Đêm qua Hứa Thành Mộ ngủ quên trong tiếng hát của cô gái say rượu nhà bên.

Quá trình đó rất nhanh, nhanh đến mức anh ấy không có thời gian nhận ra chuyện này không hợp lý.

Sáng sớm sáu bảy giờ, Hứa Thành Mộ mở mắt, nhấc điện thoại lên muốn xem thời gian cụ thể, kết quả lại nhìn thấy wechat có một tin nhắn của Lật Hạ gửi đến.

Hứa Thành Mộ mở wechat, cứ tưởng là tin Lật Hạ giải thích với anh về chuyện tối qua không nghe điện thoại của anh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khung chat của mình với Lật Hạ, Hứa Thành Mộ lập tức giật mình.

[Hứa Thành Mộ, em sẽ không hát cho anh nghe nữa, cũng sẽ không thích anh nữa đâu.]

Hứa Thành Mộ đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào.

Lật Hạ… thế mà lại thích anh?

Anh nhíu mày, khó hiểu.

Làm sao cô lại thích anh chứ?

Trước đó họ vốn không biết nhau mà, chỉ sau khi anh vô tình bước vào lớp học nhạc mà cô dạy thay, họ có chút tiếp xúc trong phòng học rồi coi như biết nhau.

Sau đó lại xảy ra vài chuyện vặt vãnh, họ mới từ từ quen biết nhau.

Mà cũng chỉ là quen biết mà thôi.

Đối với anh là như vậy.

Nhưng cô lại gửi tin nhắn nói rằng mình sẽ không thích anh nữa.

Có nghĩa là, trước nay cô đã thích anh rồi.

Đầu óc Hứa Thành Mộ hơi hỗn loạn, anh xuống giường đi vào phòng tắm.

Tắm gọi xong bước ra, Hứa Thành Mộ vẫn không biết phải trả lời như thế nào.

Anh bèn dứt khoát ngồi vào bàn đọc sách, dự định dùng việc học để xua đi những suy nghĩ rối loạn này.

Thế nhưng hôm nay anh không tài nào tập trung được.

Khoảng giữa trưa, Hứa Thành Mộ lại cầm điện thoại lên, mở khung chat, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng gửi lại một tin nhắn cho Lật Hạ.

Lật Hạ vẫn đang xấu hổ lăn lộn với điện thoại trên giường, thì điện wechat vang lên âm báo có tin nhắn mới.

Cô lập tức dừng lăn, vén chỗ tóc chắn trước mắt, xem điện thoại.

Hứa Thành Mộ: [Xin lỗi.】

Xin lỗi. Chỉ hai từ như thế.

Hai chữ bày tỏ thái độ và lập trường một cách đơn giản và rõ ràng nhất.

Lạnh băng, không chút nhiệt độ, cũng giống như cảm giác anh mang lại cho người khác vậy.

Lật Hạ cắn chặt môi, trực tiếp vuốt sang phải, nhấp xóa khung chat, xóa bỏ cuộc trò chuyện của hai người.

Cô mở thư viện ảnh trong máy mình, tìm được bưc ảnh chụp màn hình mà Hứa Thành Mộ từng trả lời cô.

Lúc đó cô hỏi có phải anh cũng bảo những cô gái khác hát cho anh nghe như vậy không, anh đã đáp rằng cô là người đầu tiên.

Giây phúc ấy Lật Hạ đã vui vẻ như một con ngốc, bây giờ xem ra cô đúng thật là một con ngốc rồi.

Tiếp tục nhấp xóa.

Cô còn lén chụp ảnh anh khi ngủ trong lớp học.

Tất cả đều xóa hết.

Sau khi làm xong xuôi, Lật Hạ xuống giường tắm rửa.

Trong đầu cô rất rõ ràng, đối phương hoàn toàn không có ý với mình, còn nói xin lỗi sau khi nhận được tin nhắn tỏ tình của cô trong lúc say, chứng tỏ hai người sẽ không thể đến với nhau.

Lật Hạ rất lạc quan, cho dù chưa kịp yêu đương đã thất tình, thì vẫn không làm cô bớt phóng khoáng tự tin.

Bye bye thì bye bye, lần sau cô sẽ thông minh hơn.

Kể từ hôm đó, Lật Hạ không còn gọi điện cho Hứa Thành Mộ, cũng không đến thư viện làm bài tập vật lý một cách ngu ngốc nữa.

Mặc dù cô không xóa wechat của anh, nhưng với cô, anh đã trở thành người không liên quan.

Đến thứ bảy, Lật Hạ đến trường dạy thay như thường lệ.

Khi cô vào lớp thì chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học.

Chỗ ngồi thường ngày của Hứa Thành Mộ và Tần Kha trống không. Hai người họ không đến.

Lật Hạ khẽ mím môi dưới.

Những ngày qua, mỗi tối đến giờ hát cho anh nghe, là cô lại không khống chế được mà nghĩ tới chuyện liệu anh có ngủ không được, có khó chịu hay không.

Nhưng suy đi nghĩ lại, thì chuyện đó có liên quan gì đến cô đâu.

Không có cô thì có lẽ sẽ có cô gái khác hát cho anh ngủ thôi. Anh được yêu thích vậy cơ mà, luyến tiếc gì một người như cô.

Bây giờ xem ra anh đúng là không cần cô thật. Còn chẳng cần đến lớp dạy nhạc của cô để chữa bệnh mất ngủ nữa mà.

Tuy đã có chuẩn bị tâm lý cho chuyện này rồi, nhưng trong lòng Lật Hạ vẫn cảm thấy có chút buồn bã thất vọng.

Cô khẽ thở dài, nhìn thời gian, còn một phút nữa là vào học.

Lật Hạ cúi đầu chuẩn bị đồ dùng, đúng lúc này, đột nhiên có hai bóng người đi vào.

Lật Hạ vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện Hứa Thành Mộ đang bị Tần Kha cưỡng chế đẩy vào, đi tới chỗ ngồi xuống.

Cô hơi kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt của cô va chạm vào ánh mắt Hứa Thành Mộ, cô vẫn không để lộ biểu hiện ra ngoài.

Cô bình thản nhìn đi nói khác, và như thường lệ, nâng cao ngữ điệu: “Đến giờ rồi, học thôi nào các bạn.”

“Tiết trước chúng ta đã nói đến…”

Lật Hạ bình tĩnh giảng bài, Hứa Thành Mộ ngồi xuống, cúi đầu, rồi không ngẩng đầu nhìn cô lần nào nữa.

Tiếp đó, mỗi khi Lật Hạ đặt câu hỏi, cả lớp đều không có ai tranh trả lời với Hứa Thành Mộ cả.

Bởi vì mọi người đều cảm thấy giữa Lật Hạ và Hứa Thành Mộ có gì đó.

Mà ban đầu Lật Hạ cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không.

Cô nhìn danh sách, gọi một người ngẫu nhiên, nam sinh bị gọi ngơ ngác đứng lên, gương mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên vì không ngờ rằng mình sẽ bị gọi.

Vì bất ngờ, cậu đàn em năm nhất  này hơi căng thẳng, vội nói: “Xin lỗi nữ thần, chị có thể đọc lại câu hỏi được không?”

Lo lắng đến mức gọi thẳng danh hiệu họ đặt cho Lật Hạ, làm cả lớp lập tức cười vang.

Đây cũng là lần đầu tiên Lật Hạ bị gọi như vậy ở nơi công cộng, hai má cô đỏ ửng, có chút xấu hổ, sau đó vui vẻ lặp lại câu hỏi.

Đàn em này chắc cũng là một người chăm chú nghe giảng trong lớp, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, sau khi Lật Hạ đặt lại câu hỏi lần nữa, thì cậu đã nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác.

Lật Hạ mỉm cười, bảo cậu ngồi xuống, sau đó tiếp tục giảng.

Nhưng cô không biết rằng rất nhiều học sinh bên dưới đang thì thầm bàn tán, vì mọi người đều cho rằng cô và Hứa Thành Mộ đang cãi nhau.

Bằng không thì tại sao cô lại gọi người khác đứng lên trả lời câu hỏi. Bình thường có bao giờ đến lượt người khác đâu.

Sau hai tiết học này, Hứa Thành Mộ đã gục xuống bàn ngủ.

Lật Hạ không định đánh thức anh, cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, đang do dự lát nữa không biết nên ăn cơm ở trường hay ra ngoài, thì trước mắt cô xuất hiện một người.

Lật Hạ ngẩng đầu lên, Tần Kha cười lễ phép hỏi cô: “Lật Hạ, Có thể ra ngoài nói chuyện với anh một chút không?”

Lật Hạ nhẹ gật đầu, đặt tài liệu trong tay xuống, cùng Tần Kha bước ra cửa phòng học.

Tần Kha cố ý đóng cửa, giải thích lý do vì sao tìm Lật Hạ.

“Xin lỗi, anh biết anh tìm em thế này là hơi đột ngột, nhưng anh hy vọng em có thể nghe anh nói hết mọi việc.” Tần Kha nói.

Lật Hạ nhướng mày: “Anh nói đi.”

“Thành Mộ đã kể anh nghe chuyện của hai người.” Tần Kha nhanh chóng giải thích với Lật Hạ: “Em đừng nghĩ lung tung, tại anh ép cậu ấy đấy.”

Đúng là do Tần Kha ép hỏi thật.

Bởi vì cậu ta thường xuyên hỏi Hứa Thành Mộ ngủ nghê thế nào, nhưng sáng nay cậu ta hỏi thì Hứa Thành Mộ nói rằng mình đã không ngủ suốt một tuần rồi.

Sau khi Tần Kha gọi Hứa Thành Mộ đến trường rồi hỏi được đại khái, Hứa Thành Mộ vốn không định đến lớp học âm nhạc nữa bèn bị Tần Kha ép đến đây.

“Con người cậu ta rất tẻ nhạt, không thích nói chuyện.Anh là bạn cùng phòng của cậu ta nên mới biết được tình hình của cậu ta.” Tần Kha không nhanh không chậm nói: “Anh vẫn luôn biết cậu ta mắc chứng mất ngủ, từ năm thứ nhất quen biết nhau anh đã biết chuyện này.”

“Hằng năm cứ đến mùa này là bệnh mất ngủ của cậu ta lại phát tác. Hai năm trở lại đây bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn, ảnh hưởng lớn đến việc học và cuộc sống của cậu ta. Hiện cậu ta đang phải điều trị bằng thuốc, nhưng dùng thuốc lâu ngày thì em cũng biết rồi đó, không có tác dụng là bao cả. “

Tần Kha cau mày, nghiêm túc nói: “Tháng 12 năm nay Thành Mộ có tham gia cuộc thi cấp quốc gia, hiện tại chịu áp lực rất lớp. Mấy ngày trước anh có hỏi thăm tình hình gần đây, cậu ta nói mình không hề chợp mắt được.”

“Hôm nay trước khi anh kéo cậu ta vào lớp, cậu ta đã không ngủ một tuần rồi.”

Nghe thế, Lật Hạ cau mày.

Hóa ra anh thật sự không thể ngủ.

Vì cô không hát cho anh ấy nghe sao?

“Lật Hạ.” Tần Kha nói giọng cầu khẩn: “Em có thể giúp cậu ta lần này được không, chỉ mấy tháng thôi. Anh thật sự sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì nói không chừng một ngày nào đó cậu ta đột tử mất.”

Lật Hạ mím môi, không trả lời ngay.

Một lúc sau, cô mới giương mắt hỏi Tần Kha: “Người khác không được ư? Sao phải là em chứ?”

“Phải là em.” Hứa Thành Mộ không kể cho Tần Kha nghe chuyện nghe cô gái nhà bên hát cũng có thể ngủ được, cho nên Tần Kha không biết còn có một cách khác.

Bởi vì Hứa Thành Mộ cũng không định dùng cách khác.

Tối hôm đó, anh nghe thấy cô gái nhà bên được bạn trai đưa về, còn nghe chàng trai đó xin lỗi dì tầng trên.

Yêu cầu một cô gái đã có bạn trai hát cho anh nghe hàng đêm sẽ phá hủy mối quan hệ giữa họ mất.

(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)

“Tại sao anh ấy lại bị như thế vậy?” Lật Hạ hỏi Tần Kha.

Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thanh niên trai tráng như thế sao lại bị mất ngủ lặp đi lặp lại hàng năm chứ? Trừ khi có nguyên nhân bất khả kháng nào đó.

Tần Kha mím môi: “Xin lỗi em, đây là chuyện riêng của Thành Mộ, anh không tiện tiết lộ, nhưng cậu ta thật sự có nỗi khổ tâm.”

“Sự việc đó ảnh hưởng đến cậu ta đến mức khiến năm nào cậu ta cũng mất ăn mất ngủ.”

“Anh biết là rất không công bằng khi bắt em miễn cưỡng làm việc này. Em có thể đưa yêu cầu của em, miễn là bọn anh có thể làm được.”

Chuyện riêng, không tiện tiết lộ, có ảnh hưởng rất lớn đến anh ấy, lớn đến mức khiến chứng mất ngủ của anh ấy tái phát hàng năm.

Lật Hạ gần như đã nắm được trọng điểm của từng câu.

“Để em suy nghĩ thêm nhé.” Cô lý trí trả lời Tần Kha.

Không từ chối, cũng không hứa hẹn ngay, chỉ nói là cần suy nghĩ thêm.

Tần Kha thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không bị cự tuyệt trực tiếp.

Sau đó Lật Hạ trở lại phòng học, lấy đồ rồi bước ra ngoài, Tần Kha cũng rời đi ngay sau đó.

Lật Hạ có chút khó hiểu: “Anh cứ đi thế này à? Không đánh thức anh ấy sao?” Cô cau mày hỏi.

Tần Kha rất vô tội: “Anh đi mua đồ ăn.”

“Cậu ta không ngủ suốt một tuần nay rồi, để cậu ta ngủ thêm một chút đi. Dù sao buổi chiều cũng không có lớp học.” Tần Kha mỉm cười. “Bạn cùng phòng tốt bụng nhất Trung Quốc là anh đây sẽ đi mua cho cậu ta một phần cơm, để cậu ta ăn lấp bụng khi dậy. “

Trái tim vốn đã lung lay của Lật Hạ lúc này lại càng thêm dao động.

Đã không ngủ suốt một tuần…

Đây rốt cuộc là kiểu trải nghiệm thế nào chứ?

Cô đi ra ngoài, suy nghĩ về chuyện này suốt đoạn đường.

Lật Hạ cảm thấy nếu mình mà không ngủ một tuần thì có lẽ đã đần luôn rồi.

Buồn ngủ đến đần ra.

Ôiiii, sao lại có cái chứ mất ngủ quái ác này chứ!

Hơn nữa cũng thật là kì lạ, đúng không?

Tại sao phải là cô chứ?

Lật Hạ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.

Không thích cô mà còn không tha cho cô, thật là đáng giận mà!

Lần này nếu hát cho anh nghe nữa thì cô sẽ không hát không công đâu!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play