Hắn chưa từng nhiều lời như vậy, cũng rất ít khi bộc lộ cõi lòng. Ta vẫn cho là hắn sẽ đem mấy chuyện đã qua mai táng theo thời gian, sau đó lại hời hợt ít nói như cũ.
Đêm này ta ngủ không sâu, trăn trở nhiều giấc mộng, nhưng lúc tỉnh lại thì lại không nhớ đã mơ thấy gì.
Tờ mờ sáng giờ mẹo, Việt thúc ở thiện phòng nấu thuốc, cách cửa sổ nhìn
thấy ta, trách cứ: "Người cùng công tử đều là người không thể uống rượu, tụ tập một chỗ, nhưng cứ khăng khăng muốn thưởng thức rượu."
Ta không khỏi kinh ngạc: "Vu Nhàn Chỉ cũng không uống được rượu?"
Việt thúc có vẻ không nghe được câu hỏi của ra, thấy thuốc đã nấu xong,
mở nắp ra, khắp viện nhất thời bao phủ mùi thuốc đắng gay mũi.
Ta vội vàng né tránh mấy bước, che mũi nói: "Hôm qua ta không uống rượu, ta không uống cái này đâu."
Việt thúc nhìn ta: "Người nghĩ đây là canh giải rượu, ai cũng uống được sao?"
Ta càng kinh ngạc. Trong viện này chỉ có 3 người, thuốc này không nấu
cho ta, nhìn có vẻ cũng không phải cho Việt thúc, chẳng lẽ là cho Vu
Nhàn Chỉ?
Nghĩ lại hôm qua Việt thúc có nói, có một năm Vu Nhàn Chỉ bị thương nặng, từng ở trong viện này dưỡng thương,
Ta vốn cho hắn thân là thế tử chinh chiến chinh phạt, bị thương nặng nhẹ là rất bình thường, nhưng trước mắt xem ra, tựa hồ không đơn giản như
vậy.
Lơ đãng nhớ tới đêm qua Vu Nhàn Chỉ có nói----- không biết, không nhìn thấu, bất quá bởi vì chưa bao giờ đặt ở trong lòng.
Ta ở phía xa mờ mịt một hồi, lại đến bên người Việt thúc, ra bộ bừng
tỉnh: "Nga, hắn cùng ta đề cập đến việc không thể uống rượu, ta thấy hắn một năm qua ngay cả một giọt rượu cũng không dính, rất nghiêm túc ràng
buộc chính mình, suýt nữa thì quên."
Việt thúc thở dài: "Sau này người phải giúp hắn nhớ. Ta già rồi, cũng
không thể chăm sóc hai người cả đời. Công tử một lần uống rượu, thì sẽ
bị ốm."
Ta không biết Việt thúc đối với quan hệ giữa ta và Vu Nhàn Chỉ như thế
nào, làm sao hắn uống rượu hay không uống, lại phải bắt ta nhớ? Nhưng
trước mắt, cái này cũng không quan trọng.
Ta tiến lại gần, nước thuốc vừa mới sôi phả hơi nước đầy mặt. Ta bị
hương vị đắng của thuốc khiến đầu óc choáng váng, nhưng cố tỉnh táo nói
bậy nói bạ: "Đúng, có lần ta đi thăm bệnh hắn, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, còn cố chịu đựng."
Việt thúc lắc đầu nói: "Hắn chính là cái tính khí vậy."
Ta cầm bát thuốc, phụ họa nói: "Mọi việc đều giấu trong lòng, chưa bao giờ nói với ta cái tật xấu này từ đâu mà có."
"Từ đâu mà có? Còn không phải năm đó ở Tây Lý náo loạn lên." Việt thúc
cảm thán, "Khi đó ta có khuyên nhủ hắn, không nên đi tranh chấp với Bạch Hủ, thương cân động cốt là xong cả đời. Hắn lại không nghe, hiện nay
không thể dính tới rượu thì thôi, nhưng không thể tập võ thì thật đáng
tiếc cho hoài bão cả đời hắn."
Ta bưng bát thuốc, cả kinh trợn mắt há mồm.
Việt thúc nhìn ta, hỏi ta làm sao, ta kéo ra một nụ cười khan, nói:
"Không sao, chính là cảm thấy hắn ngày thường quá giả bộ, nếu không nhìn kỹ, cũng không thể nào nhìn ra."
Ta mới đầu chỉ cho là hắn thích uống trà không thích rượu.
Ta đem bát thuốc mang tới cho Vu Nhàn Chỉ, một đường suy nghĩ phải nói
chuyện với hắn như thế nào. Là trách hắn một mực gạt ta? Hay là giả bộ
không biết gì, đơn giản chỉ mang canh giải rượu bình thường cho hắn?
Nhưng, nào có canh giải rượu như vậy?
Ta suy nghĩ một phen, bên trong phòng của Vu Nhàn Chỉ vô cùng yên tĩnh thoáng mát, nửa bóng người cũng không có.
Đúng rồi, Vu Nhàn Chỉ nếu không có ở đây, bằng tính tình kín đáo của
hắn, làm sao chịu ở nơi của Việt thúc nói nhiều lời như vậy?
Lại nghĩ tới căn bệnh khiến hắn không thể uống rượu, không thể tập võ,
trong lòng ta nhất thời giống như có nút thắt. Lo lắng một chút, nghe ý
của Việt thúc, chuyện này đã qua được vài năm, ước chừng Vu Nhàn Chỉ đã
sớm thông suốt. Càng nhiều thì càng thất thố, tựa như nhìn được bí mật
vốn không nên bị phát hiện, lại ít nhiều gì cũng có vài phần áy náy, dù
sao ta ở bên hắn đã hơn một năm, theo như lời hắn, cuối cùng là không để ở trong lòng.
Ta ngồi ở trong phòng Vu Nhàn Chỉ ngẩn người, không biết qua bao lâu,
bên tai bỗng truyền tới âm thanh trêu ghẹo: "Cứ ngồi như vậy, không
chừng sẽ biến thành đá vọng phu mất."
Nhị tẩu toàn thân quân y màu đỏ, trên trán mang hoa điền chính là huy
phủ của Nhiếp gia quân. Nàng lồng tay vào nhau, cười khanh khách nhìn
ta: "Tìm khắp vườn toàn cỏ dại, lại ở trong phòng Vu Nhàn Chỉ tìm được
muội, chuyện này ta phải nói với hắn."
Ta nói: "Bộ dạng này của tỷ là sao."
Nhị tẩu nói: "Đừng nói nữa, vốn muốn phân phó Hứa Diệc đi theo Bạch Hủ
chào hỏi, thương lượng một chút về chuyện các người gặp mặt, nhưng Hứa
Diệc tối qua chuồn mất. Sáng nay trời chưa sáng ta đã chạy tới doanh
trại, nhưng đúng lúc Bạch Hủ cũng không ở đó, sai người hỏi thăm, lại
nói hắn đã đến Giang Lăng. Cũng không biết hắn nhất thời nổi hứng gì.
Bất quá cũng tốt, hắn không làm khó một ngày, ta cũng rảnh rỗi, cứ tới
đây nhìn muội một chút. Làm sao, muội cũng rảnh?"
Nàng tuy hỏi như vậy, nhưng trong lời nói rõ ràng không muốn cho ta rảnh rỗi.
Hứa Diệc lặn mất tăm, Vu Nhàn Chỉ cũng không thấy bóng dáng, thật trùng hợp, Bạch Hủ cũng tới Giang Lăng.
Ta không nói nhìn nhị tẩu.
Nàng lại đang bắt đầu tự nói tự trả lời: "Ta nhớ trước khi Hứa Diệc bị
Nhiếp gia quân chúng ta triệu hồi, chủ tử cuối cùng của hắn chính là Vu
Nhàn Chỉ. Ừ, Bạch Hủ ta chắc chắn không muốn gặp. Chờ lúc các ngươi đi
gặp hắn, không bằng cho Hứa Diệc đi theo? Phải biết cái tên Bạch Hủ vô
cùng gian trá, nhiều ngươi đi cùng, cũng dễ đối phó."
Ta lành lạnh nói: "Chuyện này tỷ không cần quan tâm, Vu Nhàn Chỉ nói, con người Bạch Hủ nhỏ mọn, một mình hắn đi là được rồi."
Nhị tẩu nói: "Nga, như vậy không tệ, quả thực không tệ, Bạch Hủ dù xảo quyệt, nhưng Vu Nhàn Chỉ cũng không dễ đối phó."
Ta nói: "Đừng diễn nữa, mồ hôi hột trên trán tỷ ta có nhìn thấy."
Bằng tài trí của Vu Nhàn Chỉ, hắn đi gặp Bạch Hủ khiến người ta bớt lo.
Nhưng trước mắt đất Yến hỗn loạn, Tây Lý an ổn sao có thể tùy ý giao cho một thế tử phiên vương Vu Nhàn Chỉ?
Trước mắt Hứa Diệc cũng truồn mất, Vu Nhàn Chỉ không có ở đây, mà Bạch
Hủ lúc này mới tới Giang Lăng, chắc hẳn bọn họ đã âm thầm gặp gỡ.
Nhị tẩu hối hận không thôi: "Ta sớm nên đem tiểu tử thối kia trói lại,
kêu hắn đi xây đường bắc cầu cho Vu Nhàn Chỉ cùng Bạch Hủ."
Ta nói: "Đi thôi."
Nhị tẩu không hỏi ta đi đâu, bởi vì tình trạng trước mắt, chúng ta chỉ có thể đi tìm một người, là Thẩm Vũ.
Đầu tháng năm, ao sen trong biệt viện vương phủ thanh thanh lạnh lạnh mở ra. Thẩm Vũ đứng cạnh bờ ao, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn ta cùng nhị
tẩu.
"Là bởi vì Vu Nhàn Chỉ cùng Bạch Hủ mà tới?" Hắn sửng sốt chốc lát, kịp phản ứng.
Giang Lăng rốt cuộc cũng là địa bàn của Thẩm Vũ, Vu Nhàn Chỉ cùng thân
vương nước Hoàn chạm mặt ở chỗ này, Thẩm tam thiếu như hắn làm sao không biết?
Nhưng hắn nghi ngờ nhìn ta: "Vu Nhàn Chỉ đi gặp Bạch Hủ, rốt cuộc là
thay ngươi bớt phiền phức, A Anh ngược lại thì thôi đi, ngươi cần gì
phải tìm phiền toái cho mình?"
Hắn nói không sai.
Nếu như Đại Tùy cùng Yến thật sự đánh nhau, vào vị trí của Viễn Nam,
chính là bị bao vây tứ phía. Dù Vu Nhàn Chỉ thật sự muốn ngôi vị hoàng
đế Đại Tùy, muốn mượn lực nước Yến xâm phạm, cũng sẽ không đem con chim
hoàng tước nước Hoàn này đặt sau lưng mình.
Hắn đi gặp Bạch Hủ, bề ngoài thì không ổn, nhưng thực tế là trong nguy hiểm cần an ổn.
Ta không phải không nghĩ tới điều này. Cũng không biết tính sao, vừa
nghĩ tới Việt thúc nói bệnh của Vu Nhàn Chỉ, là do năm đó cùng Bạch Hủ
náo loạn trong doanh trại, ta liền không thể an tâm.
Nhị tẩu cười khan: "Bạch Hủ muốn gặp Vu Nhàn Chỉ, chuyện này chung quy
cũng do ta gây ra. Nếu ta không ở bên cạnh nhìn, sợ sẽ không gánh được
tội danh này. Tiểu A Lục lo lắng ta bị Hoàng thượng hỏi tội, nên mới đi
cùng ta."
Ta nói: "Đúng, ta vốn không muốn tới, nhưng nghĩ tới năm đó nhị ca ta
thương tâm muốn chết, nhị tẩu chung quy một mình tới tìm ngươi, ta không thể làm gì khác phải đi cùng nàng."
Gương mặt Thẩm Vũ cùng nhị tẩu nhất thời cứng đờ.
Thẩm Vũ nói, Vu Nhàn Chỉ gặp Bạch Hủ ở điền trang của Bạch Gia lần trước chúng ta đi, phải ngồi thuyền đi đường thủy. Trên đường, Thẩm Vũ hỏi
nhị tẩu có phải mấy ngày nữa sẽ theo ta, nhị tẩu nói đúng vậy, Thẩm Vũ
liền không nói nữa. Hai người hắn ngồi lặng lẽ, rất lúng túng, ta vốn có thể nói vài câu thay đổi không khí, nhưng ta nhớ cái đêm nhị tẩu cùng
nhị ca hòa ly, nhị ca ngồi ở trên cái đầu đá ở Thiên Hoa Cung khóc không còn hình tượng, trong lòng liền thay nhị ca khó chịu, cũng lười mở
miệng.
Thật ra thì ba người bọn họ đi tới cục diện ngày hôm nay, ai cũng không trách được ai. Nhưng càng không thể oán mệnh,
Đại ca ta nói, nếu như cái gì cũng oán mệnh, cả đời này, cũng không còn có triển vọng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT