Lý Thành tối hôm qua xuất viện, vừa xuất viện liền lập tức trở về Bắc Kinh.
Lý Văn Tinh ở lại tìm Lý Tư Niên nói chuyện. Hai người gặp nhau tại một nhà hàng lẩu
Lần trước ở quán trà, Lý Văn Tinh đã lộ mặt thật, lúc này gặp lại Lý Tư Niên cậu ta cũng không giả vờ nữa, trực tiếp bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Nước lẩu đỏ trong nồi đang sôi sùng sục, hơi nóng bốc ra từ trong nồi làm người ta nóng bừng cả trán, mồ hôi nhễ nhại, nhưng dù ở nhiệt độ này cũng không thể làm tan đi vẻ lạnh lẽo trên gương mặt cậu ta.
So với Lý Văn Tinh, Lý Tư Niên bình tĩnh hơn nhiều.
Anh thong thả ung dung mà gắp thịt bỏ vào nồi, mười mấy giây sau lại vớt ra, thịt bò tươi thấm nước lẩu chua cay, hương vị cực kích thích.
Anh một ngụm ăn hết miếng thịt, lúc đang nhấm nuốt vì đồ ăn quá ngon mà khẽ nheo mắt, cứ như thể anh tới đây chỉ vì để ăn ngon lành một bữa vậy.
Lý Văn Tinh thấy thế, lạnh lẽo trên mặt càng sâu.
Dựa vào cái gì? Người này hại cậu ta thê thảm như vậy, lại còn không biết xấu hổ tiêu dao tự tại như thế trước mặt cậu ta?
“Ăn ngon lắm sao?” Lý Văn Tinh rốt cuộc không nhịn được cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng: “Đều tại anh mà bây giờ tôi ở trước mặt bạn bè cũng không dám ngẩng đầu, anh Lâm Nguyên cũng không cần tôi, ngay cả ba ba cũng rất ít khi tươi cười với tôi.”
“Anh hại tôi thảm như vậy, còn không biết xấu hổ mà ở đây hưởng thụ mỹ thực?”
Lý Tư Niên nuốt xuống thịt bò trong miệng, rút ra giấy ăn xoa xoa, buông đũa, bày ra tư thế chuẩn bị nói chuyện.
“ Cậu nói sai rồi, không phải tôi hại cậu mà là tôi ăn miếng trả miếng.”
“ Cho dù là tai tiếng trên mạng hay là mất đi Lâm Nguyên, đó đều là những thứ cậu muốn làm với tôi, chẳng qua tại cậu ngu quá nên mới bị phản phệ lại trên người cậu.”
“ Tôi ngu ngốc… Anh lại mắng tôi ngu ngốc!” Sắc mặt Lý Văn Tinh trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng dường như cậu ta nghĩ tới cái gì, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, thậm chí còn cười đắc ý.
“Đúng, là tôi ngu ngốc, làm sao so được với anh khôn khéo lợi hại. Nhưng anh lợi hại như vậy cũng có ích lợi gì đâu, người anh thích còn không phải rơi vào tay tôi sao.”
“Ngẫm lại cũng thật buồn cười, anh cùng Lâm Nguyên ái muội bấy lâu cũng chưa chính thức xác định quan hệ, tôi chỉ cần nói với anh ấy mấy câu anh ấy liền chạy đi theo đuổi tôi.”
Lý Tư Niên gật đầu: “Đúng là buồn cười, loại rác rưởi như Lâm Nguyên thế mà cậu cũng lấy ra khoe khoang, thật là dại dột không có thuốc nào cứu được. Nhưng mà thật ra tôi cũng khá tò mò, từ nhỏ đến lớn cậu cướp đồ từ tay tôi không ít, cậu biết mình ngu mà còn muốn đoạt, không sợ thất thủ bị tôi phát hiện sao?”
Lý Văn Tinh lại lần nữa bị mắng là đồ ngu, hô hấp cũng trở nên không ổn định, nhưng câu nói thứ hai Lý Tư Niên lại làm sắc mặt cậu ta hòa hoãn.
“Cũng thường thôi, lần đầu ra tay tôi còn hơi lo lắng, sau đó tôi lại phát hiện, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là thứ tôi muốn tôi sẽ rất dễ dàng mà đoạt được. Ví dụ như những thứ anh hao hết tâm tư mới lấy được lúc còn nhỏ, ví dụ như sự yêu thương của ba, lại ví dụ như anh Lâm Nguyên.”
“Tôi biết, chắc chắn anh lại muốn nói Lâm Nguyên không xứng đáng, chẳng sao cả. Tôi có thể hiểu được đối với những thứ mình không giành được người ta luôn có một ít ác ý. Thật ra nói cho cùng thì anh rất đáng thương, nhìn thì như rất lợi hại, cái gì cũng có, nhưng đáng tiếc là anh thật sự không có mị lực, chẳng níu giữ được gì.”
Lý Tư Niên lười để ý Lý Văn Tinh khoe khoang, anh chỉ để ý Lý Văn Tinh nói cậu ta phát hiện ra mình muốn cái gì đều có thể có được một cách dễ dàng.
Cho nên Lý Văn Tinh biết mình có thuộc tính vạn nhân mê, chẳng qua cậu ta không biết mình là vai chính, vì vậy cậu ta xem thuộc tính này là mị lực của bản thân, sử dụng lợi thế này như một vũ khí để công kích những người khiến cậu ta không hài lòng.
Ví dụ như anh.
Lý Tư Niên đã biết thứ mình muốn biết nên chẳng còn hứng thú nhiều lời với Lý Văn Tinh, lại ăn thêm một lát thịt, sau đó lấy cớ có việc phải rời khỏi.
Lý Văn Tinh gọi anh lại, hỏi: “Theo lời anh nói thì anh ghét ba ba như vậy, cho dù ông ấy có gọi anh trở về anh cũng không đồng ý sao?”
Lý Tư Niên đã hiểu.
Oán trách anh hay khoe khoang gì đó đều không phải trọng điểm, câu này mới là quan trọng.
Có khả năng Lý Thành muốn gọi anh trở về, Lý Văn Tinh cảm thấy nguy cơ nên tới đây thăm dò thái độ của anh.
Lý Thành yêu thương Lý Văn Tinh thế nào trong lòng Lý Văn Tinh biết rõ, cho nên cậu ta không quá lo lắng về Lý Thành, nhưng cậu ta lo lắng anh, sợ anh thật sự trở về, kết quả như thế nào đã không phải thứ Lý Thành có thể khống chế được.
Lý Văn Tinh sau khi nói xong, dường như cảm thấy lời nói của mình lộ mục đích rõ ràng quá nên vội vàng giải thích: “Tôi chỉ muốn nói cho anh, đứa con hoang như anh hại tôi thảm như vậy, ba ba yêu thương tôi, cho dù có gọi anh trở về cũng sẽ không đối xử thật lòng với anh.”
Lý Tư Niên làm bộ không nghe hiểu ý tứ của cậu ta, ‘à’ một tiếng liền muốn rời đi.
Bước ra nhà hàng anh thấy trước cửa có một bóng người quen thuộc.
Lâm Nguyên.
Từ lúc Lý Tư Niên rời khỏi nhà anh đã hết tình cảm với Lâm Nguyên, hơn nữa lần trước Lâm Nguyên tìm đến trước cửa nhà anh, anh đã trực tiếp chán ghét người này. Lúc này nhìn thấy Lâm Nguyên anh cũng chỉ xem hắn như không khí, mắt nhìn thẳng tắp bước ngang qua.
Mới đi được hai bước, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó cánh tay anh bị người túm chặt.
Lý Tư Niên cau mày mạnh mẽ hất tay Lâm Nguyên ra, bởi vì dùng sức lớn quá nên làm Lâm Nguyên lảo đảo một cái.
Anh lùi về sau hai bước, nói: “Có bệnh à? Lý Văn Tinh ở bên trong, muốn tìm cậu ta thì cứ vào, đừng làm phiền tôi.”
“Anh, anh không tìm Lý Văn Tinh, anh tới tìm em.” Lâm Nguyên mím môi, đi tới bên cạnh anh hai bước: “Em vẫn chưa bỏ chặn WeChat cùng số điện thoại của anh, anh chỉ có thể tìm đến đây. A Niên, chúng ta nói chuyện được không?”
Lời này thành công làm sắc mặt Lý Tư Niên tối sầm lại: “Không liên hệ được nên tới đây tìm tôi… Nói cách khác, anh theo dõi tôi?”
Lâm Nguyên sắc mặt cứng đờ: “Không, không phải theo dõi, em đừng nói nghiêm trọng như vậy.”
“Vậy thì là gì?”
Lâm Nguyên nhìn anh, suy tư trong chốc lát, quyết định vẫn là không trả lời vấn đề này, nói thẳng: “A Niên, anh rất hối hận, xin lỗi em.”
Hắn nói, muốn tiến lên nắm tay Lý Tư Niên: “Vốn dĩ hai chúng ta…rất tốt, nhưng là bởi vì Lý Văn Tinh bỗng nhiên xuất hiện, anh mới… Xin lỗi em, là anh nhất thời không cưỡng lại được cám dỗ. A Niên, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Thấy Lý Tư Niên không tránh, hắn lớn mật đi lên nắm lấy tay Lý Tư Niên: “Xin lỗi, A Niên, thật sự rất xin lỗi, em tha thứ cho anh được không?”
Lý Tư Niên cong môi, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên ý của anh là nói, lúc trước anh rời bỏ tôi là vì Lý Văn Tinh chủ động câu dẫn anh sao?”
Lý Tư Niên hình dung làm Lâm Nguyên nhíu mày, lời này nghe không tốt lắm, giống như nói hắn là một người trăng hoa.
Nhưng để Lý Tư Niên không tức giận, lời khó nghe đến mấy hắn cũng nhận, vì thế hắn gật đầu nói: “Đúng, anh thừa nhận anh cũng có sai, nhưng chủ yếu vẫn là do em trai em thủ đoạn cao tay mới khiến anh phạm sai lầm.”
“A Niên, thực xin lỗi, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa. Chúng ta về sau sẽ thật tốt, anh sẽ không bao giờ làm ra những chuyện khốn nạn như vậy nữa.”
Lý Tư Niên gật đầu: “Hóa ra là vậy à…lại nói tiếp, anh đối xử với quan hệ giữa mình và Lý Văn Tinh như vậy, Lý Văn Tinh biết không?”
Anh nói, ánh mắt lệch về một bên, lướt qua Lâm Nguyên nhìn về phía sau hắn.
Lâm Nguyên đưa mắt nhìn theo, hắn nhìn thấy Lý Văn Tinh cách đó không xa.
Lý Văn Tinh cố ý tránh đi cùng với Lý Tư Niên nên cậu ta đợi một lát mới đi ra, lại không ngờ vừa đi ra liền thấy bề tôi lúc trước quỳ dưới chân mình giờ đang vẫy đuôi lấy lòng người anh trai chẳng có chút mị lực nào của cậu ta.
Khôi hài nhất chính là, người kia vì lấy lòng Lý Tư Niên mà chửi bới cậu.
Lâm Nguyên nhìn thấy Lý Văn Tinh, theo bản năng liền buông lỏng tay Lý Tư Niên, sau khi buông ra mới phản ứng lại, người trước mắt không phải tiểu thiên sứ đáng yêu trong lòng hắn mà là một người ngu xuẩn tâm tư độc ác, sau đó lại định đi lên nắm tay Lý Tư Niên.
Nhưng lúc này Lý Tư Niên lại né tránh trước, không chỉ né tay mà anh còn né cả người qua chỗ khác.
Lý Văn Tinh nhìn hai người kia tương tác, trong lòng gợi lên một tia châm chọc.
Cậu ta chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Lâm Nguyên, ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh Lâm Nguyên, anh nói những lời này cũng thật vô đạo đức, cái gì gọi là em câu dẫn anh?”
“Người lúc trước trăm phương nghìn kế hỏi thăm người khác phương thức liên hệ của em, cố tình tạo ra cơ hội cùng em ngẫu nhiên gặp mặt là anh đó. Oán giận Lý Tư Niên quá mạnh mẽ không có gì thú vị cũng là anh, sao lúc đó anh không nói là em câu dẫn anh?”
Hay cho hiện trường một đôi tình nhân trở mặt thành thù.
Lý Tư Niên lại lui xa chút, khoanh tay đứng xem với vẻ thích thú.
Lúc này Lâm Nguyên cũng không rảnh lo Lý Tư Niên, trực tiếp cùng Lý Văn Tinh cãi nhau, bắt đầu lôi từng món nợ ra tính sổ.
Lâm Nguyên cùng Lý Tư Niên ái muội từ đầu đến cuối rốt cuộc là ai sai.
Lý Tư Niên thấy một màn này vừa hoang đường lại nực cười nên đứng nhìn thêm trong chốc lát. Chỉ là anh không ngờ hai người ở bên nhau thời gian chẳng bao lâu mà chuyện làm lại không ít, cãi vã không dứt.
Lý Tư Niên lúc đầu vẫn còn hứng thú, nhìn một hồi liền thấy chán, chuẩn bị rời đi.
Lâm Nguyên lúc đầu máu nóng lên não cãi nhau với Lý Văn Tinh, cãi dần dần cũng tỉnh táo lại, hắn cũng cảm thấy mất mặt. Bây giờ thấy Lý Tư Niên phải đi, kích động cuối cùng còn sót lại trong lòng hắn cũng không còn.
Hắn không quan tâm Lý Văn Tinh nữa, nhấc chân đuổi theo Lý Tư Niên, Lý Văn Tinh lại bị cảnh này kích thích, bước đến kéo cánh tay Lâm Nguyên.
Lý Tư Niên nghe được tiếng động quay đầu lại, thấy Lâm Nguyên dùng sức đẩy Lý Văn Tinh ngã trên mặt đất. Lý Văn Tinh cầm lấy di động gọi điện thoại, có lẽ là gọi người lại đây.
Lý Tư Niên cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự rất buồn cười, nhịn không được lấy di động chụp một bức ảnh.
Bởi vì Lý Văn Tinh ngồi bệt trên mặt đất, Lâm Nguyên cũng không dám thật sự mặc kệ cậu ta nên không đuổi theo Lý Tư Niên đến đây.
Địa điểm ăn uống cách nhà không xa, mất 20 phút lái xe Lý Tư Niên về đến nhà. Có người đứng ở cửa đợi anh.
Là Khương Dung Hiên.
Vừa thấy Khương Dung Hiên, Lý Tư Niên nhớ đến giấc mơ hôm qua liền bắt đầu vô cớ căng thẳng.
Thật ra anh có thể xác định chắc chắn đàn em lớp dưới trong giấc mộng kia là Khương Dung Hiên, nhưng anh không có cách nào xác định người Khương Dung Hiên thích có phải là anh hay không.
Lý Tư Niên đỗ xe xong đợi trong chốc lát mới đẩy cửa xuống xe.
Gần như là lúc anh vừa bước xuống ánh mắt Khương Dung Hiên liền dán chặt lên trên người anh. Chờ anh đến gần, Khương Dung Hiên nở nụ cười không mặn không nhạt.
“Anh đi đâu vậy?”
“Sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Âm thanh hai người đồng thời vang lên.
Lý Tư Niên xấu hổ cười cười, nói: “Lý Thành về Bắc Kinh, Lý Văn Tinh nói muốn gặp tôi nên tôi theo cậu ta đi ăn cơm.”
“Vâng.” Khương Dung Hiên lên tiếng, ánh mắt dời xuống, dừng trên tay trái của anh: “Sau đó thì sao?”
Đây là tay bị Lâm Nguyên nắm.
Lý Tư Niên nghĩ một chút: “Thì đi ăn cơm… À, còn xem được trò vui nữa.”
Nhớ đến cảnh tượng hoang đường trước cửa nhà hàng lẩu, Lý Tư Niên không nén được bật cười ra tiếng.
Khương Dung Hiên kéo tay trái Lý Tư Niên, móc ra khăn giấy trong túi nhẹ nhàng cẩn thận mà chà lau: “Anh vừa nghĩ đến liền bật cười, xem ra đúng thật là trò vui.”
“Anh không chào đón em đến đây sao?”
Đề tài nhảy nhanh quá, lực chú ý của Lý Tư Niên còn ở trên tay mình, nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Khương Dung Hiên nhìn vào đôi mắt anh, trong ánh mắt thế nhưng còn có chút oan ức: “Ngày hôm qua đã tới, hôm nay lại đến liền bị hỏi, anh không chào đón em sao?”
“Không có! Sao có thể!” Lý Tư Niên vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ là cảm thấy mỗi ngày cậu đều rất bận, đi đến đây một chuyến tương đối mất thời gian.”
Nói xong, y cảm thấy mình đã lau sạch sẽ tay Lý Tư Niên rồi, liền nhẹ nhàng buông ra: “Nếu anh hoan nghênh thì em sẽ đi vào.”
Lý Tư Niên gật đầu, chủ động giúp Khương Dung Hiên mở cửa cho y vào nhà.
Lý Tư Niên đi vào theo y, lúc đóng cửa anh nâng lên tay trái lên nhìn thoáng qua.
Thiệt lỳ lạ, Lâm Nguyên phân trần kéo tay anh anh liền cảm thấy buồn nôn, Khương Dung Hiên chưa được anh đồng ý chạm vào tay anh anh lại không có cảm giác khó chịu, thậm chí còn có thể phân tâm mà nghĩ, tay Khương Dung Hiên có vài vết chai nhỏ, còn có mạch máu nhô lên, ngón tay thon dài thanh nhã.
Quả nhiên nhân loại đều là tiêu chuẩn kép…
——————–
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT