhìn thân hình chuẩn như siêu mẫu của Trương Thiện Ảnh từ phía sau, Vương Tư Vũ thầm ngưỡng mộ diễm phúc của Triệu Phàm, cô vợ xinh thế mà cũng rơi vào tay hắn, Trương Thiện Ảnh chắc là cô gái đẹp nhất Thanh Châu rồi.
Không chịu thua kém anh em, Vương Tư Vũ khi chọn bạn gái tự nhiên khắt khe hơn nhiều, cứ gặp cô nào là hắn đem so sánh với Trương Thiện Ảnh ngay, vì thế suốt một năm qua tuy Vương Tư Vũ tiếp xúc với không ít cô gái, nhưng hắn vẫn lẻ loi một mình.
Có lẽ chỉ có Trần Tuyết Oanh, Chu Viên, Liêu Cảnh Khanh mới xứng đáng xếp chung hàng với Trương Thiện Ảnh.
“Ngơ ngác gì đó? Còn không mau lên!” Trương Thiện Ảnh quay đầu lại thấy Vương Tư Vũ đăm chiêu suy nghĩ, liền chỉ vào đồng hồ trên tay hối thúc hắn: “Trễ chuyến xe bây giờ! Cửa hàng gạo đó ở khu phía bắc, cách chúng ta khá xa, đi xe mất đến 15 phút, chúng ta đón tuyến xe buýt số 29 đến đó, lúc về mới đi taxi.”
Vương Tư Vũ bước nhanh hơn, trong bụng cảm thấy tức cười, nhiều khi phụ nữ là vậy, thích tính toán chi ly vài xu lẻ mà không nghĩ tới vấn đề khác lớn hơn, đón taxi về có tài xế nào chịu để hành khách nhét 10 bao gạo to đùng lên xe hả? Dù có chịu thì chiếc xe cũng nhét không lọt, còn nhét lọt cũng thu tiền xe gấp đôi rồi.
Đứng ngay trạm xe buýt đợi 5 phút không thấy xe đến, Vương Tư Vũ sốt ruột đề nghị: “Chị dâu, chúng ta kêu taxi đi! Cùng lắm em trả tiền xe.”
Trương Thiện Ảnh lườm hắn, oán trách: “Tiểu Vũ, cậu tiêu xài phung phí như thế không dành được tiền đâu, sau này tiền cưới vợ biết tìm đâu ra?”
Vương Tư Vũ đành đứng đợi tiếp, cuối cùng chiếc xe buýt số 29 cũng thong dong trờ tới.
“Xe này chạy chậm như rùa, khi đến nơi chắc đã khuya lắc khuya lơ, chúng ta đi taxi nha!” Vương Tư Vũ lại khuyên nhủ.
“Đừng nhiều lời, leo lên đi!” Trương Thiện Ảnh mau mắn nhảy lên xe trước, Vương Tư Vũ hết cách, đành chậm rãi chen chúc vào đám đông chật ních trên xe bám theo sau.
Chiếc xe buýt không còn ghế ngồi, sau khi Trương Thiện Ảnh mua hai tấm vé, phát hiện những cặp mắt thèm thuồng của bọn đàn ông trên xe bắn tới tấp vào mình, cô kéo tay Vương Tư Vũ bước về phía đuôi xe đứng, ở đó rộng rãi, chỉ là lung lắc dữ dội, con đường đi đến khu phía bắc toàn ổ gà ổ voi, chiếc xe buýt cà tàng chạy trên đường y như lắc xí ngầu, cơ thể hai người cứ liên tục đung đưa trái phải trước sau.
Trương Thiện Ảnh dùng hai tay nắm chặt thanh vịn, tấm thân mảnh dẻ lắc lư như cành mai trước gió, đẹp mê ly xao xuyến, có mấy lần chiếc xe lắc dữ quá, Vương Tư Vũ thừa cơ đưa tay đỡ nhẹ chiếc eo thon của Trương Thiện Ảnh, tuy cách lớp áo nhưng cũng cảm nhận được da thịt mềm mại, Vương Tư Vũ bối rối ngoảnh mặt đi, dáo dác nhìn xung quanh xem có tìm được chiếc ghế trống nào không.
Đang lúc Vương Tư Vũ tìm ghế, chiếc xe thắng cái két lê bánh trên mặt đường dừng lại, hắn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng chưa tới trạm dừng mà, tại sao lại dừng đột ngột như thế? Cửa xe bật mở, một đám người ùa nhanh lên xe, thì ra chiếc xe buýt chạy trước xảy ra tai nạn, va quẹt với một chiếc taxi, tài xế hai bên đang đôi co với nhau, hành khách thấy thế xuống xe hết, vừa đúng lúc chuyến xe sau chạy tới nên ùa hết cả lên, vì thế chiếc xe vốn đã đông nghẹt lại càng nhồi nhét đến thảm hại.
Chiếc xe buýt lại tiếp tục lăn bánh, trong xe không ngừng vang lên tiếng cãi nhau, người thì la oai oái vì bị giẫm vào chân, cô thì bị ai đó đặt tay vào mông sờ mó thét lên kinh hãi.
Trương Thiện Ảnh đến giờ mới biết hối hận, sớm biết thế này nghe lời Tiểu Vũ đi taxi rồi, cô lo lắng có ai đó không cẩn thận cào rách cái áo của cô, áo này là hàng hiệu trị giá 500 tệ, tháng trước cô đi dạo phố với Hoàng Nhã Lệ bị cô bạn xúi mua, bình thường không nỡ đem ra mặc đâu.
Đột nhiên có một bàn tay thò vào đùi cô véo một cái, Trương Thiện Ảnh toàn thân nổi da gà, cô không biết tên đó là yêu râu xanh hay là tên móc túi, vội siết chặt túi xách, ghé tai Vương Tư Vũ, hốt hoảng yêu cầu: “Tiểu Vũ, mau ra đứng sau lưng chị!”
Vương Tư Vũ biết chắc có chuyện xảy ra, liền ủi thẳng về phía sau, Trương Thiện Ảnh lách người sang một bên chừa khe hở cho hắn chui qua, Vương Tư Vũ vừa chen lọt, Trương Thiện Ảnh không cẩn thận đạp vào chân hắn làm hắn đau chảy nước mắt.
Lúc này bên ngoài tối mịt, trong xe không chịu bật đèn, tấm thân mềm nhũn của Trương Thiện Ảnh áp sát vào Vương Tư Vũ, chiếc xe vẫn lắc lư không ngừng, cơ thể hai người cứ thế va chạm vào nhau liên tục.
Lúc đầu Vương Tư Vũ còn cố gắng đè nén, dần dần hắn không kiểm soát được nữa, thân dưới rạo rực như hòn than, chiếc xe lắc mạnh một cái, Vương Tư Vũ mất đà chòm tới chọt thẳng vào mông Trương Thiện Ảnh. Khoảnh khắc ấy, đầu óc Vương Tư Vũ trở nên trống rỗng, máu nóng toàn thân chảy ngược lên não, khoái cảm dâng trào che lấp tất cả lý chí, chỉ còn lại cảm giác sảng khoái và tiếng thở hổn hển nặng nề.
Mặc cho cơ thể hòa cùng nhịp lắc lư của chiếc xe một hồi, Vương Tư Vũ không còn kiểm soát được nữa, lấy hết can đảm áp sát vào Trương Thiện Ảnh, cậu bé của hắn ngóc đầu dậy hùng dũng, chà xát nhè nhẹ vào đùi Trương Thiện Ảnh, từng đợt sóng sung sướng tác động vào tim, cuối cùng Vương Tư Vũ phát ra một tiếng rên khe khẽ mãn nguyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trương Thiện Ảnh đột nhiên ây da một tiếng, tiếng kêu y như câu thần chú thôi miên, điều khiển hai cơ thể nóng rang nhấp nhô từng chập nhịp nhàng.
…………………………..
Cuối cùng chiếc xe mới chịu dừng lại tại một trạm xe buýt, vài hành khách bước xuống, trong xe không còn chen chúc nữa, Vương Tư Vũ giật mình bừng tỉnh, lòng hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi, bước lùi lại một bước, hắn nói nhỏ: “Chị dâu, hay là chúng ta xuống xe thôi! Ở đây chật chội quá!”
Hồi lâu sau Trương Thiện Ảnh vẫn không lên tiếng trả lời, cũng không hề động đậy, Vương Tư Vũ thót tim sợ hãi, “Chẳng lẽ chị ấy giận rồi! Có khi nào về nhà mách với Triệu Phàm không?”
Cánh cửa xe buýt từ từ đóng lại, chiếc xe lại chạy bon bon trên đường, Trương Thiện Ảnh mới thở một hơi dài, nói: “Ráng thêm một lát đi! Sắp tới nơi rồi!”
Nói xong, cô nắm chặt tay vịn, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, không nói thêm câu nào nữa.