“Theo Ỷ Vân cô nương, để thăng tiến tu vi, tu sĩ phải cần những thứ gì?” Việt Hoàng điiệu bộ thanh thản, tay chắp sau lưng mỉm cười.
Yến Ỷ Vân nhíu mày sau đó lập tức đưa ra khuôn mặt ngưng trọng.
“Muốn thăng tiến tu vi, đầu tiên là phải có Huệ Căn, không chỉ cần có công pháp, chân kĩ các loại mà còn phải là hợp vơi Huệ Căn để tối ưu khả năng tu luyện, thêm nữa cần có thiên phú, lĩnh ngộ và cơ duyên đột phá bình cảnh.”
“Vậy theo cô nương, trong số những thứ đó cô thiếu thứ gì”
Nghe thế Yến Ỷ Vân lại lâm vào suy tư, bản thân cũng là một tu sĩ nàng rất hiểu về bản thân mình, công pháp chân kĩ thì chả nói, Bảo Ngọc Quốc Hoa Tông luôn dành cho nàng những thứ tuyệt thế của họ.
Còn về thiên phú lĩnh ngộ, nàng cũng không hề nghĩ mình kém hai loại đó, bản thân tuổi của nàng còn rất trẻ có thể một mạch tu luyện tới Chân Vương Viên Mãn không trở ngại bất quá Chân Tôn Kì thì nàng lại lâm vào bình cảnh đến mức tưởng như vô vọng.
“Cơ duyên chăng.” Ỷ Vân khẽ cất môi, nàng cũng không tự tin về lời nói của mình.
“Không, không.”
Việt Hoàng tươi cười liền trở lại ghế ngồi đối diện với nàng.
“Cơ duyên căn bản cũng chỉ là một loại lĩnh ngộ, với thiên phú của nàng, hiện tại thứ đó không khó.”
“Vậy Là gì?” Yến Ỷ Vân trở nên khẩn trương, nàng cảm thấy Việt Hoàng thật sự có cách.
“Huệ Căn..nàng đã hiểu nhầm về Huệ Căn của mình.”
“Huệ Căn?” Yến Ỷ Vân khẽ nhíu mày.
“Huệ Căn của nàng căn bản không phải là Thanh Phong mà lại chính là…” Việt Hoàng mỉm cười tự tin.
“Thanh Phong Dực Lôi.”
Thanh Phong Dực Lôi là một loại Huệ Căn từng xuất hiện trong lịch sử lâu đời của Tinh Đấu Đại Lục, thời xa xưa mỗi khi loại Huệ Căn này xuất hiện chính là báo hiệu cho một thiên tài tuyệt thế xuất hiện.
Một khi người sở hữu loại Huệ Căn này hảo hảo trưởng thành, tương lai sẽ là một cường giả có tiếng trên khắp Đại Lục, không ai không biết tới.
Trong cổ tịch từng nói đã từng có gia tộc nhỏ bé trên Đại Lục từng hạ sinh một đứa trẻ có Huệ Căn Thanh Phong Dực Lôi, người nhà không ai tiết lộ ra ngấm ngầm bồi dưỡng cho đứa bé đó trưởng thành.
Lớn lên đứa bé sở hữu Thanh Phong Dực Lôi kia trở thành một vị cường giả kinh thiên, một đêm một thân một mình diệt đi cả một gia tộc có mười vị Chân Tông cường giả tọa trấn, lúc đó hắn chỉ mới Chân Tông Sơ Kì, trực tiếp đưa gia tộc nọ tiến lên đỉnh vinh quang.
Bất quá, sức mạnh của nó luôn đi kèm với tỉ lệ hiếm gặp. Từ sau khi người cuối cùng sở hữu Huệ Căn Thanh Phong Dữ Lôi xuất hiện, cho tới tận bây giờ cũng không còn ai có thể thấy.
Thậm chí thời gian nó chưa xuất thế lâu đến mức Tinh Đấu Đại Lục đã trải qua bao nhiêu thời kì, đến mức thông tin về loại Huệ Căn này đã tuyệt tích, đến nay hiếm ai có thể biết được có Huệ Căn này tồn tại.
Những thông tin này Việt Hoàng kiếm trong Minh Đạo Tiểu Các, tất nhiên không gì có thể qua mắt tiểu Hiền Triết Yumi.
“Có lẽ vì không có thông tin ghi lại nên cô cùng đám trưởng lão Bảo Ngọc Tông mới tưởng nhầm nó là Huệ Căn Thanh Phong.”
Nghe Việt Hoàng hồi lâu, nãy giờ tâm tình Yến Ỷ Vân không khỏi trùng lên trùng xuống theo mạch câu truyện, nàng chưa từng nghĩ Huệ Căn của mình lại có thể khủng bố như vậy.
Tuy Huệ Căn Thanh Phong cũng không hề tệ nhưng để so sánh với Thanh Phong Dực Lôi không biết kém bao nhiêu lần.
“Chính vì thế…” Việt Hoàng ánh ắt như lóe sáng.
“Nàng không chỉ không phải một phế vật không đột phá nổi Chân Tôn, mà là siêu cấp thiên tài, siêu cấp thiên phú, viên ngọc quý của giới cường giả, đám Bảo Ngọc Tông đúng là không có mắt thưởng thức nàng.”
Yến Ỷ Vân mặt mày đỏ bừng, truy cầu sức mạnh là ước vọng cả đời của nàng, lúc này nghe hắn không ngừng tâng bốc nàng như vậy, bản thân thiếu nữ như nàng sao có thể chịu được đây. Dù sao nàng cũng là nữ nhân mà nữ nhân ai trả thích được khen.
“Vậy là do ta chưa có công pháp hợp với Huệ Căn cho nên mãi không thể tiến triển?” hồi lâu sau Ỷ Vân cũng lấy lại được tinh thần.
“Không sai..” Việt Hoàng chắc nịch.
“Vì tưởng Huệ Căn của nàng là Thanh Phong nên có lẽ từ nhỏ nàng đã chủ tu công pháp Phong Hệ Thuộc Tính..điều này khiến bản thân nàng chưa đáp ứng được nhu cầu của Huệ Căn, sinh ra không thể nào bước tiếp thêm một bước…”
“Ý ngươi là?” Ỷ Vân ngưng trọng.
“Phải..ngoài Thanh Phong, cô còn cần phải tru cấp cho Dực Lôi, cái này có thể giải quyết bằng một công pháp Lôi Hệ Thuộc Tính.”
“Ra là thế, chả trách vì sao mãi không thể có thêm một bước tiến triển, bất quá…”
“Bảo Ngọc Tông chỉ chú trọng Phong và Thủy hệ công Pháp.. Lôi Hệ công pháp..” Yến Ỷ Vân có chút mất mát.
Nàng có thể tìm kiếm Lôi Hệ Công Pháp cấp thấp ở đâu đó nhưng hiển nhiên với một người truy cầu sức mạnh như nàng công pháp cấp thấp làm sao để vào mắt.
“Cái này đơn giản, ta tặng cô một bộ là được.” Việt Hoàng mỉm cười.
Yến Ỷ Vân có chút trầm ngâm, không nghĩ được hắn một mạch muốn tặng nàng một cuốn đấy. Nàng biết đồ của hắn không đơn giản, nhìn chiến lực của hắn là biết rồi, hồi ở Thạch Động công pháp Ngũ Tinh hắn còn chê không lấy nữa là.
Hiển nhiên đồ hắn cho có lẽ mười mươi cũng từ Lục Tinh trở lên, mà với nàng Lục Tinh quá mức đủ rồi.
“Tạ sao?” trong lòng Ỷ Vân không khỏi hiện lên tia khó hiểu.
Nhìn giai nhân đang nhìn chằm chằm lấy mình, Việt Hoàng không khỏi xao động.
Phải nói Yến Ỷ Vân rất sinh đẹp, mặc dù với cá tinh của nàng, nàng hướng tới hình mẫu nữ nhân mạnh mẽ bất quá thứ đó cũng một phần che đi nét nữ nhân trong nàng.
Việt Hoàng rung động mãnh liệt trước nhan sắc của Ỷ Vân, chợt không tự chủ vươn tay ra sau tóc hái xuống Lam Ngọc đang buộc tóc của nàng.
Mái tóc đen tuyền của Ỷ Vân nhàn nhạt xõa xuống trước nét vẻ bất ngờ của nàng, lúc này tia chất phác nữ nhân đã bị che đi từ lâu liền trở về, mê người đến cực hạn.
Nhìn một màn này hiển nhên Việt Hoàng hông thể không ngơ ngác, lúc sau mới lấy lại tinh thần mỉm cươi tiêu soái.
“Nàng đẹp thật đó.”
‘Ngươi…” toàn thân nàng trấn động, tên nam nhân này không biết khiến nàng phải trấn động mấy lần rồi nữa.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?.’ Yến Ỷ Vân cắn lấy môi.
Suỵt.
Chợt Việt Hoàng đưa bàn ta ra chắn trước miệng xinh của nàng, đầu quay về sau nơi cánh cửa.
Việt Hoàng hơi nhíu mày, liền lập tức xiết lấy eo đẹp của Ỷ Vân phóng ra ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì?” Yến ỷ Vân không khỏi bị bất ngờ.
“Hạ Thuần lão già đó tìm tới khách điếm.”
Vừa lúc nãy hắn thấy được Hạ Thuần đang ở quầy của khách điếm, mắt nháo nhào đảo quanh, miệng đang nói gì đó với tiểu nhị, nếu hắn không kịp thời chạy sẽ bị thần thức của hắn nhận ra mất.
…
Tạm đến đây ổn rồi!
Dừng chân ở một lối mòn trong khu rừng, Việt hoàng cũng Ỷ Vân không biết phải chạy bao nhiêu xa, vừa nãy là chỉ có mỗi Hạ Thuần, Hạ Kiên kia có lẽ cũng đang nháo nhác tìm xung quanh, không chạy xa một tí là ăn cám.
Nướng tới con gà chin bên cạnh, Việt Hoàng cùng Ỷ Vân tựa vào một gốc cây to.
“Được ròi cô ăn đi.”
Vốn tu sĩ nhân loại không cần ăn uống, bất quá đồ ăn ngon thì lại không thể không thừa nhận, Ỷ Vân cũng đành nhận lấy chiếc đùi gà cắn lấy từng mảnh nhỏ.
Việt hoàng thoáng có chút mộng bực, lúc sau cũng ngó lên trời cao cười gian xảo.
“Thì cô là nương tử của ta, chả giúp cô thì giúp ai” Việt Hoàng cười gian xảo
“Có quỷ mới làm nương tử của ngươi.” Yến Ỷ Vân gắt nhẹ.
“Đúng rồi, có lẽ cũng nên truyền công pháp lôi hệ cho cô.” Việt Hoàng liền bỏ xuống con gà đang ăn tiến lại gần.
Yến Ỷ Vân thấy thế không khỏi đỏ mặt, mặc dù nàng biết chỉ là truyền công pháp thông qua Tinh Thần Lực thôi nhưng không hiểu sao hắn lại gần nàng lại…
Chợt, ánh mắt Việt Hoàng mở to, liền loay hoay một quyền đập nát đống lửa bằng Thể tu, nhanh chóng ôm lấy Ỷ Vân núp vào bụi.
“Kì quái.. sao tên Hạ Thuần đó có thể tìm ra hướng đi nhanh như vậy.” Việt Hoàng nhíu mày kích hoạt Tả Luân Nhãn quan sát.
Yến Ỷ Vân thấy thế cũng ngưng trọng, nghe hắn nói có lẽ là Hạ Thuần đang ở gần đây.
Bỗng hắn quay mặt vẻ nghi hoặc nhìn lấy Ỷ Vân mà nàng thấy thế đột nhiên cảm giác rờn rợn.
“Sao thế?” Ỷ Vân cau mày.
“Cởi áo cô ra..”
“Lưu manh..lúc nào rồi…” Yến Ỷ Vân cắn răng, bộ tên này không biết lúc nào nên làm trò này à.
“Cô hiểu nhầm rồi, là vết thương, vết thương trên hông cô có vấn đề.”
Nghe thế Yến Ỷ Vân cũng đột ngột dừng lại cảm xúc cũng hiểu là được chút nào đó.
“Nhưng…nhưng..” Nhanh chóng mặt Ỷ Vân trở nên xấu hổ.
Yến Ỷ Vân hiên đang mang trên người một bộ lam y với chân váy khá cộc, phía dưới nàng có đeo đôi vớ màu lam dài đến tận đùi, nếu như muốn thấy vết thương đó há chẳng phải tốc váy nàng lến sao.
“Chiếm tiện nghi nàng rồi..” Việt Hoàng nhàn nhạt, tay tiến tới cái đùi xinh.
Thấy thế Yến Ỷ Vân theo bản năng nắm lấy cổ tay hắn má đỏ, ánh mắt dung dung trong đó xuất hiện tia cầu xin.
Bất quá Việt Hoàng lại cười gượng gật đầu một cái nhẹ như nói không còn cách nào khác…
Tay hắn khẽ rỡ qua lớp thịt đùi trắng hiếm hoi không bị tren đi bởi chiếc tất, nhàn nhạt chạm đến chân váy ngắn tũn.
Bằn tay nắm lấy cổ tay hắn run run, Ỷ Vân rất nuốn dùng lực cản nó lại nhưng không thể…
Ngón tay hắn nhàn nhạt chuyển động, chân váy mỏng dần dần bị kéo lên, lớp thịt trắng nơi bắp đùi trên dần dần hé lộ, chẳng mấy chốc đã thấy quần lót trắng nhỏ của nàng.
Ỷ Vân xấu hổ đến cực điểm, bỗng nữ nhân mạnh mẽ như nàng chợt nghĩ, sau này lấy chồng làm sao.
Chợt Việt Hoàng dứt khoát một mạch tốc váy của nàng lên tận vùng hông, Yến Ỷ Vân chỉ rên lên một tiếng rồi bịt lấy miệng.
“Sao không nhận ra sớm hơn chứ.” Việt hoàng nhăn mặt.
Phía hông lúc trước dính một kích của huynh đệ họ Hạ của Ỷ Vân có một ấn ý, hiển nhiên theo đó bọn hắn nhanh chóng tìm thấy tung tích của họ.
Bàn tay nhanh chóng sờ lên lớp thịt săn chắc nơi vòng hông, Việt Hoàng Chân lực chuyển động nhanh chóng giải trừ ấn ký.
‘Mau đi.” Việt Hoàng quay sang Ỷ Vân đang đỏ bừng hai má dứt khoát.
Chỉ là vừa mới đi một đoạn không xa…
“Tìm thấy các ngươi rồi.”
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Nay hết chương nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT