“Cũng là nên rời đi thôi!”

Việt Hoàng nhàn nhạt, thần thức tỏa ra xung quanh, cho đến khi xác nhận không có gì còn lại ở đây mời từ từ thu liễm khí thế, hướng về phía cửa ra mà đi.

Không như lúc đầu mới vào, lối đi hiện tại sau khi đã giải quyết được tất cả các con Khôi Lỗi liền trở nên thông thoáng, Việt Hoàng một mạch tiến thẳng cửa ra.

“Oáp..cuối cùng ra ngoài rồi.”

Huơ Hươ bàn tay trước miệng vẻ ngái ngủ, hôm qua Việt Hoàng thức ngắm Nhã Phi cả đêm đâm ra có chút buồn ngủ, tuy nói là giới Tu Chân không ngủ một vai năm quá nỗi bình thường nhung dù gì hắn cũng từng là người Trái Đất.

Cảm thấy có gì khác lạ, Việt Hoàng ngoái đầu nhìn sang phia bên cạnh…

“Ách…Yến…Yến Ỷ Vân, sao cô lại ở đây.”

Yến Ỷ Vẫn hai tay ôm trường kiếm trước mặt, khí thế thu liễm cực hạn đang đứng đăm chiêu nhìn lấy hắn.

“Cô..cô đứng chờ ta sao?” Việt Hoàng ánh mắt nghi hoặc hỏi dò.

Như không quan tâm đến lời nói của Việt Hoàng, nàng chỉ lạnh lùng tiến tới, môi thơm khẽ mở: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một truyện, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Nghe thế ánh mắt Việt Hoàng cũng hơi nhíu xuống, hắn và Yến Ỷ Vân từng gặp nhau trong sự kiện của Thương Bảo Hội ở Ngoại Thành, lần đó còn khi dễ nàng hơi nhiều, tuy lần đó che mặt nhưng chẳng lẽ nàng có chút cảm ngộ nhận ra người đó là hắn.

Bất quá hắn cũng không định nói ra lúc này…

“Yến Ỷ Vân cô nương nói đùa, ta chỉ là một học viên của học viện Mễ Tư, làm sao có thể gặp được cô chứ.”

Yến Ỷ Vân có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm lấy hắn, sau cùng cũng là thu liễm lại quay đầu rời đi.

“Ách, đứng đây chờ ta một hồi chỉ để nói có vậy.” Việt Hoàng khóe miệng co giật, không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân này.

Miệng chợt thở dài ngáp lấy một tiếng, hắn bâng quơ nhìn lại xung quanh, thân ảnh khẽ động, Việt Hoàng nhảy lên một cành cây cao gần đó, lấy tư thế tiếu soái mà nằm xuống.

“Đánh một giấc trước rồi về học viện mễ Tư cũng không muộn.”

Khò Khò…Ầm…Ù

Khò Khò..Ù…Ầm

Khò…

“Khò cái rắm á..” Việt Hoàng bật thức dậy ánh mắt ai oán nhìn lấy một phía.

“Có lẽ ông trời không muốn cho ta ngủ.” Lắc đầu ngao ngán, đôi cánh hiện ra sau lưng, Việt Hoàng lao tới nơi phát ra tiếng động.

Hồi nãy khi chỉ vừa mới ngả lưng một cái hắn đã cảm nhậm ba luồng khí thế Chân Vương cường đại xuất hiện không hề từ tốn, mà ở hướng đó lại là của Yến Ỷ Vân rời đi.



“Không phải là Yến Ỷ Vân, một trong những thiếu chủ của Bảo Ngọc Quốc Hoa Tông Hay sao?”

Trong một mảnh rừng rộng, hàng loạt thân cây mọc thông thoáng, Yến Ỷ Vân cung trang nữ tử mạnh mẽ, ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy thân ảnh ba lão già trước mặt.

“Các ngươi đến đây là gì?...Nếu như đã biết thân phận của ta còn không mau tránh đường.” Yến Ỷ Vân khí thế bộc lộ, thất thanh.

“Yến Thiếu Tông Chủ thông cảm, bọn ta đến đây là có một việc rất quán trọng.” lão già tóc hơi bạc cất tiếng.

Mang ra một cuốn trục trong tay, ánh mắt hắn cười cười nhìn về phía Yến Ỷ Vân.



“Gần đây bọn ta có đạt được một cuốn trục của một vị Chân Thánh cường giả, hiển nhiên sau khi tìm hiểu liền tìm được đến chỗ này.”

Yến Ỷ Vân ánh mắt hơi nhíu, sau cùng khẽ mỉm cười: “Ta nhận ra các ngươi rồi, ba vị trưởng lão của Hạ Lạc Tông”

“Được, các ngươi nói đi tìm truyền thừa của Chân Thánh cường giả, vậy ngươi chặn ta lại là có ý gì?”

Một lão già đại hán khá to lớn, nghe thế cũng cười cười tiến tới.

“Không hổ là Yến Ỷ Vân của Bảo Ngọc Quốc Hoa Tông, kiến thức phong phú, vậy mà có thể nhìn ra được thân phận hèn kém của bọn ta.”

“Không sai, bọn ta là ba vị trưởng lão của Hạ Lạc Tông, Hạ Thuần, Hạ Kiên và Hạ Đô, rất vui được ra mắt Thiếu Tông Chủ.”

Yến Ỷ Vân hơi nhíu mày, bộ nàng có nói các ngươi tự giới thiệu hay sao?

“Đừng phí lời, có rằm mau thả, nói…tại sao lại chặn đường ta?’

Hạ Kiên cũng chính là lão già đại hán khẽ mỉm cười gian xảo.

“Thiếu Tông chủ bớt giận, như đã nói ta đến đây là muốn truyền thừa từ vị Chân Thánh kia..”

“Thì sao…?” Yến ỷ Vân càng ngày càng tức giận, gắt lớn.

Bất quá Hạ Lạc vẫn thế cười cười cợt nhả.

“Theo thông tín từ cuốn trục tới đây, vốn là định vào Thạch Động nơi truyền thừa một phen, bất quá không ngờ cửa động lại đang mở mà Yến Thiếu Tông Chủ lại đứng cạnh đó.” Nói đến đây lão già đại hắn Hạ Kiên khẽ nhíu mày.

Ở phía xa kia sau lùm cây, Việt Hoàng nãy giờ cũng chứng kiến một màn này, miệng khẽ mỉm cười.

“Nói đi nói lại không phải là muốn cướp hay sao?”

Đánh giá lại một lần nữa ba tên Chân Vương cường giả trước mặt yến Ỷ Vân, lão già đại hán cũng chính là Hạ Kiên, tu vi Chân Vương Nhị Đoạn Trung Kì,lão già tóc hơi bạc già nhất kia, Hạ Thuần tu vi Chân Vương Viên Mãn, còn tên lão già tóc đen còn lại tu vi cũng là Chân Vương Nhất Đoạn Trung Kì.

Tuy Yến Ỷ Vân cũng có tu vi khủng bố Chân Vương Viên Mãn, nhưng để mà nói đối phó một lúc với ba vị Chân Vương e rằng lành ít giữ nhiều.

“Yến Thiếu Tông Chủ không cần nặng lời, chỉ cần cô giao ra truyền thừa, ta sẽ để cô chết một cách êm đẹp” Hạ Kên cười đê tiện.

Quả nhiên truyền thừa của Chân Thánh thu hút không ít ánh nhìn của mấy lão cáo già, mặc dù biết thân phận Thiếu Tông Chủ của Bảo NGọc QUốc Hoa Tông của Yến Ỷ Vân, vậy mà bọn chúng lại nổi lên ý giết người cướp của, không sợ đắc tội hay sao?

Nên nhớ Bảo Ngọc Quốc Hoa Tông là thế lực cánh tay phải của Đông Triều …mà Đông Trều là gì?, một trong hai thế lực mạnh nhất Đông Tinh Đấu đấy.

“Các ngươi muốn cướp”..không sợ đắc tội với thế lực của ta?” Yến Ỷ Vân khẽ nhíu mày, bình sinh kẻ từng gặp qua nàng đều vì thân phận của nàng mà tránh xa.

“Sợ…sợ chứ, bất quá Yến Thiếu Tông Chủ, đây là truyền thừa của Chân Thánh đấy, làm sao bọn ta có thể bỏ qua.” Hạ Đô, lão già tóc đen nãy giờ im lặng cuối cùng cũng cất lời, tay lôi ra một tấm phù trú.

Việt Hoàng phía xa nhờ tả Luân Nhãn cũng có thể nhìn rõ được hình dáng tấm Lệnh Phù kia.

“Tỏa Không Phù”

“Không ngờ bọn chúng có thể xuất ra được Lệnh Phù quý giá thế này.” Việt Hoàng nhíu mày.

Tỏa Không Phù, tac dụng chính là phong tỏa không gian, ngăn chăn mọi tín hiệu tới từ bên ngoài.

Hiển nhiên, với thân phận của yến Ỷ Vân, nàng được các vị trưởng lão trong tông tru cấp không ít thủ đoạn phòng thân.

Mà thủ đoạn kinh điển nhất chính là Lệnh Bài Cứu Viện, một khi bóp nát Lệnh Bài Cứu Viện, một vị cường giả để lại ấn kí nơi Lệnh Bài đó sẽ phát hiện mà xé không tới giúp nàng.

Để có thể xé không mà tới, vị cường giả kia ít nhất chính là Chân Tông cường giả, một khi hắn tới ba tên Chân Vương kia không khác gì ba con kiến.

Bất quá Tỏa Không Phù trước mặt ngăn cách mọi tín hiệu, cho dù nàng có bóp trục cái Lệnh Bài Cứu Viện cũng không tới được vị cường giả kia.



“Hừ, đừng tưởng an lành, dù nay ta có xảy ra truyện gì, Tông phái chắc chắn sẽ điều tra đến lúc đấy các ngươi không dễ chịu.” Yến Ỷ Vân quát lớn.

“Tất nhiên…tất nhiên chứ, bất quá ta ở đây sử lý cô triệt để, cô lại chỉ là một Thiếu Tông Chủ sắp hết thời của Bảo Ngọc Tông, cô nghĩ bọn hắn sẽ ráo riết báo thù cho cô sao, không phải kiếm mãi không thấy cũng nhanh chóng bỏ cuộc.”

“Ngươi..” Yến ỷ Vân cắn chặt răng.

Việt Hoàng hơi nghi hoặc một chút, hôm trước trong Thạch Động của Triệu Tiền Bối, hắn cũng nghe qua câu này của hai tên nam tử học viên của Học Viện Đông Đấu.

Tại sao lại là Thiếu Tông Chủ sắp hết thời chứ, nàng còn rất chi trẻ tuổi, thậm trí lại có thiên phú cao như vậy, trẻ như thế Chân Vương Viên Mãn.

“Nói đến đây, ta lại nhớ đến một truyện hài hước..” Hạ Thuần, lão già tóc trắng nhàn nhạt đưa tay cầm cuốn trục lên nhìn.

“Truyền thừa kia là của Triệu Lục Chân, Chân Thánh cường giả nổi tiếng khắp đại lục, nổi tiếng tiêu diêu tự tại, thấy việc bất bình, ra tay tương trợ, nhân cách vô cùng cao quý, bất quá lại là ngu ngốc..”

“Hắn lại để lại mấy cái lời nhắn nhảm đòi người tiếp nhận truyền thừa cho cái tên Đằng Ma hay Bảo Bảo gì đó..bọn ta đâu có rảnh, há hả. Ngu xuẩn… lão Lục Chân ngu xuẩn.”

Nói đến đây ba lão già cười lên thống khoái, mà ở phía xa kia Việt Hoàng đang cắn chặt răng, sát khi nhàn nhạt lộ ra.

“Việt.. Hoàng…giết ..chết..chúng.” Bảo bảo trong hình dáng chiếc nhẫn trên ngón tay Việt Hoàng vốn nãy giờ ngủ say vậy mà tỉnh dậy, trong câu nói gằn từng trữ, sát khi nổi lên như cồn gặp lửa.

Thấy một màn này, Việt Hoàng môi khẽ nhếch mắt nhìn thân ảnh ba tên Chân Vương.

“Không nói cũng làm.”

Thân thể chợt động, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, theo hướng Yến ỷ Vân lao đến.

“Đúng lúc muốn thử uy lực của Dị Kim.” Việt Hoàng cười gian xảo.

Chân lực vận chuyển, hắc cầu đen kịt ngưng tự trong lòng bàn tay hắn, ngay lập tức biến thành Hắc Côn.

Nhắm về phía giữa Yến Ỷ Vân và ba tên lão già, Việt Hoàng một hơi ném mạnh về phía đó.

Với cảm quan của đám Chân Vương phía trước tất nhiên nhận thấy được vật lạ đang bay tới, bất quá nhận thấy thứ đó không nhắm vào mình liền chỉ đứng im mà nhìn.

Theo ánh mắt bọn hắn hơi nhíu lại, Hắc Côn lao tới cắm mạnh xuống đất trước mặt hai phía Yến Ỷ Vân cùng tam lão đầu.

“Bảo Bối..bảo bối ơi.” Nhanh chóng Việt Hoàng cũng xuất hiện, trước mặt hai phía cầm lên Hắc Côn cọ cọ vào má nâng niu như bảo vật.

“Ngươi..sao còn ở đây.?” Yến Ỷ Viên hơi bất ngờ.

“Tiểu tử thối, ngươi là ai, mau cút khỏi đây nếu muốn toàn mạng,” Hạ Kiên gắt gỏng lên tiếng.

“Được…được ta rời đi là được mà, dù sao cũng lấy lại được bảo bối rồi.” Việt Hoàng tay cầm Hắc Cô nâng như nâng trứng trả lời.

Nghe thế, ánh mắt bọn chúng cũng dán chặt vào Hắc Côn kia, hiển nhiên cũng nhận thấy thanh kim loại đen kịt này không hề tầm thường.

“Đứng lại.” mắt thấy Việt Hoàng định đi, Hạ Kiên lên dọng.

“Tiểu tử, Hắc Côn kia là gì?, có thể cho ta mượn?”



Chúc các bác hôm nay zui zẻ!

Nay đủ hai chương rồi nha.

Hết chương, ae đợi đến mai đọc tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play