"Lam Thiên, Thu nhi.."

Bất chợt nghe thấy tiếng gọi của Yêu Nhiên, Việt Hoàng vội quay lại, một hơi tiến thẳng vào chỗ Thu nhi đang thoi thóp.

"Tình trạng thương tích quá nặng, lập tức về chữa thương".

Nói rồi Việt Hoàng cõng lấy Thu nhi tay đẩy xe của Yêu nhiên cấp tốc trở về Bạch Ngân thế gia.

Thương thể của Thu nhi quá mức nghiêm trọng, chỉ sợ..

* * *

Bạch Ngân Thế Gia,

Trở về thế gia, Yêu Nhiên lập tức gọi Y sư tới chữa trị.

Đã được hai canh giờ Y sư điều trị, bất quá cũng đã đứng lên, sắc mặt như ngao ngán.

"Yêu Nhiên tiểu thư, về mặt thương thể đã không có gì đáng ngại, chỉ là.."

Mộng Yêu Nhiên như trững lại, hiển nhiên nàng biết tình trạng của Yêu Nhiên rất không tốt.

"Y sư ngài cứ nói.."

"Nguyên khí đã bị tổn thương nghiêm trọng, bát mạch hiện giờ hỗn loạn, ta không thể làm gì hơn"

Thở dài ngao ngắn, Y sư lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, Mộng Yêu Nhiên như tê dại nhìn Thu nhi đang bất tỉnh.

Nàng hiểu, tổn thương nguyên khí nguy hiểm cỡ nào, chỉ sợ sau này Thu nhi không thể tỉnh lại nữa.

Tiếng cánh cửa vội vã mở ra, Việt Hoàng xồng xộc bước vào phòng, tên này sau khi mang Thu nhi trở về, liền đi đâu mất tiêu, hiện tại Yêu Nhiên tâm trạng thực sự không tốt, nhìn Việt Hoàng với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Bất quá hắn cũng không quan tâm nổi, mắt chú ý về phía Thu nhi, một hồi hắn cũng tiến tới chỗ nàng.

Yêu Nhiên khó hiểu nhìn lấy thân thể hắn, chỉ là sắc mặt nàng hiện lên quá nỗi tức giận, Việt Hoàng vậy mà từ từ nâng Thu nhi dậy, tay nhẹ nhàng cởi chiếc áo duy nhất trên người Thu nhi xuống, để lộ làn da trắng muốt của nàng.

"Ngươi.."

Yêu Nhiên hét lên thất thểu, hiển nhiên với tâm trạng cực kì tồi tệ hiện tại, cộng với hành động của Việt Hoàng, nàng không còn đủ lí trí để có thể nhận biết thực tại, liền giơ tay tát một cái thật mạnh vào má Việt Hoàng

Lúc này ăn một bạt tai, hắn liền trừng mắt về phía nàng, bất quá cũng không quan tâm tiếp tục chú ý tới việc đang làm.

Yêu Nhiên như càng tức điên, nhưng nàng cũng nhận ra điều gì đó, việt Hoàng vậy mà lấy áo vừa cởi của Thu nhi che chắn phía trước nàng, chỉ để lộ tấm lưng trơn nhẵn, trắng nuốt của nàng.

"Dich Cân Tiên Quyết"

Xếp bằng chân phía sau Thu nhi, hắn liền vận dụng Dich Cân Tiên Quyết, hai ngòn tay xếp thành một chỉ, hướng về phía lưng thu nhi.

Trong phút chốc, vận chuyển Chân lực liên túc chuyển vào cơ thể Thu nhi, nguyên khí của Thu nhi điên cuồng di chuyển, khí huyết vậy mà dần được đả thông. Mộng Yêu Nhiên thấy tình cảnh này cũng chỉ biết ngồi nhìn.

Phải đến một canh giờ sau, Việt Hoàng mới ngưng việc chữa trị, chỉ thấy khí sắc của Thu nhi đã tốt lên rất nhiều.

Đặt nàng nằm xuống Việt Hoàng không thèm quay về hướng Yêu Nhiên, lên tiếng.

"Nguyên khí đã hồi phục, vài ngày sau sẽ tỉnh"

Yêu Nhiên vậy mà không thèm quan tâm Việt Hoàng chỉ chăm chú về phía Thu nhi.

Thấy vậy Việt Hoàng càng tức, nhưng mà cũng chỉ đành không nói, không rằng rời khỏi (hai cô cậu giận nhau rồi)

* * *



Mấy ngày sau Thu nhi cuối cùng cũng tỉnh, Mộng Yêu Nhiên ngày đêm ở trong chăm lo cho nàng, Việt Hoàng cũng muốn vào thăm, bất quá thấy Mộng Yêu Nhiên ở đó hắn, cũng chả muốn vào.

Hiển nhiên là đang rất giận hờn, hắn thông cảm cho nàng tâm trạng khi đó không tốt nên mới đánh hắn, nhưng đã qua mấy ngày không thèm đến chỗ hắn xin lỗi.

Mà lúc đó hắn cũng đâu có đi chơi, thấy tình cảnh Thu nhi không tốt, hắn biết được rất khó để chữa trị liền quay vào Minh Đạo Tiểu Các tìm kiếm Dich Cân Tiên Quyết để cứu Thu nhi.

Dịch Cân Tiên Quyết là một pháp quyết của một vị Đan sư đã phi thăng Tiên giới từ rất lâu trước đây rồi, nó là bộ chân quyết hộ trợ rất tốt trong việc trị thương cho người bị nội thương, tổn thương nguyên khí cũng như kinh mạch.

Phải vận dụng hết bao nhiêu lực lượng tinh thần hắn mới lấy được nó, vậy mà lại chỉ nhận lại được cái bạt tai.

Nhất thời hắn thở dài, suy nghĩ sự đời, tâm tính của một kẻ FA lâu năm cho hắn biết, "Dú sao nàng cũng là tiểu thư quyền quý, hắn đâu tới lượt để nàng chú ý", mỉm cười rồi hắn cũng đi khỏi mà không vào thăm Thu nhi.

* * *

"Tham kiến thiếu chủ"

"Đứng dậy đi, sau này cứ gọi ta là Lam Thiên"

Lại tiếp tục là sững sờ, Nguyệt Âm không hiểu sao dạo này cứ gặp hắn là nàng lại cảm thấy trấn động, lần này cũng vậy, vị thiếu chủ ngô nghê ngày nào lại có thể bắt nàng chỉ gọi tên hắn.

Bất quá không kịp nói lên suy nghĩ, hắn đã chặn họng nàng.

"Điều tra đến đâu rồi"

"Đã điều tra được Nhị trưởng lão Bạch Ngân Thế Gia đã câu kết với Đại trưởng lão Văn Phong Thế Gia, đám người thiếu chủ nói, có lẽ là do bọn hắn phái tới nhằm mục đích khiến cho Mộng Yêu Nhiên phải lấy con trai Văn Phẩm của hắn." Nguyệt Âm nhanh chóng đáp.

Ra là thế vì muốn Mộng Yêu Nhiên lấy con trai Văn Phẩm duy nhất của Đại trưởng lão Văn Phong Thế Gia, bất quá, tại sao Nhị trưởng lão phải cấu kết chứ.

"Nghe nói Bạch Ngân Thế Gia có một thiên tài, là con trai của Nhị trưởng lão đã ra ngoài tu luyện đã lâu sắp về". Như hiểu được khúc mắc của hắn, Nguyệt Âm liền cất lời.

Ra vậy giờ thi Việt Hoàng hiểu rồi, con trai của Nhị trưởng lão sắp về, ắt hẳn là muốn tranh vị trí gia chủ đời tiếp theo của Bạch Ngân Thế Gia, tuy rằng Mộng Yêu Nhiên chỉ là phế vật nhưng dù gì cũng là con của Đại trưởng lão.

Nếu tống khứ nàng cho Văn Phong Thế Gia, vậy chẳng phải nhổ đi được cái gai trong mắt. Nghĩ đến đây hắn như càng ngộ ra, từ nhỏ Mộng yêu Nhiên đã đột ngột không thể tu luyện, có lẽ nào?

"Cô làm rất tốt cứ tiếp tục điều tra bọn hắn cho ta, giờ thi rời khỏi đi"

Nơi này không quá tiện gặp mắt, Việt hoàng cũng là nên cho nàng về, bất quá..

"Thiếu chủ.."

Việt Hoàng ngoái đầu.

"Có truyện gì?"

"Không có gì, ta cáo lui"

Nói rồi thân ảnh Nguyệt Âm biến mất.

Tuy cũng không phải lúc nào cũng theo sát hắn, nhưng nàng đã vô tình nhìn thấy trận chiến của Việt Hoàng với ba tên kia, hiển nhiên nàng hiểu Việt Hoàng trong vai Lam Thiên là phế vật không thể tu luyện, vậy vì sao lại có thể chiến tích kinh khủng như vừa rồi chứ?

* * *

Sau khi rời khỏi Nguyệt Âm không bao lâu, Việt Hoàng bỗng nhìn thấy thân ảnh đang ngồi xe của Yêu Nhiên đang ngồi ngắm trăng, phía dưới là một ao xen.

Ánh trăng tỏa sáng cả trên trời lẫn dưới ao sen gây cho ta cảm giác vô cùng thơ mộng.

Lúc này hắn cũng cười mỉm, lấy một tư thái ôn dung mà bước đến.

"Không biết vì sao hôm nay Yêu Nhiên tiểu thư cao quý của chúng ta lại có tâm trạng thưởng trăng"

Nàng cũng nhận ra được Việt Hoàng đang tới gần mình, định chuẩn bị quay lại xin lỗi hắn, bất quá nàng lại nghe được từ "cao quý" trong câu nói tỏ đầy vẻ cà khịa của hắn, nhất thời nàng tức giận dẹp bỏ ý định vừa rồi.



"Ta ngắm trăng ở đây có ảnh hưởng gì đến công tử sao"

"Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, ngược lại kẻ hèn mọn như tại hạ ảnh hưởng tâm trạng thưởng trăng của nàng rồi"

Nghe câu nói vừa rồi của Việt Hoàng mang đầy tính chất cà khịa của hắn, khiến nàng cắn chặt răng tưc giận, phải biết, tâm trạng nàng đang cực kì không vui, nào là bị nói phế vật, nào là Thu nhi bị thương nặng.. mà hắn lại nó nàng có tâm trạng thưởng trăng lúc này.

Tuy vậy nàng cũng không nói lại gì, hiển nhiên là đang nhẫn nhịn.

Thấy vậy Việt Hoàng như tên ngộc tử, được nước làm tới..

"Phải rồi người ta là tiểu thư đài các, đường đường là con gái Đại trưởng lão của một thế gia, lá ngọc cành vàng, sau này tương lai tươi sáng, nào đâu có chú ý tới một kẻ như ta"

Phải nói miệng lưỡi tên này rất khá, bất quá dùng trong tình cảnh này, hắn chỉ được công nhận như một tên ác ôn.

Bất chợt hắn cũng đã nhận ra sự quá khích của mình. Yêu Nhiên vậy mà đang cúi gằm mặt xuống, hau hàng lệ nhòa bắt đầu chảy.

Mà quả thực là Yêu Nhiên đang căm phẫn, câu nới của Việt Hoàng như dộng chúng chỗ đau của nàng.

Câu nói của hắn làm nàng nhớ lại câu nói của ba tên kia. Đường đường là con gái Đại trường lão, lá ngọc cành vàng vậy mà nàng là một phế vật từ nhỏ không thể tu luyện, như càng phẫn uất nàn tức giân vừa khóc vừa nói như đang hét.

"Phải, ta tiểu thư đài các, lá ngọc cành vàng, là một nữ tử phế vật, nếu như ta mạnh mẽ gia tộc sẽ không ép gả ta, nếu như ta mạnh mẽ có lẽ Thu nhi đã không bị thương, các hạ không cần phải khi dễ ta.."

Nói rồi nàng ôm hai tay trước ngực như muốn dừng cơn khóc nức nở, nước mắt dàn dụa cứ chảy ra không ngừng.

Mà Việt Hoàng lúc này cũng đã nhận ra sự ngu muội của mình, hắn vậy mà bị tên tác giả cho trở thành một kẻ xấu ức hiếp nữ tử rồi. Bất quá hắn cũng không thể hạ mình, chỉ có thể tiếp tục câu chuyện.

"Nếu đã như vậy, liệu Yêu Nhiên tiểu thư đây có muốn trữa khỏi bệnh tật, thoát kiếp phế vật"

Yêu Nhiên đang khóc nức nghe câu này, liền như quên mất mình đang khóc quay xang hỏi hắn.

"Ngươi có cách"

"Hiển nhiên là có"

"Không thể nào đâu, đã rất nhiều Y sư nói bệnh của ta là vô phương cứu chữa". Lấy lại bình tĩnh Yêu Nhiên cũng lại thở dài.

"Bọn họ nói, ta không có nói nha, lúc Thu nhi bị thương đám Y sư cũng nói không chữa được mà ta cũng chữa được đấy thôi."

Yêu Nhiên lúc này trầm ngân, hiển nhiên nàng đã trứng kiến được khả năng của hắn, bất chợt.

"Ngươi thực ra là ai"

"Sao Yêu Nhiên tiểu thư lai hỏi vậy?". Việt Hoàng quay ra vẻ không hiểu hỏi lại.

"Ta dù không tu luyện, bất quá có tìm hiểu đôi chút, công kích ngươi dùng để đối phó ba tên kia là công kích tinh thần, nói cách khác, ngươi là Chân Hồn song tu"

Nghe câu này Việt Hoàng cười nhẹ.

"Nếu đã biết rồi thì có lẽ nàng cũng biết được khả năng của ta"

Yêu Nhiên lúc này lại lâm vào trầm ngâm, hiển nhiên nàng hiểu tên này bối cảnh không đơn giản, vậy mà lại là Hồn tu, không chỉ thế còn sở hữu pháp quyết kì lạ chữa đươc cho Thu nhi mà Y sư không thể làm.

"Bất quá ta chỉ nợ một ân tình của yêu Nhiên tiểu thư, mà đang trong quá trình trả lại nó đây, nàng nói xem vì sao ta phải giúp nàng."

Câu nói tiếp theo của tên này khiến nàng có chút tức giận, bất quá cũng nhanh gác nó qua một bên. Suy lại những truyện đã xảy ra với nàng từ trước tới giờ, nàng liền hạ quyết tâm quay xang hướng hắn:

"Nếu như ngươi chữa được cho ta, Yêu Nhiên sau này làm trâu làm ngựa, lấy thân xác này nguyện vì ngươi phục vụ"

* * *

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Và cho xin ý kiến đi mừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play