Dưới sự hướng dẫn của lực lượng vệ binh, chỉ Linh thú Bạch Nguyệt Hạc rốt cuộc tìm được vị trí đáp xuống. Trần Nguyên theo hướng đám đông nhìn lại, rốt cuộc thấy được rõ ràng từng bóng người từ trên lưng Tiên hạc nhao nhao bay ra.

Cả thảy có hai mươi mốt người, dẫn đầu bởi một nam tử trung niên, dáng người trung bình, thân khoác thanh sam, vẻ mặt ôn hòa, nho nhã, một thân khí tức vậy mà đạt đến Tam phẩm tầng tám. Theo sau hắn hai mươi người đều là đệ tử trẻ tuổi, dựa theo y phục có thể phán đoán đều là học viên Thái Linh học viện ngoại viện. Hai mươi người này, nam mặc áo bào, phong thần tuấn lãng, nữ mang váy dài yểu điệu thướt tha. Hai mươi người đều trẻ tuổi vô cùng, tu vi vậy mà thấp nhất cũng có Nhị phẩm tầng bảy, thậm chí cá biệt có hai người đã đạt tới Tam phẩm, một cái Tam phẩm tầng một, một cái Tam phẩm tầng hai.

Đội hình xa hoa bực này trực tiếp để cho thế gia cùng dân chúng Tinh Hà huyện mở rộng tầm mắt.

“Huyện trưởng đại nhân, các vị đạo hữu, khách khí.” Nam tử đi đầu nhẹ nhõm đáp lên đài cao, khách khí nói. Theo sau hắn hai mươi vị đệ tử nhún người đáp xuống đằng sau, lịch sự thi lễ.

Trần Nguyên quan sát đây hết thảy. Hắn có chút ngạc nhiên, tất cả những người Thái Linh học viện này, bao quát cả lĩnh đội lẫn học viên đều không có chút nào biểu hiện ra ngang ngược, hung hăng càn quấy. Không hề có chút nào giống như tiểu thuyết huyền huyễn, nhân vật phụ não tàn, khắp nơi gây chuyện để chờ nhân vật chính trang bức đánh mặt.

“Có thể, tại đây không có nhân vật chính phế vật nghịch tập đi.” Trần Nguyên tự nói.

Bất quá, cẩn thận suy nghĩ thì như vậy mới là hợp tình hợp lý. Đều là tu sĩ, những học viên kia nhìn như trẻ tuổi, chỉ sợ sống không ít hơn ba, bốn mươi năm đi, đừng nói là học viên Thái Linh học viện được tuyển chọn kỹ lưỡng, cho dù là tán tu cũng phải biết một chút đối nhân xử thế. Nếu không, bốn mươi năm kia chẳng phải là sống cẩu trên đời.

“A. Trần công tử, thì ra công tử cũng ở đây.” Đang tại lúc Trần Nguyên suy nghĩ miên man thì thanh âm quen thuộc lọt vào tai hắn. Hiếu kỳ nhìn lại, hắn phát hiện ra lại là người quen cũ, Dương gia Dương Linh Nguyệt. Nàng chính là nữ tử hắn gặp sau khi tru sát Thiết Bối Man Trư, cứu một ngôi làng nhỏ ngoại vi Tinh Hà huyện và cũng chính nàng, hắn mới có cơ duyên tiếp xúc Dương gia.

“Nguyên lai là Dương tiểu thư. Các vị, chúng ta thật có duyên.”

Không chỉ có Dương Linh Nguyệt, bên cạnh nàng còn có mười mấy vị đệ tử trẻ tuổi Dương gia đi cùng. Bất quá, không giống như Dương Linh Nguyệt rộng rãi hào phóng, mấy vị đệ tử trẻ tuổi kia nhìn thấy Trần Nguyên, hành động có chút câu nệ.

“Dương tiểu thư, các ngươi đây là cũng tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi.

Dương Linh Nguyệt cười đáp:

“Vậy thì cũng không phải. Tiểu nữ tư chất không được, hôm nay chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi. Dương gia có hai người tham gia, là Lục muội và Thất muội.”

Nói rồi, nàng đẩy ra hai vị thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi tác chỉ chừng mười bảy, mười tám, tu vi vậy mà đã đến Nhị phẩm tầng hai, so sánh với những người còn lại của Dương gia, đúng là cách biệt một đoạn lớn.

“Vậy cũng lại chưa hẳn.” Trần Nguyên nói: “Dương tiểu thư chưa thử, làm sao biết bản thân không được.”

Dương Linh Nguyệt giải thích:

“Thái Linh học viện chiêu sinh, luôn luôn có kiểm tra tu vi là điều kiện tiên quyết. Mặc dù tiểu nữ không biết cụ thể điều kiện của họ là như thế nào, thế nhưng chắc chắn, Thái Linh học viện sẽ không để một kẻ mà ngay cả Nhị phẩm cũng không phải bái nhập.”

Nói đến đây, nàng có phần ảm đạm. Nàng tu vi chỉ là Nhất phẩm, điều kiện để tham gia khảo thí cũng không có, nếu như nói không chút nào để ý là không thể nào.

Trần Nguyên nhận ra cảm xúc của nàng sa sút liền không tiếp tục chủ đề này nữa.

Cùng lúc, trên đài cao, huyện trưởng đại nhân, các vị thế gia gia chủ cùng với vị đạo sư của Thái Linh học viện đã kết thúc màn chào hỏi khách khí. Vị đạo sư này không cùng những người khác trở về vị trí ngồi mà bước lên phía trước, cất cao giọng hướng đám đông nói:

“Lão phu là Ngụy Linh Bân, ngoại viện đạo sư của Thái Linh học viện. Bởi vì các vị số lượng người tại đây cũng không nhỏ, vì để tiết kiệm thời gian, lão phu sẽ không dài dòng như thường lệ. Sau đây, lão phu sẽ công bố quy tắc khảo thí của Thái Linh học viện.”

“Muốn gia nhập Thái Linh học viên, các vị cần vượt qua bốn vòng khảo nghiệm. Vòng khảo nghiệm thứ nhất là khảo nghiệm tu vi. Chỉ có tu vi đủ cao mới có thể gia nhập học viện, tu vi quá thấp, đại biểu năng lực không đủ, gia nhập Thái Linh học viện chỉ là vô dụng. Cụ thể, dưới hai mươi tuổi, tu vi chí ít cần đạt Nhị phẩm tầng hai; dưới hai mươi lăm tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng ba; dưới ba mươi tuổi, tu vi cần đạt nhị phẩm tầng bốn; dưới ba mươi lăm tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng năm; dưới bốn mươi tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng sáu. Ngoài bốn mươi tuổi, không cần đến tham dự.”

Lời vừa mới nói ra, mấy chục vạn con người xôn xao không giữ được bình tĩnh.

“Nguyên lai, Dương Linh Nguyệt nói không sai.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.

Nếu như đổi lại hắn hơn một năm trước, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy, Thái Linh học viện ngưỡng cửa có điểm thấp. Thời điểm đó, hắn giao hảo bằng hữu chỉ có bọn người Tần Xuyên, cốt linh chừng hai mươi nhưng tu vi đều là Nhị phẩm hậu kỳ. Vòng khảo thí thứ nhất của Thái Linh học viện chẳng khác nào trò đùa với bọn hắn.

Có thể sau này, hắn biết hắn sai. Tiếp xúc nhiều hơn với tu chân giới, hắn mới lý giải vì sao đám người Tần Xuyên được xưng thiên kiêu. Chỉ là điều kiện này áp dụng lên Dương gia, trực tiếp loại rơi phần lớn thế hệ trẻ tuổi. u có lẽ cũng chỉ có hai vị xưng là Lục tiểu thư và Thất tiểu thư là đầy đủ điều kiện vượt qua.

Trần Nguyên cẩn thận nghĩ lại cái gọi là Thiên kiêu luận đạo hội tại Viên Minh thành, đa phần số tán tu, đệ tử trẻ tuổi, niên kỷ đều tiếp cận ba mươi, tu vi cũng mới chỉ là Nhị phẩm tầng ba mà thôi, còn chưa kịp điều kiện chiêu sinh của Thái Linh học viện.

“Tất cả im lặng. Kẻ nào náo loạn, tước bỏ quyền tham dự khảo thí.” Huyện trưởng nhận thấy đám người nào động bèn dụng linh lực chấn nhiếp. Tại trước mặt Thái Linh học viện đạo sư, hắn không muốn lưu lại ấn tượng xấu.

Ngụy Linh Bân hài lòng gật đầu đối với huyện trưởng đại nhân. Hắn lên tiếng nói tiếp:

“Thái Linh học viện học viên phải là hạng người chính trực, thiện lương, tâm không thể mang tà niệm, ý đồ bất chính. Vì thế, vòng thứ hai khảo nghiệm chính là kiểm tra ác niệm bên trong lòng các ngươi.”

Ngừng lại, Ngụy Linh Bân thấy nhóm người hoang mang bèn lớn tiếng nói tiếp:

“Các ngươi không cần lo lắng. Bất kẻ người nào cũng có dục vọng, tại sâu trong thâm tâm đều có tà niệm. Chỉ cần tà niệm không lớn, lại không phải là loại người làm việc ác, vượt qua vòng khảo nghiệm này không khó.”

Đám người bên dưới nghe như vậy thì nhất thời thở vào nhẹ nhõm. Đúng như vị đạo sư này nói, con người ai chẳng có dục vọng, bọn họ đâu phải thánh nhân. Có ai khi còn bé chưa từng nghĩ qua gian dối, tu sĩ càng là từng có qua tham niệm, tranh đoạt cơ duyên. Không có ác niệm là không thể nào. Bất quá, chỉ cần tà niệm này không lớn là được.

Trần Nguyên thì gật gù, cảm thấy đối vơi Thái Linh học viện chiêu sinh vẫn là để tâm. Kiểm tra không chỉ tu vi mà còn nhân phẩm tu sĩ. Không hề giống như tiểu thuyết huyền huyễn hắn đọc đời trước, chỉ quản linh căn, tu vi cùng xem ai giỏi vật lộn. Trái lại, đối với các mặt khác nhắm mắt làm ngơ.

Không trách, tiểu thuyết huyền huyễn chỗ tông môn, học viện, ra nhiều vấn đề như vậy.

Ngụy Linh Bân để cho nhóm người chừng mười hơi thở thời gian tiêu hóa thông tin mới tiếp tục nói:

“Vòng thứ ba khảo thí là kiểm tra ngộ tính. Tương tự như tư chất tu luyện, ngộ tính phân làm cửu phẩm, Nhất phẩm thấp nhất, Cửu phẩm cao nhất. Chỉ có đạt đến Tam phẩm ngộ tính mới có tư cách vượt qua vòng này. Các ngươi không cần lo lắng. Chúng ta có pháp khí đo lường ngộ tính. Mặc dù không hoàn toàn chính xác nhưng sai lệch không bao nhiêu. Mặt khác, pháp khí không thể đo lường nếu như ngộ tính của các ngươi vượt qua Ngũ phẩm. Bất quá, điều đó không quan trọng. Hàng năm Thái Linh học viện hết thảy chi nhánh toàn Nam Hoàng vực chiêu sinh vô số, số lượng thiên kiêu có ngộ tính vượt quá Ngũ phẩm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Ngộ tính phân cửu phẩm, chỉ cần là Tam phẩm trở lên đều vượt qua khảo thí. Tin tức này vừa công bố chẳng những không để đám người vui mừng mà ngược lại khiến cho nhiều kẻ sa sút.

Tam phẩm ngộ tính, nhìn trên thang đo lường dường như thấp nhưng thực tế tại cái địa phương nhỏ như Tinh Hà huyện thì đó chính là cao khó với tới. Toàn bộ Tinh Hà huyện mấy trăm vạn con dân, sở hữu Tam phẩm ngộ tính tuyệt đối không vượt quá trăm. Lấy ví dụ như Dương gia, bọn hắn nhân khẩu có hơn một trăm tu sĩ, đại đa số trong đó đều là Nhất phẩm tiểu tu sĩ, những người này, nếu không có gì ngoài ý muốn, đều là Nhất phẩm ngộ tính.

Nhận đả kích lớn nhất không ai khác chính là đám con em thế gia. Tu vi có thể dựa vào đan dược, thiên tài địa bảo chồng chất đi lên. Kiểm tra tà niệm, chỉ cần không phải dạng ác thiếu, thường xuyên khi nam phách nữ đều có thể vượt qua. Thế nhưng ngộ tính thứ này quá khó cải thiện. Thuộc tính này chính là tiên thiên, ra đời như thế nào thì chính là như vậy, không thay đổi cho đến khi hết đời.

Ngụy Linh Bân lại chờ cho đám người tiêu hóa thông tin không sai biệt lắm, hắn tiếp tục công bố:

“Khảo thí vòng cuối cùng là kiểm tra tâm cảnh. Thái Linh học viện có pháp khí chuyên dụng để kiểm tra tâm cảnh tu sĩ. Muốn vượt qua, không có yêu cầu gì khác ngoài nội tâm kiên cường, đạo tâm vững chắc. Chỉ có tâm truy cầu đại đạo đủ mạnh mẽ mới có tư cách đặt chân vào Thái Linh học viện.”

Nói rồi, Ngụy Linh Bân dừng lại một lát như thể lấy hơi. Linh lực trong cơ thể hắn tuôn trào:

“Tốt. Những gì cần nói lão phu đã nói. Ta tuyên bố, kể từ giờ phút này, Thái Linh học viện chiêu sinh chính thức bắt đầu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play