Đến khi khuôn mặt mong đợi của Bạch Túc Túc dần ngưng trọng lại, cô chỉ có thể hít sâu một hơi, thôi không hỏi nữa. Rồi quay lại lấy thỏi màu cam bôi lên môi, soi gương nửa ngày, cảm thấy đẹp rồi sau đó mới cất son vào.
Con gái thường thích mấy thứ đồ hóa học độc hại này à?
Bạch Túc Túc: "..."
Bạch Túc Túc hít sâu một hơi lần nữa, không nói gì. Kiềm chế! Cô không nên cùng Phó Sâm nói loại vấn đề này, Phó Sâm không hiểu gì về sắc đẹp, cũng giống như cô không có hứng thú gì về đồng hồ nổi tiếng. Hiểu hiểu.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, một đường đi cả hai đều không nói chuyện. Cho đến khi xuống xe, Bạch Túc Túc thấy một số người đàn ông thân mang âu phục giày da, thỉnh thoảng ra ra vào vào ở cửa khách sạn. Thấy những người khác đều là khoác tay bạn trai thân mật đi vào, Bạch Túc Túc đắn đo hồi lâu, cuối cùng chọn làm theo nghi thức, cô đột nhiên bạo dạn kéo tay Phó Sâm, đan tay mình vào tay anh.
Phó Sâm hơi quay đầu, nhìn cánh tay của cô đang khóa tay mình, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn do dự kia, cũng không nói gì, trực tiếp mang người đi vào.
Thấy Phó Sâm không tức giận, Bạch Túc Túc cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong đại sảnh từ tầng 1 đến tầng 3, bên trong đều là nam nữ nói chuyện vui vẻ, cũng có một số người trong vòng giải trí. Bất quá đều là những tên tuổi lớn. Khi Phó Sâm vừa bước vào, lập tức có vài người đi đến chào hỏi.
"Phó tổng, đã lâu không gặp! Thế nào lại đổi trợ lý à? Chà, nếu cậu mà không cần trợ lý Lưu nữa, tôi đào góc tường cậu nhé!"
Một người đàn ông trung niên trong bộ vest và cà vạt màu trắng đột nhiên đi đến, trong tay cầm một ly champange, bên cạnh có hai người đàn ông cũng đi theo phụ họa nở nụ cười.
Bạch Túc Túc một mực duy trì mỉm cười khách khí không nói gì. Ngược lại người đàn ông có khuôn mặt chữ 囯 bỗng nhiên mập mờ nhìn hai người một chút "Nhưng sao tôi nhìn không giống như trợ lý nha?"
Trước kia trợ lý Lưu không bao giờ khoác tay Phó Sâm như vậy, mà gần đây không phải ai cũng nghe nói Phó Sâm vì vị hôn thê của mình mà một mực nhắm vào Đông gia sao? Nói không chừng vị hôn thê thần bí đó chính là cô gái này.
Đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của mấy người này, người trong cuộc thần sắc lại không hề biến hóa, cũng không nhìn Bạch Túc Túc, bỗng nhiên không nhanh không chậm giới thiệu: "Vị hôn thê của tôi, Bạch Túc Túc."
Bạch Túc Túc ngừng thở, lén lén nhìn người đàn ông bên cạnh. Dưới ánh đèn rực rỡ, bóng dáng người đàn ông lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc, giống như anh đang trần thuật một sự việc bình thường hơn cả bình thường. Có lẽ đây là lần đầu tiên Phó Sâm giới thiệu quan hệ của bọn họ với người ngoài.
Tâm tình đàn ông như kim đáy bể. Bạch Túc Túc tiếp tục nở nụ cười khách sáo, yên lặng làm một cái phông nền.
"Phó tổng thật có phúc, cô nương này thật xinh đẹp như vậy, còn không mau đóng gói hốt về nhà, cho chúng tôi cơ hội được uống rượu mừng." Người đàn ông khuôn mặt chữ 囯 bỗng nhiên cười nói.
Trên mặt Phó Sâm mang theo chút ý cười khách khí "Nhất định."
Phó Sâm hàn huyên cùng họ thêm hai câu rồi mang Bạch Túc Túc đến chỗ ngồi, để lại ba người đằng kia ý vị không rõ.
"Tôi còn tưởng rằng Phó tổng với Giang Ngưng là một đôi, không nghĩ tới đột nhiên công khai vị hôn thê." Người đàn ông mặc vest và cà vạt mỉm cười không rõ ràng.
Dứt lời, người đàn ông có khuôn mặt chữ 囯 chỉ nhấp miếng rượu, cười xùy một tiếng: "Cậu thì biết cái gì. Nghe nói ông nội Phó rất thích cô gái tên Bạch Túc Túc này, cậu cứ nhìn Đông gia dạo gần đây là biết rồi. Còn cô gái Giang Ngưng kia, hết cửa!"
Chỗ ngồi của hai người ở chính giữa hàng thứ nhất, Bạch Túc Túc lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ của vị trí center. Bất quá cô mới chỉ vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy một thân ảnh xa lạ bỗng nhiên đi tới cách đó không xa, trên tay cầm bảng số, một thân âu phục màu xám phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú, trên mặt lại mang theo nét ý cười mập mờ khiến người ta đoán không ra ý vị.
"Đây là vị hôn thê của Phó tổng sao? Khó trách gần đây không thấy Giang Ngưng đi theo bên cạnh ngài, có phải đây chính là có tình mới nhanh quên tình cũ à?"
Theo bước người đàn ông đi tới, mọi người xung quanh cũng dồn dập tách ra, tựa hồ như không muốn dính dáng vào. Ai mà chẳng biết Phó tổng cùng Hứa tổng có quan hệ không tốt, bọn họ cứ ở ngoài hóng drama là được rồi.
Nhìn thấy người tới, thần sắc Phó Sâm không thay đổi, chỉ là trong mắt dần dần lạnh xuống "Hứa tổng không cần sốt ruột, chờ đến khi tôi kết hôn, nhất định sẽ gửi cho ngài một cái thiệp mời."
Bạch Túc Túc ngồi kế bên nhịn không được nhìn người đàn ông dám gây hấn với nam chính này, trong lúc nhất thời trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Hứa Cận, trùm phản diện trong toàn bộ truyện. Trong một lần bởi vì cạnh tranh với nam chính mà tận mắt nhìn thấy ba của mình mất đi trong một vụ tai nạn. Từ đó bắt đầu hận nam chính thấu xương, nhiều lần lén lút nhắm vào nữ chính, chỉ thiếu chút không đem nữ chính chơi chết. Để trả thù nam chính mà hắn ta sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đương nhiên, kết cục là bị nam chính tống vào ngục giam.
Đột nhiên Bạch Túc Túc cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ đến chuyện mình vẫn còn là vị hôn thê của nam chính, cô chỉ cảm thấy lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi hột.
"Thật sao?" Hứa Cận quét mắt nhìn nhìn người phụ nữ không có biểu cảm gì, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hung ác. "Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ Phó tổng."
Nói xong, liền ngồi xuống ở ghế cách đó không xa, Bạch Túc Túc cũng nhịn không được nói nhỏ bên tai Phó Sâm: "Người đàn ông này thật đáng ghét, nhìn là biết cực kì nham hiểm rồi, anh nhất định phải cẩn thận hắn ta."
Hơi thở ấm áp phun ra bên tai, Phó Sâm có chút nghiêng đầu, cánh môi ấm áp bỗng nhiên xẹt qua trên mặt anh. Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Bạch Túc Túc hồi thần trước, đỏ mặt ngồi thẳng người không nhìn lấy người bên cạnh. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt Phó Sâm còn có một chút dấu son mờ mờ, Bạch Túc Túc lại không biết nên nhắc nhở như thế nào.
"Phó Sâm."
Lúc này, Giang Ngưng thân mang một bộ lễ phục cúp ngực xanh nhạt đi tới, nhìn thấy bên canh Phó Sâm là Bạch Túc Túc cũng sững sốt một hồi, rồi khẽ cười một tiếng: "Túc Túc cũng tới à."
"Chị Giang Ngưng." Bạch Túc Túc cười đáp lại.
"Trước đó chị có nghe nói em ca hát, không biết lúc nào chị mới có thể được nghe em hát trực tiếp một bài ta?" Giang Ngưng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Bạch Túc Túc, ánh mắt đảo qua Phó Sâm bên cạnh, tầm nhìn không tự giác rơi xuống vết son môi màu cam loáng thoáng mờ nhạt trên mặt anh, rồi lại nhìn xuống môi Bạch Túc Túc, bàn tay không khỏi xiết chặt, nhưng trên mặt vẫn là nét cười ôn hòa.
"Nếu chị Giang Ngưng muốn nghe thì lúc nào cũng được. Nhưng trình độ hát live của em bây giờ còn rất kém cỏi, chị cũng đừng để bị em dọa đết phát hoảng." Bạch Túc Túc nói đùa, lại phát hiện Phó Sâm hình như muốn sang chỗ khác nói chuyện, cô khẽ cắn môi, bỗng nhiên níu cánh tay anh lại, đưa ngón trỏ chà lên mặt anh một chút. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, Bạch Túc Túc lập tức nghiêm túc nói: "Trên mặt anh có vết gì đen đen á!"
Phó Sâm ý vị không rõ nhìn Bạch Túc Túc, không nói gì, đứng dậy đi sang bên khác, có lẽ là gặp người quen.
Chờ khi Phó Sâm đã rời đi, Bạch Túc Túc cũng theo đó thở nhẹ ra, cảm giác như đang thăm dò biên giới tử vong vậy!
Nhìn cảnh này, Giang Ngưng không khỏi mím khóe môi, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt. Bạch Túc Túc bây giờ khác với nội tâm trầm mặc trong trí nhớ của cô ta, không biết lúc nào Bạch Túc Túc đã thay đổi thành thế này. Mặc dù ai cũng sẽ thay đổi, nhưng cô ta vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thay đổi này của Bạch Túc Túc lẫn cả Phó Sâm.
Phó Sâm ghét nhất người khác cố ý tiếp cận, càng đừng đề cập đến có cô gái dám chủ động quá phận lại gần. Lại nói vừa nãy Bạch Túc Túc làm thế vậy mà Phó Sâm cũng chẳng hề phản ứng, còn nữa, vết son trên mặt anh là do đâu mà có?
Giang Ngưng trầm mặt, bỗng nhiên nhìn Bạch Túc Túc nhẹ giọng nói: "Nhìn em cùng Phó Sâm tình cảm rất tốt."
Dứt lời, Bạch Túc Túc lập tức sửng sốt, lại ra vẻ bình tĩnh giải thích: "Đừng nói nữa, em cũng chỉ là bị mang đi tạm thời cho đủ số lượng mà thôi. Chị cũng biết tính tình của Phó Sâm, em không dám nói nhiều với anh ấy một câu, Đã thế còn phát hiện anh ấy thích một cô gái khác, xem ra đúng là phải từ hôn rồi."
"Cô gái khác?" Lông mày Giang Ngưng nhíu chặt một cái, dường như có chút không hiểu.
"Đứng vậy đó, lúc trước em nhìn thấy có cô gái gọi điện cho Phó Sâm, giọng nói Phó Sâm lúc đó đặc biệt ôn nhu, còn dặn dò cô gái đó ngủ sớm một chút, khỏi cần chờ anh ấy." Mặt Bạch Túc Túc ngưng trọng, còn thở dài một hơi y như đó là sự thật vậy.
Nghe vậy, không hiểu sao Giang Ninh đột nhiên nhớ tới người phụ nữ có họ Tô gì đấy, lại nhìn sang Bạch Túc Túc, thấy trong mắt cô không có lưu luyến đối với Phó Sâm mới thoáng yên tâm. Cô ta cũng không tin Phó Sâm đối với Bạch Túc Túc có tình cảm gì, nếu có thì đã sớm có chứ không tới tận bây giờ.
Ngừng một lúc, Giang Ngưng bỗng nhiên giả bộ tốt bụng an ủi: "Em đừng nên nghĩ quá nhiều, cho dù có là sự thật thì em vẫn là vị hôn thê của Phó Sâm. Mấy cô gái khác làm sao có thể vượt qua được em?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc đành phải ra vẻ thâm trầm gật đầu. Giang Ngưng còn an ủi thêm vài câu mới rời đi. Thấy Giang Ngưng đã đi rồi, Bạch Túc Túc cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như không mau chuyển ánh mắt nữ phụ này sang người khác, nói không chừng lên thớt của nữ phụ thâm hiểm bậc nhất câu truyện sẽ là cô mất. Dù sao thủ đoạn của Giang Ngưng không giống với mấy cô nữ phụ khác. Nhưng để tránh Giang Ngưng lâu dài, cô phải từ hôn xong là êm đẹp.
Không bao lâu sau, Phó Sâm quay về cũng là lúc buổi từ thiện đấu giá bắt đầu. Toàn bộ khán đài cũng yên tĩnh lại. Vật đấu giá đầu tiên là bức họa của một bậc thầy ở thế kỷ trước, giá khởi điểm là hai triệu. Bất quá, qua bảng của những người yêu thích tranh chữ liền rất nhanh lên đến tận 1 ngàn vạn, thậm chí nó vẫn còn xu hướng tăng lên.
Trong các cuộc đấu giá từ thiện, tất cả số tiền thu được từ các cuộc đấu giá cần phải được trao cho các tổ chức từ thiện. Người tới đấu ít nhiều đều sẽ mua một vài thứ. Chủ yếu đến là để thể hiện thể diện của xí nghiệp của mình, còn số tiền ấy đối với họ chẳng để ý.
Cuối cùng, bức tranh đã được một ông lão lấy đi với giá 15 triệu, nghe nói đối phương là người chơi tranh chữ, rất thích thu nhập. Đến khi bán đấu giá chiếc vòng ngọc cổ thứ ba, Phó Sâm ở bên cạnh đột nhiên nhìn Bạch Túc Túc hỏi nhỏ: "Em thích không?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Túc Túc, Phó Sâm không khỏi nhướng mày, giọng nói trầm thấp: "Phí đi theo."
"..."
Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, mắt nhìn về phía vòng ngọc sau đó khẽ lắc đầu, hạ giọng: "Cái vòng này không dễ nhìn, đổi cái khác được không?"
Bạch Túc Túc một mặt chờ mong, tự hồ không nghĩ tới Phó Sâm hào phóng như vậy. Có lẽ đây gọi là đi theo nhân vật chính có thịt ăn đi.
Phó Sâm không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn lên đài, tựa hồ đối với mấy vật thế này không có hứng thú.
Mấy món tiếp theo đều là tranh vẽ và đồ sứ cổ. Đến khi một bàn cờ ngọc xuất hiện, người chủ trì nói rằng đây là thứ mà một vị hoàng đế đã yêu cầu tạo ra và tặng cho một cố vấn cách đây hàng nghìn năm, nó vẫn được bảo quản rất tốt. Bạch Túc Túc cảm thấy ông nội của cô nhất định sẽ thích, chỉ là giá khởi điểm có chút dọa người, 5 triệu.
"Sáu triệu! Tiên sinh số 33 sáu triệu lần thứ nhất!"
"Tám triệu!"
Sau khi có người ra giá, âm thanh cạnh tranh cũng giảm đi rất nhiều. Đến cuối còn lại hai người đàn ông hét giá quyết liệt, rất nhanh liền lên 15 triệu.
"20 triệu."
Giọng nói không nhanh không chậm vang lên, tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, muốn nhìn xem ai mà hào khí như vậy, tăng giá lợi hại như thế. Chỉ là khi thấy chính là người đàn ông ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, hai người đàn ông đang đấu giá cũng thôi không nói nữa. Bởi vì cũng không cần thiết vì một vật phẩm đấu giá mà đắc tội Phó gia.
"20 triệu lần thứ nhất!" Người chủ trì nhìn quanh căn phòng, tựa hồ muốn nhìn một chút còn ai ra giá nữa hay không. Bất quá chẳng còn ai.
Bạch Túc Túc ngồi kế bên ngây ngốc nhìn Phó Sâm, cô còn chưa nói là thích cái này, chẳng lẽ Phó Sâm muốn tặng cho ông nội Phó sao?
Thấy Bạch Túc Túc nhìn mình, Phó Sâm không khỏi nhìn lại, thấp giọng nói: "Không thích sao?"
- 22/10/2021-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT