Đại hoàng huynh ta tức vị vào đầu mùa xuân hơn hai năm trước.

Sau khi tức vị, đại xá thiên hạ, cũng đem ta từ Lan Tụy Cung thả ra.

Tuyển phi ba năm một lần từ một năm trước đã bắt đầu làm, do Lễ bộ thực hiện ở khắp Tùy Quốc chọn ba ngàn người, sàng sàng lọc lọc, đến ngày nay, chỉ còn dư lại trăm người.

Theo quy củ, trong một trăm giai nhân này, đại hoàng huynh có thể chọn hai mươi người tấn vị phi tần, những người có sắc đẹp có tài có thể ban cho thân vương, những người còn sót lại, liền phân làm cung nữ các nơi trong hậu cung.

Đại hoàng huynh đối với chuyện tuyển phi cùng lập hậu luôn lười quản, hậu cung không có người, lại làm khổ công chúa ta.

Lưu Thành Bảo cả ngày bê văn thư Lễ bộ, ghi chép danh sách giai nhân cộng thêm xuất thân cụ thể chuyển hết vào trong Thiên Hoa Cung.

Ta không dám thờ ơ, lúc nào cũng ngồi trước án thấy trời đất u ám, thỉnh thoảng còn nằm thiếp đi trên bàn, lúc tỉnh lại đã thấy đèn đuốc khắp nơi, Vu Nhàn Chỉ ngồi đối diện ta, trong tay cầm cuốn sách, nhàn nhạt nói: "Tỉnh?"

Gương mặt hắn trầm tĩnh, thật giống như tiên nhân trên mặt trăng, khiến người khác cảm thấy đang nằm mộng.

Thiên Hoa Cung cùng Vô Y Điện gần nhau, Vu Nhàn chỉ từ khi tiến cung, liền thường lui tới, có lúc ta rảnh rỗi, cũng mang theo văn thư đi tìm hắn.

Ta cùng hắn ở một chỗ, cũng không có bao nhiêu kinh tâm động phách, rất nhiều thời điểm, hai người mỗi người ngồi một đầu, cả ngày cúi mặt vào xem công văn, thỉnh thoảng còn cảm thấy có điều thú vị, liền nói cho nhau nghe.

Yên ổn như vậy, trong lúc hốt hoảng còn có cảm giác, ta với hắn giống như đôi phu thê đã nhiều năm.

Sau khi hồi cung, ta không nhìn thấy nhị tẩu bao giờ, nhưng Thẩm Vũ thì có gặp một lần, cũng là ở Vô Y Điện của Vu Nhàn Chỉ.

Hôm đó Thẩm Vũ rảnh rỗi, đến tìm Vu Nhàn Chỉ tám chuyện, bởi vì hắn nói đều là chuyện Binh bộ, ta nghe cũng hiểu lơ mơ. Trong lời nói biết được Mộ Ương đã từ Hoài An hồi kinh, đất Yến có loạn, triều đình phái tướng quân đi trấn thủ phía tây, nhị tẩu chờ lệnh rời đi, nhưng nhị ca sống chết không chịu, hai người liền náo loạn long trời lở đất.

Nhưng ta cảm thấy kỳ quái, nhị tẩu muốn rời kinh, có thể tự mình hướng đại hoàng huynh xin phép, cần gì phải để ý nhị ca có cho hay không.

Vu Nhàn Chỉ nói với ta, nói nhị hoàng huynh đã không can thiệp vào chuyện Lễ bộ nữa, mà chuyển sang giám sát Binh bộ, là nắm đại quyền.

Thẩm Vũ trêu ghẹo nói: "Hoàng thượng quen dùng người tài, đem Binh bộ cùng Hình bộ giao cho Chu Hoán theo dõi, Tiểu A Lục thì phải ôm nhiệm vụ tuyển phi của Lễ bộ, còn sót lại ba bộ lại có Thừa tướng, hai lão thần tử Hữu Bộc Xạ quản, nếu như lại do Xương Bình công chúa nắm quyền hậu cung, vị hoàng đế như hắn, quả nhiên làm đến thành thạo."

Lúc đó ta bị trọng trách tuyển phi lập hậu ép cho không thở nổi, Thẩm Vũ nói như vậy, ta nghe liền có cảm giác sợ hãi không tả nổi.

Nhưng hắn đúng là cái miệng quạ đen, vài hôm sau, Lưu Thành Bảo mang theo một đạo thánh chỉ cùng một khối ngọc ấn hoàng kim tới viếng thăm Thiên Hoa Cung.

Ngọc ấn là Phượng ấn.

Thánh chỉ chính thức sắc phong ta làm Xương Bình trưởng công chúa, lại tạm giữ Phượng ấn, chấp chưởng hậu cung, chờ khi tuyển phi kết thúc, mới chuyển giao lại Phượng ấn cho Hoàng hậu mới nhậm chức.

Đại hoàng huynh ta sau khi tức vị, bởi vì hậu cung không có mấy người, chỉ giao cho Nhan quý nhân quản lý lục cung, chuyện cần để ý chủ yếu là mấy chuyện vụn vặt của cung nữ thái giám, mà Phượng ấn từ sau khi Ly phi qua đời, đã phủ bụi nhiều năm.



Thánh chỉ vừa ra, lục cung xôn xao.

Lời đồn năm đó ta hại chết Ly phi lại lan truyền nhanh chóng, tội xử tử còn có thể cải tử hoàn sinh biến nguy thành an leo lên cao, cho nên trong những lời đồn về Xương Bình trưởng công chúa, ngoài bốn chữ lòng dạ rắn rết, giờ còn thêm bốn chữ tâm cơ sâu nặng.

Trong nhất thời, người người lục cung cảm thấy nguy hiểm trùng phùng.

Nhưng mà, cùng với những lời thêm mắm dặm muối đó, lại là vinh sủng vô hạn, càng bởi vì hiện nay ta chấp chưởng lục cung, vinh sủng này so với lúc còn là viên ngọc quý trong tay phụ hoàng chỉ có hơn không kém.

Thiên Hoa Cung từ một nơi không người hỏi thăm liền biến thành khu vực quan trọng trong lục cung, chưởng sự cung nữ, thái giám, phu nhân hạ thần, những người trong hậu cung có chút danh tiếng, thậm chí cả Tĩnh tần trước giờ không hỏi đến thế sự đều tới vấn an ta.

Bên cạnh ta trừ Tiểu Tam Đăng cùng Lan Gia, không có cung nữ thân cận khác. Nên hiện tại không đủ người sai sử, liền sai Tiểu Tam Đăng đi phủ Nội Vụ xin thêm người. Ngày hôm sau phủ Nội Vụ liền đưa tới chừng mười người, lại nghe nói để có thể được điều đi phục vụ trong Thiên Hoa Cung, có người còn đánh nhau bể đầu, có người đưa tiền bạc, có người dùng quan hệ, không dám tìm Lan Gia, thì ở trước mặt Tiểu Tam Đăng khen ngợi lên mây.

Mà khi kiệu liễn của ta đi trong cung, mọi người đều quỳ xuống đất bái, công chúa thiên tuế thiên thiên tuế, không có như trước làm như không thấy.

Đây chính là thâm cung, thâm cung ta sinh sống hơn hai mươi năm.

Lúc ta ở lãnh cung mạng treo sợi chỉ không có ai để ý đến sống chết của ta, mà nay ta rụng bao nhiêu cọng tóc, cũng có người đếm giúp ta.

Minh Tông hoàng đế Đại Tùy khi còn sống, Đại Tùy cường thịnh cực điểm, vạn nước theo trầu.

Thiên Hoa Cung hiện nay cũng có thể so với khi ấy.

Ta ra lệnh cấm, trừ thông lệ vấn an sáng sớm, trừ mùng một cùng mười lăm mỗi tháng, các thời gian còn lại, đóng cửa không tiếp khách.

Ngày thứ hai sau khi ban hành lệnh cấm này, Nhan quý nhân vẫn một mực chưa tới thăm liền tới vấn an sáng sớm.

Ngày hôm đó trong người Tĩnh tần không thoải mái nên không tới, trong Thiên Hoa Cung, chỉ có Nhan quý nhân cùng tên thái giám bên cạnh nàng ta.

Đại hoàng huynh phân phó ta chấp chưởng lục cung, sau này ít nhiều cũng cần sự trợ giúp của Nhan quý nhân.

Nếu nàng ta không tới vấn an ta, ta ngược lại cũng chả cảm thấy gì, chỉ là thái giám bên cạnh nàng ta hiện tại, ta có nhận thức.

Thái giám họ Xa, tên Anh, trước kia là tổng quản phủ Nội Vụ.

Lúc ta mới ra khỏi lãnh cung, từng bị bệnh nặng, Tiểu Tam Đăng theo toa thuốc Tôn Quý kê đi lấy dược liệu, lại bị Xa Anh này ngăn lại. Hắn nói, ta bị khấu trừ chi tiêu, dược liệu trong toa thuốc này phủ Nội Vụ không phát không.

Tiểu Tam Đăng lúc đi thì khỏe, lúc về thì mặt mũi sưng vù, toàn thân bị thương.

Sau đó ta khỏi bệnh, nghe nhị ca nói tới chuyện này, mới biết ngày đó Tiểu Tam Đăng để lấy được dược liệu cho ta, từng quỳ xin Xa Anh, vậy mà Xa Anh không những không cho, còn lệnh thái giám bên cạnh đánh hắn đuổi ra ngoài.



Không may nhị ca đi ngang qua, lúc này mới cứu được Tiểu Tam Đăng.

Nhị ca đã là Vương gia, vốn không nên quản việc hậu cung, nhưng lúc ấy hắn tức giận, ép buộc cách chức Xa Anh, lại còn sai người đem hắn xử tử.

Chuyện này sau đó bị đại ca biết, dưới cơn thịnh nộ, cấm túc nhị ca một tháng, mà chức tổng quản phủ Nội Vụ liền bỏ, Xa Anh giữ được một mạng, sau đó không biết được phân làm ở đâu, hôm nay nhìn thấy, cuối cùng đã bám được cành cao Nhan quý nhân.

Nhan quý nhân chào hỏi ta mấy câu, liền nói: "Ngày trước nghe phủ Nội Vụ nói, chỗ hoàng muội thiếu người, đúng lúc chỗ tỷ có một người rất cơ trí, năm đó là tổng quản phủ Nội Vụ, nếu hoàng muội không ngại, cứ dùng hắn mà sai sử."

Hóa ra là sợ ta đoạt quyền của nàng, muốn cài người vào nằm vùng chỗ ta.

Xa Anh hướng ta quỳ xuống, lạy nói: "Nô tài ra mắt công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Lạy xong liền ngẩng lên, nịnh nọt cười lấy lòng: "Lại nói nô tài cùng Tam Đăng công công bên người công chúa thân thiết với nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy, không ít lần nghe công công nói tốt về công chúa."

Tuổi hắn cũng đã bốn mươi, Tiểu Tam Đăng cùng tuổi ta, hắn nói "Thuở nhỏ" mà không biết xấu hổ.

Ta liếc Tiểu Tam Đăng một cái, hắn cúi đầu không nói.

Xa Anh lại nói với hắn: "Đã gần hai năm không gặp Tam Đăng công công, khí sắc công công thật tốt."

Tiểu Tam Đăng vẫn không đáp hắn.

Trong cung yên lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được âm thanh, ta bưng chén trà lên từ từ gạt lá trà, Nhan quý nhân cười nói: "Hoàng muội nhìn xem, Xa Anh công công cùng Tam Đăng công công biết nhau, lại cùng ngài nhận thức, vốn là.."

Ta không khỏi cười, chặn lời nàng: "Ai ý nhỉ?" Lại hỏi Tiểu Tam Đăng: "Ngươi biết hắn?"

Tiểu Tam Đăng vẫn rủ mắt, giọng nói cũng nhẹ: "Hồi bẩm công chúa, nô tài không nhớ."

Xa Anh ngu người.

Sắc mặt Nhan quý nhân trở nên hết sức khó coi.

Ta hướng cung nữ bên cạnh nói: "Đi phủ Nội Vụ đánh tiếng, đừng có mèo mèo chó chó gì cũng đẩy vào cung ta, thành ra thể thống gì? Tuy Thiên Hoa Cung chứa nhiều người như vậy, bổn công chúa không phải là người khoan dung, thêm một người cũng không được." Lại hướng Nhan quý nhân cười nói: "Xương Bình chính là như vậy, nhớ liền làm, ngay trước mặt Nhan quý nhân khiển trách người như vậy, ngược lại khiến cho quý nhân chê cười."

Sắc mặt Nhan quý nhân trắng bệch, đứng lên nói: "Hoàng muội nói gì vậy, hoàng muội công việc quấn thân, là tỷ tới không đúng lúc."

Dứt lời, liền dẫn Xa Anh cáo lui.

Nàng đi tới cửa, ta lại kêu một tiếng: "Khoan đã."

Nhan quý nhân xoay người, nhìn ta chằm chằm.

Ta đi tới bên cạnh nàng ta nói: "Hoàng muội không dám nhận, coi như, Xương Bình bất tài, còn hơn Nhan quý nhân một tuổi, quý nhân từ giờ cứ theo quy củ, gọi ta một tiếng trưởng công chúa đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play