Nhóm người Trần Nguyên có cả thảy mười ba người, trùng trùng điệp điệp đi trên đường lớn, tiến vào Thôi Nguyên thành. Này cũng đừng nói, bọn hắn mỗi một người đều là kẻ nổi bật, nam thì anh tuấn phi phàm, nữ thì tuyệt diễm kiêu sa. Có lẽ, bên ngoài Trần Nguyên khoác lên bộ dáng thường thường không có gì lạ và một Dược Linh Nhi nhỏ nhắn đáng yêu thì cả mười một người còn lại đều tự mang trên thân cỗ khí chất siêu phàm thoát tục, vượt xa thường nhân, tựa như tiên nhân, thần nữ buông xuống nhân gian vậy.
Mà đây cũng chính là cội nguồn của một đám rắc rối.
Nguyên lai, có một vị tiểu thư trẻ tuổi nhìn trúng phong thái anh tuấn, uy vũ, bá khí ngời ngời của Ngọc Huyền Vương. Ngay từ khi nhìn thấy lần đầu ở cửa thành, nàng đã si mê hắn. Thế là, một đoạn đường dài sau đó, vị tiểu thư này mang theo nhóm tùy tùng của nàng bám theo Ngọc Huyền Vương không thả.
Nếu như chuyện chỉ dừng lại ở đó thì không có gì đáng nói. Này đây, vị tiểu thư kia còn cố tình sử dụng những thủ đoạn vụng về để tiếp cận Ngọc Huyền Vương. Người sau tự nhiên là chướng mắt những cử động này. Vị Vương gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử Chân Võ Vương triều không chút nào lưu tình, trực tiếp buồng lời nặng nề, đuổi vị tiểu thư kia đi.
Vị tiểu thư nọ thẹn quá thành giận. Bất quá, nàng ngưỡng mộ Ngọc Huyền Vương, cho nên sẽ không đi tìm hắn phiền phức. Ngược lại, nàng nhìn ra, Ngọc Huyền Vương là cực kỳ quan tâm và để ý tới Dược Huyên Huyên. Thế là, vị tiểu thư này bắt đầu tìm cách gây khó dễ cho bà mẹ đơn thân một con tội nghiệp.
Ngoan ngoãn ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống cũng chính là như vậy.
Dược Huyên Huyên biểu thị rất vô tội. Nàng chính là cái gì cũng chẳng làm, thế mà bỗng nhiên có một đống phiền phức quấn lấy. Vậy còn chưa đủ, hãi nhiên không ai bằng chính là Dược Linh Nhi. Một đám người lớn, lạ mặt, biểu hiện dữ dằn, đột nhiên xuất hiện rồi nhắm vào hai mẹ con nàng thì để cô bé sáu tuổi làm như thế nào không sợ hãi cho được?
Dược Huyên Huyên cũng chẳng phải hạng người mềm yếu. Nàng hành nghề y, làm người lương thiện, đối đãi mọi người hòa nhã, bình dị và gần gũi. Thế nhưng, nó không có nghĩa là nàng sẽ để mặc cho người khác lấn tới. Đặc biệt là khi có kẻ lại dám động vào vảy ngược của nàng, Dược Linh Nhi.
Lúc này mới là lớn chuyện. Dược Huyên Huyên trực tiếp xuất thủ, đánh trọng thương tùy tùng của vị tiểu thư nọ.
Một bên khác, Ngọc Huyền Vương cũng nổi giận, không phải bởi vì Dược Huyên Huyên mà là vì Dược Linh Nhi bị dọa sợ khi nãy. Hắn là thật lòng là quan tâm cô bé. Thậm chí, so với Dược Huyên Huyên, hắn còn sủng Dược Linh Nhi nhiều hơn.
Sáu vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức hướng tới đám tay sai của vị tiểu thư nọ, ẩu đả cho đến khi bọn hắn kêu trời kêu đất. Đều là Tam phẩm Đại tu sĩ, mặc dù bọn hắn không phải là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ nổi bật như Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên hay Lục Thiên Tuyết, thế nhưng, mỗi một kẻ sáu sáu người đó đều là tuổi trẻ tuấn kiệt khó được của Chân Võ Vương triều. Bọn hắn xử lý mấy tên tay sai vặt tại mảnh thành nhỏ phía biên giới này còn không phải là chuyện đơn giản?
Một vị nữ tùy tùng của Ngọc Huyền Vương càng là không có chút nào khách khí, giáo huấn vị tiểu thư nọ tại chỗ.
"Ngươi... Ngươi..." Vị tiểu thư nọ giận dữ, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào vị nữ tùy tùng vừa ra tay với nàng. Gương mặt nàng đỏ bừng, con mắt trừng lớn, gân xanh trên trán nổi lên khiến cho dung nhan vốn có mấy phần tư sắc bỗng nhiên vặn vẹo, xấu xí.
"Thật to gan, đám ô hợp các ngươi dám ra tay với Cửu tiểu thư. Các ngươi không muốn sống nữa rồi." Một tên tùy tùng bò từ dưới đất dậy, vựa thấy cảnh này liền lập tức quát lớn.
Những tên tùy tùng khác cũng kịp phản ứng. Mặc cho đau đớn trên thân thể như muốn xé toạc từng thớ cơ, bọn hắn cũng phẫn nộ, đối với đám người Ngọc Huyền Vương quát lớn:
"Các ngươi cứ chờ đó cho chúng ta, Cửu tiểu thư lá ngọc cành vàng, các ngươi dám động đến Cửu tiểu thư, các ngươi chết chắc."
"Một đám không biết trời cao đất rộng. Ngày hôm nay, các ngươi sẽ phải trả giá đắt vì dám chọc giận Cửu tiểu thư."
"Cửu tiểu thư là hòn ngọc quý, viên minh châu của Khương gia, càng là được Khương gia Tam thiếu gia sủng ái nhất. Các ngươi chọc giận nàng, các ngươi tuyệt không còn đường sống."
...
Mỗi một tên tùy tùng đều hung hăng để lại một câu ngoan thoại. Tu vi của bọn hắn bất quá mới Nhất phẩm hậu kỳ mà thôi, bị đám người của Ngọc Huyền Vương dạy dỗ qua một trận, nhưng còn lâu mới nhìn ra chân thực cảnh giới của những kẻ đứng trước mắt bọn hắn.
Hơn thế nữa, bọn hắn lấy thân phận là người hầu của Khương gia, hoành hành tại Thôi Nguyên thành không cố kỵ đã quen, nơi nào suy nghĩ nhiều sẽ đụng phải hạng người gì.
Tại trong suy nghĩ của bọn hắn, Thôi Nguyên thành là một tòa thành nhỏ, mà Khương gia là thổ hoàng đế tại đây. Những tu sĩ đến đây, là hổ thì phải nằm xuống, là rồng cũng phải cuộn lại, không kẻ nào dám trêu chọc Khương gia. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Khương gia đã vô địch thiên hạ. Chỉ là, những hạng tu sĩ 'đại năng' có thể khiến Khương gia nể mặt mũi, như thế nào lại đến Thôi Nguyên thành tòa thành nhỏ bé này.
Có cùng suy nghĩ này, rõ ràng không chỉ là đám tùy tùng hiểu biết hạn hẹp, mà ngay cả vị kia Cửu tiểu thư cũng như vậy. Nàng sâu sắc nhìn Ngọc Huyền Vương một chút, tựa như có phần thương cảm, lại có chút tiếc nuối, sau đó lại hung dữ nhìn chằm chằm Dược Huyên Huyên, cuối cùng cắn răng nói: "Các ngươi chờ đó cho ta."
Thế rồi, nàng mang theo đám tùy tùng gấp gáp rời đi. Tại Thôi Nguyên thành này, nàng coi như thiên chi kiều nữ, niên kỷ gần ba mươi, tu vi đã bước vào Nhị phẩm tầng bốn. Thế nhưng, nàng đánh không lại những người này.
Đánh không lại, vậy thì ở lại làm gì? Tất nhiên là phải quay trở lại gia tộc tìm trưởng bối kể khổ rồi.
Những tu sĩ, người dân đi ngang qua, sau khi biết sự tình thì cũng thở dài tiếc hận:
"Đáng tiếc, những người này sao lại chọc phải vị kia Cửu tiểu thư."
"Phải vậy, phải vậy. Bây giờ có ai không biết, Khương gia như mặt trời giữa ban trưa tại Thôi Nguyên thành, không ai dám nói không với bọn hắn."
"Càng đáng sợ hơn, Tam thiếu gia của Khương gia nghe nói tại kinh thành tỏa sáng tài năng rực rỡ, lại quen biết cực kỳ nhiều vị tu sĩ tiền bối, nhân mạch giao thiệp rộng rãi với nhiều vị đại năng. Dù là Tứ phẩm Thượng nhân đối với hắn cũng phải nể ba phần tình. Khương gia càng là không ai dám chọc tới."
...
Loại lời như thế vang lên không ngừng. Lấy thính lực của bọn người Trần Nguyên, tự nhiên nghe đến rõ rõ ràng ràng.
Dược Huyên Huyên dường như có chút bận tâm. Thật lòng, nàng không muốn chuyện này náo lên quá lớn. Nàng không e ngại đối phương, nhân mạch quan hệ, danh tiếng của nàng cũng chẳng kém ai. Thế nhưng, nàng chính là chán ghét rắc rối.
Trái ngược, Ngọc Huyền Vương thì biểu cảm lạnh lùng, chưa bao giờ đem chuyện này để vào trong lòng. Một cái tiểu Vương triều mà thôi. Tầm mắt và lòng dạ của hắn cao hơn nhiều.
Đám người Trần Nguyên đi tiếp không đến một trăm bước, một nhóm vệ binh mười mấy người mang theo vũ trang đi, khí thế hung hung kéo đến, vây quanh nhóm người Trần Nguyên. Đi theo phía sau bọn hắn còn có một người đàn ông trung niên, vóc người nhỏ thó, gầy còm, mái tóc có điểm hoa râm. Tu vi của người này tương đối cao... ấy là đặt tại Thôi Nguyên thành này... Nhị phẩm tầng tám. Kẻ này có lẽ là được mời tới để trấn tràng.
Ban đầu, kẻ này cũng là biểu lộ chấn định tự nhiên, cho rằng loại chuyện vặt vãnh này rất nhanh thì qua. Nào có thể ngờ, thứ mà hắn thấy là cái gì? Một đám tu sĩ trẻ tuổi, khí thế sâu không lường được, so với hắn phải xa xa mạnh hơn quá nhiều.
"Cái này... cái này... cái này..." Vị tu sĩ Nhị phẩm tầng tám hốt hoảng. Nội tâm hắn run rẩy, bờ môi mấp máy không ngừng mà chẳng nói ra được chữ nào thành tiếng.
Tam phẩm. Tuyệt đối là Tam phẩm đại tu sĩ. Cố khí tràng vô hình kia là thứ mà hắn chỉ có thể cảm nhận được trên thân thành chủ, hai vị phó thành chủ cùng với mấy vị Khương gia lão tổ mà thôi.
Hắn lại như thế nào có thể chọc đến loại tu sĩ cấp bậc tồn tại này? Vị tu sĩ nọ càng nghĩ, nội tâm càng hốt hoảng.
Bất quá, hắn nghĩ đến sau lưng còn có Khương gia, sau nữa còn có vị kia Khương gia Tam thiếu gia chống đỡ lấy, hắn lấy được dũng khí. Ưỡn lên sống lưng thẳng tắp, hắn đối với mấy người Ngọc Huyền Vương, vươn tay ra, chặn lấy đường đi đối phương.
"Các vị, xin dừng bước." Hắn mở miệng, giọng nói mang theo khách khí. Chí ít, thái độ so với nguyên bản ý định ban đầu phải khách khí hơn nhiều lắm.
Vị tu sĩ nọ tiếp lời: "Các vị ra tay đấu pháp tại nội bộ Thôi Nguyên thành, xúc phạm quy định tại thành này. Còn mong các vị hợp tác, cùng tại hạ rời bước về phủ thành chủ giải quyết chuyện này."
"Hừ, ta muốn xem, Thôi Nguyên thành lại có thể làm ra dạng gì xử lý chuyện này." Ngọc Huyền Vương khẽ hừ nhẹ, một mình lạnh lùng đi đầu.
Đoàn người theo sau hắn, trùng trùng điệp điệp, tiến về phủ thành chủ nằm tại gần với trung tâm Thôi Nguyên thành, ngay bên cạnh phủ Khương gia.
...
Ngạc nhiên là, phủ thành chủ không quá nổi bật. Bất luận là bố cục, kích thước hay độ xa hoa, nơi này thực sự kém xa so với phủ đệ của Khương gia. Ấn cơ cấu đến xem, Thôi Nguyên thành có ba vị Tam phẩm Đại tu sĩ trấn giữ, một vị thành chủ tu vi đạt tớ Tam phẩm tầng hai đỉnh phong cùng với hai vị phó thành chủ tu vi mới bước vào Tam phẩm tầng một.
Cả ba người đều có mặt tại đây lúc này.
Bên cạnh đó, 'nạn nhân' vị kia Khương gia tiểu thư cũng có mặt ở đó. Chống đỡ cho nàng còn có một vị tộc lão của Khương gia. Đó là một nam tử trung tuổi, bề ngoài như phàm nhân bước vào tuổi năm mươi vậy, vẫn còn tương đối khỏe mạnh, tinh mẫn. Bất quá, niên kỷ của hắn chí ít cũng đã có một trăm năm mươi. Từ khí tức đến xem, người này hẳn mới bước vào hàng ngũ Tam phẩm Đại tu sĩ không lâu.
Trần Nguyên vốn cho là, loại chuyện vặt vãnh này có thể giải quyết nhanh chóng bằng địa vị và tu vi vượt trội của Ngọc Huyền Vương. Hắn lại đâu thể ngờ tới, chỉ một cái xung đột nho nhỏ này, thế mà tiêu phí của nhóm người bọn hắn hơn một canh giờ.
Không biết vì kiêng kỵ điều gì, Ngọc Huyền Vương không hề bại lộ thân phận của hắn. Trần Nguyên cũng lười đi suy nghĩ. Bất kỳ ai cũng đều có bí mật riêng của mình. Đối phương thân phận bất phàm, địa vị đặc thù, có một vài chỗ cố kỵ không muốn người biết cũng là lẽ dễ hiểu.
Ấy thế mà, để cho hắn kinh ngạc phải là thái độ cường ngạnh, cứng rắn của phủ thành chủ và vị kia tộc lão của Khương gia.
Trong quá trình thương lượng, Dược Huyên Huyên đã vô tình hay hữu ý để lộ ra tu vi Tam phẩm tầng ba. Ngọc Huyền Vương càng là không che giấu tu vi Tam phẩm tầng bốn đỉnh phong. Sáu người tùy tùng của hắn để lộ rõ thực lực thuộc về hàng ngũ Tam phẩm sơ kỳ.
Ấn lý thuyết, bằng đội hình thực lực đủ để hủy diệt ba cái Thôi Nguyên thành đã đầy đủ để phủ thành chủ và vị kia tộc lão của Khương gia nhượng bộ thối lui.
Vậy mà, họ không nhường bước. Bám vào sự kiện này, đối phương liền cắn mãi không thả.
Cửu tiểu thư càng là muốn làm lớn chuyện. Nàng muốn Ngọc Huyền Vương bồi tiếp nàng một ngày mới coi như chịu bỏ qua chuyện này.
Ngọc Huyền Vương làm sao có thể đáp ứng. Hắn không có biểu hiện gì ở mặt ngoài, thế nhưng nội tâm lại sinh ra một cỗ nồng đậm chán ghét.
"Phủ thành chủ này không thích hợp." Đứng ở một góc, Trần Nguyên nói khẽ.
Bởi vì không phải là người ra tay vận dụng linh lực đấu pháp, hắn không bị mấy người phủ thành chủ bắt bẻ. Ở ngay bên cạnh hắn, Thanh Uyển một bên ôm lấy Dược Linh Nhi, một bên khẽ gật đầu, đáp lại: "Trần công tử nói không sai. Dẫu là mặt ngoài bọn hắn tỏ ra ôn hòa, thế nhưng, từ nội tâm, bọn hắn lại không có chút nào e ngại mấy người Ngọc Huyền Vương. Thái độ của bọn hắn quá cứng rắn, không có chút dấu hiệu nào sẽ nhượng bộ chuyện này."
Nói như vậy không có nghĩa là mấy vị tu sĩ cai trị Thôi Nguyên thành phải bày ra tư thái kính sợ bọn người Ngọc Huyền Vương mới là đúng. Chẳng có gì đúng hay sai ở đây cả. Đó chỉ là vấn đề cách ứng xử mà thôi. Vì một vấn đề nhỏ mà đi đắc tội một đám tu sĩ mạnh mẽ hơn mình nhiều, này rõ ràng không phải là một cách làm sáng suốt.
"Đặc biệt là hai người Khương gia." Trần Nguyên nói: "Thái độ của bọn hắn quá cường thế."
Thanh Uyển đi theo sau đồng tình: "Thái độ của bọn hắn so với mấy người phủ thành chủ còn cường ngạnh hơn. Hơn nữa, ba vị thành chủ, phó thành chủ, dường như luôn luôn quan sát biểu cảm của hai vị Khương gia này mà làm việc. Tại đây, vị kia Khương gia tộc lão mới nắm vai trò chủ đạo." Nói thế, nàng khẽ cười: "Người không biết, có lẽ còn tưởng rằng, Thôi Nguyên thành này là của Khương gia đâu."
Rốt cuộc, tại hơn một canh giờ thương lượng sau đó, vị Khương gia tộc lão kia chấp nhận Ngọc Huyền Vương bồi thường một ngàn Linh thạch mới chịu bỏ qua chuyện này.
Không nên nhìn Trần Nguyên sử dụng Linh thạch luôn lấy hàng vạn làm đơn vị mà hiểu lầm gia trị của nó. Đối với một Nhị phẩm tu sĩ thông thường, một ngàn Linh thạch cũng là một con số khổng lồ. Ngay cả là một Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ, một ngàn Linh thạch cũng là một món tiền lớn.
Không phải sao? Ngay cả một chút Nhị giai Thượng đẳng pháp khí cũng chỉ có cái giá ấy mà thôi.
Một cái Tam phẩm hạ đẳng gia tộc thông thường tuyệt đối sẽ cực kỳ trọng thị món tiền lớn như thế.
Bởi vậy, Khương gia lần này coi như đã làm thịt một món hời lớn từ trên thân Ngọc Huyền Vương.
Đi ra phủ thành chủ, Dược Huyên Huyên có chút áy náy, hướng về phía Trần Nguyên, Thanh Uyển nói: "Trần công tử, Thanh Uyển muội, thật xin lỗi, để cho hai người chịu rắc rối."
Trần Nguyên lắc đầu: "Dược cô nương không cần để ý, ta không quan tâm loại chuyện này."
Hắn đích thực là không thèm để tâm loại chuyện nhỏ nhặt này. Bằng không, hắn bày ra khí tức thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân, có lẽ, mọi chuyện đã xong xuôi từ thật sớm. Chỉ là, đây không phải rắc rối hắn gây ra, hắn sẽ không đi giải quyết. Đó là vấn đề về trách nhiệm. Chuyện ai làm, nên để người đó tới thu hồi cục diện.
Thanh Uyển cũng cười nói: "Huyên Huyên tỷ nói gì vậy? Tỷ muội chúng ta, đâu cần phải xin lỗi vì loại chuyện này. Huống chi, chúng ta cũng không có phiền. Coi như là đi thăm quan một chút phủ thành chủ Thôi Nguyên thành xem nó bộ dáng như thế nào."
Lúc này, Dược Huyên Huyên lại quay mặt về phía Ngọc Huyền Vương. Mặc dù vạn phần không muốn, thế nhưng, nàng không thể không nói: "Xin lỗi."
Tại trong góc nhìn của nàng, cũng từ nàng mà tất cả những chuyện này mới xảy ra.
"Ca... Cảm ơn..." Thanh âm của Dược Huyên Huyên đã bé như muỗi kêu.
"Chỉ có như vậy?" Ngọc Huyên Vương sửng sốt: "Ta thế nhưng là bỏ ra những một ngàn linh thạch. Chỉ có một tiếng cảm ơn là xong chuyện? Dược Huyên Huyên cô có phải hay không quá coi thường ta cai danh phận Ngọc Huyền Vương này rồi? Dẫu sao, ta thế nhưng là Vương gia của Chân Võ Vương triều."
"Nếu không... Dược cô nương bồi tiếp ta ăn một bữa tối, như thế nào?"
"Vô sỉ. Nằm mơ giữa ban ngày." Dược Huyên Huyên đáp lại mà không cần suy nghĩ: "Ngươi đừng hòng được một tấc đòi lấn một thước."
Nói rồi, nàng dậm chân, ôm lấy Dược Linh Nhi một mặt ngơ ngác, vội vàng bỏ đi trước, bỏ lại Ngọc Huyền Vương đằng sau cười ha ha. Vừa đi, nàng còn không quên bỏ lại một câu: "Một ngàn linh thạch, ta sẽ trả lại."
"Ta chờ Dược cô nương." Ngọc Huyền Vương gọi to đáp lại.
Một bên khác, Trần Nguyên và Thanh Uyển hai mặt nhìn nhau, đều thấy ở trong mắt nhau ý cười.
Chỉ là rất nhanh, cả hai người đều thấy được Ngọc Huyền Vương sắc mặt biến đến âm trầm. Hắn không phải tiếc nuối số linh thạch đã bỏ ra. Với hắn, một ngàn linh thạch không phải lớn đến như thế. Cái hắn để ý là, Khương gia này, rõ ràng đang cố tính gây chuyện với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT