Bởi vì Đỗ Văn Hi gây ảnh hưởng rất xấu, công ty Hạ Ngu quyết định xa thải vị Tổng giám này.

Đỗ Văn Hi không tin, xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc để tranh luận.

Trợ lý ngăn không cho cô vào, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng nói, để cho cô ta đi vào đi.

Đỗ Văn Hi khinh thường khẽ hừ với trợ lý, chỉnh lại chiếc váy bị xốc xếch trong lúc giằng co, kéo cao làn váy ngắn, lắc lắc mông đi vào phòng làm việc.

Cô biết, mỗi ngày cô đều vô tình gặp Tống Dịch, mặc dù Tống Dịch luôn đen mặt khi gặp cô, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, bọn họ có duyên, trời sinh một đôi.

Đỗ Văn Hi đẩy cửa ra, mong đợi nghiêng đầu vào nhìn, thấy chiếc ghế của Tổng giám đốc vốn đang đưa lưng về phía cô từ từ quay lại.

"Đã lâu không gặp, tổng giám Đỗ." Trình Hạ ngồi ở trên đó dịu dàng cười nói.

Sự bình tĩnh của Đỗ Văn Hi cuối cùng cũng lập tức biến mất hoàn toàn, liên tục chất vấn: "Trình Hạ, làm sao cô lại ngồi ở trên đó?"

"Tống đại thiếu đâu? Anh ấy ở đâu?"

Trình Hạ không lên tiếng, chỉ ném cho cô một tờ giấy, thông báo xa thải.

"A!" Đỗ Văn Hi chợt hét lên một tiếng.

Trình Hạ chán ghét lập tức che lỗ tai lại.

Đỗ Văn Hi hét chói tai, quát lên: "Mày là cái thá gì, tại sao xa thải tao! Đúng, tiền bồi thường, nếu vi phạm hợp đồng, Hạ Ngu phải bồi cho tao một trăm vạn (~ 3 tỷ 550 triệu VND)!"

Một tay Trình Hạ che tai, một tay cầm cây bút, gõ một cái lên bảng tên Tổng giám đốc trên bàn, "Mời thám tử phải trả tiền, nếu không sẽ dễ bị giống như cô, điều tra không chính xác."

Sắc mặt Đỗ Văn Hi tái nhợt, hình như hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trình Hạ, "Tao không muốn nói chuyện với mày, tao muốn nói chuyện với Tống Dịch, muốn hủy hợp đồng, trước tiên đưa tiền bồi thường đây."

"Tiền bồi thường?" Trình Hạ tỏ vẻ nghiêm túc suy tính, "Cô còn nhớ rõ lúc cô và Hạ Ngu ký hợp đồng trong đó có điều khoản quy định cô không được gây tổn hại cho lợi ích công ty hay không?"

Bốp, Trình Hạ đập bút lên trên bàn, "Muốn lấy tiền bồi thường, được thôi, để tòa án xử cho cô."

Không được gây tổn hại cho lợi ích của công ty, mấy nghệ sĩ dưới tay cô cũng. . . . . .

Lập tức, Đỗ Văn Hi mất đi chỗ dựa cuối cùng, cả người gần như sắp đứng không vững, hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, "Tôi, lời cô nói không tính, tôi muốn gặp Tống đại thiếu."

Cô vội vàng bắt được một cọng rơm cuối cùng, Tống đại thiếu, Tống đại thiếu sẽ không đối xử với cô như vậy.

Trình Hạ ngồi ở trên ghế thoải mái lắc lư trong chốc lát, gật đầu, ai bảo cô là một người tốt bụng chứ.

Kết nối với điện thoại của Tống Dịch, nhấn hands-free.

"A lô."

"Tống Dịch, Đỗ Văn Hi nói muốn gặp anh."

Đầu bên kia lập tức thay đổi tông giọng, phiền não nói: "Đừng, bây giờ anh nhìn thấy cô ta là thấy phiền, em muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế, khiến cô ta cách anh càng xa càng tốt."

Bịch.

Là tiếng mông Đỗ Văn Hi tiếp đất khi ngã xuống.

Tống Dịch nghi ngờ: "Trình Hạ, em vừa làm gì đó?"

Trình Hạ cười rất nhã nhặn, "Như anh mong muốn, lần tới gặp mặt sẽ nói rõ ràng hơn."

Nhấn tắt điện thoại.

Nhìn Đỗ Văn Hi sững sờ ngồi trên đất, tạm thời không có ý định đứng lên, Trình Hạ thẳng thắn nói cho cô biết, "Nghiêm túc mà nói, một nữa Hạ Ngu là của tôi."

Đỗ Văn Hi lắc đầu theo bản năng, trước đó khi không muốn nghe gì sẽ hét chói tai giờ lại biến thành nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể nào, nếu như thực sự là như thế, tại sao trước đó cô lại để tôi tùy ý bắt nạt?"

Trình Hạ từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Đỗ Văn Hi, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói: "Bởi vì, tôi không thích ỷ thế hiếp người mà thôi."

Đỗ Văn Hi suy sụp tinh thần lầu bầu, "Khó trách, thì ra đây chính là sự tự tin của cô."

Trình Hạ chỉ cười không nói, lướt qua cô ta, đi ra khỏi phòng làm việc. Ai biết lúc nào người bên trong mới có sức bò dậy, cô còn phải chạy tới đoàn phim quay phim tiếp nữa.



Tự tin, sự tự tin lớn nhất của cô vẫn luôn là, luôn luôn chân thật.

Gần như cùng lúc Hạ Ngu thông báo tin tức Đỗ Văn Hi bị xa thải, cuối cùng thời gian tăng ca của đội ngũ của Ninh Nhất Ngạn cũng kết thúc, đăng tin làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nội dung chính của bài đăng này chính là: Trình Hạ là nữ diễn viên đang hợp tác cùng tôi, trong bộ phim điện ảnh tôi đạo diễn và đóng vai nam chính, tôi hoàn toàn tin tưởng con người của cô ấy, chúng tôi cũng là bạn bè thân thiết, xin các vị không cần ác ý suy đoán.

Đồng thời, trong một lần, kiện tất cả những người đứng đầu các tòa soạn lớn lên tòa án.

Người hâm mộ của Ninh Nhất Ngạn gia nhập chiến trường, lực chiến đấu, như củi khô gặp lửa trực tiếp đưa tiếng xấu của Đỗ Văn Hi lên đứng đầu top tìm kiếm. Nhiều nghệ sĩ dưới trướng, xì căng đan từ nhiều năm trước cũng bị người hâm mộ thần thông quảng đại lôi lên lại.

Liên tiếp mấy ngày, trên top tìm kiếm đều là các bài đăng xin lỗi.

Hạ Ngu xin lỗi, sai lầm khi bổ nhiệm Đỗ Văn Hi làm Tổng giám.

Nghệ sĩ dưới tay Đỗ Văn Hi rối rít xin lỗi, bày tỏ, mù quáng tin vào lời nói từ một phía của Đỗ Văn Hi, bị lừa gạt, hi vọng Trình Hạ và toàn thể cộng đồng mạng có thể tha thứ cho họ.

Nhưng nhân vật chính của sự việc này, Đỗ Văn Hi lại hoàn toàn biến mất trong một đêm, đến nay vẫn không có động tĩnh.

Xuân mập hỏi thăm Trình Hạ: "Có phải chị nên hào phóng bày tỏ một chút hay không?"

Trình Hạ dời mắt khỏi kịch bản, híp mắt: "Không vội, trước tiên cứ suy nghĩ nội dung Weibo."

Suy nghĩ nội dung bài đăng trả lời trên Weibo, cũng vô cùng quan trọng.

Trình Hạ không cần cố ý liều chết với những nghệ sĩ kia, đều là người lăn lộn trong giới giải trí, cô biết bọn họ khó xử. Hiện tại bọn họ bị như vậy, vậy là đủ rồi, rốt cuộc đa phần cũng là người của Hạ Ngu. Quan trọng hơn là, cô cũng không muốn danh tiếng của mình ở trong giới quá. . . . . . Đáng sợ.

Xuân mập mơ hồ đoán được Trình Hạ đang suy nghĩ gì, nói: "Đỗ Văn Hi sẽ không ra mặt sao? Trên mạng mắng lợi hại như vậy, cô ấy bịt tai lại, cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều."

Phân biệt rõ ràng giữa cuộc sống thực và cuộc sống ảo thì tốt, nhưng nếu cuộc sống thực bị cuộc sống ảo ảnh hưởng mà rối loạn thì mệt mỏi nhỉ?

Huống chi, Đỗ Văn Hi cũng không phải là người có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, lòng tự trọng của cô ta rất lớn.

Quả nhiên, khi chuyện bị kéo dài đến ngày thứ năm. . . . . .

Xuân mập gọi một tiếng, "Trình Hạ!"

Khiến mọi người trong đoàn phim liếc mắt nhìn qua, không bao gồm Lan Đình Đình. Bây giờ cả ngày lẫn đêm cô đều rúc đầu sống qua ngày, sợ bị đuổi khỏi đoàn phim.

Trình Hạ liếc Xuân mập một cái, "Làm sao vậy?"

Xuân mập cố gắng hạ thấp giọng, nhưng vẫn không che giấu được sự kích động trong giọng nói, "Đỗ Văn Hi, cô ta đã thực sự công khai xin lỗi."

Trình Hạ nhìn Xuân mập kích động đến mức gương mặt cũng run rẩy, khóe miệng nhếch lên, nhìn điện thoại di động của Xuân mập.

Đỗ Văn Hi chọn từ ngữ để xin lỗi cũng khá thành khẩn, không có dùng thủ đoạn gì.

"Xuân mập."

Xuân mập còn đang kích động, "Hả?"

Trình Hạ nhìn điện thoại di động, nói: "Chị thực sự tốt hơn Đỗ Văn Hi rất nhiều."

Xuân mập sững sờ, Trình Hạ cô, không nên biết những chuyện đã xảy ra giữa cô và Đỗ Văn Hi. Ánh mắt ảm đạm, huống chi, ở trong mắt người khác, cô không có mặt nào có thể so sánh với Đỗ Văn Hi.

Trình Hạ giương mắt, nhìn Xuân mập, chân thành nói: "Trình độ nghiệp vụ hay là nhân phẩm, gần như tất cả phương diện, cô ta đều kém chị, ngoại trừ điều này, dáng người."

Xuân mập nổi điên. . . . . . Vốn biết miệng Trình Hạ không nói được mấy lời tốt đẹp. Giơ nắm đấm lên, Xuân mập muốn đấm lên người Trình Hạ.

Trình Hạ vội vàng tránh né, cười đến mức tiếng nói cũng lờ mờ không rõ, "Chị gầy, thật sự, gầy."

Động tác của Xuân mập vẫn không dừng lại: "Em cho rằng nói bừa một câu như vậy, chị sẽ bỏ qua cho em?"

Trình Hạ cười tránh nấm đánh, "Thật, đôi mắt của em chính là thước đo ba vòng, 90, 75, 95."

Ở trong lòng Xuân mập thầm so sánh. Đã gầy hơn trước kia nhiều, nhất định là mấy ngày qua quá cực khổ.

Khoan, tại sao Trình Hạ có thể nói số đo ba vòng của cô ra mà không báo trước như vậy, muốn cô mất hết mặt mũi hay sao!

"Trình Hạ!" Xuân mập tức giận, vươn tay đẩy Trình Hạ.



Trình Hạ cố tránh, nhấc cả ba chân ghế lên, lại bị lực đẩy không lớn không nhỏ như vậy, cả người ngã xuống.

"Trình Hạ!"

Xuân mập lo lắng hô, vươn tay ra kéo lại, không gặp may, trơ mắt nhìn, Trình Hạ ngã vào. . . . . . trong ngực Ninh Nhất Ngạn.

Ninh Nhất Ngạn kêu đau một tiếng.

Trình Hạ trước kia vốn không mập, hiện tại càng gầy hơn, xương cấn làm anh đau. Anh nhất định sẽ nuôi cô khỏe mạnh hơn, mặc quần áo đã rất gầy, cởi quần áo, phi, bản thân đang nghĩ gì vậy.

Ninh Nhất Ngạn vươn tay ôm chặt Trình Hạ theo bản năng, phòng ngừa cô lăn xuống.

Trên thực tế, trước ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ của mọi người, Trình Hạ rất muốn, lăn xuống đất.

Giữ nguyên tư thế như vậy trong ba giây.

Trình Hạ mở miệng trước: "Đạo diễn Ninh, anh có thể đỡ tôi lên không?"

Dĩ nhiên cô muốn tự đứng lên từ trên người Ninh Nhất Ngạn, nhưng, không lên nổi.

Ninh Nhất Ngạn ngây người ba giây, luống cuống tay chân đỡ Trình Hạ đứng dậy, nhốn nháo hoảng loạn, lại đang trong tư thế vi diệu như vậy, hiển nhiên việc đụng chạm là không thể tránh khỏi.

Tay của hai người duỗi ra co lại không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc, hai người đứng lên dưới sự giúp đỡ của Xuân mập và Trương Tử, nhưng trong sự giúp đỡ này, rõ ràng có thêm những người giúp đỡ khác nhưng lại gây trở ngại, ví dụ như khi đỡ Trình Hạ, không phải kéo lên, mà là đè xuống. . . . . .

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh của mọi người, Trình Hạ lúng túng vén sợi tóc ra sau tai, khom người, nói với Ninh Nhất Ngạn: "Thật xin lỗi, cũng cảm ơn."

Trình Hạ khẽ khom người, tay Ninh Nhất Ngạn liền di chuyển, muốn đỡ cô lên. Nhưng cuối cùng, vẫn rũ ở bên người, giữ khoảng cách với cô rồi trả lời: "Không có chuyện gì, quay phim tiếp thôi."

May mà, một bé củ cải chạy tới, phá vỡ sự lúng túng của hai người.

Trình Hạ còn chưa ngồi xổm người xuống, Oai Oai đã chồm người lên.

Trình Hạ đi vào bối cảnh quay phim, Xuân mập ngồi ở phía dưới, theo sự dặn dò của Trình Hạ, đăng bài lên Weibo.

Đối với người ra mặt nói chuyện giúp cô, tỏ ý cảm ơn nhiều nghệ sĩ cụ thể và rất nhiều cư dân mạng, sau lại nói xin lỗi mong được tha thứ. Nhưng toàn bộ nội dung, không có nhắc tới ba chữ Đỗ Văn Hi.

Ấn nút tắt màn hình, tảng đá lớn trong lòng Xuân mập cũng hoàn toàn buông xuống.

Đồng thời cũng buông xuống, một viên đá cũ năm xưa.

Thật ra, đều là những chuyện nhỏ nhặt từ hồi xưa thôi.

Lúc Đỗ Văn Hi vào Thiên Mỹ, Xuân mập đã là người cũ của Thiên Mỹ rồi. Đỗ Văn Hi là do Xuân mập dẫn dắt, khi đó, Đỗ Văn Hi còn gọi Xuân mập một tiếng, sư phụ.

Tổng giám mới của Thiên Mỹ là một anh chàng đẹp trai, người đại diện nghệ sĩ đều muốn nhào lên trên người anh, nhưng anh vẫn không chấp nhận ai, vì vậy, tất cả mọi người đồn rằng, anh có một người bạn gái bí mật.

Lúc Xuân mập nghe vậy, trong lòng còn cảm thấy vui mừng, cảm thấy anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời này.

Nhưng lựa chọn bỏ qua nửa sau lời nói của các cô ấy, hơn phân nửa là người không thể ra mặt.

Chuyện xưa phía sau cũng giống như những câu chuyện xưa cẩu huyết nhất thế giới do biên kịch cẩu huyết nhất thế giới viết ra.

Xuân mập hy sinh cơ hội thăng chức của mình, nhường cho bạn trai, nhưng ngay trước mặt toàn bộ người trong công ty, anh ta lại giới thiệu bạn gái của mình, Đỗ Văn Hi.

Cô vĩnh viễn không quên được cảnh Đỗ Văn Hi ôm cánh tay bạn trai cô, nhìn cô nở nụ cười khiêu khích, khiến cho cô cảm giác mình ngay cả một hạt bụi trong không khí cũng không bằng. Trước kia, cô cho rằng như vậy.

Nhưng bây giờ, Xuân mập đã không còn nhớ rõ nụ cười đó.

Cho dù Trình Hạ cố ý hay là thực sự vô tư như biểu hiện của cô, Xuân mập cũng cảm ơn phần tình cảm này của Trình Hạ.

Thật ra thì. . . . . .

Ánh mắt Xuân mập lóe lên, cô nhớ những lời Trình Hạ thường nói với cô.

"Xuân mập, chị rất có mắt nhìn, có thể phát hiện ra một người mới như em từ một đống vô danh tiểu tốt."

Thật ra thì, đâu phải do cô khai quật ra. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play