Khương gia lão tổ, Khương Mạnh Nguyên bày ra tư thái rất thấp, bỏ xuống giá đỡ tiếp đãi khiến cho sự bất mãn bọn người Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên tích lũy trong lòng mấy ngày hôm nay được thả ra rất nhiều.
Thôi Nguyên thành thành chủ cũng là người tinh ý. Hắn bắt lấy cơ hội bầu không khí hóa hợp này, chủ động tiến lên một bước, đánh nhịp nói: "Được rồi chư vị, nghe ta một lời, những hiểu lầm nho nhỏ kia để qua trận hạo kiếp này hãy nói. Chuyện trọng yếu trước mắt của chúng ta vẫn là nên bàn bạc xem, như thế nào đánh lui đợt Tà Ma tập kích này."
Chờ đợi cho tất cả mọi người trở vào vị trí, thành chủ mới tiếp lời. Nói là thương thảo, kỳ thực là thành chủ cùng hai vị phó thành chủ giới thiệu sơ qua về hệ thống trận pháp phòng thủ của Thôi Nguyên thành cùng phân công, chia việc cho các các tu sĩ tọa trấn các phương, để cho bọn họ nắm rõ trách nhiệm của từng người, tránh cho đến lúc hai phe giao chiến thì tình huống trở nên hỗn loạn.
Không có nhiều thời gian cùng công sức hơn để bày ra chiến thuật cao siêu hay kế sách cao minh. Hiện giờ, Tà Ma đã sắp áp sát Thôi Nguyên thành. Khoảng cách trận chiến còn chưa đầy mấy khắc đồng hồ.
Càng quan trọng hơn, bọn hắn càng chẳng có chút tình báo nào về những kẻ tấn công. Đã không biết địch, bọn hắn có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là biết ta mà thôi.
Đi một bước, tính một bước, vừa đánh vừa thăm dò nội tình của Tà Ma.
Đây là nhận thức chúng của thành chủ và chúng tu sĩ.
Thế mà lúc này, Trần Nguyên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chính đông bên ngoài Thôi Nguyên thành. Tất cả mọi người giật mình chú ý đến động tác của hắn.
Vốn là từ khi bước vào đây, hán ít nói, khí chất không nổi bật, người ta dần dà không chú ý tới vị này tu vi cao tuyệt mà dần hướng sự quan tâm sang những người đồng hành nổi bật hơn.
Thế nhưng là, hắn bây giờ động. Đa phần những người có mặt đều giật mình không thôi.
"Trần công tử, thế nào?" Vẫn là Thanh Uyển ngồi gần hắn nhất, có chút bận tâm hỏi thăm.
Trần Nguyên quay sang nhìn nàng, nói ra: "Trong đám Tà khí nơi xa, có khí tức tương đương với Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ. Đám Tà Ma này hẳn có thủ lĩnh thuộc về Tứ giai Tà Ma."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt tại đại bản doanh đều kinh sợ. Phản ứng đầu tiên của một bộ phận tu sĩ đầu tiên là không dám tin. Có Tà Ma vượt qua tiền tuyến, tập kích hậu phương, đây đã là chuyện phi lý đến mức nào, bọn hắn đích thực không dám tin tưởng, tu sĩ phí trước lại còn để lọt Tứ giai Tà Ma vòng đi qua.
"Vị này... đạo hữu, đạo hữu có thể hay không nhầm lẫn?" Một người đứng lên mạnh dạn hỏi thăm. Tại trong thần thức của hắn cũng không dò xét ra cỗ khí tức đáng ngờ nào. Chỉ bất quá, trở ngại đối phương tu vi cao hơn nhiều lắm, lời lẽ của hắn cũng biến đến khách khí rất nhiều.
Đổi lại là nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, không có người nghi ngờ. Bọn hắn đều biết Trần Nguyên tu vi đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân, phạm vi bao phủ thần thức tuyệt đối không phải bọn hắn đám này Tam phẩm Đại tu sĩ có thể so sánh.
"Trần công tử, chúng ta nên làm như thế nào?" Dược Huyên lo lắng hỏi thăm.
Ở đây, duy nhất chỉ có hắn là Tứ phẩm cảnh giới. Có thể đối phó với Tứ giai Tà Ma cũng chỉ có hắn một người. Trong vô thức, nàng bắt đầu lấy quyết định của hắn làm chủ.
Nào chỉ là nàng, Thanh Uyển và những người còn lại cũng bất an nhìn về phía hắn. Nếu như có Tư giai Tà Ma công kích đến tận đây, vậy thì chuyện này quá khó làm. Chính là bọn hắn muốn bảo mệnh cũng khó khăn, làm sao còn nói đến chuyện bảo hộ Thôi Nguyên thành cùng mấy trăm vạn dân chúng phía sau.
Trần Nguyên liếc nhìn qua chúng người, thu hết thảy biểu lộ của bọn hắn vào trong tầm mắt, bình tĩnh nói: "Tứ giai Tà Ma, ta sẽ đối phó. Tam giai Tà Ma trở xuống, vậy phải xem mọi người rồi."
— QUẢNG CÁO —
Thế rồi, không để cho đám người trong đại bản doanh kịp phản ứng lại, hắn một người phóng thẳng lên trời, biến mất trong tầng mây dày đặc trên cao mấy chục dặm.
"Cái này... cái này... cái này..." Thành chủ Thôi Nguyên thành nghẹn họng trân trối nhìn theo, thật lâu vẫn không biết nên nói gì cho phải. Hắn lại có thể nói cái gì.
Lăng không phi hành.
Kẻ này thường thường không có gì nổi bật, vậy mà ai có thể ngờ tới, cảnh giới của hắn lại đạt tới loại trình độ kia.
Thanh Uyển cười đến xinh đẹp vô cùng, có chút đắc ý nói: "Phải, các vị nghĩ không sai. Trần công tử chính là Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ."
Nàng vẫn còn là tâm tình thiếu nữ đâu. Có lẽ mấy ngày nay chịu đến uất ức, bây giờ lại thấy đối phương co rúm, sợ hãi đối mắt các nàng, cứ việc đối phương không phải e ngại là nàng, nhưng nàng vẫn có cảm giác toàn thân thoải mái, nhẹ nhõm. Loại cảm giác trang bức đánh mặt này, nàng bắt đầu thấy có điểm thú vị.
Một bên khác, Khương gia lão tổ Khương Mạnh Nguyên thì âm thầm cảm thấy may mắn. Hắn may mắn vì bản thân kịp thời xuất quan, vì kịp thời thay gia tộc hóa giải một mối hiểu lầm, tạm thời bỏ đi một mối đe dọa tiềm tàng. Mặc dù, những năm này, Khương gia phát triển nhanh chóng, lại được hưởng phúc từ một đứa hậu bối xuất chúng, bọn hắn lại chưa tự đắc đến tình trạng, cứng rắn đắc tội một vị Tứ phẩm Thượng nhân.
Khương Mạnh Nguyên lườm một đám hậu nhân, những kẻ vẫn còn đang đổ mồ hôi hột liên tục.
...
Trần Nguyên không để ý đến người của phủ thành chủ cùng Khương gia bị thực lực của hắn bày ra làm cho náo động cả lên. Những người này nghĩ gì, đối với hắn mà nói, là không có chút nào quan trọng.
Giờ đây, Trần Nguyên đã bay lên cao mấy vạn dặm, xuyên qua tầng tầng mây trời, hướng tới phía đầu nguồn cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm tầng thứ kia bay tới. Qua không bao lâu, hắn đối mặt với thứ mà hắn muốn tìm.
Đó là một sinh vật kỳ dị với cái đầu to đùng, ba cặp mắt hung dữ, nhìn thao láo về phía trước. Nó không có tai, trên đầu có bốn cái sừng nhọn hoắt, màu vàng kim, cực kỳ nổi bật trên làn da đen bóng, cứng cáp như đúc từ kim loại. Thân thể nó to đùng. Những khối cơ bắp nở rộ, cứng cáp đầy cảm giác thị lực. Bốn cặp cánh tay thô, ngắn như tay của khỉ đột. Hai cân dài như chân dê, nhìn qua rất giống như một sinh vật trong thần thoại chịu biến dị. Sinh vật này cao đến ba trượng có thừa, quanh thân quấn đầy thứ Tà khí màu đen xì như mực, không ngừng ăn mòn môi trường xung quanh.
"Thật giống." Trần Nguyên thầm hô.
Ngay từ ban đầu, khi còn ở trong Thôi Nguyên thành, hắn đã ẩn ẩn cảm thấy đám mây đen Tà khí nơi chân trời có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu. Cả Ngọc Hòa châu hắn đi qua không ít nơi, lại chưa từng thấy thứ gì tương tự như thế. Bây giờ, ở khoảng cách gần tiếp xúc, hắn mới nhớ ra, loại Tà khí này đích thực thật giống như thứ Tà khí hắn gặp phải ở Thanh Châu, Nam Hoàng vực. Nói chính xác hơn là tương đồng với loại Tà khí mà hắn đụng độ phải khi khai phá vùng tiểu thế giới mà đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt vô tình lọt vào.
"Cách nhau mấy phương đại vực, giữa hai nơi này còn có thể có liên quan sao?" Trần Nguyên nghi ngờ. "Không đúng, cả hai nơi đều không trực tiếp nối liền. Cả hai nơi đều đả thông đến một phương thế giới khác? Chưa hẳn, chưa hẳn là cùng đả thông đến cùng một phương thế giới. Có lẽ là cùng liên quan đến vị kia tự xưng Tà Thần."
Trần Nguyên vốn là nhớ tới cái giếng cổ, đóng vai trò đường hầm thông đạo, nơi mà có Bạch Ngọc Thánh Liên trấn áp ý chí Tà Thần. Giếng cổ đó cũng là một đường hầm không gian, liên thông tới thế giới khác.
Thế giới bên kia giếng cổ cùng với thế giới bên kia Ma Uyên, hoặc là cùng một phương thế giới, lại hoặc là hai phương thế giới khác biệt, nhưng chịu sự chi phối của loại lực lượng giống như Tà Thần vậy.
"Keee...."
— QUẢNG CÁO —
Ý nghĩ vừa đến đây, Trần Nguyên đã bị đánh gãy bởi thứ âm thanh chói tai mà sinh vật kỳ dị kia phát ra. Sáu con mắt của nó nhìn thao láo về phía Trần Nguyên, không che giấu dục vọng trần trụi muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Không thể câu thông. Không thể giao lưu." Đây là ấn tượng đầu tiên mà con Tà Ma này gây cho Trần Nguyên.
Mặc dù, nó cho hắn cảm nhận rằng, bản thân nó có trí khôn, có năng lực suy nghĩ, tuy nhiên, loại năng lực suy nghĩ này dường như chỉ tập trung vào điều khiển những con Tà Ma yếu hơn để làm sao bắt tới càng nhiều con mồi mà không phải thứ trí thông minh khôn khéo để cùng kẻ địch nói tới chuyện đàm phán. Đó là hai điều khác biệt hoàn toàn.
Sinh vật kỳ dị bắt đầu tấn công. Không có một lời cảnh báo trước, không xưng danh, giới thiệu tên tuổi, càng chẳng có chào hỏi. C]s như vậy, bằng một tiếng kêu chói tai, nó bắt đầu tấn công.
Nắm đấm to như một cái thúng của nó nhấc lên cao. Tà khí đen kịt quanh thân nó cuồn cuộn, chậm rãi chuyển động theo nhịp co giãn của từng thớ cơ trên thân thể nó.
OANH...
Nắm đấm vung ra, không gian như sụp đổ.
Khoảng cách giữa Trần Nguyên và sinh vật kỳ dị là một ngàn dặm có dư. Tà khi như một dòng lũ cuồn cuộn hướng đến vị trí của hắn mà đánh tới. Chỉ thoáng chớp mắt, thứ sức mạnh khủng bố đã xuất hiện trước mặt Trần Nguyên.
"Minh Không Quyền." Trần Nguyên đáp trả.
Cỗ sức mạnh kinh khủng từ trên thân thể Trần Nguyên bộc phát, thẳng tắp đối chọi với nguồn Tà khí khổng lồ. Chỉ trong thời gian chưa đầy một phần triệu cái chớp mắt, Tà khí tan rã, không gian sụp đổ. Không gian trong bán kính năm trăm dặm bị đánh tan tác bởi những đợt sóng xung kích điên cuồng tàn phá.
Trần Nguyên không dừng lại. Cùng lúc, quanh thân hắn ngưng kết hơn một trăm thanh Hạo Nhiên chính khí kiếm. Tất cả đồng loạt hướng thẳng về phía sinh vật kỳ dị chém tới. Tốc độ của chúng nhanh đến mức, phía sau quỹ tích di chuyển để lại một vệt tàn ảnh như cái đuôi kéo dài qua mấy trăm dặm.
Sinh vật kỳ dị phản kháng. Nó muốn chống đỡ, lại muốn tránh né. Tà khí quanh thân tuôn trào mà ra, hình thành những đợt công kích muốn đánh rụng những cây Hạo Nhiên kiếm khí kia.
Không thể không nói, nó thành công đánh hạ chừng một nửa số đó sau đó lại di chuyển thân thể nhanh như chớp giữa không gian, tránh né qua một nửa số còn lại.
Đáng tiếc, cứ mặc cho Trần Nguyên không sử dụng toàn lực công kích, Hạo Nhiên kiếm khí vẫn là nhanh và sắc bén vô cùng. Có đến trên dưới ba mươi thanh Hạo Nhiên kiếm khó chém vào da thịt sinh vật kỳ dị theo mọi phương vị: đầu, ngực, chân, lưng, vai, tay,...
Thứ chất lỏng màu đen, đặc sệt từ trên miệng những vết thương sâu hoắm tuôn trào mà ra, vẩy khắp không gian, rải ra ngoài thứ mùi gay gắt, khó ngửi.
Trần Nguyên không để đối thủ có lấy cơ hội thở dốc. Lôi Đình kiếm, Hạo Nhiên kiếm khí, Minh Không quyền,... các loại thủ đoạn công kích tới tấp đánh lên trên thân đối phương, dồn dập tới mức sinh vật kỳ dị kia không có một chút cơ hội nào phản kháng.
"KEEEE...."
Thứ âm thanh chói tai, cực kỳ khó nghe từ trong miệng sinh vật không ngừng phát ra, vang vọng suốt mấy vạn dặm không gian như để bộc phát sự đau đớn cùng phẫn nộ mà nó đang chịu đựng.
Trần Nguyên vẫn không dừng tay.
— QUẢNG CÁO —
Những đòn tấn công của hắn vẫn duy trì liên tục không ngừng, tần suất và cường độ mỗi lúc một tăng lên. Tung Địa Kim Quang không ngừng được thi triển, trợ giúp hắn thay đổi góc độ và vị trí công kích không ngừng.
Sinh vật kỳ dị không làm sao mà theo kịp chuyển động của kẻ thù. Trong khi đó, lực lượng phòng thủ của nó bị đánh tan trong nháy mắt, tựa như một tờ giấy mỏng chắn trước họng pháo đại bác vậy.
Trong quá trình công kích, Trần Nguyên phát giác ra, thực lực của đối thủ hắn, nhiều nhất, chỉ tương đương với Tứ phẩm tầng ba tu sĩ. Nói cách khác, thứ này hẳn thuộc về Tứ giai sơ kỳ Tà Ma.
Hắn đưa ra kết quả này cũng là nhờ vào ước lượng sức mạnh công kích cùng phòng ngự của đối phương. Không có cách, hệ thống tu luyện khác biệt khiến cho hắn không có cách dựa vào khí tức để phân biệt cảnh giới của đối phương, tựa như cái cách tu sĩ bình thường khi đối mặt với chân thân của hắn vậy. Chỉ có thông qua thực chiến, chân chính cảm nhận cường độ sức mạnh của đối phương, hắn mới có thể phán định chính xác sức mạnh của kẻ địch.
Tứ giai sơ kỳ Tà Ma, tương đương với Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân tu sĩ. Loại cấp bậc này kẻ địch, Trần Nguyên chỉ bằng một bộ phân thân đều có thể miểu sát trong nháy mắt.
Bất quá, hắn không có làm như vậy.
Có lẽ xuất phát từ lòng hiếu kỳ của đồ vật liên quan đến Tà Thần, hắn muốn nghiên cứu sinh vật này. Thông qua không ngừng công kích, quan sát, chờ đợi, thu thập dữ liệu rồi lại công kích,... Trần Nguyên giống như một tay giải phẫu lành nghề, từng bước, từng bước một môt xẻ thân thể của sinh vật kỳ dị đáng thương.
Hắn có thu hoạch không nhỏ.
Tỷ như, hắn nhìn ra, sinh vật này không có thần hồn. Không, nên nói là nó không có linh hồn thì đúng hơn. Nó tựa như một cái xác không hồn, hành động dựa trên một loại ý thức nào đó tổng quát, được đặt sẵn vào trong thân thể.
Lại tỷ như, Trần Nguyên xem ra, sinh vật này cũng có máu, có thịt, biết đau đớn, nhưng không hề biết sợ hãi hay e ngại. Nó không có năng lực tái sinh thân thể ngay lập tức giống như các tiểu thuyết huyền huyễn hay phim viễn tưởng hay mô tả. Ngược lại, chặt đất một tay hay để lại một vết thương sâu trên ngực đã đầy đủ khiến nó thương tổn kha khá, cũng nhiều như một Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ thông thường vậy. Bất quá, lớp da đen bóng, cứng rắn của nó không dễ dàng bị đánh phá phòng ngự đến như vậy.
Lại tỷ như, cốt lõi lực lượng của sinh vật này đến từ một viên hạch nằm ở giữa ngực. Vai trò của viên hạch này liền giống hệt như Kim Đan của tu sĩ tu luyện hệ thống Linh Tu vậy, là nguồn gốc, là cốt lõi, cũng là nơi tập trung toàn bộ lực lượng của sinh vật. Từ viên hạch tâm này, một hệ thống phức tạp như mạch máu lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong thân thể, vận chuyển năng lượng đi khắp mọi nơi rồi lại trở về hạch tâm, hình thành một vòng tuần hoàn khép kín.
...
Còn nhiều, còn nhiều những phát hiện khác.
Tuy nhiên, lại không có phát hiện nào khiến hắn chú ý hơn một điều then chốt: Tà Ma có thể hấp thu linh khí, luyện hóa nó trở thành lực lượng của bản thân, hỗ trợ khôi phục thương thế hay phát động công kích.
Trần Nguyên không thể không kinh ngạc. Bởi vì, hắn từng tiếp xúc với Tà khí.
Vì sao một tu sĩ bình thường phải kiêng kỵ, dè chừng Tà khí ăn mòn đến như vậy, trong khi Tà Ma lại có thể tự nhiên hấp thụ Linh khí.
Riêng một chi tiết này để Trần Nguyên đặc biệt chú ý,
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ
Nhất Kiếp Tiên Phàm