Việc Việt Hoàng dùng một lúc rất nhiều loại công kích Linh Hồn như thế đều là có lý do.

Đối với Yêu Vương cường giả mà nói, một khi biết thân phận Hồn tu của Việt Hoàng, hắn sẽ không có lấy một cơ hội nào công kích tinh thần của bọn chúng.

Thế nên nhân lúc còn có thể đánh lén mà dùng một lượt nhiều Hồn Kĩ như vậy hiển nhiên là để cho bõ.

Một quyền Thể tu vừa rồi cũng là lúc hắn đã một mực công bố thân phận Chân, Hồn, Thể Tam tu của mình cho bọn hắn biết.

Việt Hoàng cũng biết đa số các quân bài đánh lén mạnh nhất của mình đã dùng hết, từ bây giờ hắn sẽ không còn một cơ hội nào có thể công kích được tên Yêu Vương kia nữa.

Mà nếu dùng lực lượng Chân lực đối kháng trực diện, với tu vi hai quên cách quá xa nhau, dù Chân lực Việt Hoàng có cường đại cũng chỉ có nước ăn hành.

Phá vỡ thế công hắn lùi lại cùng lúc với Nhã Phi, nàng bây giờ cũng rất bất ngờ, chủ nhân của mình tưởng như yếu đuối vậy mà là một Chân, Hồn, Thể tam tu.

Con Hổ Yêu hiển nhiên cũng phát hiện ra sự việc vừa rồi, tên tiểu tử kia một lúc công kích ba loại hình lực lượng, có ngu mới không nhận ra, liền lui lại gần nơi Sư Yêu đang đứng.

“Không thể lưu lại kẻ này, phối hợp cùng ta diệt sát hắn.” Hổ Yêu âm trầm nói.

“Được” Tay vẫn đang ôm vết thương do Thể kĩ Việt Hoàng gây ra Sư Yêu tiếp lời.

Nhận ra diễn biến hiện tại, Nhã Phi cũng nhíu lấy mày, thận trọng nhìn lấy Việt Hoàng.

“Chạy được chưa.”

“Hai tên này đã biết thân phận Tam tu của ta không thể lưu lại.” Việt Hoàng vẫn chăm chú quan sát, miệng cười nhẹ trả lời nàng.

Mặc dù Việt Hoàng nói tin hắn, bất quá nếu để hai tôn Yêu Vương kết hợp, dù Việt Hoàng có Tam tu cũng không thể nào chống lại, vậy mà hắn nói muốn diệt sát bọn kia.

Nhưng nhìn vẻ mặt đầy tự tin kia của hắn, Nhã Phi lại thầm thở dài, ai bảo giờ làm đầy tớ của hắn.

“Chết”

Hai tôn Yêu Vương cuồng nộ, Chân lực điên cuồng ngưng tụ mà lao đến thân ảnh Việt Hoàng, Chân kĩ kinh khủng đến rung động thiên địa.

“Không ổn” Nhã Phi thấy tình cảnh tệ hại định vận dụng lực lượng chống đỡ bất quá bị Việt Hoàng cản lại.

“Tin ta.”

Nhã Phi trầm mặt, chỉ nói một câu như thế mà đòi lấy lòng tin của nàng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này sao.

Bất quá, không ai biết rằng khuôn mặt tràn đầy tự tin kia, mồ hôi đang chảy từng hột, Xa Luân Nhãn kích hoạt đến cực điểm tính toán đến từng xăng ti mét chuyển động của hai tên kia.

Cho đến một khắc, thân ảnh hai tôn Yêu Vương như đã ở sát hắn đến cực điểm trong sự hoẳng sợ của Nhã Phi.

“Phong Ấn Bài mở”

Từ trong Nhẫn trữ vật một Phong Ấn bài hiện ra, ngón trỏ và áp út của Việt Hoàng tạo thành chỉ, miệng niệm khẩu quyết.

Từng hoa văn trên Phong Ấn bài phát sáng, lực lượng bên trong như phá được sợi xích giam cầm điên cuồng thoát ra.

“Thiểm Kích.”

Chỉ như một cỗ ánh sáng khổng lồ lấy một tốc độ với lực lượng mạnh mẽ xoẹt qua cơ thể hai tôn Yêu Vương, chỉ trong một khoảnh khắc hai cỗ thân thể triệt để tiêu biến trong thiên địa.

Từ hai thân xác hai đạo Quang Cầu( quả cầu ánh sáng màu vàng nha) chui ra như muốn triệt để chạy đi.

“Nhã Phi” Như hiểu ý hắn. Nhã Phi điều khiển dây leo tóm hai đạo cầu muốn chạy kia lại, dùng một mồi lửa đốt chụi, từ trong đó hai tiếng la thảm thiết vang ra rồi hoàn toàn biến mất.

Như đã nói một trong ba đại cảnh giới quan trọng nhất của tu sĩ nhân loại là Chân Hoàng, ở cấp độ này ngoài thực lực thăng tiến khủng khiếp , bình sinh là người hay Yêu thú đều sẽ có khả năng mọc cánh phi hành.

Ngoài ra trong đan điền sẽ sinh ra một thứ gọi là Hồn Hoàn, chỉ cần Hồn Hoàn còn, chúng có thể tìm thân xác khác để nhập vào mà bắt đầu tu luyện lại, thậm trí nếu may mắn còn có thể đi vào luân hồi đầu thai kiếp khác.

Đối với Yêu Thú được ông trời ưu ái hơn, bản thân chúng còn có thể hóa hình, trong Đan điền còn xuất hiện Yêu Đan ẩn chứa lực lượng tích tụ của bọn chúng.



Hiển nhiên Việt Hoàng là muốn tận diệt hai Hồn Hoàn kia để khiến chúng không thể tìm thân thể khác má nhập vào, không thể để thả hổ về rừng.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại nếu Hồn Hoàn nhập vào không thể chiếm hữu được thân xác của chính chủ , bảy bảy bốn chín ngày sau lập tức trở thành tàn hồn mãi mãi không thể sống lại.

Thực chất tỉ lệ thành công của việc này không hề cao, có lẽ lần này Việt Hoàng lo xa quá rồi, bất quá nếu không muốn bị chúng có cơ hội trả thì chi bằng tận diệt chúng.

Nhìn hai viên Yêu Đan xót lại, Việt Hoàng không ngài ngần mà thu vào.

“Công kích vừa rồi.” Nhã Phi âm trầm tới hỏi.

“À là Phong Ấn một kích toàn lực của Chân Tôn cường giả bất quá phạm vi hơi nhỏ nên phải tính toán thật chính xác.”

Đây chính là một kích toàn lự của Nguyệt Âm đưa cho hắn bảo mệnh, quân bài cứu mạng của hắn.

Nàng hiểu ngay câu nói của hắn bất quá cũng chẳng quá quan tâm mắt dần đánh về phía trung tâm nới Dị Hỏa đang cư ngụ.

Việt Hoàng cũng thế, toàn bộ sự chú ý nhắm vào ngọn lửa xanh lam đang nhàn nhạt cháy trên không trung kia.

Sinh Mệnh Lượng Thiên Viêm.

“Ngươi biết nó” Đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn ngắm Dị Hỏa, Nhã Phi cảm thán trước vẻ đẹp Dị Vật hỏi.

Thông gtin về Dị Hỏa này có trong quyển trục mà Việt Hoàng đã chép lại đưa cho Nguyệt Âm, thông tin, công dụng của nó, Việt Hoàng đềi nắm rõ.

Sinh Mệnh Lượng Thiên Viêm hay còn gọi ngọn lửa không bao gờ tắt, nó ẩn chứa lực lượng sinh mệnh nồng đậm đến kinh người, giờ có thể hiểu vị sao ngọn lửa ngoài cửa động lại cháy không bao giờ tắt.

Chính là do hấp thụ lực lượng của nó.

Bình sinh Dị Hỏa là ngọn lửa có quyền năng khủng khiếp hơm nhiều so với lửa thông thường, bản thân mỗi loại Dị Hỏa đều có thể thiêu đốt vạn vật kể cả đối thủ của nó là nước.

Ngọn lửa không bao giờ tắt chứa sinh mệnh lực nồng đậm, một khi bị nó đốt, trừ khi là bị đốt hết bằng không, nó sẽ không bao giờ tắt cũng như không thể bị dập tắt.

Nhìn thân ảnh nữ tử xinh đẹp mắt sáng quắc ngắm nhìn ngọn lửa đang nhàn nhạt cháy trong ánh xanh của nó, nếu vẽ đẹp Việt Hoàng không ngại mất cả ngày để vẽ khung cảnh này.

‘Đáng tiếc bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể ngắm nó” Vẫn say mê ánh nhìn, Nhã Phi âm thầm nói.

“Vậy thì chưa chắc” Lấy thế ung dung, tay chắp sau mông, mắt ngắm Dị Hỏa, Việt Hoàng tiếp lời.

Lời nói này đã khiến nàng rời ánh mắt khỏi Dị hỎa kia.

“Tại sao?”

Thản nhiên mỉm cười, Việt Hoàng âm trầm nói.

“Môn công pháp của ta và nàng là Song tu, khả năng của nó quá mức nghịch thiên, chỉ cần luyện hóa nó trong lúc Song Tu, tỉ lệ thàng công lên đến Bảy Thành”

Nhã Phi hiểu hắn muốn nói gì, ý định của hắ là luyện hóa nó trong lúc Song Tu với nàng, bất quá nàng chả có lý do gì để phản đối, hắn bây giờ là chủ của nàng rồi.

Ánh mắt lại đưa về hướng Dị Hỏa kia vẻ luyến tiếc, miệng nhàn nhạt nói.

“Vậy sao.”

Nhìn ánh mắt nàng, Việt Hoàng liền cười nhẹ một tiếng như quyết định điều gì, mắt cũng đưa về hướng Dị Hỏa.

“Thích nó lắm à”

“Thích, ngươi cho ta sao.” Sắc mặt không đổi, Nhã Phi vẫn ngắm nhìn Dị Hỏa trả lời.

“Ừ thích thì ta cho nàng.”

Nhã Phi trấn động một lần nữa nhìn hắn

“Thật…”



Hiển nhiển Nhã Phi rất thích nó, không chỉ là Dị Hỏa cường đại, nó còn chứa Sinh Mệnh lực nồng đậm, giúp khả năng thi triển Mộc Hệ kĩ của nàng tăng cao mà nàng cũng có thuộc tính Hỏa, đây có lẽ là Dị Hỏa sinh ra đã hợp với nàng.

Hiển nhiên lực lượng cường đại kia kinh khủng như vậy tên nam tử này nói cho là cho mình thật sao.

“Đương nhiên là sự thật chúng ta lập tức luyện hóa.”

Nhã Phi có thể biết, Việt Hoàng tất nhiên cũng là cũng có thể biết Dị Hỏa kia quả thực hợp với nàng, mà hắn cũng không chịu được ánh mắt thèm muốn kia của Nhã Phi nên đành phải nhường cho nàng mà thôi.

Sắc mặt nàng âm trầm nhẹ cúi xuống ,vậy mà là thật, tên này muốn cho nàng là thật.

“Ngươi tên là gì?” Ánh mắt nàng vẫn tối xầm lại, không dám nhìn lên hắn nói.

Mà Việt Hoàng vậy mà quên mất, mải bàn chính sự quên cả nói tên cho nàng.

“Việt Hoàng.”



Bên trong cảm phòng nơi cất chứa Dị Hỏa, thân ảnh nữ tử đang đang bán khỏa thân nằm ngửa, y phục có chút xộc xệch, hai chân dựng lên, hạ bộ khẽ mở, bên trên nàng là một nam nhân tiêu soái ánh mắt ôn nhu đang ôm hôn nàng, một cái hôn ngọt ngào.

Sau một hồi bờ môi tách ra, một tia nước còn sót lại trên môi hai người.

Vì vừa rồi có Song tu cùng nàng, Cửu Dương Huyền Kinh phần nào bị khống chế, hiện tại hắn đã không bị Dục Vọng che mờ, lần Song tu này chính là bằng chính ý thức của hắn.

Rời khỏi môi nam nhân, má Nhã Phi vậy mà có chút tia đỏ, tim đập liên hồi, ngoảnh mặt sang hướng khác, môi khẽ tru lên.

“Việc này cần gì phải hôn chứ,” Nàng không dám nhìn ánh mắt của hắn nói thầm.

Việt Hoàng nhẹ cười.

“Còn một chuyện nữa ta chưa nói với nàng”

“Chuyện gì?” Nhã Phi khẽ đáp lời.

“Công pháp Song tu của chúng ta còn có khả năng giúp kẻ muốn luyện hóa Dị Hỏa nhờ bạn tình thôn phệ hộ rồi chuyển hết lực lượng của nó cho kẻ đó.”

Âm thầm suy nghĩ một chút Nhã Phi cũng là trả lời.

“Thế thì sa...”

Chưa kịp hết lời , Việt Hoàng đã nhanh chóng với tay lên Dị Hỏa cháy trên không bỏ tọt vào miệng.

Xèo xèo

“Aaa, tên ngốc ngươi làm gì vậy.’

Nhã Phi hãi hùng nhìn nam tử ngu ngốc trước mắt, hiển nhiên nàng biết hắn không có ý cướp đoạt Dịa Hỏa của nàng, nếu muốn hắn cứ việc lấy cần gì phải lừa nàng chứ.

Dựa theo câu nói vừa rồi của hắn, nam tử này chính là muốn thay nàng chịu đựng đau đớn do Thôn Phệ dị hỏa rồi đem lực lượng của nó cho nàng.

“Nhã Phi..vận chuyển…Cửu Âm..Quyết…”

Thân thể Việt Hoàng như bị thiêu đốt bên trong, từng hơi thở của hắn như thở ra lửa màu xanh lam, khó nhọc vô cùng, miệng vẫn ôn nhu muốn giúp nàng luyện hóa nó.

“Hức hức ngu ngốc nhà ngươi nhanh nhanh làm mau đi.’ Khóe mắt Nhã Phi vậy mà có nước mắt tuôn ra, trong lòng nhanh chóng vận dung pháp quyết chỉ mong nhanh chóng luyện hóa Dị Hỏa song để tên này bớt đau đớn.

“Bạch Bạch Bạch”

Âm thanh hoan ái khó nhọc nhanh chóng chuyển động, cảnh xuân sắc ngập tràn sung sướng cũng không kém phần đau đớn diễn ra trong một động phủ kín mít đến mức không ai có thể trứng kiến…



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play