Trần Nguyên nghe nói có người biết đến Kính Nguyệt hồ thì không khỏi mừng rỡ trong lòng. Hắn vội vã tra hỏi: “Yến sư huynh, ngươi biết đến Kính Nguyệt hồ?”
Trần Nguyên vòng giao lưu bằng hữu tại Thái Linh học viện không tính là rộng. Đại đa số sư huynh, sư tỷ hắn quen biết có xuất thân tương đối tầm thường. Nếu không phải tán tu, may mắn có cơ duyên đạp lên con đường tu luyện thì cũng là đệ tử tiểu gia, tiểu tộc. Những cái đệ tử trẻ tuổi thế gia kia lại dường như có vòng giao lưu riêng của họ, kẻ theo hầu cũng nhiều, không có mấy người nguyện ý làm bạn với tán tu, đệ tử tư chất tầm thường.
Tuy vậy, vị Yến sư huynh này là một ngoại lệ. Hắn là đệ tử dòng chính của Yến gia, một cái Tứ phẩm gia tộc hùng mạnh tại Đại Chân Vương triều. Đại Chân Vương triều thực lực tổng hợp so với Đại Ngu Vương triều còn mạnh hơn một mảng lớn. Yến gia tại Đại Chân Vương triều cũng là thế gia mấy nghìn năm truyền thừa, nội tình sâu không lường được, trong môn chỉ riêng Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân cũng có mấy vị nhiều, lực lượng so với Hoàng gia của Viên Minh thành mạnh hơn nhiều lắm. Cũng bởi vậy, vị Yến sư huynh so với các sư huynh, sư tỷ khác tiếp xúc đến bí văn, thông tin nhiều hơn bọn họ rất nhiều.
Yến sư huynh gật đầu, giọng không chắc chắn nói:
“Tư nghe qua. Bất quá, ta cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe gia chủ cùng các vị gia gia lơ đãng đề cập tới. Nghe nói, Kính Nguyệt hồ là một thế lực bí ẩn tại Tô Châu, thực lực cường đại mà ngay cả Đại Chân Vương triều cũng phải e sợ. Bất quá, Kính Nguyệt hồ làm việc xưa nay điệu thấp, cũng rất ít dương danh thế gian, đệ tử số lượng không nhiều, lại càng hiếm khi lộ mặt trước người ngoài, cho nên rất ít người biết đến bọn họ.”
Chúng học sinh nghe vậy thì kinh ngạc, hai mắt trừng to. Không phải là bọn hắn ngạc nhiên Kính Nguyệt hồ điệu thấp. Trước nay có không ít tông môn, truyền thừa làm như vậy. Điều đáng để bọn hắn sợ hãi là Kính Nguyệt hồ cường đại để cho Đại Chân Vương triều cũng phải kiêng nể. Đương Lệ Tuyết bọn người, tuy xuất thân không cao, nhưng chí ít mấy chục Vương triều địa vực Tô Châu vẫn là nắm chắc.
Đường Lệ Tuyết sợ hãi than:
“Đây là Đại Chân Vương triều a. Tại Tô Châu, thực lực của bọn hắn cũng có thể đứng trong hàng ngũ bốn Đại Vương triều mạnh nhất. Nghe nói, Ngũ phẩm Chân nhân càng có đến ngoài hai mươi vị nhiều, thậm chí, càng là có Ngũ phẩm Chân nhân hậu kỳ. Tứ phẩm Thượng nhân chí ít cũng trên trăm vị. Vậy mà lại bị một cái Kính Nguyệt hồ không rõ nguồn gốc dọa sợ. Tô Châu từ khi nào ra một cái thế lực kinh khủng như thế?”
Nói đến đây, các học sinh đã bị kéo sự chú ý đến Kính Nguyệt hồ hơn là Lữ Như Yên. Lữ Như Yên có đẹp hơn nữa, có ôn nhu hơn nữa, thiên phú có nghịch thiên thì cũng là bạn gái người ta. Kính Nguyệt hồ hùng mạnh lại để bọn hắn càng tò mò.
Trần Nguyên cũng không ngoại lệ. Hắn chưa từng nghĩ, Kính Nguyệt hồ thế lực lớn mạnh đến như vậy. Trước nay hắn gặp mấy vị sư bá, sư thúc của Lữ Như Yên cũng không có đến mức kinh khủng như vậy, so với Thanh Liên kiếm các, Thanh Vân tông cũng không nổi trội hơn là bao, cho nên hắn vô ý thức cho rằng bọn hắn không thật sự cường đại như vậy, nhiều lắm là mấy vị Ngũ phẩm Chân nhân trấn tông mà thôi.
Thế nhưng, từ lời Yến sư huynh, hắn mới biết, Kính Nguyệt hồ là ưa thích điệu thấp như thế.
truyện tiên hiệp hayQuả nhiên, Yên sư huynh nhìn bọn học sinh, nói ra:
“Kiêng dè? Nào chỉ là kiêng dè. Các gia gia nói, nhấc lên Kính Nguyệt hồ, toàn bộ Đại Chân Vương triều sợ như gặp quỷ. Đừng nói là một cái Đại Chân Vương triều, cho dù là toàn bộ mấy chục Vương triều Tô Châu gộp lại cũng không đủ cho Kính Nguyệt hồ đánh.”
“Sư huynh, ngươi cũng không nói quá đi?” Một vị cựu sinh phản bác: “Ta từng nghe gia phụ nói, Đại Chân Vương triều có đến hai mươi mấy vị Ngũ phẩm Chân nhân. Tòa bộ Tô Châu mấy chục cái Vương triều cộng lại, không có ba trăm thì cũng đến hơn hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân. Thậm chí Lục phẩm Chân quân có hay không còn khó nói. Ngươi nói một cái Kính Nguyệt hồ chưa ai nghe tên lại có mấy trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân? Cái này rất khó để chúng ta tin tưởng.”
Yến sư huynh lắc đầu cười nói:
“Không nói quá chút nào. Kính Nguyệt hồ có hay không mấy trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân hay không thì ta không biết, bất quá ta rõ ràng, Lục phẩm Chân quân, bọn hắn có nhiều lắm. Nghe nói, bọn hắn đều là những lão bất tử, lại đa phần thời gian không ở tại Kính Nguyệt hồ, thường ưa thích che giấu thân phận hành tẩu thế gian.”
Đường Lệ Tuyết kinh ngạc thốt lên: “Nói như thế, ngoại trừ Thái Linh học viện, Kính Nguyệt hồ chính là đệ nhất thế lực tại Tô Châu rồi? Cho dù là Thanh Vân tông, Thanh Liên kiếm các những cái này quái vật khổng lồ, Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ, thậm chí hậu kỳ đều có không ít, nhưng tuyệt đối đào không ra mấy vị Lục phẩm Chân quân.”
Yến sư huynh lại là nói:
“Đường sư muội lời này lại là không đúng.”
“Có chỗ nào không đúng?”
“Kỳ thực mà nói, Kính Nguyệt hồ không thể tính là Tô Châu thế lực. Nghe nói, Kính Nguyệt hồ vị trí ở vào địa vực giao giới của bốn châu, Tô Châu, Huyền Châu, Vân Châu và Minh Châu. Kính Nguyệt hồ lại xưa nay ẩn thế, ít hỏi đến thế sự, cho nên ở cả bốn châu này, người ta không tẩy chay Kính Nguyệt hồ, nhưng cũng không coi Kính Nguyệt hồ là bản thổ thế lực…”
Không chỉ các học sinh hiếu kỳ nghe ngóng về Kính Nguyệt hồ mà ngay cả Trần Nguyên cũng là nóng lòng tìm hiểu. Hắn tiếp xúc với Kính Nguyệt hồ tu sĩ không phải là thật sự lâu. Hai bên mặc dù giao tình không cạn, như chỉ là gặp mặt một lần, lúc đó, hắn không thể nào hướng người ta hỏi thăm chi tiết thế lực nhà người ta. Như vậy là không phải phép.
Mặt khác, Lữ Như Yên cũng đôi lần nói qua với hắn về Kính Nguyệt hồ. Bất quá, nàng nói nhiều là Kính Nguyệt hồ đẹp ra làm sao, nàng ưa thích cái gì cùng đề cập rằng các nàng khi hành tẩu thiên hạ thường không xướng danh tiếng lên nhiều. Ngược lại, nàng sẽ không nói nhiều về nội tình Kính Nguyệt hồ.
Cứ như thế, một trận nói chuyện này để Trần Nguyên hắn hiểu biết thêm về Kính Nguyệt hồ không ít. Mặc dù vẫn chẳng thể hỏi ra Lữ Như Yên rốt cuộc bái nhập nơi nào, nhưng cũng coi như có thu hoạch. Hắn tự nhận ưa thích Lữ Như Yên, thế nhưng sẽ thật kỳ nếu ngay cả nhà mẹ đẻ của nàng mà hắn chẳng mảy may có chút nhận thức.
Lại nói, cho dù không tìm được nàng tại Tái Linh học viện Tô Châu, hắn sẽ có manh mối tìm kiếm nơi tiếp theo:
“Xem ra, nàng tham gia chiêu sinh tại Huyền Châu, Vân Châu hay Minh Châu thì chẳng có gì lạ. Nếu thật không thể tìm được nàng tại Tô Châu, như vậy hy vọng nàng cũng thông qua nội viện khảo hạch đi.” Trần Nguyên thầm nghĩ.
Kỳ thực, hắn đối với việc Lữ Như Yên bái nhập Thái Linh học viện tại Huyền Châu, Vân Châu hay Minh Châu đều không sầu lo. Đường Lệ Tuyết khi nghe đến thiên phú của nàng, vị sư tỷ liền vỗ ngực đảm bảo, nàng gần như chắc chắn thông qua nội viện khảo hạch. Khả năng bị loại đã tiếp cận vô hạn con số không.
Lữ Như Yên không tại Tô Châu, thời gian bọn hắn gặp lại chỉ trễ đi vài tháng mà thôi.
- --------------
Lại mấy ngày nữa qua đi, Trần Nguyên rốt cuộc nhận được một tin tức khả quan, Thái Linh học viện Tô Châu quyết định tổ chức nội viện khảo hạch. Tin tức này vừa truyền ra, chẳng những để đám tân sinh kích động mà ngay cả các cựu sinh cũng phấn chấn. Bọn hắn không biết mấy tháng qua phát sinh chuyện gì khiến cho các đạo sư kinh động đến như vậy, bất quá, mọi sự cho đến nay có vẻ như đã được giải quyết.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí nặng nề bao phủ học viện mấy tháng qua bị quét sạch không còn tăm tích.
Trần Nguyên ngược lại không có lạc quan đến như vậy. Mấy ngày này, hắn xác thực thấy rất nhiều đạo sư quay trở lại học viện. Trên bầu trời, đếm không hết các Linh hạc, Phi cầm cùng phi hành pháp bảo cắt ngang qua các áng mây dày, đáp xuống nơi sâu trong học viện. Các đệ tử hạch tâm và thân truyền đệ tử được phái ra làm nhiệm vụ cũng lần lượt trở về.
Tuy nhiên, không có một lời giải thích chính thức và đủ sức thuyết phục nào được đưa ra. Ngay cả các đệ tử tham gia nhiệm vụ cùng các đạo sư cũng rất kiệm lời về những gì đã xảy ra.
Và điều quan trọng nhất mà không phải học sinh nào cũng nhận ra. Các đạo sư trở về, mặc dù số lượng đông đảo, nhưng đều là Tam phẩm hậu kỳ, Tứ phẩm Thượng nhân. Có rất ít Ngũ phẩm Chân nhân quay trở lại. Nói cách khác, đại đa số Ngũ phẩm Chân nhân, thậm chí Lục phẩm Chân quân của học viện vẫn còn tại bên ngoài.
Dương Ly Tình cũng xác nhận điều này. Nàng nói, nàng vẫn chưa thể liên lạc với Băng Ngọc Chân quân. Nếu không phải tu vi của Trần Nguyên thật sự cao, hắn đúng là không dễ dàng phát giác ra hiện tượng như vậy.
“Lực lượng chủ lực vẫn chưa thể trở về, nói rõ sự việc ngoài kia vẫn chưa thể giải quyết.” Trần Nguyên tự nhủ trong lòng.
Bất quá, sự việc tiến triển không đến mức bi quan, càng chưa thể đe dọa đến sự tồn vong của học viện. Nếu không, Thái Linh học viện cũng sẽ không yên tâm tiếp tục tổ chức nội viện khảo hạch.
Năm ngày sau đó, Thái Linh học viện nội viện khảo hạch rốt cuộc diễn ra.
Trần Nguyên cùng hai vạn tên tân sinh háo hức tập trung tại quảng trường lớn. Bên ngoài mấy dặm, có không dưới vạn tên cựu sinh, gác lại công việc trong tay, lập thành đoàn thành đội kéo về xem cuộc vui. Bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Trên trời cao bay đó hơn ba mươi vị đạo sư, từng cái đều là Tứ phẩm Thượng nhân, khí tức trên thân mạnh mẽ như mặt trời giữa ban trưa, hừng hừng phả vào mặt, dù không có tình, nhưng ép đến hai vạn tân sinh khó lòng nảy sinh ra ý niệm chống lại.
Tại vị trí cao nhất còn có hai vị đạo sư, thân hình ẩn ẩn hiện hiện trong mây mờ, khí tức không lộ ra một tia nhưng từ ‘thế’ đến xem, còn uy áp mạnh mẽ hơn ba mươi vị Tứ phẩm Thượng nhân quá nhều. Rõ ràng hai người này là cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân, cũng là hai vị chủ khảo, điều hành nội viện khảo thí.
Cùng với đó, vây xung quanh quảng trường có không ít hơn mấy trăm vị ngoại viện đạo sư, tu vi Tam phẩm hậu kỳ, thời thời khắc khắc, theo dõi lấy động tĩnh bên trong, đảm bảo không một sai sót nhỏ nào có cơ hội xảy ra.
Hai vị Ngũ phẩm Chân nhân, hơn ba mươi vị Tứ phẩm Thượng nhân, mấy trăm vị Tam phẩm hậu kỳ Đại tu sĩ, ngoài ra còn có không ít ánh mắt thâm thúy giấu tại nơi sâu xa nhìn về vị trí này, đội hình xa hoa, khủng bố bực này đủ để chấn nhiếp, ngoại trừ Trần Nguyên, hai vạn tên Tân sinh, cốt linh chưa đủ bốn mươi.
Mặc dù phải phân tán nhân lực vì biến cố bất ngờ, Thái Linh học viện có thể cấp tốc điều động ra lực lượng đông đảo như vậy, nội tình của học viện kinh khủng không phải các Vương triều, tông môn, thế gia thông thường có thể so sánh.
Lúc này, một trong hai vị Ngũ phẩm Chân nhân, thân cư cao tại trên trời, lớn tiếng nói:
“Các ngươi đã biết, trong những ngày qua, Tô Châu xảy ra chút ngoài ý muốn. Thái Linh học viện, thân là thế lực đỉnh tiêm Nam Hoàng vực, không thể không đứng ra chủ trì đại cục, vì vậy đã trì hoãn các ngươi nội viện khảo thí. Bất quá, các ngươi yên tâm. Dưới sự liên kết giữa Thái Linh học viện và các tông môn, thế gia, Vương triều, sự tình kia đã được khống chế. Ngày hôm nay, Thái Linh học viện tổ chức nội viện khảo thí, cũng là để đánh dấu Thái Linh học viện trở lại nếp sinh hoạt ngày thường.”
Giọng của vị đạo sư này vang vọng như tiếng sấm, xuyên qua khắp không gian, dội xuống mặt đất từ trên chín tầng trời, uy nghiêm đầy lực lượng. Lời tuyên bố của hắn không chỉ hướng đến đám tân sinh, mà còn nhắm về tất cả những học sinh khác. Lời này cũng là liều thuốc an thần, dẹp tan bầu không khí căng thẳng mấy tháng qua của học viện.
Lúc này, vị Ngũ phẩm Chân nhân đạo sư còn lại lên tiếng:
“Lời thừa thãi ta sẽ không nói. Trọng điểm đại sự của ngày hôm nay là nội viện khảo thí. Thái Linh học viện Tô Châu chúng ta đã trì trệ hơn hai tháng so với dự kiến. Lại không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa.”
Nói xong, vị đạo sư này hướng hai vạn tân sinh, giọng nói lớn hơn, uy nghiêm hơn:
“Nội viện khảo thí năm nay vẫn như cũ có ba vòng.
Vòng thứ nhất kiểm tra nghị lực. Đăng Thiên Thê ba nghìn bước, leo lên mỗi bước áp lực trên vai lại lớn hơn một phần. Trong vòng hai canh giờ, có thể leo qua một nghìn bước liền xem như hợp cách.
Vòng thứ hai kiểm tra ngộ tính. Thái Linh học viện vách núi có ba bộ kinh thư tàn khuyết của ba cuốn kinh thư nổi tiếng: Minh kinh, Huyền kinh và Hoàng kinh. Mỗi bản tàn quyển không nhiều, chỉ hơn một trăm chữ, nhưng bao hàm trong đó đại đạo áo nghĩa huyền diệu khó lường, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân cảm ngộ cũng được ích lợi cực kỳ. Ta không cần tại các ngươi nhiều, chỉ cần trong vòng nửa ngày, đối với một trong ba bộ kinh thư, cảm ngộ được da lông, kích thích vách núi cảm ứng liền xem như hợp cách.
Vòng thứ ba kiểm tra thực lực đấu pháp. Tu sĩ xem như tu vi cao chưa chắc cần đến đạo pháp, thần thông lợi hại, cũng chưa chắc cần đến thành thục thi triển các loại pháp thuật loại hình. Thế nhưng, dạng này tu sĩ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, vứt ra ngoài kia chỉ là bịch cát mặc cho người đấm đá. Thái Linh học viện xem như đỉnh tiêm thế lực Nam Hoàng vực, học sinh không chỉ có thể tu thân dưỡng tính, mà trên lưng còn gánh lấy trách nhiệm duy trì lấy thiên hạ thái bình. Tai vòng khảo thí thứ ba, các ngươi sẽ được đưa vào mô phỏng thí luyện,chiến đấu với hung thú, tu sĩ,... Vượt qua năm mươi vòng, xem như là hợp cách.
Chỉ có học sinh vượt qua cả ba vòng khảo thí này mới có tư cách bước vào Thái Linh học viện nội viện.
Như vậy ta tuyên bố: Thái Linh học viện nội viện khảo thí… Bắt đầu.”
Tiếng nói vị đạo sư vừa dứt, cả hai vạn tân sinh trực tiếp bùng nổ. Bọn hắn chờ đợi bốn tháng, rốt cuộc chờ đợi đến thời khắc này.