Thành chủ Thôi Nguyên thành cùng sáu vị Tam phẩm Đại tu sĩ, gần một trăm vị Nhị phẩm tu sĩ vừa kích động, vừa căng thẳng mong ngóng nhìn lên hai chiếc phi thuyền to lớn ngợp trời trấn áp bầu trời như hai con hung thú từ thời viễn cổ.

Lúc này, một thanh âm nam tử ôn hòa truyền ra: "Thành chủ, các ngươi vất vả."

Thanh âm nhẹ nhàng để trên dưới trăm vị tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, tâm tình không hiểu thấu buông lỏng. Thế rồi, không biết từ khi nào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một nam tử trung niên, lưng đeo kiếm, vẻ mặt ôn hòa nhìn qua chúng tu sĩ Thôi Nguyên thành.

Nam tử này nói: "Bản tọa Thanh Linh, lần này tới đây để tiêu diệt Tà Ma tập kích, cũng là để truy cứu ngọn nguồn. Mong các vị tận lực trợ giúp."

"Có thể giúp một ít sức lực cho Kiếm Thánh tiền bối là vinh hạnh của chúng vãn bối." Thôi Nguyên thành thành chủ cung kính đáp lại. Đồng thời, khóe miệng hắn không tự chủ giương lên, biểu lộ không che giấu chút nào vui vẻ cùng đắc ý.

Không phải sao? Có thể ở gần như thế bắt chuyện với một vị Kiếm Thánh,, kéo lên quan hệ chính là hắn đều cảm giác có vinh yên, mặt mày coi như rạng rỡ.

Thanh Linh Kiếm Thánh là người gần gũi, dễ nói chuyện. Hắn nhẹ giọng: "Tốt, Thành chủ. Chúng ta vào trong nói chuyện. Vừa vặn, chúng ta còn cần xác nhận vài vấn đề trước khi bắt tay điều tra chuyện Tà Ma tập kích lần này."

"Vâng, vâng, mời Kiếm Thành đi bên này."

Thôi Nguyên thành cung kính đáp lại, mời Thanh Linh Kiếm Thánh vào phủ thành chủ đã bày sẵn tư thái trang trọng nhất tiếp đãi. Đi theo hầu phía sau là toàn bộ tầng lớp cao tầng của Thôi Nguyên thành.

Lúc này, từ phía trên hai chiếc phi thuyền lần lượt có những cỗ khí tức mạnh mẽ xuất hiện, nhao nhao bay ra ngoài hướng về phủ thành chủ mà đi. Bọn hắn đều là đệ tử tinh anh trẻ tuổi của Thanh Kiếm tông và Bạch Kiếm tông xuất lĩnh lịch luyện, tiêu diệt Tà Ma chuyến này. Hết thảy có đến hơn hai trăm người. Dù chỉ là đệ tử trẻ tuổi nhưng lại không có một cái nào là yếu, thậm chí so với tu sĩ tầng lớp cao tầng của Thôi Nguyên thành còn phải mạnh hơn một bậc chứ đừng nói đến tu sĩ trẻ tuổi trong thành. Chỉ riêng điểm này để cho rất nhiều tu sĩ, ánh mắt còn hạn hẹp, than thở không thôi.

"Không hổ là Ngũ Đại Kiếm tông, chỉ là đệ tử trẻ tuổi liền mạnh như vậy."

Thành chủ còn bận theo hầu Kiếm Thánh, nhưng cũng không để quên nhóm tu sĩ tuổi trẻ này. Hắn lập tức phái ra một vị Phó Thánh chủ, mang theo một nhóm tu sĩ cao tầng, một chút đệ tử tinh anh nổi bật nhất Thôi Nguyên thành tiếp đãi.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào đại điện. Chờ đợi khi nhóm người đã an vị, thành chủ nhìn về phía đoàn người Bạch Kiếm tông, lại không thấy vị kia tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan kinh diễm tứ phương, đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết của Thái Chu Vương triều.

Hắn không khỏi nghi ngờ: Không phải là Bạch Khuyết Kiếm Thánh cũng tham gia chuyến này diệt trừ Tà Ma sao? Như thế nào lại không thấy nàng?

Thay vào đó, hắn lại thấy một vị mỹ phụ nhân, niên kỷ tương đối đứng tuổi. Mặc dù, nàng cũng rất xinh đẹp, phong vận vẫn còn nhiều lắm, như thế này sao có thể được xưng tụng là Thái Chu Vương triều đệ nhất mỹ nhân?

Cũng không phải là thành chủ ham muốn chiêm ngưỡng sắc đẹp của Bạch Khuyết Kiếm Thánh. Hắn là lo lắng, đối phương không ra mặt, ấy là bởi vì bất mãn điều gì đó với hắn vị thành chủ này, cho nên không muốn xuất hiện. Hắn chỉ là một cái thành chủ nho nhỏ, tu vi mới Tam phẩm tầng hai. Đối mặt với một vị Kiếm Thánh, cảnh giới tương đương với Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân bất mãn, hắn là rất e sợ.

May mắn, Thanh Linh Kiếm Thánh tựa như nhìn ra lo lắng của hắn, nhẹ giọng giải thích: "Bạch Khuyết Kiếm Thánh không xuất hiện là bởi vì nàng còn có sự tình cần giải quyết, không tiện ra mặt. Thành chủ không cần lo nghĩ."

"Vâng. Vâng." Thôi Nguyên thành thành chủ gấp gáp đáp lại: "Thánh Kiếm tiền bối có thể xuất hiện tại Thôi Nguyên thành đã là nể mặt vãn bối. Nếu như Thánh Kiếm tiền bối có sự tình, trước hết vẫn là giải quyết sự tình của tiền bối mới là quan trọng."

Vi phụ nhân suất lĩnh Bạch Kiếm tông kia nghe vậy, khẽ gật đầu, hài lòng với vị Thành chủ này biết điều như vậy. Trên thực tế, nàng cũng là tương đối bất đắc dĩ. Bạch Khuyết Kiếm Thánh tu vi cao thâm, thực lực kinh khủng, thế nhưng lại không thành thạo chuyện quản lý thủ hạ cùng giao tiếp chính trị.

Cái gọi là lắm tài nhiều tật có lẽ chính là như vậy đi.

Bạch Khuyết Kiếm Thánh thiên phú siêu quần bạt tụy, thế nhưng đến rồi những chuyện cần giao thiệp, tình toán như vậy thì lại không muốn dính dáng đến. Cho nên, giờ khắc này nàng vẫn còn tại trên phi thuyền tĩnh tọa. Chuyến lịch luyện này của Bạch Kiếm tông, dù trên danh nghĩa là do Bạch Khuyết Kiếm Thánh xuất lĩnh, thế nhưng thực tế là vị Kiếm Thánh này chỉ đóng vai trò cơ hiệu, cổ vũ sĩ khí cùng tọa trấn, chỉ ra tay khi tình huống nguy cấp mà thôi. Chân chính trách nhiệm chỉ huy chiến dịch, công tác sắp xếp đội ngũ, lên lịch phân phối cùng điều hành,... hết thảy đều rơi trên đầu vị này phụ nhân.

Văn Nhan Kiếm Tôn.

Văn Nhan Kiếm Tôn không muốn dây dưa quá nhiều đến Kiếm Thánh nhà mình, phòng khi có lúc lỡ lời lại để lộ ra điều gì không hay, ảnh hưởng đến danh tiếng. Nàng đánh nhịp: "Tốt, thành chủ, sự tình liên quan đến Tà Ma nghiêm trọng. Chúng ta trước vẫn là thảo luận tới vấn đề này, cũng sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ thời gian ngắn nhất diệt đi tai họa Tà Ma."

"Vâng. Vâng. Vãn bối cái này bắt đầu ngay." Thôi Nguyên thành thành chủ cung kính nghe theo.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua. Phủ thành chủ thương thảo chừng nửa canh giờ.

Bởi vì cuộc tập kích của Tà Ma ngoài ý muốn bị quét sạch cho nên nhóm người Ngũ Đại Kiếm tông không có áp lực quá gấp gáp. Trái ngược, trọng tâm mục tiêu của bọn hắn bây giờ là thu thập tình báo, điều tra nguồn gốc xuất hiện của Tà Ma.

Lúc này, Thanh Linh Kiếm Thánh đột nhiên xoay chuyển lời nói, hỏi thăm: "Thành chủ, ngươi thế nhưng có quan sát kỹ càng sự tình khi đó, Tà Ma đột nhiên bị quét sạch chỉ trong một chiêu? Lại có biết đó là ai ra tay?"

Nói lên lời này, mấy vị trưởng lão cao tầng của Thanh Kiếm tông cùng Bạch Kiếm tông đồng loạt nhìn về phía Thôi Nguyên Thành thành chủ.

Đối mặt với mấy vị tu sĩ thế hệ trước, tu vi hùng hậu, ánh mắt sâm nghiêm, người sau cảm thấy hai chân mềm nhũn, mồ hôi toát ra. Hắn chỉnh lý lời nói trong đầu, cẩn thận hồi đáp: "Thưa các vị tiền bối, vãn bối đích thực là có trông thấy một hai." Dừng tạm, hắn tiếp lời: "Chỉ bất quá, vãn bối khi đó đang đối phó với Tà Ma, lại không nhìn rõ vị tiền bối kia xuất thủ như thế nào, càng không hiểu thủ đoạn của đối phương. Thời gian diễn ra quá nhanh, chờ cho đến khi vãn bối hoàn hồn thì sự tình đã kết thúc từ lâu."

Mấy vị trưởng lão của hai Đại Kiếm tông khe khẽ gật đầu. Tình huống này không ngoài dự liệu của bọn hắn. Bọn hắn muốn nhân cơ hội này điều tra vị kia tu sĩ bí ẩn, cũng làm tốt một tay đề phòng trong trường hợp đối phương có ý định nguy hại tới Thái Chu Vương triều. Bất quá, chỉ là một vị thành chủ, tu vi không đến Tam phẩm tầng ba, lại có thể như thế nào quan sát được vị tu sĩ nọ.

Đang khi chúng trưởng lão có chút tiếc nuối, Thôi Nguyên thành thành chủ lại bổ sung thêm một câu: "Bất quá, vãn bối ngược lại là biết vị tiền bối nọ là ai, cũng biết hắn ở đâu. Các vị tiền bối nếu như muốn gặp mặt, vãn bối có thể trợ giúp một hai."

"Cái gì?" Thanh Linh Kiếm Thánh giật mình: "Ngươi nói là sự thật?"

Hắn đích thực là kinh ngạc. Vốn chỉ là lơ đãng hỏi thăm một chút, nào ngờ thế mà thật tìm ra thông tin.

"Vãn bối không dám có nửa lời dối trá."

Vừa đến, một giọng nữ tử, trong trẻo, du dương và cực kỳ dễ nghe truyền vào đại điện: "Mang ta đi gặp hắn."

Là Bạch Khuyết Kiếm Thánh.

Tất cả mọi người kinh ngạc, cùng nhau nghĩ đến.

- --------------------------

Thời gian trôi đi trong nhanh như thoi đưa. Nháy mắt một cái lại ba ngày qua đi.

Lúc này, Trần Nguyên kết thúc một chuyến bế quan ngắn. Đối với Tà hạch cùng một số đặc điểm cơ bản của Tà khí, hắn đã có bước đầu hiểu ra. Cứ mặc cho sự thật rằng, thời gian ngắn ngủi khiến điều hắn hiểu ra không đi sâu đến đâu, thế nhưng, đường đi luôn phải có bước đầu tiên.

Đây chẳng phải là bước đầu tiên của hắn. Có bước đầu thuận lợi, thái độ hắn đối với chuyên thâm nhập nghiên cứu tương lai rất là lạc quan.

Lại nói, điều này chưa biết chừng giúp hắn ngộ ra được quy tắc chi phối sự tồn tại của Tà khí, thứ mà hắn tạm gọi là Tà Quy tắc. Không nói việc này trợ giúp hắn đối đầu với Tà Thần cùng Tà khí và tồn tại thế giới bên kia lợi thế đến bao nhiêu; đừng quên, Khởi Nguyên Kinh mà bản tôn hắn tu luyện có thể thông qua việc ngộ các quy tắc để gia tốc tu luyện. Tà Quy tắc có thể tạo ra thứ tồn tại kinh khủng như Tà Thần, điều này cho thấy, loại quy tắc cấp bậc này cao cấp nhường nào. Hắn chỉ cần cảm ngộ đến, cảnh giới của bản tôn hắn sẽ lại đón nhận một bước nhảy vọt không tưởng tượng nổi.

Ôm lấy tâm tình vui sướng, Trần Nguyên ra ngoài, tính toán làm chuẩn bị cho chuyến đồng hành với Lục Thiên Tuyết tới đỉnh Thanh Sơn mấy canh giờ sau đó. Nào có thể ngờ, hắn chưa đi được mấy bước thì Thanh Uyển đã tìm đến.

Nàng cười, nói: "Trần công tử, công tử bế quan phải chăng có thu hoạch?"

"Có thể tính là thu hoạch." Trần Nguyên vui vẻ đáp: "Không nhiều, nhưng đầy đủ hài lòng."

"Vậy thì Thanh Uyển phải chúc mừng Trần công tử rồi."

Trần Nguyên nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Thanh Uyển cô nương đến tìm ta là vì có chuyện gì sao?"

Nói rồi, hắn ra hiệu, mời nàng đến một bên ghế đá ngồi xuống, thuận tiện lấy ra bộ ấm pha trà. Hắn tương đối hiếu kỳ, Thanh Uyển vì sao đến tìm hắn sớm như vậy. Đừng nhìn hắn và Thái Nhạc Chân nhân quan hệ gần gũi, lại không ngừng cho Thanh Uyển cung cấp Tứ giai Linh Thủy. Thành thật mà nói, giao thiệp giữa hắn và nàng cũng chẳng sâu đến đâu.

Nếu như phải nói lời nói thật, quan hệ giữa Trần Nguyên cùng Lục Thiên Tuyết, trải qua mấy chuyến giao dịch trực tiếp, còn gần hơn vị thiếu nữ trước mặt.

Tất nhiên, đây hết thảy chỉ là suy nghĩ trong lòng. Lời là không thể nói ra trước mặt.

Thanh Uyển lại là cười, khẽ lắc đầu. Nàng khách khí nói: "Công tử không cần vất vả pha trà. Thanh Uyển truyền lời một chút rồi cần đi ngay. Huyên Huyên tỷ bên kia còn có chút bận rộn trợ giúp Linh Nhi đột phá, Thanh Uyển không tiện ở lại lâu."

"Ồ? Thì ra là thế. Linh Nhi hẳn cũng đã đến biên giới đột phá."

"Đích thực là vậy. Linh Nhi bây giờ chỉ cần chờ Huyên Huyên tỷ điều chế thuốc dẫn xong là có thể bắt tay vào nếm thử đột phá." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Trước không nói những cái này. Nói đến chuyện của Trần công tử đi."

"Ồ?" Trần Nguyên kinh ngạc: "Ta thì có chuyện gì?"

Thanh Uyển khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Ba ngày trước, có hai vị Kiếm Thánh trong đêm tới bái phỏng Trần công tử. Bất quá, khi đó Trần công tử còn đang bế quan không ra. Bọn họ sau khi biết liền để lại danh hào rồi rời đi."

Trần Nguyên giật mình: "Kiếm Thánh? Thánh Vị cấp bậc Đại Năng.".

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||

Này không trách hắn nghĩ đến nhiều như thế. Tại vì kinh nghiệm trong quá khứ, hắn tiếp xúc đến tu sĩ có chữ 'Thánh' tại danh hào đều là Thánh Vị cấp bậc cảnh giới. Hơn nữa, còn không chỉ là một vị. Bất kể là La Sát Đại Thánh hay Thiên Thủy Chân Thánh đều không phải là kẻ tầm thường bên trong Thánh Vị cấp bậc Đại Năng.

Chỉ là, hắn vừa thốt ra lời này liền có chút xấu hổ.

Quả nhiên, Thanh Uyển nghe vậy, che miệng cười khẽ: "Trần công tử, ngươi thật sự cho là... Khục... Thanh Uyển cũng không biết nên nói gì đâu."

Đích thực là thế, Thánh Vị cấp bậc Đại Năng, cho dù là toàn bộ Ba Ngàn thế giới cũng là tồn tại đứng hàng đỉnh cao. Đừng nói là phương này Minh Nguyệt giới chỉ là một cái Hạ cấp thế giới, cho dù là Thượng cấp thế giới cũng là cực kỳ hiếm xuất hiện. Hơn nữa, có dù có Thánh Vị cấp bậc Đại năng đi chăng nữa, người ta lại như thế nào để ý đến hắn một cái khu khu 'Tứ phẩm Thượng nhân' nhỏ nhoi.

"Để Thanh Uyển cô nương chê cười." Trần Nguyên cũng không xấu hổ bao nhiêu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là danh hào có dính đến Thánh để cho ta tương đối giật mình."

Thanh Uyển gật đầu đồng tình: "Trần công tử nói không sai, lần đầu Thanh Uyển nghe vậy cũng la sửng sốt không ngớt. Kiếm Thánh chính là một loại danh xưng đối với tu sĩ Kiếm Tu thuộc Thái Chu Vương triều cũng khu vực xung quanh. Tu sĩ đạt đến Kiếm Thánh, tu vi chính là tương đương với Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, thực lực không hề tầm thường. Chính là ở bên trong bất kỳ một Vương triều nào, cấp bậc cỡ này chiến lực đều là lực lượng trụ cột. Mà tu sĩ tiến thêm một bước nữa, cảnh giới đi vào Ngũ phẩm Kiếm Tu thì lại được xưng là Kiếm Tiên."

"Ồ. Thì ra là thế." Trần Nguyên khẽ gật đầu như có điều hiểu ra. Hắn hỏi: "Hai vị tiền bối tìm đến ta nhưng có nói là muốn chuyện gì?"

"Cái này ngược lại là không." Thanh Uyên lắc đầu, đáp: "Hai vị tiền bối không nói mục đích. Bọn hắn sau khi để lại danh hào liền gấp gáp rời đi, nói là muốn nhanh chóng điều tra nguồn gốc cuộc tập kích lần này của Tà Ma cho nên không thể lầm lỡ thời gian. Hai vị tiền bối muốn truyền lời tới công tử, nếu như có thời gian rảnh thì có thể ghé thăm hai vị đó. Truyền tìn tới phủ thành chủ hoặc liên hệ đệ tử của bọn hắn, cả hai đều có cách liên lạc với hai người này. Thậm chí, nếu như công tử không ngại thì có thể đến thăm một chuyến Ngũ Đại Kiếm tông làm khác, bọn hắn sẽ tận tình địa vị chủ nhà chiêu đãi."

"Xem ra là tu sĩ bản thổ thế lực cho nên mới gấp gáp như vậy điều tra lai lịch Tà Ma tập kích."

"Chính xác là như thế. Từ bộ dáng của hai vị Kiếm Thánh, có thể thấy bọn họ tương đối vội vàng."

"Thanh Uyển cô nương có biết, Ngũ Đại Kiếm tông lại là thế lực như thế nào ở Thái Chú Vương triều."

"Này thì Thanh Uyển lại không rõ ràng. Thanh Uyển chỉ biết rằng bọn hắn là liên minh của năm tông môn chuyên tu kiếm lớn nhất của Thái Chu Vương triều, cùng với Hoàng Thất là đồng minh, chống đỡ lên Vương triều này." Nói đến đây, nàng cười khẽ: "Có lẽ, lần trước công tử ra tay quá chói mắt, dẫn đến người ta kiêng kỵ, không thể không chạy đến thăm dò một hai."

"Đích xác là như thế." Trần Nguyên gật đầu tán thành. Nếu đổi lại là hắn, trên địa bàn của mình đột ngột xuất hiện tu sĩ cảnh giới không thấp hơn bản thân, hắn cũng sẽ làm điều tương tự.

"Như vậy, Trần công tử tính sao?" Thanh Uyển hiếu kỳ hỏi: "Công tử có muốn hay không gặp gỡ hai vị này. Kiếm Thánh dù sao cũng là Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, tu vi đã là không thấp."

Trần Nguyên lại lắc đầu: "Này thì không vội. Chúng ta và đối phương không có thân giao gì, càng không có quyết định ở lại Thái Chu Vương triều, không có điều gì nhờ vả bọn hắn. Người ta còn đang bận rộn đối phó Tà Ma, chúng ta vẫn là không xen lẫn vào thì hơn."

Thanh Uyển nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý. Cái nhìn của nàng và Trần Nguyên cũng không sai biệt lắm. Bọn hắn chỉ là đi ngang qua Thái Chu Vương triều mà thôi. Nếu không phải là vì Dược Linh Nhi muốn đột phá giữa chừng, các nàng làm sao sẽ dừng lại tại đây.

Còn nếu muốn nói rằng đi qua bất cứ đâu đều muốn bái phỏng thế lực nơi đó? Vậy thì hành trình của bọn hắn có thể kéo dài đến chừng nào mới xong?

“Phải.” Trần Nguyên lại hỏi: “Hai vị Kiếm Thánh danh hào là gì vậy?”

“Thanh Linh Kiếm Thánh và Bạch Khuyết Kiếm Thánh. Một nam, một nữ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play