“Gặp quỷ rồi.”

Hạ Đô ánh nhìn một vật kinh dị nhìn Việt Hoàng.

Lần đầu tiên hắn có cảm sác run sợ trước một đối thủ chỉ mới tu vi Chân Hoàng.

Không chỉ thực lực mạnh mẽ , Việt Hoàng còn hai lần đỡ được hai kích của hắn một cách dễ dàng thậm trí không một vết xước..

Bất quá hắn hiển nhiên không can tâm chịu thua cuộc, thua dưới tay kẻ kém mình đến một cảnh giới, tiếng nhục này sẽ theo hắn suốt đời.

“Tên khốn, có giỏi thì lên đây.” Hạ Đô trở lãi dáng vẻ khinh người, Chân Lực ngưng tụ đôi cánh một lần nữa hiện ra.

“Muốn làm gì?” Việt Hoàng khẽ nhíu mày, hắn không tin trừng đó làm Hạ Đô có thể bỏ chạy.

Cười lạnh một tiếng, Việt Hoàng nhanh chóng triệu hồi đôi cánh, nhắm tới Hạ Đô mà đuổi theo.

Hai người đuổi theo sát nút, bất quá Hạ Đô hiển nhiên với tu vi cao hơn khiến cho Việt Hoàng không sao đuổi kịp.

“Đáng chết,,,chơi mèo vờn chuột à.” Việt Hoàng căn răng bất quá sau dó lại cười nhẹ.

Cánh tay khẽ vươn ra phía trước nhằm lấy thân ảnh Hạ Đô phía trước, quay lại nhìn hành động của Việt Hoàng, Hạ Đô cũng có chút nhíu mày, tư thế đó rất giống với lúc Việt Hoàng dùng Hắc côn.

Nhưng không có Hắc cầu nào hình thành trong tay Việt Hoàng, điều này làm hắn bán tính bán nghi.

Chợt như cảm thấy sát khi sau lưng Hạ Đô nhanh chóng xoay lưng nhìn ra phía trước..

Chỉ thấy hàng loạt khối cầu không ở trong lòng bàn tay Việt Hoàng mà đang trễm trệ trước mắt Hạ Đô, sát khí đến lạnh người.

“Ta nên gọi chiêu này là …Hắc Kiếm”

Theo ý niệm của việt Hoàng, hàng loạt Hắc Cầu đen huyền hóa thành Hắc Côn lao tới thân ảnh Hạ Đô.

Khoảng cách quá gần, Hạ Đô điên cuồng mà tráng né, trải qua hàng loạt lần Hắc Côn như sắp xuyên vào người hắn, tưởng như đã thoát khỏi nghuy hiểm, chợt trước mắt hắn từ đâu lại một thanh Hắc Côn.

“Aaaaaa”

Như mong đợi của Việt Hoàng, Hắc côn thành công cắm sâu vào bả vai hắn, Hạ Đô trong linh hồn đau nhói, ngoài da thịt bị xuyên sâu gào lên đau đớn, ánh mắt như nhìn kẻ không đội trời chung nhìn Việt Hoàng.

Lần trước đã chúng chiêu một lần, hiển nhiên lần này Hạ Đô không chút lưỡng lự tay vận Chân lực gia trì rút ra Hắc Côn đang đâm vào vả vai.

“Được nước làm càn…ngươi tưởng thật sự có thể hạ được ta.” Hạ Đô như kẻ điên ánh mắt chứa sát khí đằng đằng.

“Aiyoo, tất nhiên là thật sự có thể.” Việt Hoàng như tỏ ra chút run sợ nhưng sau lại tràn đầu ngạo nghễ nhìn Hạ Độ.

“Cuồng Vọng…”

Hạ Đô kình phong mãnh liệt nổi lên, sức gió như đạt cấp mười cấp mười một độ rít te, ánh mắt hung hãn hơn bao giờ hết ngửa họng lên trời.

“Bạo Phong Quyền”

Kình phong như ảo như thực hợp lại thành một nắm đấm khổng lồ trễm trệ đỉnh Thiên, nhắm vào đầu Việt Hoàng, khí thế nặng trĩu đến cực hạn đang dần dần hạ xuống phía Việt Hoàng.

Chứng kiến một màn này, Việt Hoàng ánh mắt cũng có chút co rụt, quả nhiên Chân Vương vẫn là Chân Vương, không thể xem thường.

Chân Lực điên cuồng ngưng tụ, không chút thu liễm như bộc phá hết ra ngoài, Việt Hoàng ánh mắt nhíu chặt xuống, gồng mình vận chuyển lực lượng, phút chốc hư ảnh Cốt Thủ hiện lên đỉnh đầu hắn.

Chỉ thấy Cốt Thủ này khác hẳn những lần hắn triệu hồi lần trước, lần này không biết hắn đã dồn không biết bao nhiêu Chân lực cho nó, Cốt Thủ ngạo nghễ đỉnh thiên, nhìn qua có thể thấy nặng đến cực điểm.

“Hoạt Hóa.”



Theo hiệu lệnh của Việt Hoàng, Cốt Thủ vừa nãy chỉ còn là một sương bàn tay con người, bỗng từ nó hàng loạt những tia tử sác như sợi cước đan xen nhau mà ra dày đặc cuốn lấy từng chi tiết nơi cốt thủ, chẳng mấy chốc hóa thành một bàn tay thịt hoàn thiện, không chỉ có mỗi sương như trước.

Ánh mắt Việt Hoàng lóe sáng quang năng nhìn lên nắm đấm cuồng phong đang hạ xuống, theo cánh tay chưởng mạnh lên không, Cốt Thủ sau khi Hoạt Hóa cũng mở rộng bàn tay kết thành chưởng.

Bàn này khổng lồ ngửa lên đỉnh thiên, lấy một thế như nâng trời đỡ lấy nắm đấm cuồng phong đang hạ xuống.

Khoảnh khắc một chưởng một tay chạm vào nhau, dư ba trấn động thiên địa, những Yêu Thú cũng như Quái Thú cấp thấp ở đây bị trấn bay như giấy rác, chim trời điên cuồng gào rú tránh xa.

Trong ánh mắt khiếp vía của Hạ Đô, Cốt thủ từ từ nắm lại bắt chặt lấy một quyền kình phong, đưa nó dần dần tiêu tán vào trong hư không, hoàn hảo biến mất.

Hoạt Hóa… đây chính là một quyền cơ trong Thiên Cốt Mệnh Thần Dụ, công pháp mà Việt Hoàng đang luyện, khả năng của nó không phải là cường công, mà chính là đưa uy lực của Cốt Thủ về đúng thực lực của nó, nói cách khác Cốt Thủ sau khi Hoạt Hóa chính là khả năng thật sự của Cốt Thủ.

“Yêu…Yêu nghiệt..ngươi là Yêu Nghiệt.” Hạ Đô không còn ánh mắt điên cuống nhìn Việt Hoàng nữa mà chính là sợ hãi, sợ hãi tột độ.

Lần đầu tiên hắn cản nhận được cảm giác tử vong của một Chân Hoàng đem lại cho mình.

Nên nhớ một kích vừa nãy của hắn không phải gần như toàn lực mà chính là toàn lực hắn có thể thi triển, vậy mà một Chân Hoàng lại có thể hóa giải nó một cách toàn vẹn.

Thở ra từng hơi hổn hển, bất quá trong lòng Việt Hoàng đang lên một tia kinh hỉ.

Một kích vừa nãy cũng chính là toàn bộ lực lượng hắn có thể thi triển trong cảnh giới Chân Hoàng, một kích toàn lực của Chân Hoàng Nhất Đoạn ngăn cản được một kích toàn lực của Chân Vương Nhất Đoạn, sao hắn lại có thể không kinh hỉ chứ.

“Tha cho ngươi một mạng.” Hạ Đô run sợ , xải cánh mãnh liệt bay về phía hai tên đồng bọn cầu cứu.

Bất quá Việt Hoàng đâu thể tha cho hắn, cánh cam chuyển động điên cuồng rượt theo.

“Xem ra chỉ có vầy thì không đuổi kịp.” Việt Hoàng cười nhẹ.

Tu vi Hồn Hoàng Nhất Đoạn Bộc Phát khả năng ngự không của Hồn tu thi triển, một lượt kích hoạt ngự không của Chân tu và Hồn tu, tốc độ Việt Hoàng gia tăng mãnh liệt đuổi tới sát nút.

Lại một lần nữa, lại thêm một lần nữa sắc mặt Hạ Đô trắng bệch, hắn hiển nhiên có thể phát hiện ra Hồn tu của Việt Hoàng, tia sợ hãi như mạnh hơn bao giờ hết.

“Chết tiệt rốt cục động phải thần thánh phương nào.” Hạ Đô cắn chặt răng ngự không càng ngày càng nhanh.

“Hắc Kiếm.”

Hàng loạt Hắc Cầu xuất hiện giữa hư không hóa thành Hắc Côn phóng tới Hạ Đô như tên bắn.

“Ngươi là quái vật..là quái vật.” Hạ Đô điên cuồng gào rú

Vốn hắn cứ tưởng Việt Hoàng đã gần cạn Chân lực không thể thi triển Dị Thuộc Tính vậy mà lúc này đây Việt Hoàng bắt liền một lúc như không biết hoang phí bao nhiêu là Hắc Côn truy sát hắt.

Phập

AAAAA

Lại một tiếng hét nữa vang lên một Hắc Côn cắm phập vào Chân hắn, tay hắn run rẩy muốn rút Hắc Côn ra nhưng mãi không song.

Cho đến khi hắn thành công rút ra, ngẩng đầu lên, mắt hắn co rụt khi nhìn thấy nụ cười lạnh của Việt Hoàng, trên tay hắn hai bàn tay đang hướng về mình.

“Ta sẽ gọi nó là..”

“Kim Cô Bổng.”

Hạ Đô rung mình một cái, mắt mở to từ từ ngẩng đầu lên trên…

Một Cây Hắc Côn to như một cây trụ trống trời nặng nề đang từ từ dáng xuống.

Hạ Đô như không còn lý trí, hắn không tin Việt Hoàng có thể đủ Chân Lực làm đến mức này, càng không tin đại Hắc Côn kia là sự thật, mắt hắn trợn ngược từ bỏ nhìn Hắc Côn đang nện xuống.



Uỳnh.

Đại Hắc Côn nạng nề dáng xuống rồi nhanh chóng phai nhạt rồi biến mất trong hư không.

Việt Hoàng không thèm đếm xỉa Hạ Đô đang nằm bẹp xuống đất lúc này lại nhìn lấy lòng bàn tay của mình, lòng cảm thán.

“Quả nhiên là lực lượng của Dị Thuộc Tính, danh bất hư truyền.”

Mặc dù đột phát Chân Hoàng Nhất Đoạn Trung Kì khiến Việt Hoàng tự tin chiến thắng Chân Vương Sơ Kì thậm chí Chân Vương Nhất đoạn Trung Kì, bất quá cũng là phải dùng đến toàn bộ thủ đoạn.

Vậy mà lúc này đây thậm trí hắn không thèm dùng lực lượng Thể tu cũng như Hồn tu vậy mà nhờ Dị Kim có thể dễ dàng đánh bại Chân Vương Nhất Đoạn.

Nên nhớ dù Việt hoàng vừa đột phá Chân Hoàng Nhất Đoạn, với công pháp của hắn mỗi cảng giới đột phá càng làm thực lực của hắn mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng dù gì Hạ Đô kia cũng là một Chân Vương Nhị Đoạn hàng thật giá thật, hơn hắn tận một Đại cảnh giới, cảnh giới càng cao thực lực cách nhau càng nhiều.

Nghĩ đến đây hắn lại một lần nữa triệt để công nhận, lực lượng của Thiên Địa Dị Vật không phải trò đùa, sở hữu Dị Thuộc Tính trong tay chính là có thể dễ dang vượt cấp chiến đấu, vô địch cùng cấp, đánh bại vượt cấp.

Cảm thán hồi lâu Việt hoàng mới nhàn nhạt hạ xuống nơi thân ảnh, Hạ Đô đang nằm xấp bất động, nhận một bổng kia của Việt Hoàng, khí tức của Hạ Đô nhiễu loạn đến cực độ không thể động đậy.

“Ngươi..nếu ngươi giết ta, Hạ Lạc Tông sẽ không tha cho ngươi.” Hạ Đô mệt mỏi khẽ động.

“Thế sao..?

Phập

Aaaaaaa

Theo tiếng hét vang lên Việt Hoàng triệu một Hắc Côn đâm vào bàn tay bên phải của hắn.

“Khốn kiếp, ngươi ch..”

Aaaaaa

“Hạ Lạc Tông sẽ không tha…”

Aaaa



Sau nhiều tiếng la đến tang thương, Hạ Đô bị Việt Hoàng đâm từng cọc vào thân người, cho đến bây giờ tứ chi hắn bị 24 chiếc Hắc Côm cắm vào từng khớp, trên lưng cắm thêm bốn chiếc Hắc Côn.

Hắc Côn không chỉ đâm sâu vào trong da thịt, mà còn đâm sâu vào trong linh hồn, Hạ Đô bây giờ linh hồn và thể xác cùng đau nhức, bị Hắc Côn khống chế đến không thể vận chuyển chút lực tàn.

“Ngươi…hộc…chết không an lành.’ Hạ Đô yếu nhược đến thảm hại, gắng chút hơi thở mệt nhọc lên tiếng.

“Cho ngươi một lần cả kinh cuối.”

Việt Hoàng ngồi xổm xuống bên Hạ Đô, mặt cười kinh dị, Kim Cô Bổng xuất hiện đứng trọc trời, trong ánh mắt trợn to của Hạ Đô, Đại Hắc Côn từ từ đổ xuống.

Hạ Đô lúc nãy còn Chân Lực hộ thể nên với bảo toàn cái mạng, nay bị trục cái Hắc Côn kia khống chế, ăn một Côn kia…

Việt Hoàng không thèm đếm xỉa bay tới chỗ Yến Ỷ Vân, theo bước chân hắn rời đi Hạ Đô bị Hắc Côn đè đến nát bét, Hắc Côn không chỉ đè nát thể thể xác thậm chí đè nát cả linh hồn.

Hạ Đô chết đến không thể chết hơn.



Chúc các bạn độc truyện vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play