Mất chừng nửa canh giờ để bọn người Trần Nguyên làm quen với điều kiện của Vân giới, bao quát cả sự khác biệt không đáng kể trong pháp tắc vận hành thế giới cùng nồng độ linh khí mỏng manh đến đáng thương. Dù là lúc này, bọn hắn vẫn cảm giác toàn thân không được tự nhiên. Nồng độ linh khí thấp khiến cho tốc độ hồi phục linh lực chịu ảnh hưởng. Pháp tắc khác biệt, dẫu chỉ là một chút, cũng ít nhiều ảnh hưởng đến quá trình thi triển pháp thuật, chiêu thức. Nếu như phải lâm vào chiến đấu sinh tử, đoán chừng, một thân thực lực của bọn hắn chỉ phát huy được tám, chín phần mười.

Bất quá, đây đã là giới hạn. Có ngồi xuống điều chỉnh trạng thái hơn nữa thì cũng chẳng thể khiến tình huống lạc quan hơn.

"Đi thôi. Chỉ có thông qua thực chiến, không ngừng tiêu hao rồi hồi phục, chúng ta mới nhanh chóng dung nhập hoàn toàn vào thế giới này." Trần Nguyên nói ra.

...

Lấy lối vào đường hầm không gian trung tâm, khu vực có bán kính rộng một ngàn dặm được quân đội Thái Chu Vương triều bố trí xuống đại trận làm cơ sở. Từ đây, bọn hắn xây dựng lên căn cứ chính, hình thành lên bàn đạp trợ giúp Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông đặt chân tại Vân giới. Trong phạm vi một trăm dặm xung quanh căn cứ có bày ra đại trận cấm bay và phòng thủ. Phạm vi một ngàn dặm có đại trận dẫn dắt và hội thiên địa linh khí. Trong phạm vi một vạn dặm càng là có trận pháp cảnh báo sớm cùng huyễn trận mê hoặc bất cứ sinh linh nào có ý đồ tiếp cận căn cứ mà không có lệnh bài chứng thực thân phận được phân phát tại bên kia đường hầm không gian.

Trong năm quân đoàn đổ bộ lên Vân giới, Thái Chu Vương triều phái quân đoàn mạnh nhất, quân đoàn Thiên Lỗ tọa trấn tại căn cứ cửa ra đường hầm không gian. Một trăm vạn quân lính phong tỏa bốn phương tám hướng, giám sát từng động tĩnh nhỏ nhất xảy ra xung quanh cửa ra đường hầm. Thiên Lỗ Thượng nhân, tu vi Tứ phẩm tầng chín, tọa trấn trên mười vạn dặm tại bầu trời trên không trung, tùy thời có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Tại Vân giới, nơi mà Ngũ phẩm Chân nhân không thể đặt chân, Thiên Lỗ Thượng nhân chính là đại biểu cho tồn tại đứng tại đỉnh kim tự tháp. Lại có quân đoàn Thiên Lỗ cùng quân hồn ủng hộ, nơi đây có thể nói là được bảo hộ bởi sức mạnh tuyệt đối.

Đây hết thảy đều là thông tin tình báo cơ bản mà Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông cung cấp cho chúng tu sĩ đi kèm bên trong lệnh bài thân phận.

"Bốn quân đoàn còn lại lần lượt phân về bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, khai phá." Ngọc Huyền Vương nói: "Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi xâm nhập Vân giới, bọn hắn đã đi xa mười vạn dặm, trinh sát càng là thăm dò tới phạm vi ba mươi vạn dặm. Dựa theo kế hoạch công bố, bọn hắn muốn xây dựng bốn tòa căn cứ vệ tinh, lần lượt phân tại bốn hướng, ở khoảng cách một trăm vạn dặm. Cả thảy năm tòa căn cứ liên kết chặt chẽ với nhau, từ đó hình thành căn cứ hậu cần vững chãi, nhằm xâm nhập sâu hơn vào Vân giới."

Là một Vương gia, hắn theo bản năng quan tâm đến cử động của các quân đoàn Thái Chu Vương triều. Không thể không nói, tốc độ hành quân của Thái Chu Vương triều thật nhanh. Vừa hành quân lại vừa do thám địa hình, chưa đầy nửa tháng đã tiến lên mười vạn dặm. Nên biết, quân đội hành quân cũng không phải giống như tu sĩ, đơn thương độc mã hành động tiện lợi như vậy. Càng nhiều người di chuyển, vấn đề lại càng phức tạp, đặc biệt là quân nhu, hậu cần rắc rối không thôi. Ấy là chưa kể, đại bộ phận quân lính có tu vi không cao, không thể phi thiên độn địa như tướng lĩnh, chỉ huy cao tầng.

"Ngược lại là Ngũ Đại Kiếm tông không đồng hành cùng bốn quân đoàn Thái Chu Vương triều." Dược Huyên Huyên nói: "Bọn hắn dựa vào năm tông môn, chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có một vị Kiếm Thánh thủ lĩnh, trưởng lão, hộ pháp tiếp cận hai mươi vị cùng ba ngàn đệ tử tinh anh, lần lượt phân về năm hướng tiên phong mở đường. Trong lệnh bài không cung cấp vị trí cụ thể của những nhóm đệ tử tinh anh này. Bất quá, lấy tốc độ của bọn hắn, mười mấy qua đi đầy đủ để bọn hắn tiến lên ít nhất sáu, bảy mươi vạn dặm."

Trần Nguyên gật gù nói: "Tốt, đã như vậy, chúng ta tránh phương hướng của bốn quân đoàn Thái Chu Vương triều cùng năm nhóm tu sĩ của Ngũ Đại Kiếm tông mà tiến lên. Mặt khác, bản đồ bọn hắn cung cấp cho chúng ta đã mở rộng đến mười vạn dặm, đoán chừng, tại trong phạm vi mười vạn dặm đã bị không ít tu sĩ thăm dò, chúng ta có thể nghĩ đến khu vực càng xa xôi hơn."

Không phải Trần Nguyên e ngại đụng độ với người của Thái Chu Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông. Trái ngược, theo hắn thấy, nếu đi lại chín hướng kia, đoán chừng Tà Ma đã bị hai nhà thế lực này dọn dẹp sạch sẽ, ở đâu đến phiên bọn hắn có phần nào. Nên nhớ, cầm đầu mỗi nhanh tu sĩ hay quân đội này đều có ít nhất một vị Tứ phẩm trung, hậu kỳ cầm đầu, chiến lực đã đứng hàng đỉnh tiêm của thế giới này. Bọn hắn quét qua Tà Ma nào có khác gì gió lốc thổi lá khô? Quả thực là dễ dàng.

Dược Huyên Huyên lại có chút lo lắng: "Chúng ta tách ra quá xa lực lượng tu sĩ chủ lực, nếu như đụng độ phải Tứ giai Tà Ma, vậy thì có nguy hiểm quá không?"

Có Dược Linh Nhi đi cùng, nàng có chút không dám quá mạo hiểm. Trên thực tế, phần lớn các tu sĩ cũng có suy nghĩ chung như vậy. Bọn hắn dám bước vào Vân giới liều lĩnh nhưng cũng là có hạn độ. Đại đa số sẽ lựa chọn đi theo chín nhóm tu sĩ và quân đội chủ lực, hoạt động ở vùng ngoài vi. Như vậy, nếu gặp phải Tà Ma quá mạnh cũng xem như là có nơi cầu cứu.

Trần Nguyên tự tin nói: "Dược cô nương yên tâm. Tứ giai Tà Ma, ta có thể hoàn toàn ngăn chặn. Tam giai hậu kỳ, ta cũng có thể diệt sạch. Đến nỗi Tam giai trung kỳ trở xuống, vậy liền phải xem mọi người."

Dược Huyên Huyên sững sờ. Nàng chợt nhớ lại thực lực kinh khủng mà Trần Nguyên từng bày ra tại lần đầu Tà Ma xâm lấn. Nàng không nói gì thêm. Những người khác cũng không có ý kiến. Lại làm sao có thể có ý kiến? Từng người ở đây, hoặc ít hoặc nhiều đều là thiên kiêu nổi danh. Nói bọn hắn là tự tin cũng được, nói bọn hắn là kiêu ngạo mù quáng cũng được. Ngoại trừ Dược Huyên Huyên có chút bận tâm an toàn của Dược Linh Nhi, những người còn lại, có mấy ai muốn đi theo, ăn lại từ sau tu sĩ của Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông.

"Tốt. Nếu như không có ai phản đối." Trần Nguyên quyết định nhanh chóng: "Chúng ta hướng về phía Đông Nam tiến lên. Dựa theo tình báo, nơi này từng tìm được không ít vết tích hoạt động của Tà Ma. Lấy thực lực của nhóm chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ bỏ lại những tu sĩ khác, một ngựa đi trước. Cơ hội tiếp xúc với Tà Ma của chúng ta lại càng lớn."

Cứ như vậy, trong khi thương thảo kế hoạch hoạt động tương lai, mười ba người Trần Nguyên đã rời khỏi phạm vi căn cứ lúc nào không hay.

...

Nửa canh giờ sau, trên một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, xanh mướt giàu sức sống kéo dài tới gần hai vạn dặm, mười ba bóng người lớn nhỏ vội vàng lướt nhanh qua không khí, để lại phía sau một vệt tàn ảnh kéo dài trong gió.

"Nguyên lai, đây chính là cảm giác đạp không phi hành. Thật nhanh. Hơn nữa, so với Ngự Kiếm phi hành phải thuận tiện và dễ chịu hơn nhiều." Thanh Uyển hưng phấn hô lên.

Ngoại trừ Trần Nguyên, những người còn lại, bởi vì tu vi không đủ, nên chưa từng được nếm thử trải nghiệm đạp không phi hành tại Ba Ngàn thế giới. Trái lại, ở Vân giới, Nhất phẩm hậu kỳ liền có thể ngự kiếm phi hành, Nhị phẩm tu sĩ liền có thể đạp không mà đứng, Tứ phẩm Thượng nhân càng là có thể đánh vỡ không gian. Đối với bọn họ, đây coi như là một trải nghiệm mới lạ.

Dược Huyên Huyên cũng nở nụ cười, nói: "Quy tắc thế giới áp chế nhỏ hơn, cho nên tốc độ phi hành so với thế giới chúng ta phải nhanh hơn gấp đối không chừng."

Trong tay nàng còn ôm lấy Dược Linh Nhi, cô bé vãn còn đang vui vẻ, hướng đôi mắt tò mò ngắm nhìn quang cảnh lạ lùng bốn phía.

Nửa canh giờ này, mười ba người bọn hắn đã bay qua không ít dãy núi cao, tiến nhập vùng thảo nguyên lòng trảo. Quanh cảnh núi non hùng vĩ, không gian rộng mở trước mắt để cho lòng người ta phóng khoáng rất nhiều.

Ngọc Huyền Vương bất chợt nhận xét: "Vân giới có lẽ chưa triệt để luân hãm vào trong tay Tà Ma. Từ quang cảnh trước mắt đến xem, thảo mộc, rừng rậm, cây cối, sông lớn,... thậm chí là Linh khí hết thảy mọi thứ vẫn duy trì tình trạng tương đối thuần khiết. So với loại Tà khí đen kịt, ô uế, bẩn thịu đặc trưng của Tà Ma vẫn là khác biệt quá lớn."

"Có thể hay không là do tu sĩ của Ngũ Đại Kiếm tông cùng Thái Chu Vương triều cải tạo môi trường." Thanh Uyển hỏi thăm.

Nàng xuất thân cao lắm, tầm mắt và kiến thức cũng cực kỳ rộng. Nàng đã từng chứng kiến hạng đại năng tu sĩ, trở tay một chút liền có thể triệt để thay đổi pháp tắc của cả một phương tiểu thế giới. Chỉ là thay đổi môi trường trong phạm vi mười vạn dặm đích thức là chẳng coi là gì.

Bất quá, Trần Nguyên phủ nhận ngay: "Thái Chu Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông không có năng lực đó. Chiếm đóng căn cứ thì dễ, nhưng để triệt để thay đổi môi trường trong mấy ngày ngắn ngủi, hai nhà thế lực này không có năng lực làm như vậy. Huống chi, có thể đặt chân vào Vân giới đều, tu sĩ đều không vượt quá Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ. Muốn làm được điều này thì khó lại càng thêm khó."

Bộ phân thân này của Trần Nguyên cũng là Tứ phẩm Thượng nhân, hơn nữa còn đi là Đạo Cực Hạn, năng lực của Tứ phẩm Thượng nhân có thể làm được đến đâu, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Nói như vậy, nếu như chúng ta tiếp tục mở rộng phạm vi hoạt động, chúng ta chưa biệt chừng sẽ gặp được tu sĩ bản thổ?" Thanh Uyển có chút hưng phấn, lại có chút chờ mong.

Trần Nguyên gật đầu rồi lại khẽ lắc đầu: "Điều này không phải là không có khả năng. Bất quá, gặp được tu sĩ bản thổ, đối với chúng ta và cả đối với bọn họ đều chưa chắc đã phải là chuyện tốt."

"Trần huynh nói không sai." Ngọc Huyền Vương đáp lời: "Thanh Uyển cô nương đừng quên, trong mắt tu sĩ bản thổ, chúng ta cũng là vực ngoại thiên ma. Mặc dù mục đích của chúng ta tại đây là chém giết Tà Ma, nhưng điều đó không phủ nhận sự thật rằng, chúng ta xâm nhập trái phép vào thế giới của bọn họ. Tới lúc đó, bọn họ chưa biết chừng liền coi chúng ta cũng là những kẻ xâm lược. Thậm chí, xung đột có lẽ là không thể tránh khỏi."

Dược Huyên Huyên có chút bận tâm, hỏi: "Nếu như thật sự đụng độ với tu sĩ bản thổ, giữa chúng ta và bọn họ không có biện pháp hòa bình điều giải hay sao? Dẫu sao, mục đích của chúng ta tới đây là đánh giết Tà Ma. Nói như thế nào, chúng ta và bọn hắn đều có chung một kẻ địch."

Trần Nguyên trả lời: "Điều này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố."

"Trần công tử nói là những yếu tố gì?" Thanh Uyển hiếu kỳ.

"Trước hết phải nói đến lực lượng Tà Ma tiến vào Vân giới có mạnh hay không, mạnh đến trình độ như thế nào. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thái độ của tu sĩ thế giới chúng ta cùng với tu sĩ bản thổ Vân giới - tất nhiên là nếu bọn hắn còn sống sót."

"Lời này giải thích như thế nào?" Dược Huyên Huyên có chút không hiểu.

"Giả định như thực lực Tà Ma tràn vào Vân giới rất mạnh chẳng hạn, mạnh đến mức áp đảo lực lượng tu sĩ của thế giới chúng ta. Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông tự nhiên sẽ không tình nguyện bị chèn ép, thậm chí để Tà Ma chiếm lại đường hầm không gian. Tới khi đó, bất kể là phe tu sĩ ngoại lai chúng ta hay phe tu sĩ bản thổ đều sẽ rất dễ nói chuyện. Nếu là một bên đưa ra đề nghị hợp tác cùng chiến đấu chống lại Tà Ma, một liên minh tạm thời hẳn là sẽ được thành lập."

"Vậy nếu như Tà Ma không mạnh đến trình độ đó đâu?"

"Như vậy lại cần xem xét lực lượng của Tà Ma chính xác là mạnh đến nhường nào."

"Cụ thể như thế nào?"

"Nếu Tà Ma đủ mạnh để đối kháng cả chúng ta lẫ tu sĩ bản thổ cùng một lúc, nhưng lại không đủ mạnh để áp đảo cả hai phe. Như vậy, khả năng hình thành một liên minh là không lớn. Cô nương có thể nhớ, mục đích lớn nhất của tu sĩ chúng ta tại Vân giới là đánh giết Tà Ma, tăng cao tu vi. Nếu như chúng ta có đầy đủ Tà Ma để đánh giết, lại không chịu sự uy hiếp quá lớn từ bọn chúng. Như vậy, sự tồn tại của tu sĩ bản thổ đối với chúng ta không còn quá quan trọng nữa. Chúng ta có thể thờ ơ với bọn họ. Ngược lại, tu sĩ bản thổ có lẽ sẽ tìm cách liện hệ với chúng ta đám người ngoại lai này để tìm kiếm sư giúp đỡ. Đến lúc đó, làm liên minh hay trở mặt thành thù lại tùy thuộc vào quá trình đàm phán, hoặc nói đúng hơn là các nhà thế lực muốn nhúng tay vào Vân giới đòi hỏi lợi ích lớn đến đâu."

Dược Huyên Huyên không hiểu: "Không thể nào, có Tà Ma một tôn kẻ địch chung này nhìn chằm chằm, hai phe tu sĩ còn có thể trở mặt với nhau hay sao?"

"Làm sao lại không thể?" Trần Nguyên cười nói: "Thứ nhất, chúng ta đang cân nhắc đến trường hợp lực lượng Tà Ma không đủ để tạo thành mối uy hiếp hủy diệt đối với lực lượng tu sĩ trú đóng tại Vân giới. Bởi vì điều kiện tự nhiên, tu sĩ Vân giới lại không thể liên minh với Tà Ma. Cho nên, đối mặt với tu sĩ Vân giới tấn công, Dược cô nương nghĩ tu sĩ thế giới chúng ta sẽ e ngại sao? Không hề. Một thế giới không thể đi ra Tiên thì thực lực lại có thể mạnh đến đâu được? Chỉ cần tùy tiện một vài cái Ngũ phẩm thế lực liền thủ liền có thể dễ dàng đàn áp tu sĩ Vân giới. Chí ít, đây là những điều mà tu sĩ giới của chúng ta nghĩ đến. Càng quan trong hơn, chiến trường xảy ra tại Vân giới mà không phải giới của chúng ta. Người e ngại phải là tu sĩ Vân giới chứ không phải là các phe thế lực bên giới của chúng ta."

Trầm ngầm một lúc, Trần Nguyên lại nói: "Hơn thế nữa, nếu như thật trở mặt, chúng ta có thể đánh một cuộc chiến hai mặt; Tà Ma cũng có thể đánh một cuộc chiến hai mặt, thế nhưng, tu sĩ Vân giới lại không thể làm được điều đó. Nghĩ đến trước đây, Tà Ma đã có thể ung dung mở ra đường hầm không gian tại Vân giới, đưa Tà Ma sang thế giới của chúng ta, như thế, chí ít, Tà Ma phải có lực lượng áp đảo tu sĩ Vân giới một đầu. Tình huống đã như vậy, bọn hắn còn có thể chịu được công kích từ hai phía hay sao?"

Trần Nguyên nói tiếp: "Một tình huống nữa là lực lượng của Tà Ma tương đối yếu, có lẽ đủ mạnh để đàn áp tu sĩ Vân giới nhưng không đủ để cho tu sĩ Thái Chu Vương triều, Ngũ Đại Kiếm tông cùng rất nhiều thế lực khác nữa sẽ đổ bộ lên Vân giới."

Nói đến đây, ánh mắt mọi người đều như có điều suy nghĩ. Chỉ cần đánh giết Tà Ma tại Vân giới mang đến chỗ tốt đủ lớn, việc này không hệ nghi ngờ, sẽ làm cho cả Ngọc Hòa Châu chấn động. Tới khi đó, không biết sẽ có bao nhiêu phương thế lực đưa tu sĩ tới phương này thế giới. Khi đó, lực lượng tu sĩ xuất hiện tại đây có thể nhiều lắm, nhiều đến khó mà ước lượng.

Trần Nguyên không để ý suy nghĩ của đám người, nói ra: "Trong tình huống Tà Ma không đủ để các phương thế lực đánh giết, lợi ích không đủ để cung cấp, các phe thế lực sẽ làm gì?"

"Trở mặt, chuyển sang xâm chiếm tài nguyên của Vân giới?" Dược Huyên Huyên không chút do dự nói ra.

Ngọc Huyền Vương lại lắc đầu, nói: "Không chỉ có thế. Chỉ e rằng, các phương thế lực sẽ cố tình thả Tà Ma tiến vào Vân giới. Bọn hắn sẽ xem Tà Ma như một loại tài nguyên, đánh giết để thu lấy chỗ tốt. Tới lúc đó, mâu thuẫn giữa tu sĩ chúng ta cùng tu sĩ Vân giới một lần nữa bị đẩy lên cao. Trong mắt bọn hắn, chúng ta chẳng những xâm lược thế giới của bọn hắn mà còn dung túng Tà Ma xâm lược. Tới lúc đó, hai phe trở mặt là điều không thể tránh khỏi."

"Ngọc Huyền Vương nói không sai." Trần Nguyên nhẹ gật đầu, rồi trầm ngâm nói tiếp: "Tất nhiên, tất cả những điều đã nói ở trên bất quá chỉ là cần nhắc một cách chủ quan và không đầy đủ. Muốn xem xét toàn diện, vậy còn phải phụ thuộc vào tình huống thực tế, liệu đánh giết Tà Ma mang đến chỗ lợi ích lớn đến nhường nào. Nếu chỗ lợi ích này đủ lớn, có lẽ, tu sĩ giới chúng ta vẫn giữ vững mục tiêu ban đầu là đánh giết Tà Ma. Nhưng nếu lợi ích này không đủ, ai dám nói chắc, bọn hắn sẽ không quay mũi thương sang tu sĩ bản thổ?

Không chỉ có thế, tại đây, chúng ta còn chưa cân nhắc đến việc, đứng sau Vân giới có hay không tu sĩ cấp bậc đại năng. Minh Nguyệt giới của chúng ta bất quá là một phương hạ cấp thế giới mà thôi, phía trên còn có trung cấp thế giới, thượng cấp thế giới cùng Đại Thiên thế giới. Ai dám nói chắc, phía trên Vân giới không có thế giới đẳng cấp càng cao hơn, có tu sĩ cảnh giới càng cao hơn làm chỗ dựa?". truyện ngôn tình

Nghe Trần Nguyên trình bày một hồi, đám người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên kinh ngạc. Các nàng không phải ngạc nhiên bởi vì hắn suy luận có bao nhiêu cao siêu mà là bởi vì, hắn chỉ vừa đặt chân đến Vân giới không tới nửa buổi sáng liền nghĩ đến tiền căn hậu quả nhiều vấn đề đến như vậy.

Trong lúc nhất thời, các nàng trầm tư suy nghĩ miên man. Ý nghĩ của các nàng bị lời nói của Trần Nguyên mang lệch đi thật nhiều.

Đúng lúc này, Trần Nguyên bỗng nói: "Tốt, những chuyện này mọi người không cần suy nghĩ nhiều. Không nói đây hết thảy chỉ là giả thiết, không có chứng cớ. Nếu có chăng thật sự xảy ra đi chăng nữa, đó cũng không phải là chúng ta đám này tu sĩ trẻ tuổi cần cân nhắc. Phía trước một vạn dặm có một nhóm Tà Ma nhỏ đang du đãng, chúng ta tăng tốc lên một chút, tránh để cho tu sĩ khác hớt tay trên."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người hưng phấn.

"Rốt cuộc có thể đánh Tà Ma." Thanh Uyển cười, vui vẻ nói.

Không có cách, phi hành nửa canh giờ, cẩn thận tìm tói khu vực mấy vạn dặm, một cái bóng Tà Ma các nàng cũng tìm không thấy. Ngược lại là tu sĩ khác, các nàng đụng độ mấy nhóm. Bởi vậy có thể thấy, quanh khu vực gần căn cứ, Tà Ma đã bị Ngũ Đai Kiếm tông, Thái Chu Vương triều cùng các tu sĩ khác dọn dẹp sạch sẽ đế nhường nào. Điều này cũng để cho nhóm bọn hắn kìm nén rất nhiều.

Lấy Tam phẩm tu vi làm chủ lực ở thế giới này, nhóm người Trần Nguyên chẳng mấy chốc vượt qua khoảng cách một vạn dặm. Bọn hắn rốt cuộc đụng độ nhóm Tà Ma mà Trần Nguyên nhắc đến. Có cả thảy hơn bốn mươi Tà Ma. Chỉ là....

"Thực lực bọn chúng dường như có hơi thấp một chút." Dược Huyên Huyên nói ra.

Đích thực là thế. Trong hơn bốn mươi Tà Ma, chỉ có một con thủ lĩnh đạt tới Nhất giai trung kỳ, chừng mười con là Nhất giai sơ kỳ, còn lại là bất nhập lưu. Thực lực tổng hợp của chúng yếu đến đáng thương. Chỉ cần tùy tiện một cái Nhị phẩm tu sĩ liền có thể tàn sát nhóm Tà Ma này.

Trần Nguyên không để ý đến điều đó, đánh nhịp, nói: "Tốt, mọi người không cần vội vàng. Phân ra, mỗi người ba, bốn con Tà Ma. Nên nhớ, mục đích đầu tiên của chúng ta là nếm thử lợi ích việc chém giết Tà Ma mang lại. Đến nỗi Tà Ma mạnh hơn, sau này sẽ còn cơ hội."

"Tốt." Đám người nhao nhao đáp lại.

Trần Nguyên đi đầu. Ngón tay chỉ ra, thể nội linh lực cuộn trào, hóa thành những tia lực lượng, xuyên thủng qua đầu lâu ba con Nhất gia sơ lù Tà Ma đi đầu. Không có chiêu thức tinh xảo, không có pháp thuật huyền diệu, chỉ có lực lượng nghiền ép tuyệt đối. Ba con Tà Ma ngã xuống mặt đất, chết ngay lập tức. Thậm chí, một điểm phản kháng, một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.

Cùng một lúc, một cỗ lực lượng vô hình bỗng nhiên tràn vào thể nội của Trần Nguyên. Cỗ lực lượng này vô cùng thuần khiết, vô cùng nhu hòa, gần như ngay lập tức tương thích rồi hòa làm một với thể nội linh lực của hắn. Loại cảm giác này thật giống như được người quán đỉnh vậy, không chịu một chút bài xích nào. Tu vi lập tức tinh tiến một tia, hơn nữa, vô cùng vững chắc, tựa như là thành quả khổ tu mà thành vậy.

Không chỉ có thế, bộ não của Trần Nguyên bỗng nhiên thanh minh. Một chút pháp tắc huyền diệu cùng cảm ngộ đạo vận của thế giới bỗng nhiên tràn vào trong thức hải của hắn. Số lượng không nhiều, chỉ tương xứng với một tia tu vi tinh tiến mà thôi. Bất quá, chỉ riêng điều này đã đủ khiến hắn mừng rỡ.

"Đây là... cảnh giới cùng tu vi đồng thời được nhấc lên." Trần Nguyên kinh hỉ nghĩ đến: "Như thế rất tốt, tránh được không ít tai họa ngầm của việc đi đường tắt. Thật không nghĩ đến, thế giới này thần kỳ tới như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play