*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Cá MặnBeta: Karma MiaoGiữa trưa Lý Tư Niên đến tiệm cơm, tình hình xếp hàng mấy ngày qua không khác gì nhau, thậm chí hàng người còn dài hơn so với lúc trước một ít.
Đã từng chứng kiến qua cảnh này rồi nên Lý Tư Niên lòng không gợn sóng, dưới ánh mắt trông mong của quần chúng dán lên cửa tiệm một tờ thông báo.
【Kính thưa quý khách: Do không gian cửa tiệm, số lượng đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng có hạn, không cách nào thỏa mãn hết nhu cầu ăn cơm của từng người, nên từ hôm nay trở đi, bổn tiệm sẽ đề ra danh ngạch hạn chế, mỗi ngày chỉ tiếp đãi 50 bàn, trưa 25 bàn, tối 25 bàn. Quý khách có nhu cầu muốn đến dùng bữa vui lòng sắp xếp trước thời gian, xin chân thành cảm ơn quý khách hàng đã thông cảm.】
Đúng như dự đoán, ngay sau khi thông báo này được dán lên, tất cả mọi người đang xếp hàng dù đầu hàng hay cuối hàng đều làm ầm lên.
Hay lắm, bọn họ là khách hàng, đến đây trả tiền để ăn cơm, bắt bọn họ xếp hàng giữa trưa nắng còn chưa tính, giờ bọn họ còn không thể vào ăn cơm, coi có buồn cười hay không?
Có người sau khi thấy thông báo không nói câu nào liền bỏ đi, đi ngang qua Lý Tư Niên còn hùng hổ chế nhạo một câu.
Mỗi người phàn nàn một kiểu, nhưng nhìn chung đều đang nói Lý Tư Niên vừa mới có một chút tiếng tăm trên mạng liền làm kiêu. Lại còn giới hạn lượng khách dùng cơm? Mấy chuỗi nhà hàng xuyên quốc gia còn chẳng có tính nết như vậy.
Mặc kệ khách hàng nói cái gì Lý Tư Niên đều mỉm cười xin lỗi.
Gương mặt anh vốn anh tuấn, thái độ lại tốt, khách hàng tuy bất mãn tiệm cơm nhỏ của anh quá kiêu ngạo nhưng thấy anh như vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thông báo đầu tiên được đăng, một vài khách hàng đã rời đi, nhưng lượng khách xếp hàng để dùng bữa vẫn rất đông.
Ngay sau đó, Lý Tư Niên lại dán lên thông báo thứ hai.
【Để đền bù cho những khách hàng không thể dùng bữa, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng cho tất cả khách hàng một ly nước chanh dây mật ong, tâm ý nho nhỏ, cảm ơn tất cả khách hàng đã thông cảm.】
Khách hàng nghiêng người đọc thông báo thứ hai, vừa đọc xong đã cảm thấy trên đầu tối sầm, nhìn lên thì thấy một chiếc dù che nắng rất lớn. Vừa rồi Lý Tư Niên dán thông báo xin lỗi khách hàng, bọn Trịnh Minh ở phía sau dựng ô che nắng, thông báo dán xong ô che nắng cũng được dựng hết. Trời đang rất nóng, dù che nắng vừa được dựng lên đã thấy ngay hiệu quả tức thì.
Lúc mọi người đang cảm thán anh chủ nhỏ thật thấu hiểu lòng người, bọn Trịnh Minh lại dọn vô số ghế nhỏ lại đây, trên ghế nhỏ còn buộc thêm đệm mềm và một lớp chiếu mát.*
⌕
Minh họaChiếu và đệm có thể tự tháo ra, khách có nhu cầu ngồi êm thì dùng đệm, sợ nóng thì ngồi chiếu, hoặc muốn vừa êm vừa mát thì dùng cả hai.
Nếu dù che nắng khiến khách hàng cảm thấy Lý Tư Niên còn có lương tâm, thì mấy chiếc ghế nhỏ tri kỷ lại làm cho bọn họ hết hồn. Anh chủ nhỏ mở cửa hàng tuy hơi tùy hứng ngông nghênh nhưng thái độ phục vụ lại cực kỳ tốt.
Chờ những vị khách xếp hàng lần lượt ngồi xuống những chiếc ghế nhỏ theo thứ tự, sau đó bọn Trịnh Minh lại lôi ra món đồ thứ ba – Quạt.
Bốn chiếc quạt lớn được đặt ở các vị trí khác nhau bảo đảm mỗi người đều có thể hưởng gió, phía trước quạt còn đặt thêm mấy khối đá băng, cố gắng tạo ra hiệu quả như máy điều hòa không khí.
Làn gió mát rượi giải tỏa hoàn toàn sự bức bối do xếp hàng trong thời gian dài gây ra, thực khách không còn phàn nàn nữa. Những người đến cửa tiệm này hầu hết đều không phải người đang vội, dù sao cũng rảnh rang, lại được xếp hàng trong điều kiện thoải mái như vậy thì có gì mà căng?
Sau cùng là chanh dây mật ong được được bọn Trịnh Minh lấy ra để bồi thường cho khách hàng theo như thông báo trước đó.
Nước uống màu vàng cam được đựng trong ly nhựa cỡ lớn, trên thành ly còn đọng các giọt nước trượt xuống theo động tác tay, đong đưa nhẹ nhàng còn có thể nghe thấy tiếng đá viên va chạm, vừa nhìn liền thấy vô cùng giải nhiệt giải khát.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, đồ uống từ từ được phân phát từ đầu tới cuối.
Bọn họ chuẩn bị 3 thùng đồ uống lạnh 1 thùng đồ uống nhiệt độ thường, chỉ mới phân phát miễn phí cho khách đang chờ mà đã gần hết 4 thùng.
Lý Tư Niên bảo Trịnh Minh chạy về nhà ôm thêm 4 thùng nữa lại dây, phòng ngừa lát nữa lại không đủ bán.
Người đầu tiên có được đồ uống là một chàng trai trẻ tuổi.
Thời tiết nóng bức cơ thể rất dễ mất nước, xếp hàng nửa giờ lại không mang theo nước, anh khát sắp xỉu, cho nên vừa nhận được liền gỡ nắp ra uống mạnh một hơi. Đập tan cơn khát, đồng thời cũng đập cho anh ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo anh uống lại một ngụm nho nhỏ, nhẹ nhàng chép miệng cảm nhận hương vị thức uống. Không giống sinh tố trái cây hay là siro nhưng vẫn rất ngọt, loại ngọt này hòa quyện với vị chua của chanh dây tạo thành hương vị ngon khó tả.
Kinh ngạc với thứ mĩ vị vừa nếm được, anh cầm lòng không đậu phun ra một cụm từ mà giới trẻ đương thời thường hay dùng để miêu tả cảm xúc: “Đm!”
Hai người phía trước cầm ly nước đang thảo luận xem cái này có phải là chanh dây mật ong được nhắc đến trong bài của Nguyệt Nguyệt không, nghe thấy anh ‘Đm’ liền thò qua hỏi: “Sao? Sao? Uống ngon lắm hả? Tôi xem bài của Nguyệt Nguyệt có đặc tả chanh dây mật ong, không biết có phải cái này hay không.”
Chàng trai trẻ điên cuồng gật đầu, lúc sau lại lắc đầu nói: “Tôi không biết có phải là chanh dây mật ong này hay không, nhưng uống ngon cực kỳ! Các anh mau nếm thử đi! Thật sự quá ngon!”
Hai người kia có tự mang trà sữa đến, còn chưa uống được mấy ngụm, cho nên lúc được tặng đồ uống cũng không thử, định chờ uống xong trà sữa rồi tính, muốn dùng ly nước chườm đá hạ nhiệt. Hiện tại thấy chàng trai kia phản ứng mạnh như vậy, bọn họ cũng mở nắp ra nếm thử một chút.
Khi chưa nếm thử thì cảm thấy đồ uống trông cũng bình thường thôi, ngay cả Nguyệt Nguyệt chồng thêm filter cũng không ngăn được cảm giác rẻ tiền, uống rồi mới biết được không ngờ lại ngon như vậy!
Chanh dây mật ong là một loại nước giải khát thông thường, nhưng dùng loại nguyên liệu này tại tạo cảm giác chanh dây mật ong trên toàn thế giới đáng ra phải có hương vị như thế này mới đúng.
Nhưng mà vì sao cửa tiệm lại tặng không đồ uống ngon như vậy.
Một hàng dài ai uống chanh dây mật ong xong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng. Bọn họ đều xem bài của Nguyệt Nguyệt mới đến đây, chỉ có thể nói Nguyệt Nguyệt mà đã đề cử thì toàn là tuyệt phẩm, món ăn có thể lọt vào bảng vàng của Nguyệt Nguyệt quả nhiên không phải phàm vật.
Điều kiện xếp hàng tốt, nước giải khát miễn phí, không còn có một vị khách nào phàn nàn về hạn ngạch đề ra của cửa tiệm nữa. Thậm chí có người còn đùa về sau mỗi ngày đều phải chạy đến đây xếp hàng.
Không gian mát mẻ, ngồi chờ còn được tặng đồ uống ngon. Không phải tuyệt hơn so với việc ngồi trong quán cà phê hay sao?
Lý Tư Niên sau khi vào quán liền chui vào phòng bếp, Trịnh Minh cùng bạn bè của cậu ở bên ngoài hỗ trợ.
Khi phiếu gọi món của bàn thứ nhất đưa vào, Trịnh Minh nói với Lý Tư Niên, chanh dây mật ong đã bắt đầu bán ra. Người mua đầu tiên chính là chàng trai trẻ tuổi lúc nãy, người nọ uống xong đồ uống còn hơi xấu hổ, đợi một hồi lâu mới lại đây hỏi có thể cho anh thêm một ly không.
Bọn họ lễ phép nói chanh dây mật ong mỗi người một ngày chỉ được tặng một ly, nếu muốn uống thêm phải bỏ tiền mua. Chàng trai hỏi bọn cậu bao tiền một ly, biết được một ly lớn như vậy chỉ cần mười hai đồng, anh dứt khoát mua hai ly.
Lý Tư Niên nghe xong gật đầu: “Xem ra lúc nãy kêu các cậu sớm mang thêm đồ uống lại đây là chính xác.”
25 bàn đồ ăn không tính là ít, nhưng trong tiệm đã sơ chế xong các nguyên liệu rồi, nấu ăn cũng nhanh, chưa đến hai giờ chiều khách ca trưa đã tiếp xong.
Lý Tư Niên một lần nữa cảm thấy sự mệt mỏi của ngành dịch vụ ăn uống, sau khi tiệm đóng cửa anh đi ra từ phòng bếp, tùy tiện tìm một bàn đã được dọn sạch liền nằm liệt xuống không nhúc nhích. Trịnh Minh đến báo cáo chanh dây mật ong hôm nay đã bán hết, anh rất vui, nhưng giờ đang mệt quá nên cười không nổi.
Khương Dung Hiên hôm nay đi xem địa chỉ nhà hàng và khu trồng trọt cùng với Mã Trì
Ngày hôm qua Lý Tư Niên nói đồ ăn của anh ngon được như vậy ngoại trừ công thức còn là nhờ vào nguyên liệu nấu ăn.
Rau anh sử dụng không phải do anh tự trồng mà mua của người dân làng Mục Lâm, họ sử dụng phương pháp truyền thống nhất để trồng rau, dùng phân bón đều là phân hữu cơ không hóa chất, ăn ngon hơn nhiều so với so với rau trong siêu thị. Cho nên hôm nay Khương Dung Hiên đi xem địa chỉ nhà hàng thuận tiện mua luôn một mảnh ruộng chuyên gieo trồng rau dưa cung cấp cho nhà hàng.
Khương Dung Hiên hôm nay rất bận nhưng vẫn kịp thời đặt món cho Lý Tư Niên, vừa đúng lúc anh vừa nghỉ ngơi xong, đang đói bụng.
Trịnh Minh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khủng bố khi Khương Dung Hiên nhìn cậu, luôn cảm thấy người này chắc chắn không có ý tốt. Lúc Lý Tư Niên ăn cơm cậu nhích lại gần làm như vô tình cố ý nói xấu Khương Dung Hiên.
Lý Tư Niên nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu, khen cậu nói đúng lắm, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trịnh Minh: “……”
Lý Tư Niên gần như đã ăn xong thì vừa lúc nhận được WeChat của Khương Dung Hiên.
【Vị Khách Đầu Tiên: Anh ơi, ăn cơm chưa? Có vừa miệng không? Đồ ăn không ngon như của anh làm, cũng chỉ coi như tạm chấp nhận được.】
Lý Tư Niên trả lời y.
【Không đâu, ăn ngon lắm. Cảm ơn cậu, cơm trưa tới rất đúng lúc.】
【Vị Khách Đầu Tiên: Vậy là tốt rồi. 】
Lý Tư Niên nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, không nhịn được nhắn thêm một tin nữa.
【Nhà hàng chúng ta khi nào mới có thể khai trương, không nói đến chuỗi, chỉ là cái nhà hàng ở thành phố này thôi, bao giờ có thể mở cửa được? 】
Anh hỏi như vậy đương nhiên không phải bỗng dưng có ý tưởng gây dựng sự nghiệp, chỉ là một mình anh phải tự tay nấu 25 bàn đồ ăn, thật sự mẹ nó quá mệt mỏi! Chuyện này trái ngược hoàn toàn với ý muốn của anh khi tránh đến nông thôn sống rồi có biết không hả?
Khương Dung Hiên lập tức hiểu ra ý anh là gì, gửi một emoji cười haha, sau đó nói.
【Đầu bếp em thuê hôm nay đã đến rồi, anh cố gắng vất vả một chút, đào tạo bọn họ xong là anh có thể được giải phóng nha. 】
Khương Dung Hiên gửi vị trí studio đào tạo đầu bếp qua, Lý Tư Niên thở dài, không về nhà nữa, trực tiếp đến studio.
Dạy đầu bếp sớm một chút, dạy xong là sẽ được giải phóng, có vất vả thì cũng vất vả đoạn thời gian này thôi. Ừm, không sao cả.
———————–
Hết chương 25.