"Ngươi đã biết gì chưa, Mộng Bằng công tử về rồi"

"Thật sao, lần này về sớm vậy"

Tiếng bàn tán xôn xao của đám người phục dịch của Bạch Ngân khiến Việt Hoàng đang tu luyện có chút động tâm.

"Mộng Bằng về rồi". Hắn chợt nghĩ.

Âm thầm nhếch miệng cười, Việt Hoàng thu hồi Tiểu Lý Đao đang bay lượn.

"Phải đi gặp hắn một phen mới phải lẽ"

* * *

"Mộng Bằng, về là tốt rồi"

"Đa tạ Gia chủ quan tâm, chuyến đi lần này quả thực rất tốt, đồ đệ đã đột phá thành công lên Chân Đan Trung Kì."

Đại Xảnh Bạch Ngân Gia

Thân ảnh tên nam nhân dáng người mảnh khảnh đang cúi người cung kính trước mặt Gia chủ ba vị và đám trưởng lão Bạch Ngân gia, không ai khác chính là Mộng Bằng.

"Rất tốt, tiến bộ không tồi". Nhị trưởng lão tức cha hắn khen ngợi.

Việt Hoàng cũng là thong thả, trầm trậm tiến vào, lấy một vẻ cung kính nhất:

"Lam Thiên bái kiến Gia chủ, các vị trưởng lão".

Thấy hắn không mời mà tới Gia chủ Mộng Vấn Phi liền hỏi.

"Tiểu Thiên, ngươi tới đây làm gì"

"Nghe đồn Mộng Bằng công tử vừa về tới nơi, ta thân là phu quân của Yêu Nhiên cũng là nên đến chào hỏi"

Thấy thế Mộng Bằng liền quay xang hướng Việt Hoàng mà tiếp lời.

"Từ xa ta đã nghe tin Yêu Nhiên có ý trung nhân hóa ra chính à Lam Thiên công tử đây"

Ngay khoảnh khắc Mộng Bằng quay mặt về phía hắn, Việt Hoàng nhất thời trấn kinh, hắn phải vận dụng hết lí trí với tinh thần để có thể.. nhịn được cười.

Từ phía xa trông thấy thân thể hắn cao lớn lêu nghêu, thân hình mảnh khảnh, ăn mặc chỉn tru, bất quá vẫn chưa để ý khuôn mặt hắn.

Không thể tin này lại xấu trai tới vậy, mặt mũi thì trẻ tuổi mà da dẻ thì nhăn nheo, mắt với miệng thì méo xệch, da diếc thì đen xì.

Vốn đã thấy tên Nhị trưởng lão nhan sắc có hạn, không ngờ con trai hắn còn kinh khủng hơn, đúng là con hơn cha..

Mà với con mắt nhìn người của một doanh nhân, Việt Hoàng nhìn một cái là biết vẻ nho nhã bên ngoài chỉ là lớp vỏ, tính cách tên này với tên nhị trưởng lão có phần còn.. ngu dốt hơn.

"Gặp qua Mộng Bằng công tử"

Bất quá Việt Hoàng cũng phải chào lại cho phải lẽ.

Thấy thế hắn tiếp tục bắt chuyện.

"Yêu Nhiên muội này của ta tuy ông trời phụ bạc, sinh ra đôi chân có chút mềm yếu, bất quá dù gì cũng là thiên kim tiểu thư, không biết Lam huynh đây làm thế nào mà có được trái tim nàng".

Vẻ ngoài nho nhã của tên này bắt đầu nứt vỡ, câu trước còn chào hỏi, câu sau đã đá xéo Việt Hoàng rồi.

"Mộng Bằng công tử nói quá rồi, ta là nhận được ân tình của nàng liền đi theo mong muốn báo đáp, may mắn được Yêu Nhiên trao cơ hội, ông trời thật ưu ái ta"

"Thì ra là thế, Lam huynh, bất quá thứ lỗi cho ta nói thẳng, không biết gia cảnh huynh đài thế nào?"

"Huynh cũng nên thứ lỗi cho ta, là ta lo lắng thế Gia nhà mình có kẻ muốn nhân thời cơ mà trục lợi"

Quả nhiên câu nói của hắn càng ngày càng lộ rõ vẻ đá xéo Việt Hoàng.

"Mộng công tử yên tâm, ta chỉ là một tên tán tu nhỏ nhoi, làm sao có khả năng lừa đảo trục lơi chứ"

"Chính vì huynh là một tán tu mới có khả năng thấy người sang bắt quàng làm họ"

"Huynh nói vậy là có ý gì chứ"

"Ta nói vậy chính là muốn huynh lộ mặt thật của mình"

"Da mặt của ta hoàn toàn là thật, đâu giống như huynh đài đeo mặt nạ chứ".



Thấy câu nói vừa rồi của Việt Hoàng có chút khó hiểu, hắn liền hỏi lại.

"Ngươi nói vậy là sao".

Việt Hoàng ra vẻ mộng bực, hướng tay về phía Nhị trưởng lão với vẻ mặt hết sức kính trọng.

"Chả phải sao, diện mạo của Nhị trưởng lão chính là anh tuấn, hùng dũng, nam nhi khí phách, hiển nhiên công tử cũng phải thừa kế nét đẹp của phụ thân, dung mọa quả nhiên phải là tuyệt sắc, vậy mà công tử lại đeo mặt nạ da người nhăn như đít khỉ"

Suy nghĩ một hồi lâu, Mộng Bằng vẫn không hiểu nổi câu nói Việt Hoàng có ý nghĩ gì, thế nhưng đã có một vài vị trưởng lão không nhịn nổi tiếng cười mà buột miệng.

Nhị trưởng lão lúc này mặt mày tím bầm, nghiến răng ken két, hắn giận không chỉ vì Việt Hoàng đá xéo hắn mà còn giận tên nhi tử ngu ngốc, bị hắn chế giễu mà không nhận ra.

Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn cũng được khai thông.

"Ngươi giám nói bổn công tử xấu trai"

"Là ai dám nói Mộng Bằng công tử xấu trai, ta không có nói à nha".

Nghiến răng ken két, Mộng Bằng lúc này giận tím người.

"Dám chêu chọc bổn công tử, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một bài học"

"Không ngờ lần này tới Bạch Ngân Thế Gia có thể gặp được Lam Thiên công tử."

Bỗng nhiên từ đâu, câu nói của một nữ tử chợt vang lên, chen ngang, phá vỡ bầu không khí hiện tại, thân ảnh của nàng đang dần hiện lên qua bậc cửa, mái tóc đỏ chót đầy sức sống kia, ắt hẳn.

"Mạn Kiều Chắp Sự". Việt Hoàng cũng là bất ngờ, không hiểu vì sao Mạn Kiều Chắp sự lại tới đây.

"Gặp qua Lam Thiên công tử".

Cả thế gia nhất thời ngưng trọng, tên Lam Thiên vô danh tiểu tốt này vậy mà quen Mạn Kiều Chắp sự của Thương Bảo Hội, bất quá Gia chủ Mộng Vấn Phi vẫn phải lên tiếng.

"Mạn Kiều Chắp sự hôm nay đến Thế Gia ta không biết có chuyện gì"

"Gặp quá Gia chủ các vị trưởng lão, hôm nay Mạn Kiều tới đây quả thực có việc".

Tên Mộng Bằng thấy vậy liền lấy một vẻ cung kính chạy lại phía Mạn Kiều, lên tiếng.

"Đan Chắp sự có việc gì cứ nói".

Mặc kệ Mộng Bằng đang tới Mạn Kiều vẫn là nhìn về phía ba vị gia chủ cười nói.

"Tháng sau tri nhánh Thương Bảo hội ở gần chỗ Thế Gia đây có tổ chức một buổi đấu giá, hôm nay Mạn Kiều tới đây chính là để đưa ba vị Gia chủ thiếp mời".

"Ra là vậy, Mạn Kiều Chắp sự vất vả rồi, lần này quả thực hơi sớm, bất quá tháng sau Thế Gia ta nhất định có mặt".

Thay mặt cho Gia chủ, Đại trưởng lão nhận ba tấm thiệp mời từ Mạn Kiều.

"Nếu đã song việc Mạn Kiều cũng nên xin phép không ở lại lâu".

Thấy có vẻ Mạn Kiều rời đi, Nhị Trưởng lão liền lên tiếng muốn hỏi.

"Không biết Lam Thiên thế gia ta có quan hệ gì với Thương Bảo Hôi đây"

Vốn đã quay mặt rời đi, nghe thấy câu hỏi vừa rồi, Mạn Kiều cũng là quay mặt lại, suy nghĩ một chút rồi mắt đẹp nhìn về phía Việt Hoàng,

"Ta và Lam công tử đây có chút giao tình, bất quá thật không tiện nói, xin thứ lỗi".

Mà Việt Hoàng lúc nãy cũng có chút vẻ lo lắng, bất quá nghe song câu trả lời của Mạn Kiều, cũng là thanh thản phần nào.

Còn đám người Bạch Ngân gia cũng như Nhị trưởng lão lại là một lần cả kinh, có giao tình vói Mạn Kiều Chắp sự của Thiên bảo Hội, quả thực không tầm thường, nhất thời bọn hắn rấy lên suy nghĩ, không được động trạm tới hắn.

* * *

Thay mặt Thế Gia Việt Hoàng cũng là ra tiễn Mạn Kiều Chắp sự.

"Được rồi, tới đây thôi, đa tạ Lam Thiên công tử".

"Lần này đa tạ Mạn Kiều Chắp sự giải vây"

"Lam Thiên công tử quá lời rồi, ta nghĩ không có ta, công tử cũng có thể dễ dàng đối phó hắn"

Nói rồi Đan Chắp sự lôi ra mộ tấm thiệp khác đưa về phía Việt Hoàng.

"Công tử xin nhận lấy".



"Cái này là, ta cũng được mời sao"

"Hiển nhiên rồi, công tử là môt khách hàng lớn của Thiên Bảo Hội, tất nhiên phải mời"

Việt Hoàng không ngờ chỉ qua một vụ làm ăn mà tiếng tăm của hắn tại Thiên Bảo Hội rất khá, vậy mà nhận được thiệp mời, phải biết cả bạch Ngân gia mới có ba tờ thiệp thôi đấy.

"Nếu vậy đa ta Mạn Kiếu Chắp sự".

"Đúng rồi, không biết công tử có tham gia Thiếu Niên Tranh Đấu Hội lần này"

Thiếu Niên Tranh Đấu Hội, quả thực Việt Hoàng chưa tìm hiểu về Đại Hội lần này, liền quay sang hỏi nàng.

"Giám hỏi Chắp sự, đại hội này là gì"

"Tuần sau Lôi Đại ở gần chi nhánh Đa Bảo các sẽ tổ chức đại hội cho các thiếu niên tu vi không được vượt quá Chân Đan Viên Mãn tham gia tranh đấu, ta nghĩ với tu vi hiện tại của công tử cũng nên tham gia thử một phen"

Tu vi không quá Chân Đan Viên Mãn, lần này quả thực có chút lời thế cho hắn, vơi thực lực hiện tại của mình chỉ cần không phải là thiên tài xuất thiếu niên, Việt Hoàng tự tin vô địch, tham gia quả thật có lợi.

"Đa tạ Mạn Kiều Chắp sự chỉ điểm, ta nhất định tham gia"

"Công tử đừng khách khí, cũng đã muộn rồi Mạn Kiều xin phép cáo lui".

Lần này xem ra có chút may mắn rồi, vốn đang vắt óc suy nghĩ không biết làm cách nào để gisp Yêu Nhiên trong năm tháng đột phá Chân Đan.

Xem ra hắn có thể từ đấu giá hội lần này kiếm trác gì đó. Thiếu Niên Tranh Đấu Hội gì đó hắn cũng phải tham gia, phần thưởng có lẽ không quá tồi.

Nhưng tạm thời gác lại số suy nghĩ đó trong lòng, hiện tại hắn có việc quan trong phải làm.

* * *

Đứng canh giữ trước cửa của một gian phòng của Bạch Ngân Thế Gia là hai tên Chân Hoàng Sơ Kì cường giả đang canh gác.

Chợt! Dị biến phát sinh, một cây dao từ đâu bay tới, một tên Chân Hoàng Sơ Kì đã bắt được, bất quá đây không phải là ý người phóng dao muốn.

Bùm, bỗng chốc cây dao liền từ bạo tạo thành một vùng khói trắng.

"Phong bế hơi thở, có độc"

Nhưng chưa kịp làm gì hai cường giả Chân Hoàng bị một đạo thân ảnh xoẹt qua, ngất xỉu tại chỗ. Xuất hiện cùng lúc là thân ảnh một tên thiếu niên và một nữ tử.

"Thiếu chủ, đây chắc chắn là bảo khố của Bạch Ngân Gia"

"Không sai, đây là gian phòn duy nhất không ai lui tới, mà lại có cường giả Chân Hoàng canh gác"

Hai thân ảnh không ai khác chính là Nguyệt Âm và Việt Hoàng.

"Vậy mau nhanh chóng vào tìm kiếm"

Nhanh chóng bước vào căn phòng, quả nhiên là đây chính là bảo khố chứa đựng vàng bạc châu b áu cũng như một số pháp bảo mạnh mẽ của Bạch Ngân gia, một số loại công pháp, chân kĩ cũng có ở nơi này.

Hai người gật đầu như hiểu ý nhau, liền chia nhau ra tìm kiếm.

"Bất quá Nguyệt Âm, ta có điều không hiểu"

"Thiếu chủ cứ nói"

"Nếu là pháp bảo quan trọng, nhất định Gia chủ sẽ để bên người tại sao ta lại phải tìm trong bảo khố."

Ngưng đọng một phút Nguyệt Âm cũng là lên tiếng.

"Trước đây không nói cho thiếu chủ biết là lỗi của ta, thực chất thứ tông môn tìm kiếm không phải pháp bảo gì mà là một cuổn trục"

Thực ra cũng không trách nàng được, nàng nghĩ vốn thiếu chủ nhà mình vốn ngô nghê không giúp được nhiều nên chỉ nói qua la với hắn là tìm pháp bảo.

Ai ngờ thiếu chủ hiện tại lại quá mực xuất sắc, trong thời gian ngắn tìm được bảo khố của Thế Gia, mà lúc này Việt Hoàng cũng là khó hiểu.

"Cuổn trục gì?"

Nhắm mắt ngưng trọng một lúc, sau đó Nguyệt Âm đưa ánh mắt sắc bén của mình nhìn Việt Hoàng vẻ thần bí.

"Tin tức dị Hỏa"

* * *

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play