Năm người đại diện nhìn vò rượu còn nguyên con rắn, sắc mặt dần dần chuyển từ hoảng sợ sang khó hiểu.
Tui là ai và đây là đâu? Tại sao họ lại đến đây để uống rượu ủ từ rắn?
Lý Tư Niên động tác cực kỳ nhanh, khi cả năm người còn chưa hết bàng hoàng, anh đã mở bình, cầm ly, lấy gáo* chuẩn bị múc rượu.
⌕ Gáo múc rượu
Vừa mở bình ra, mùi rượu trộn lẫn mùi thuốc lập tức tràn ngập phòng riêng, thật sự khá là thơm.
Thấy cái gáo sắp chạm vào chất lỏng màu nâu, Ngải Tư Tất lập tức hoàn hồn, đập bàn đứng lên, vươn tay Nhĩ Khang* với Lý Tư Niên: “Đừng!!!”
⌕ Tay Nhĩ Khang
Hắn kêu quá mức thảm thiết, thành công làm Lý Tư Niên dừng tay.
Lý Tư Niên giương mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Đừng!!!” Ngải Tư Tất hệ thống ngôn ngữ như bị hỏng mất, chỉ có thể kêu lên một chữ “đừng”.
Hết một tiếng lại một tiếng tê tâm liệt phế ‘đừng’ vang ở bên tai, Lý Tư Niên đành phải buông ly rượu cùng với cái gáo xuống.
Nhưng buông thôi còn chưa đủ, vẻ mặt Ngải Tư Tất vẫn giống như sống không còn gì luyến tiếc, Lý Tư Niên thử đem cái nắp vò rượu đậy lại, lúc này biểu tình Ngải Tư Tất mới dần dần khôi phục bình thường.
Lý Tư Niên khó hiểu hỏi: “Mọi người không phải muốn uống rượu sao? Sao vậy, giờ không muốn uống nữa?”
Năm người nghe vậy liên tục xua tay: “Không uống không uống! Chúng ta cảm thấy Lý phó tổng nói cực kỳ đúng, uống rượu hại thân, vẫn là không uống nữa.”
Mặc dù lý lẽ bảo vệ sức khỏe là anh lan truyền, nhưng Lý Tư Niên cũng không vui vẻ cho lắm, anh thậm chí có chút tiếc nuối bĩu môi.
Rượu rắn là một loại đồ bổ anh rất muốn thử nhưng lại không dám uống, hôm nay vừa hay có năm người tới làm chuột bạch cho anh, anh còn đặc biệt chọn bình rượu rắn trong nhà đem tới đây, không nghĩ tới chuột bạch lại lâm trận bỏ chạy.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Sau khi Lý Tư Niên lấy ra rượu rắn, không ai nhắc lại chuyện muốn uống rượu nữa.
Không những không ai uống rượu, mà một câu cũng không ai dám nói.
Bữa ăn diễn ra im lặng một cách kỳ lạ.
Sau khi ra khỏi khách sạn, người đại diện của Kiến trúc Xuyên Hiệp mới bất tri bất giác mà phản ứng lại.
Trời ạ, bọn họ thế mà chỉ ngồi ăn no trong bữa tiệc xã giao bàn chuyện làm ăn sao!? Thậm chí rượu cũng không uống bao nhiêu!?
Thì ra tiệc xã giao còn có thể heo thỳ như vậy sao!?
Cơm nước xong xuôi, dựa theo trình tự bình thường mà nói, kế tiếp phải đi tăng hai chỗ nào đó choáng ngợp vàng son.
Tuy rằng buổi trưa mở tiệc tẩy trần, ăn xong cơm trưa đi quán bar không thích hợp lắm, nhưng nếu đến KTV cao cấp vẫn có thể được. Tất nhiên, đây cũng là quá trình bình thường mà thôi.
Nhưng trải qua chầu cơm trưa này xong, năm người Xuyên Hiệp chẳng còn ôm hy vọng gì với Lý Tư Niên.
Bọn họ không mong gì Lý Tư Niên sẽ dẫn mình đi KTV xa hoa trụy lạc uống rượu tìm vui, thậm chí còn hoài nghi về chuyến đi kế tiếp.
Chờ lát nữa rốt cuộc sẽ bị mang tới chỗ nào đây?
Hành trình hôm nay Lý Tư Niên đã sắp xếp hoàn hảo rồi, trong ánh mắt cực kỳ không tín nhiệm của năm người, Lý Tư Niên mở cửa mời bọn họ lên xe.
Kế tiếp chính là đi đến một nơi rất chi là vui vẻ sau khi bữa tiệc kết thúc — Công viên trò chơi.
Cho dù đám người Xuyên hiệp đã sớm đoán được Lý Tư Niên sẽ không dẫn bọn hắn đi uống rượu, nhưng nhìn đến cảnh tượng trước mắt mình, bọn họ vẫn không nhịn được mà há hốc mồm.
Phía trên cổng, chữ “Thế giới hạnh phúc” được viết bằng phông chữ tròn trịa và ngộ nghĩnh, hai bên có người mặc trang phục chú hề đứng làm động tác mời chào.
Xa xa là vòng đu quay đang quay chầm chậm, còn có trò nhảy cầu cùng tàu lượn siêu tốc vô cùng kích thích, đứng ở nơi này cũng có thể nghe được văng vẳng tiếng mọi người thét chói tai.
Trái ngược với vẻ mặt hoảng sợ của năm người đại diện, Lý Tư Niên tràn đầy hưng phấn.
Từ nhỏ Lý Tư Niên đã phải sống trong một vỏ bọc ‘ưu tú’, cha mẹ đối xử với anh rất nghiêm khắc, kể từ khi anh có thể nhớ được anh vẫn luôn phải đi học đủ loại khóa học, đủ loại giáo viên.
Anh đã từng mơ ước được cùng cha mẹ đi chơi công viên giải trí, đáng tiếc cha mẹ anh theo đuổi nền giáo dục đào tạo anh tài, dành hết tâm huyết để đào tạo anh thành một người có tài năng toàn diện. Họ chưa bao giờ đưa anh ra ngoài chơi, chỉ có Lý Văn Tinh là được hưởng điều đó.
Khi còn nhỏ, anh luôn cảm thấy cha mẹ không cho anh đi chơi là vì muốn tốt cho anh, là vì hy vọng anh có thể thành tài, cho nên chưa bao giờ anh buông lời oán hận, thậm chí bởi vì cha mẹ chỉ mang Lý Văn Tinh đi ra ngoài không cho anh đi cùng mà đắc ý, bởi vì như vậy có nghĩa là bọn họ coi trọng anh hơn Lý Văn Tinh.
Sau khi anh chết, lại biết được Lý Văn Tinh là vạn nhân mê, mới hiểu ra vì sao ba mẹ anh lại không dẫn theo anh đi chơi. Không có lý do gì lung tung rối loạn cả, đơn giản bọn họ yêu Lý Văn Tinh và không quan tâm anh mà thôi.
Sống thêm lần nữa, tuy rằng tuổi đã thành niên, nhưng anh vẫn muốn đem điều tiếc nuối của tuổi thơ bù đắp lại một lần.
Ai quy định người trưởng thành không thể tới công viên giải trí chơi chứ, vừa đúng lúc thừa dịp này công khai mà vui vẻ một phen.
Lưu Tuyết đã đặt xong vé từ trước, sau khi cô đi lấy vé trở về, năm người đại diện của Xuyên Hiệp từ hoảng hốt biến thành mê mang, thậm chí ánh mắt bắt đầu đờ đẫn ra.
Tuy rằng bọn họ không nói một từ nào, nhưng Lưu Tuyết vẫn nhạy bén mà nhận ra bọn họ đang rất chi là tuyệt vọng.
Cô nhịn không được nhìn về phía Lý Tư Niên: “Phó tổng, chúng ta thật sự chơi ở chỗ này sao? Tôi cảm thấy người của Xuyên Hiệp thoạt nhìn không mấy vui vẻ.”
Lý Tư Niên nhàn nhạt cho cô một cái liếc mắt: “Cô không hiểu đâu, người trong nghề họ đều thành tinh hết rồi, càng thích bọn họ càng không muốn biểu hiện ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ không vui, nhưng thật ra trong lòng sướng muốn chết.”
Lưu Tuyết cũng bắt đầu trở nên ngờ vực: “Thật sự như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Lưu Tuyết vẫn không nén được lo lắng: “Phó tổng, lần hợp tác này đối với ngài mà nói rất quan trọng, hay là chúng ta vẫn nên làm như cũ đi, lỡ như đàm phán thất bại thì phải làm sao bây giờ?”
Tốt nhất là đàm phán thất bại, anh chính là muốn để cho đàm phán thất bại. Nếu công việc kinh doanh không sụp đổ, anh làm sao có thể hướng tới cuộc sống như mong muốn?
Nhưng mà lời này Lý Tư Niên cũng không thể nói với Lưu Tuyết, Lưu Tuyết tuy rằng đi theo anh làm việc, nhưng bản chất vẫn là nhân viên Lý thị, nếu để cô biết ý tưởng của anh, e là sẽ muốn đại nghĩa quên thân đi mắng vốn với Lý Thành.
Lý Tư Niên cười cười, không trả lời Lưu Tuyết, mà là rút ra xấp vé trong tay cô, xếp hàng chuẩn bị tiến vào công viên trò chơi.
Hôm nay là ngày làm việc, người tới chơi không nhiều lắm, bọn họ xếp hàng cũng không chờ quá lâu.
Đám người Xuyên Hiệp có vẻ đã chấp nhận sự thật rằng bọn họ bị bắt đến công viên vui chơi trong buổi tẩy trần rồi, sắc mặt cũng trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Chẳng qua… Ngải Tư Tất vẫn có một thắc mắc.
“Lý phó tổng, sao ngài lại không bao hết công viên cho tiện?” Trong lời nói lộ rõ hắn bất mãn vì phải đứng xếp hàng.
Lý Tư Niên nhìn hắn một cái, người này không tính là mập, nhưng trên người chỉ có thịt không có lấy một khối cơ, vừa nhìn liền thấy chính là do thời gian dài chỉ ngồi một chỗ.
Anh vỗ vỗ vai Ngải Tư Tất: “Tới công viên giải trí chơi còn không phải là vì chỗ này náo nhiệt sao, xếp hàng cũng là một loại thú vui, bao hết toàn bộ khuôn viên thì chẳng phải chỉ có vài người chúng ta thôi sao, phải nhiều người thì mới vui.”
“Còn nữa, hôm nay tương đối ít người, xếp hàng không đến mười phút là có thể chơi, đứng một chút như vậy mà anh cũng chịu không nổi… Ngải tiên sinh, anh nên tập thể dục rèn luyện thân thể đi!”
Ngải Tư Tất bị lay lắc qua lắc lại. Hắn tuy có bất mãn, nhưng sau khi nghe Lý Tư Niên giải thích một cái, vậy mà còn cảm thấy rất có lý?
Tiến vào công viên, Lý Tư Niên dựa theo lộ tuyến sắp xếp đêm qua đi đến khu vực trò chơi đầu tiên, ‘tàu lượn siêu tốc’.
Năm người đại diện được phái đến lần này lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, chơi loại trò chơi kích thích này hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Tuy là đã chuẩn bị tinh thần ở công viên giải trí chơi cả một buổi chiều, năm người đứng phía dưới tàu lượn siêu tốc vẫn là không nhịn được mà hai chân run lên.
Mẹ nó, bọn họ đã nhiều năm chưa từng chơi loại trò chơi này!
Hàng người đi rất nhanh, Ngải Tư Tất vừa rồi còn ngại xếp hàng quá lâu lúc này hận không thể vĩnh viễn không đến lượt bọn họ.
Đáng tiếc chính là y như lời Lý Tư Niên nói, hôm nay người ít, chưa đến mười phút đã đến lượt bọn họ rồi.
Một chuyến tàu lượn siêu tốc khoảng tầm ba phút, nhờ ơn Lý Tư Niên, năm người bọn họ hôm nay cảm nhận được ba phút kích thích nhất cuộc đời mình.
Từ tàu lượn siêu tốc bước xuống, năm con trâu của xã hội hoàn toàn đã bị công việc thuần hóa đồng thời ghé vào lan can bắt đầu nôn mửa.
Lý Tư Niên một bên nhìn, nhịn không được lắc lắc đầu.
Nhìn đi, sao mà có thể khiến cơ thể hư nhược thành như vậy, về sau lúc muốn dẫn con cùng nhau đi dạo công viên giải trí thì phải làm sao đây?
Ngồi xong tàu lượn siêu tốc, Lý Tư Niên lại dắt năm người chơi các trò chơi cảm giác mạnh như ‘con lắc khổng lồ’, ‘cú rơi vô cực’, thậm chí còn dẫn bọn họ vào ‘ngôi nhà ma ám’.*
⌕ Hình mô tả trò chơi
Từ buổi chiều cho đến buổi tối 9 giờ công viên đóng cửa, Lý Tư Niên đã chơi hết tất cả các trò mà anh muốn chơi.
Rời khỏi công viên giải trí, Lý Tư Niên thần thanh khí sảng, rõ ràng là đã chơi rất vui vẻ.
Nhưng năm người đại diện phía sau không được tốt lắm.
Bọn họ một đám đỡ eo đấm chân, rõ ràng là đi chơi nhưng nhìn giống như đi đánh trận nguyên một buổi chiều.
Lý Tư Niên lái xe chở bọn họ về khách sạn trước, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lại tiếp tục chơi sau đó mới lái xe về nhà.
Năm người nghe được ba chữ ‘ tiếp tục chơi ’ đôi chân đã run rẩy không ngừng nay càng mềm hơn, có người thậm chí thiếu chút nữa quỳ xuống.
Năm người đại diện nâng đỡ nhau về tới khách sạn, việc đầu tiên làm chính là gọi điện méc sếp.
Công ty Kiến trúc Xuyên Hiệp của bọn họ là một công ty con thuộc về tập đoàn nhà họ Khương ở Hải Thành, gần đây nhà họ Khương tìm được đứa cháu lưu lạc bên ngoài, Khương chủ tịch vì đền bù cho cháu trai, trực tiếp đem Xuyên Hiệp giao cho vị sếp Khương nhỏ tuổi này xử lý.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy người cháu này của chủ tịch Khương sẽ không làm nên trò trống gì, dù sao y cũng 19 năm làm con riêng của nhà người ta, phong cách làm việc khẳng định không hề phóng khoáng.
Về sau chỉ trong thời gian ba tháng, vị sếp trẻ này dùng hành động chứng minh cho những khinh thường y thấy rằng bọn họ đã sai như thế nào.
Hiện tại trên dưới Xuyên Hiệp đều một lòng nghe theo mệnh lệnh của sếp Khương.
Cho nên đối tượng năm người này cáo trạng đương nhiên cũng là vị sếp Khương đó.
Năm người rưng rưng nước mắt đem sự việc hôm nay nói hết một lần cho sếp Khương nghe, ý đồ muốn được nghe sếp an ủi, đương nhiên nếu sếp nguyện ý ra mặt trừng trị vị Lý phó tổng kia một trận là tốt nhất.
Lại không nghĩ rằng sếp Khương sau khi nghe được bọn họ lên án phản ứng đầu tiên chính là bật cười.
Không phải cái cười nhạo hay là cười lạnh, mà là vui vẻ mà cười.
Cười đủ rồi, sếp Khương mới tò mò hỏi: “Vị Lý phó tổng kia thật sự thú vị như vậy sao? Thật đáng tiếc, biết thế tôi đi theo các anh đến Bắc Kinh, bỏ lỡ một người đáng yêu như vậy mất rồi.”
“Tàu lượn siêu tốc chơi vui mà, một đám yếu ớt các anh cũng nên rèn luyện thân thể đi.”
Ống nghe truyền đến giọng nói lười biếng của thiếu niên, vì lí do tuổi tác, giọng của vị sếp trẻ này không hề nặng nề mà là tràn ngập sức sống, là giọng chỉ thiếu niên mới có.
Bất quá cho dù thanh âm là của thiếu niên, cũng không ai dám coi hắn chỉ là một đứa nhỏ, bản lĩnh y thế nào tất cả mọi người đều đã được lĩnh giáo.
Cho nên khi nghe được sếp Khương hình như có ý bênh vực Lý Tư Niên, Ngải Tư Tất cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Ngải Tư Tất chuẩn bị dập máy, nhưng Khương tổng vẫn là một bộ dáng hứng thú bừng bừng, làm hắn phải đem hành trình hôm nay đều báo lại một lần.
Lăn lộn cả một buổi chiều, đi mắng vốn còn không có kết quả, Ngải Tư Tất rất buồn ngủ, nhưng sếp Khương lên tiếng, hắn cũng chỉ cố gắng chịu đựng cơn mệt mỏi mà báo cáo.
Sếp Khương vẫn luôn là lười nhác nghe hắn nói chuyện, chờ đến khi nghe được hắn nói Lý Tư Niên lấy ra một vò rượu rắn, đầu bên kia điện thoại liền vang lên một tràng cười.
Từ tiếng cười có thể đoán ra, tâm trạng của y thật sự vô cùng vui vẻ.
“Rượu rắn? Chính là cái loại đem rắn ngâm thành rượu đó sao?”
Ngải Tư Tất buồn bực gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi suýt nữa bị hù chết.”
“Ha ha ha ha ha……” Tiếng cười truyền đến từ đầu kia điện thoại hồi lâu mới chịu dừng lại: “Vị Lý phó tổng kia tên là gì nhỉ? Lý Tư Niên phải không?”
“Đúng vậy.”
Trước cửa sổ sát đất, một thiếu niên mặc áo hoodie màu trắng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tấm kính, cửa kính pha lê phản chiếu lại bóng hình của y.
Y thoạt nhìn rất trẻ, chính là bộ dáng vừa mới vào đại học, đầu tóc đen mềm mại cùng với áo hoodie đơn giản càng khiến dáng vẻ học sinh của y tăng thêm vài phần.
Ngũ quan y cũng không sắc bén, thậm chí có chút nhu hòa, vừa thấy chính là học trò cưng ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này trò ngoan khóe môi tràn ra vài tiếng cười khẽ, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Lý Tư Niên, vị đại công tử Lý thị này cũng dễ thương quá rồi…”