Hư ảnh con Thủy Mã được ngưng tụ bằng Thủy Chân Lực gào rống trên không, sát khi ngút trời sâu thẳm trong ánh mắt vô hồn của nó

“Thủy Mã Thượng Thiên.”

Không gian rung động kịch liệt, nơi hư ảnh con Thủy mã phá không bay xuống hướng đám người Đông Đấu Học Viện.

Sắc mặt của chúng lạnh như băng không một tia máu, trước uy lực kinh người này bọn chúng không có chút thần chí nào để vận dụng Chân Kĩ chống lại, thứ duy nhất có trong đầu bọn chúng lúc này.

“Dính một kích này sẽ chết.’

Hiện diện trên căn phòng cao nhất của Mễ Tư học viện kia, ánh mắt tưởng như vẫn không quan sát về trận đấu nơi ngoài cửa sổ chợt nhíu mày mà quay lại, trong đó có một tia kinh ngạc.

Hiển nhiên với thân phận của nàng tuyệt đối sẽ không để một kích kia của hắn làm tổn thương tới bốn tên Học Viên của Đông Đấu Học Viện kia, bất quá…

Trong một kích tưởng như sát khí ngút trời kia, nàng lại không cảm thấy sát ý từ chính thân ảnh cả hắn, có thể nói hắn không có ý định làm hại bọn chúng.

Nhưng tính toán con người có giới hại, nàng biết tên nam tử dưới kia không định để bốn tên còn lại tiếp kích này nhưng sát khí bổn nguyên của Chân kĩ của hắn có phần bất ổn, hiện tượng đấy cho thấy hắn cũng đang mất kiểm soát với Chân Kĩ của mình.

“Không ổn” Sắc mặt của nàng có chút biến, nếu bốn tên Học Viện Đông Đấu kia có mệnh hệ nào, e rằng sẽ có nhiều rắc rối cho học viện.

Bất quá nếu là ra tay cản lại từ lúc hắn mới phát động Chân kĩ thì còn được, nhưng đã tới bước này dù với tu vi của nàng cũng không thể xuống đó kịp thời cản phá được.

Hư ảnh con Thủy Mã chỉ trong một hô hấp đã tới gần như ngay trước mặt bốn người kia, một cảnh tượng có chút hãi hùng hiện ra, Chân Kĩ triệt để va chạm vào bọn hắn, trong ánh mắt hốt hoảng của nữ nhân trên kia gian phòng.

“Chết rồi.’ Nàng nhíu chặt mày cảm giác lo lắng không thôi, nhưng…

Từ từ lộ ra sau cú va chạm, chỉ thấy thân ảnh bốn người kia quỳ rạp xuống miệng há hốc mùm kinh ngạc, may thay bọn chúng được đôi song Chân Thủ của Việt Hoàng bao bọc bảo vệ không xây xước chút nào.

Chỉ là đôi Song Chân Thủ kia cũng xuất hiện vô số vết nứt tựa như có thể tùy thời nát bấy, cho thấy được uy lực của một kích vừa rồi vô cùng kinh khủng.

Hiển nhiên từ trong Minh Đạo Tiểu Các hắn có thể tìm thấy nhiều loại Lục Tinh Thượng Phẩm Chân Kĩ khác nhau nhưng để lọt được vào mắt xanh của Việt Hoàng, một tay chơi game kì cựu như hắn lại không có nhiều.

Hàng hắn sử dụng tuyệt đối không phải thể loại công kích Lục Tinh Thượng Phẩm bình thường.

Vẫn lấy vẻ khoan thai, tay chắp sau mông, bất quá không ai có thể thấy, tay phải vừa mới thi triển công kích vừa rồi của hắn đang run rẩy kịch liệt, hiển nhiên Việt hoàng cũng nhận ra ngay phút quan trọng hắn bị mất khống chế Thủy Mã Thượng Thiên.

Vốn định để Chận Kĩ đến trước mặt bọn chúng rồi giải trừ, bất quá lại bị mất khống chế, may sao kịp thời vận dụng Song Chân Thủ, nếu không đám người kia lành ít giữ nhiều rồi.

“Mọi người, nhường nhịn rồi.” Vẫn vẻ ung ưng Việt Hoàng mỉm cười.

Bất quá sự thánh thiện của hắn vậy mà khiến cả đám bốn người sợ co giò lên chạy khỏi.

“Hoan hô”

Tiếng mừng reo ồn ào vang lên, Việt Hoàng bị đám Học Viên của học viện nâng lên, ném lên trời cao theo tiếng hô vang của họ.

Mà nữ nhân có mái tóc đỏ kia là kẻ duy nhất không làm thế, từ nãy đến giờ nàng có chút thẫn thờ với những công kích của Việt Hoàng, vốn một tay đang co thành nằm đấm giờ chuyển luôn thành hai tay.

Nàng vốn tên là Hỏa Vũ, ở học viện Mễ Tư này nàng chính là đệ nhất thiên tài của học viện, tuy nhỏ tuổi thưng thực lực đã đạt đến Chân Hoàng Nhị Đoạn Trung Kì tùy thời có thể đột phá Viên Mãn.

Vốn định để bốn tên học Viên Đông Đấu kia làm rộn chút nữa rồi ra tay giáo huấn nhưng lại bị Việt Hoàng cướp công.

Không chỉ thế thực lực của hắn lại mạnh mẽ đến như vậy, lại còn được tên nam tử đàn anh kia gọi một tiếng đệ nhất thiên tài Mễ Đặc Nhĩ nữa chứ, đây chẳng phải là cướp danh hiệu của nàng sao.

“Hừ.” Chỉ hừ lạnh một tiếng nàng triệt để rời khỏi.

Mà bóng dáng nữ tử trên căn phòng cao nhất kia cũng trợt nhẹ thở phào, vừa mới một giây trước nàng còn tưởng bốn tên học viên kia triệt để mất mạng rồi chứ.

Ánh mắt vốn chỉ thưởng thức Việt hoàng một chút nay đã âm trầm chú ý hắn đến cực điểm, tên này quả nhiên không bình thường…





“Vị học viên này, ta là Mã Tư Khanh huynh tên gì vậy.’

Rời khỏi cuộc tung hô kia, Việt Hoàng bị một tên béo học viên của học viện dính lấy, có vẻ rất hâm mộ hắn.

“Ta tên Trần Thiếu.”

“Ra vậy Trần huynh, huynh học lớp nào?”

Mà nghe hắn nói tới Việt Hoàng cũng mộng bực, hắn được Hỗn Lôi Gia sắp xếp tới đây bất quá lại không biết mình được sắp xếp vào lớp nào cả.

“Chuyện này, kì thực ta cũng không biết, ta là học viên mới, vừa mới tới đây hôm nay thôi.’ Việt Hoàng trầm ngâm trả lời, bỗng...

“Vậy ra ngươi chính là Trần Thiếu của Hỗn Lôi Gia.”

Tuyệt Sắc.

Một mĩ nhân tây vực, chuẩn phong cách phim cổ trang luôn.

Đấy chính là những suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn hiện tại, nữ tử vừa lên tiếng mang chuẩn nhan sắc của một mĩ nhân cổ trang Tây Vực trong phim, bất quá nàng lại xinh đẹp hơn bất cứ diễn viên nào trong những bộ phim kia.

Chưa vội nói đến nhan sắc của nàng, nàng mang một bộ y phục chuẩn những vũ công của Tây Vực, toàn thân thể chỉ mang một lớp vải ít ỏi đến đáng thương nhưng lại hết sức quyến rũ.

Thân ngực nàng nơi khuôn ngực chứa đôi gò bồng đang bạo mãn chỉ được che đậy bằng một nội y nhỏ dầy dặn, phần bụng thon gọn đến kinh người hoàn toàn lộ diện ra bên ngoài cùng lỗ rún mê người của nàng.

Phần dưới hạ bộ nơi tử huyệt của nàng được che đậy cũng bằng một lợp nội y dày, ít nhất hoàn toàn che đậy chỗ đó, hai bên mông chính là lớp vải trang trí cũng giúp phần nào che đi đôi mông chắc nịch của kia.

Ngoài ra toàn thể bộ y phục mang một màu đỏ rực như lửa, có được trang trí thêm một lớp tơ lụa quấn quanh hết sức quyển rũ, phần gia thịt trắng trẻo còn lại triệt để lộ diện ra bên ngoài.(Các đạo hữu có thể tưởng tượng ra nhân vật Yena trong Liên quân mobie nhé mình lấy cảm hứng từ đó.)

Về nhan sắc thì ôi thôi, nàng mang chuẩn nét đẹp của mĩ nhân Tây Vực, đôi mắt to tròn, long mày sắc xảo, đôi môi nhỏ xinh nhìn có vẻ rất mềm mại cộng thêm sống mũi cao dáo của nàng,..

Bất quá thứ khiến Việt Hoang để tâm nhất lại là đôi chân uyền chuyển trắng nõn triệt để lộ thiên, nàng không hề mang dầy giép di mà chỉ đi chân đất, bất quá bàn Chân như có lực lượng bao bọc không một hạt bụi nào có thể dính vào.

Việc để lộ đôi chân hoàn toàn không đeo thêm thứ gì mang lại cho ta vẻ đẹp bản nguyên của đôi chân nữ tử.

Yêu mị

Quá sức yêu mị!

Nhan sắc của nàng là như thế, nhưng khí thế vờn quanh nàng kia chính là một vị Chân Tôn Nhất Đoạn Trung Kì cường giả.

Học Viện Mễ Đặc Nhĩ vốn gồm ba vị Chân Tôn cường giả tọa trấn, xem ra nàng đây chính là một trong ba vị đó.

Mà có lẽ không ai biết, vị mĩ nhân yêu mị đây không ai khác chính là nữ nhân vừa rồi trên căn phòng cao nhất của Học Viện vừa hoảng hồn vì công kích của Việt Hoàng

“Học Viên quả thực là Trần Thiếu, gia mắt tiền bối.’

“Là Trần Thiếu thật sao, ta đây cũng chưa già tới mức là tiền bối của ngươi, ta là cô giáo của học viện này, ta tên Hỏa Liên."

Quả thực vậy, nàng còn rất trẻ, chỉ như thiếu nữ hai chín, ba mươi tuổi mà thôi, chỉ là còn trẻ như vậy đã là Chân Tôn khiến Việt Hoàng nhất thời cung kính gọi một tiếng tiền bối.

Bất quá Việt Hoàng cảm nhận trong đôi mắt và vẻ cười mỉm của nàng chính là đang nhìn thấu mình, chẳng nhẽ nàng biết mình không phải Trần Thiếu sao.

“Được rồi, lớp của ngươi Gia chủ Trần Khang đã sắp xếp, ta sẽ cho người dẫn ngươi đi.” Nàng nhanh chóng chỉ điểm rồi cũng rất nhanh rời đi, trong nét mặt mộng bực của nàng.

Nữ nhân này có vẻ rất thần bí.!





“Gia mắt mọi người, ta là Trần Thiếu của Hỗn Lôi Thế Gia, rất mong mọi người về sau giúp đỡ.”

Phòng học của Mễ Tư học viện cũng là đẹp đẽ quá mưc rồi, toàn bộ căn phòng đều rộng rãi, được bao quanh bởi sứ long lanh tuyệt đẹp, hàng loạt dãy bàn chắc chắn không chút bụi bẩn xếp đều bên dưới.

Mà nơi Việt Hoàng đang đứng chính là bục giảng với cái bảng khủng lồ tọa lạc.

“Oa chẳng phải là Soái ca vừa rồi đây sao, ra là học viên mới.”

“Đẹp trai quá đi.”

“Ra tên là Trần Thiếu à…”

Hàng loạt tiếng xôn xao vang lên, hiển nhiên không ít người vừa rồi chứng kiến màn thể hiện của Việt Hoàng, bất quá khiến hắn chú tâm chính là thân ảnh nữ nhân xinh đẹp mái tóc đỏ mà Việt Hoàng mới gặp lúc bước vào học viện đây sao, ra là cùng lớp.

Mà nhìn thấy hắn đang chú ý mình nữ hân kia liền hừ mạnh quay mặt đi trong ánh mắt kì lạ của Việt Hoàng.

Ủa ta đã làm gì sai à.?

Chỗ ngồi cuả học viên là một chiếc ghế dài đủ chỗ cho ba bốn người ngồi, mà quả thực cũng lắm người quen, tên tiểu tử Mã Tư Khanh kia đang vẫy vẫy hắn lại ngồi.

“Oa Trần Thiếu, không ngờ chúng ta lại chung lớp.” Vừa mới đặt mông ngồi cạnh tên béo kia liền cất lời.

Bất quá Việt Hoàng cũng chả có gì khó chịu, ít ra nhân cách của hắn vui tươi hiền lành thế này tốt hơn cả ối người.

“Mã Huynh ra cũng lớp này, bất quá cho ta hỏi.?”

“Huynh hỏi gì,”

Việt Hoàng khé sát tai hắn tay phải bí mật chỉ về hướng nữ nhân tóc đỏ kia.

“Học Viên nữ đó là ai thế.”

Mã Tư Khanh nhìn về phía nữ nhân kia cất lời.”

“Đó là Hỏa Vũ, đệ nhất thiên tài học viện đó.” (Mọi người có thể tưởng tượng hỏa vũ chính là Hỏa Vũ trong Đấu La Đại lục nhé, mình lấy cảm hứng từ nàng)

Việt Hoàng âm trầm, đệ nhất thiên tài học viện Mã Tư tại sao lại có vẻ ghét mình vậy nhỉ?

Đệ nhất thiên tài.

Đệ nhất thiên tài.

Đệ nhất…

Việt Hoàng chợt mỉm cười, có lẽ vừa nghĩ ra gì đó sau từ đệ nhất thiên tài vừa rồi.

“Không chỉ thế đâu.” Việt Hoàng đang trầm ngâm liền bị mã Tư Khanh lên tiếng phá bĩnh.

“Nàng là con gái của Hỏa Liên Cô Cô, là một trong những vị Chân Tôn Kì của trường.”

Hỏa Liên chẳng phải cô giáo vừa rồi.

Ra thế, không lường được luôn, hai người họ tuy đều có nhan sắc khuynh thành tuyệt thế mĩ nhân bất quá Việt Hoàng lại không thấy có nét tương đồng gì lắm giữa hai mẹ con nhà này.



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play