Nghiêng đầu, Ninh Nhất Ngạn cam chịu ngồi trên sàn nhà, cánh tay phải bị cô ôm thật chặt trong ngực.
Anh cười nhìn cô, lông mi dày nổi bật trên làn da trắng nõn như ngọc, ánh sáng trong mắt gần như muốn chiếu ra ngoài. Sống mũi cao thẳng, đôi môi màu hồng đào nhạt, đây là dáng vẻ cô thích nhất.
Sau đó, anh sẽ xoa tóc của cô, dịu dàng nói: "Rời giường thôi, nếu không rời giường, sẽ tới trễ đó."
Ánh mặt trời phù hợp, người phù hợp, chỉ có thời gian không phù hợp lắm.
Rõ ràng, đã một khoảng thời gian dài cô không mơ về chuyện bảy năm trước nữa.
Ninh Nhất Ngạn thoáng di chuyển vị trí cánh tay phải, cười nói với Trình Hạ: "Anh đã nói với đoàn phim rồi, ngủ một chút nữa đi."
Đợi chút, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trong ngực Ninh Nhất Ngạn ôm một chú chó, bên chân có một chú chó đang nằm, bây giờ cô và Ninh Nhất Ngạn đang quay phim ở cùng một đoàn phim, chuyện này, không phải là mơ!
Trình Hạ vội vàng đẩy cánh tay của Ninh Nhất Ngạn trong ngực mình ra, "Ninh Nhất Ngạn, tại sao anh ở trong phòng tôi!" Giống như hoàn toàn chưa từng ôm lấy cánh tay của anh.
Ninh Nhất Ngạn đứng lên, xoay xoay cánh tay phải đã mất cảm giác, may mà, khách sạn này cách âm cũng không tệ lắm.
So với Trình Hạ đang hoảng sợ, Ninh Nhất Ngạn rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường, chậm rãi nói: "Tôi thấy em mãi không ra ngoài, nên vào gọi em một tiếng, sau đó, em muốn ngủ nướng tiếp, ôm cánh tay của tôi không chịu buông."
Trình Hạ ôm chăn, cẩn thận nhớ lại, hình như buổi sáng thật sự có người gọi cô.
"Rời giường thôi."
"Không muốn."
"Không dậy sẽ tới trễ đó."
Sau đó, hình như có người đến gần đầu giường, cô liền quen thói ôm cánh tay của người ta, trong miệng còn lầu bầu, "Ngủ năm phút nữa thôi, Oai Oai quá náo loạn."
Cánh tay kia giãy ra, hình như cô còn nói thêm một câu, "Có được hay không, Nhất Ngạn?"
Trong nháy mắt, từ cổ đến tai cô đều ửng hồng, Trình Hạ theo mép giường, lùi lại, lùi lại, hình như chỉ muốn lùi về trong chăn, khi mở mắt một lần nữa, những chuyện này liền chưa từng xảy ra.
Ninh Nhất Ngạn vẫn rất lạnh nhạt, nếu như, không để ý đến lỗ tai đỏ rực của anh mà nói, "Em ngủ một lát nữa đi, đến đoàn phim với trạng thái này, cũng không quay được gì. Anh đã xin phép nghỉ rồi."
Trình Hạ liếc nhìn chú chó ngoan ngoãn đợi ở trong ngực Ninh Nhất Ngạn, suýt nữa đã quen thói gật đầu.
Gật đầu chớp mắt, Trình Hạ phản ứng kịp, "Anh xin nghỉ giúp tôi?"
Ninh Nhất Ngạn: "Ừ, thêm một ngày để làm quen với chú chó, mọi người có thể hiểu cho."
Trình Hạ. . . . . . Đây không phải là trọng điểm đâu!
Trọng điểm là, Ninh Nhất Ngạn xin nghỉ thay cô?
Khóe miệng Ninh Nhất Ngạn len lén cười lớn, bổ sung: "Hơn nữa, dù sao anh cũng là người lớn nhất."
Đúng, anh là người lớn nhất, nhưng tôi không phải là người lớn nhất.
Chuông điện thoại di động của Trình Hạ chợt vang lên, cô sờ đầu giường, vừa nhìn, Xuân mập.
Xong rồi, Xuân mập!
Trình Hạ cầm điện thoại di động ra xa.
Đầu kia gầm lên: "Trình Hạ, em ở đâu vậy!"
Trình Hạ úp úp mở mở: "Em còn ở khách sạn."
Trong đầu đã bắt đầu tính toán, nếu Xuân mập hỏi về quan hệ của cô và Ninh Nhất Ngạn. . . . . . Xuân mập hẳn cầu còn không được, sẽ bắt cô bám chặt vào Ninh Nhất Ngạn mà cọ nhiệt độ đúng không?
"Được, em cũng không cần tới đâu. Ninh Nhất Ngạn là người lớn nhất, nói muốn nghỉ liền nghỉ, em có gấp gáp tới đây cũng vô ích thôi."
Trình Hạ nghe thấy thế thì sửng sốt một hồi, cho nên, Ninh Nhất Ngạn dùng chính danh nghĩa của anh để xin nghỉ sao?
Cô nhìn người đang đứng ở bên cạnh giường, một tay đang vuốt ve chú chó trên mặt đất.
Đột nhiên nghĩ đến: "Làm sao anh đi vào phòng tôi được!"
Tay Ninh Nhất Ngạn đang vuốt ve chú chó liền dừng lại, "Nếu như em không ngủ nữa, tôi đi mua bữa sáng cho em."
Anh sẽ không nói cho cô biết là dì dọn phòng nhìn anh đợi quá đáng thương, mở cửa cho anh. . . . . .
Nghe "Lạch cạch" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tâm trạng của Trình Hạ mới thả lỏng.
Hôm nay Ninh Nhất Ngạn bị động kinh sao?
Không đúng, Trình Hạ nhớ lại, hình như anh đã động kinh rất nhiều ngày rồi, nhưng mà hôm nay cực kỳ nghiêm trọng.
Ngoài cửa.
Ninh Nhất Ngạn xoay xoay cánh tay còn hơi tê dại, khóe miệng đang nhếch lên làm thế nào cũng không bình thường lại được.
Anh biết, cho tới bây giờ bản thân chưa từng quên Trình Hạ. Trong bảy năm qua dù chưa từng nhìn thấy cô vẫn thế, sau khi gặp lại cô, vẫn như vậy.
Chẳng qua, ban đầu Ninh Nhất Ngạn luôn dối lòng, tự nói với mình, tình cảm của anh đối với Trình Hạ, chỉ là sự không cam lòng do cô không từ mà biệt, cũng không phải còn thích cô.
Anh chỉ tức cô không có mắt nhìn, bỏ qua anh để lựa chọn người kém cỏi như vậy, tức cô không biết nặng nhẹ khi ở trong vòng này, tức cô. . . . . . Vẫn không muốn thừa nhận, tại sao mình lại tức giận như vậy.
Nhưng sau đó lại phát hiện, một lần hiểu lầm, liền tức nước vỡ bờ, những tình cảm bị đè nén lập tức phun trào ra, anh nghĩ, năm đó bọn họ đi tới bước kia cũng là do tình thế bắt buộc, không trách Trình Hạ được. Bây giờ và khi đó không giống nhau, anh có thể bắt đầu lại với Trình Hạ.
Hai lần hiểu lầm, Ninh Nhất Ngạn càng nghĩ càng thấy năm đó là mình sai, nếu mình có thể quan tâm Trình Hạ nhiều hơn một chút, hai người cũng sẽ không đi tới bước này.
Anh muốn theo đuổi lại Trình Hạ!
Ninh Nhất Ngạn che miệng ngáp một cái, tối hôm qua anh suy nghĩ cả đêm, suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, đến hiện tại vẫn không buồn ngủ. Bây giờ nhiều lắm là có chút mệt mỏi về sinh lý, còn đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.
Chuyện giữa anh và Trình Hạ, anh vốn muốn đi từ từ, nhưng mà, bây giờ đang có cơ hội tốt, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Nghĩ đến dáng vẻ ôm cánh tay anh nũng nịu mới vừa rồi của Trình Hạ, dáng vẻ sau khi tỉnh lại thì ngượng ngùng, dáng vẻ tức giận, bước chân của Ninh Nhất Ngạn nhẹ đi vài phần.
Anh bảo Trương Tử mang bữa sáng tới, nên còn nóng hổi.
Trình Hạ còn chưa rửa mặt thay đồ xong, đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Sao Ninh Nhất Ngạn nhanh như vậy?
Dù sao anh cũng không có trực tiếp mở cửa đi vào.
Nghĩ như vậy, Trình Hạ đi tới mở cửa, liền nhìn thấy tay Ninh Nhất Ngạn giơ lên một túi lớn.
Đây là. . . . . . Bữa sáng?
Trình Hạ kinh ngạc: "Anh đang cầm là. . . . . ?"
Ninh Nhất Ngạn không chút do dự: "Bữa sáng của em."
Trình Hạ: "Một mình tôi ăn hết sao?"
Ninh Nhất Ngạn nhìn bộ dạng của cô, cười lên, "Dĩ nhiên không phải."
Trình Hạ mặc kệ trong hồ lô anh bán thuốc gì, nghiêng người, để Ninh Nhất Ngạn vào phòng, lúc vào bên trong phòng ngủ nắm chặt thời gian tiếp tục sửa soạn. Khiến cho cả đoàn phim lãng phí thời gian, thật sự ngại quá.
Lúc Trình Hạ sửa soạn xong rồi đi ra, thấy thức ăn bày khắp cả bàn. Từng món được đựng trong hộp nhỏ, trong mỗi hộp nhỏ là vài món ăn khác nhau được phối hợp với nhau, nhìn giống như là một phần.
Quả nhiên, nghe Ninh Nhất Ngạn nói: "Tổng cộng 18 phần ăn sáng, em chọn phần mình thích đi."
Vậy cũng không cần thiết phải lãng phí 17 phần còn lại, nói chính xác, là 17 phần rưỡi.
Trình Hạ mới vừa chau mày, Ninh Nhất Ngạn tiếp tục bổ sung: "Em xem không thích món nào, sau này anh biết rồi, sẽ không mua tới cho em."
Trình Hạ. . . . . . Ý là sau này vẫn tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho cô sao?
"Tôi đều không thích."
Ninh Nhất Ngạn gật đầu, "Vậy là không đặc biệt không thích món nào."
Trình Hạ. . . . . . Làm sao lại hiểu rõ cô như vậy.
"Lượng thức ăn một phần quá nhiều, tôi ăn không vô." Trình Hạ nói xong, trong lời nói còn có ý châm chọc, "Tôi đã không còn giống bảy năm trước."
Lời ra khỏi miệng, Trình Hạ có hơi hối hận, dù sao, Ninh Nhất Ngạn cũng có ý tốt.
Cô không nghĩ Ninh Nhất Ngạn có ý gì khác. Tuyến hai ngàn năm và siêu sao nổi tiếng, Trình Hạ tự tin, nhưng cũng "Tự biết rõ".
Ninh Nhất Ngạn kéo ghế cho Trình Hạ, nhỏ giọng nói: "Anh biết rõ."
"Những món này là anh để chuyên gia ẩm thực phối cho em, muốn gầy, muốn đẹp, nhưng không thể ăn quá ít. Hơn nữa, đã phối ra rồi, em hãy thử xem sao?"
Giọng Ninh Nhất Ngạn quanh quẩn ở bên tai Trình Hạ, trong đầu Trình Hạ đột nhiên xuất hiện một câu nói, dễ nghe đến mức khiến lỗ tai muốn mang thai.
Đúng lúc, Ninh Nhất Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn Trình Hạ.
Trình Hạ đang đờ đẫn thình lình va phải ánh mắt của Ninh Nhất Ngạn, có hơi cô đơn, trực tiếp khiến Trình Hạ hốt hoảng đồng ý: "Ừ, cảm ơn. Làm phiền chuyên gia ẩm thực của anh rồi."
Trên mặt Ninh Nhất Ngạn lập tức xuất hiện một nụ cười thật lớn, "Không có gì, anh nên như vậy."
Vẻ mặt thay đổi quá nhanh, lúc này Trình Hạ mới nhớ tới. . . . . . Ninh Nhất Ngạn từng một lần là ảnh đế.
Chờ sau khi một hộp nhỏ đã vào bụng, hiếm khi dạ dày thoải mái như vậy, Trình Hạ nghĩ, ảnh đế thì ảnh đế thôi. . . . . .
Nếu như thực sự ăn không mập, nhất định phải “Mời” chuyên gia ẩm thực của Ninh Nhất Ngạn tới đây.
Phần ân tình này của Ninh Nhất Ngạn, cô nhất định sẽ trả. Nhưng cho dù hai người có làm bạn, thì cũng không thể trở lại giống như lúc trước.
Trình Hạ ôm Oai Oai đi vào đoàn phim.
Qua gần mười phút, Ninh Nhất Ngạn cũng đã tới.
Lý Dương là người đầu tiên, cũng là người duy nhất dám khó chịu với Ninh Nhất Ngạn, "Làm đạo diễn còn tới trễ!"
Ninh Nhất Ngạn vô cùng thành khẩn, "Thật xin lỗi các vị, chúng ta bắt đầu thôi!"
Cho dù chỉ là một câu xin lỗi đơn giản như vậy, nhân viên đoàn phim vẫn rất hưởng thụ. Vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt tràn đầy mệt mỏi của Ninh Nhất Ngạn, liền tự động nghĩ ngợi, do anh ngã bệnh, không thể không xin nghỉ.
Cho nên, dù để toàn bộ đoàn phim chờ một ngày, cũng không ai nói gì. Đây chính là, thực tế.
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, ánh mắt Lan Đình Đình khi nhìn Trình Hạ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Cố tình, ở trong bộ phim này, cô diễn vai bạn thân của Trình Hạ.
Trước khi quay, Trình Hạ thấy ánh mắt của Lan Đình Đình vẫn rất cay độc, trong lòng nổi lên dự cảm không ổn.
Cảnh diễn không nhẹ, là cảnh Trình Hạ và Lan Đình Đình cùng nhau tìm được nhà của Ninh Nhất Ngạn. Ninh Nhất Ngạn không ở nhà, Oai Oai qua cánh cửa kẻ kêu người đáp với Trình Hạ.
Cảnh diễn quan trọng trôi qua rất thuận lợi, Oai Oai ở phía sau cửa kêu đến tê tâm liệt phế, chân cào vào cửa. Để có thể quay được cảnh này một cách chân thật nhất, đoàn phim đặt một chiếc lạp xưởng ở ngoài cửa, sau đó, ngay trước mặt Oai Oai, đột nhiên đóng cửa lại.
Trình Hạ đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng kêu của Oai Oai, nước mắt lập tức tràn ra. Đúng, chính là Oai Oai!
Vừa chảy nước mắt vừa an ủi Oai Oai trong cửa, "Oai Oai không sợ, mẹ tới rồi, nhanh thôi mẹ sẽ dẫn con về nhà."
Vốn tiếp theo là cảnh Lan Đình Đình an ủi, nhưng Trình Hạ không nghe thấy.
Cô chỉ có thể tiếp tục khóc nói: "Là mẹ không tốt, đón nhầm, mới để cho con bị người khác mang đi." Nói xong, Trình Hạ giảm lực, tay trượt khỏi cánh cửa, nhẹ nhàng dựa đầu vào trên cửa, tóc dài che mất gò má, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nước mắt chảy xuống, và đôi môi đang động đậy.
"Thật xin lỗi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT