Sau trận tuyết rơi kia, Vu Nhàn Chỉ chưa từng tới Thiên Hoa Cung lần nào. Ta lúc này mới ý thức được, hắn từ lúc tới kinh thành cuối mùa xuân, đã ở bên ta hơn nửa năm, cứ như vậy biến mất không rõ tung tích, cuộc sống giống như bị thiếu cái gì.

May mắn là thiếu hụt này, rất nhanh được người khác điền vào.

Ngày nào đó lúc ta tỉnh dậy, đầu giường bỗng xuất hiện thêm một mỹ nhân muốn phục vụ ta rửa mặt chải đầu. Chính là vị tiểu muội Lan Gia của Lan phu nhân.

Lan Gia là một thiên kim tiểu thư, nhưng cuộc sống vô cùng hỗn loạn. Như nàng nói, nàng vừa nghe tin bổn công chúa nguyện ý thu nàng làm tỳ nữ, liền cả đêm trèo tường, chạy tới nương nhờ ta.

Còn cùng ta chân thành nói: "Vốn định đầu xuân mới tới quấy rầy công chúa, nhưng cha mẹ ta ngày nào cũng bắt ta đi coi mắt, ta quả thật không chịu nổi, mới tới trước thời hạn." Còn nói, "Không dối gạt công chúa, ở cùng một đôi song thân lúc nào cũng muốn gả con, thời thời khắc khắc đều là chịu tội."

Trong lòng ta hết sức đồng ý với lời này của nàng, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức khách sáo: "Lan nhị tiểu thư nếu đã tới, liền coi Thiên Hoa Cung là nhà của mình, không cần câu nệ."

Nàng hắc hắc cười: "Đúng, sau này ta là sủng phi của Hoàng thượng, ngươi còn phải gọi ta một tiếng tẩu tử."

Lan Gia tự tới làm quen, không tới mấy ngày, liền cùng Tiểu Tam Đăng cùng mấy cung nhân xưng huynh gọi đệ. Bởi vì nàng là nhị thiên kim của Hữu bộc xạ, tỷ muội ruột của phu nhân Thừa tướng, cho làm tỳ nữ của ta quả là không thích hợp, phủ Nội Vụ bên kia chỉ báo tên, người ngoài thấy nàng, cũng xưng là Nhị tiểu thư.

Bắt đầu tháng chạp, Nhị ca phái người tới nhắn lời, nói Đổng Đường của Lại bộ cho người kiểm tra vụ án ta ở bên ngoài mua tư trạch. Hắn còn nói, chuyện này tuy bị hắn tạm thời đè xuống, ta vẫn cần xuất cung tiêu hủy tội chứng, tránh sau này rơi vào tay Đại hoàng huynh thì khó mà thu dọn.

Ta nghĩ cái chuyện vặt vãnh mua tư trạch, đều là Trương Hữu Vi ở Công bộ thu xếp, ta nhiều lắm chỉ bỏ chút bạc, lại thu chút tiền hoa hồng, thật ra không có tội chứng để nói. Nhưng Nhị ca vừa nói cái hiển nhiên này, ta không thể làm gì khác là mời thổ phỉ quân tới trà lâu ở đường Cảnh Dương.

Trương Hữu Vi nghe ra ý đồ của ta, có chút khó xử: "Nhà khác thì dễ nói, chỉ riêng Lưu phủ mới rời tay đầu xuân, Đổng Đường Đổng đại nhân sẽ kiểm tra được ngay." Lại nhấc mí mắt nhìn ta, bổ sung nói: "Chính là phủ đệ của Lưu Thế Đào Lưu đại nhân."

Nhà hắn đặt mua không có người chết thì có quỷ nháo, phủ đệ Lưu Thế Đào cũng thoát không được nguồn gốc xâu xa này, có cái gì đáng giá?

Ta đang muốn hỏi, Lan Gia đứng sau lưng ta liền ung dung mở miệng: "Trương đại nhân, dù là một đại gia đình hoàng đế tiền triều có treo cổ chết trong phủ đệ của Lưu Thế Đào, cũng là chuyện ngươi cùng Đổng đại nhân nên nhức đầu. Ngươi đem Xương Bình công chúa kéo vào làm gì, là muốn công chúa thay ngươi chịu tránh nhiệm sao?"

Trương Hữu Vi kinh hoàng nói: "Vi thần không có ý này, không có ý này, chẳng qua là.."



Ta đem lời của Lan Gia ngẫm nghĩ một phen, sâu sắc gật đầu: "Trương Hữu Vi, bổn công chúa cũng không dối gạt ngươi, đến lúc đó cho dù thật sự có chuyện gì xảy ra, bổn công chúa sẽ không chút liên quan, dù có chết, cũng không nhận tội."

Trương Hữu Vi thoáng chốc khổ não: "Xương Bình công chúa dạy phải."

Lại nói một hồi, Trương Hữu Vi ước chừng cảm thấy không thể vãn hồi, như thường lệ nói muốn cung tiễn ta hồi cung. Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến, mới ra khỏi trà lâu, đầu phố bên kia đi tới không phải là Lưu Thế Đào sao.

Hắn cùng Mộ Ương có vẻ mới nghe xong Mộng Chu tiên sinh kể chuyện, nhìn sang, cũng thấy ta.

Trương Hữu Vi nhìn thấy Lưu Thế Đào cùng Mộ Ương lại kinh hoảng, gọi một tiếng, liền tìm cớ chuồn đi.

Có lẽ bởi vì tháng trước ta cùng Vu Nhàn Chỉ và Mộ Ương ở Lưu phủ cụt hứng bỏ về, Lưu tài tử đối mặt với ta, cũng có chút lúng túng, tìm đề tài nửa ngày, lại vòng lại chuyện cũ, "Công chúa hiếm thấy xuất cung giải sầu, làm sao không thấy Đại thế tử đi cùng?"

Ta không biết đáp thế nào, may mà có Lan Gia kịp thời nói: "Ý của Lưu đại nhân là, ta đi cùng Xương Bình công chúa, là không nên?"

"Lan nhị tiểu thư nói đi đâu vậy." Lưu Thế Đào cười khan một tiếng, lại tựa hồ lúng túng hơn. Hắn lại suy nghĩ chuyện khác để nói, thật lâu, đột nhiên nói: "Đúng rồi, công chúa cùng thế tử đại nhân đã định ngày thành hôn chưa? Vi thần, vi thần muốn sớm chuẩn bị lễ."

Lúc này không phải có mỗi ta, ngay cả Lan Gia cũng không biết đáp thế nào.

Đầu đường đông đúc nhộn nhịp, Mộ Ương nghe lời này, ngước mắt nhìn ta.

Ta cố gắng cười, da mặt như phát căng: "Ngươi ngược lại cũng tin là thật, thật ra thì ta cùng đại thế tử hai người trời nam đất bắc, vốn coi như không phải thật, chỉ cùng ngươi nói đùa chút thôi"

Con ngươi Mộ Ương thoáng kinh ngạc, sững sờ nhìn ta. Lưu Thế Đào tựa như muốn nói gì, lại im lặng không nói. Vì vậy ba người quân không phải quân thần không phải thần nhìn nhau không nói, tự mình cũng biết không phải vậy.

Hồi lâu, Lưu Thế Đào thấp giọng nói: "Xương Bình công chúa, mạt tướng------"



"Lưu đại nhân." Không đợi hắn nói, Lan Gia liền cắt đứt, "Lưu đại nhân, gia phụ chung tình với tranh chữ, ta luôn muốn từ Thập Lý Cảnh Dương chọn một bộ trân phẩm tặng người, tiếc rằng con mắt vụng về. Lưu đại nhân rốt cuộc là Trạng nguyên tài tử, không bằng thay Lan Gia chọn một bộ."

Lưu Thế Đào im lặng chốc lát, nói: "Có thể giúp Hữu bộc xạ đại nhân chọn tranh chữ, là may mắn của mạt tướng."

Lan Gia cùng Lưu Thế Đào rời đi, ta mới chú ý y phục của Mộ Ương, trường sam nhạt màu rất thanh nhã, tóc của hắn vẫn như cũ cẩn thận buộc sau gáy.

Ta suy nghĩ nửa ngày, lại đem câu chuyện dẫn tới trên người Lưu Thế Đào, cười nói: "Tháng trước gặp Lưu giáo úy, hắn vẫn mang một tâm hồn nhiệt huyết tập võ, không nghĩ tới một tháng trôi qua, tính tình liền an ổn, đi theo bên người tướng quân làm Văn tùy."

Mộ Ương nói: "Hắn khi đó cũng do trải qua chút chuyện, trong lòng không dễ chịu, hôm nay mọi chuyện đã qua, người cũng an ổn hơn."

Ta hiểu được Mộ Ương ám chỉ chuyện gì, nhưng do hắn nhắc tới, lại có chút khốn quẫn không nói ra được, ta nói: "Lan Gia sớm đã đề cập tới phải giúp Hữu bộc xạ chọn tranh chữ, ngược lại ta muốn xem nàng muốn chọn cái dạng gì." Vừa nói vừa muốn đi vào trong đám người tìm nàng.

"Công chúa."

Một tiếng "công chúa" thật khẽ khó có thể nghe được, nhưng ta thế mà vẫn nghe được.

Ánh mắt Mộ Ương vẫn như cũ không nhìn ra vui buồn, âm thanh lại thấp: "Công chúa sợ lạnh, tháng chạp gió lạnh khí lạnh ngấm vào xương cốt, nếu công chúa đi dạo đủ rồi, vẫn nên sớm hồi cung."

Ta cũng không biết trả lời hắn như nào, nghĩ tới sau khi Vu Nhàn Chỉ đem tật xấu sợ lạnh của ta nói cho hắn biết, hắn liền để trong lòng, ta thầm nói tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm thấy phí công.

Chân trời có đám quạ màu đen bay qua, trên đường về đoàn người huyên náo tới lui bên người ta, gió chiều rốt cuộc phả vào mặt, mà lời nói của Mộ Ương cũng bị gió rét cản lại, hết sức rời rạc: "Da thịt do phụ mẫu ban cho, công chúa nên hết sức trân quý, cái gì đã qua cho qua thôi, công chúa không cần suy nghĩ."

Ta không biết hắn từ trong mắt ta nhìn ra cái gì, mới nói như vậy. Nhưng ta chợt nhớ lại cái đêm đầy tuyết ngày đó, Vu Nhàn Chỉ nói với ta, A Bích, đã qua, không cần suy nghĩ nữa; hắn nói, ván đã đóng thuyền, truy cứu ra kết quả thì sao; hắn còn nói, đừng khổ sở nữa.

Tựa như bị chọc lại vết thương, một phần dữ tợn bỗng nhiên phơi bày cho hậu thế, ta không nhịn được nói: "Ta ở lãnh cung ba năm không có ai chiếu cố sống chết, hôm nay sống sót sẽ sống thật tốt, nhưng người người nói với ta phải bảo trọng, ta hiểu được thói đời nóng lạnh nên tự biết lạnh ấm, chưa từng đoán Mộ tướng quân cũng không ngoại lệ."

Ánh mắt bình tĩnh của Mộ Ương rốt cuộc cũng có một tia kinh động, khổ ý tràn đầy qua khóe môi hắn, muốn nói nhưng chung quy vẫn chỉ mấy chữ quy củ: "Là mạt tướng lỡ lời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play