Dược Linh Nhi nghe câu hỏi cả Ngọc Huyền Vương thì chưa từng nghĩ nhiều, một đứa trẻ sáu tuổi, lại lớn hơn nữa thì tâm trí có thể thành thục đến đâu? Ngón tay nhỏ nhắn, mập mạp và trắng trẻo của nàng chỉ về phía Trần Nguyên vẫn còn đang nghiên cứu Tạo Hóa Lôi Minh Thủy nơi xa.

"Ồ. Nguyên lai đó chính là Trần thúc thúc?" Ngọc Huyền Vương khẽ cảm thán nói.

"Vâng, đó chính là Trần thúc thúc. Trần thúc thúc cũng là người tốt, giống như Từ thúc thúc là người tốt như thế." Linh Nhi đáp lại.

"Trần thúc thúc còn là người rất tốt?"

"Vâng. Trần thúc thúc rất tốt. Trần thúc thúc cho Linh Nhi rất nhiều quả, ăn rất ngon. Cho nên, Trần thúc thúc cũng là người tốt."

"Thì ra là thế." Ngọc Huyền Vương khẽ gật đầu như có điều hiểu ra. Hắn lại hỏi: "Thế Linh Nhi có hay không ưa thích Trần thúc thúc?"

Dược Linh Nhi khẽ điểm ngón tay trắng trẻo lên cằm, suy tư một lát thì gật đầu: "Trần thúc thúc là người tốt. Linh Nhi đương nhiên là ưa thích Trần thúc thúc."

Hai người cứ như vậy một hỏi, một đáp, trò chuyện rất là vui vẻ. Thỉnh thoảng, Ngọc Huyền Vương lại giương đôi mắt híp híp, nhìn về phía bóng lưng nam tử nơi xa. Không ai biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

Sáu vị tùy tùng đi theo hắn vẫn luôn nhìn điều này trong mắt. Cả sáu người âm thầm đổ mồ hôi trong lòng. Bọn họ thật sợ, chủ thượng của bọn hắn đột nhiên đầu óc nóng lên, đi trêu chọc vị này Tứ phẩm Thượng nhân tiền bối. Mặc dù nói, chủ thượng của bọn hắn ngày thường vẫn luôn bình tĩnh, lạnh lùng và tỉnh táo, tuy nhiên, đó chỉ là ngày thường mà thôi. Hễ mà cứ dính đến sự tình liên quan đến Dược Linh Nhi và Dược Huyên Huyên, không ai biết chủ thượng của bọn hắn có thể làm ra loại sự tình không thèm suy nghĩ gì.

Dược Huyên Huyên thì đã lười để ý đến hai người này. Thanh Uyển thì bồi tiếp ở bên cạnh. Nàng hết nhìn Ngọc Huyền Vương lại nhìn đến Dược Huyên Huyên, tâm tính của thiếu nữ không ngăn được nổi lên. Không biết là suy nghĩ đến điều gì, khóe miệng của nàng trong bất tri bất giác nhấc lên, xinh đẹp vô cùng, đến mức, nét tuyệt diễm ấy đã che mờ đi phần nào màu sắc của thiên địa.

...

Trần Nguyên vẫn còn chú tâm vào Tạo Hóa Lôi Minh Thủy mà không biết rằng, hắn đã bị người âm thầm để mắt tới. Bất quá, dù có biết, hắn đoán chừng cũng không để tâm vào loại chuyện vụn vặt này. Trong đầu của hắn bắt đầu có những tính toán.

Tạo Hóa Lôi Minh Thủy.

Đúng như tên gọi, nó ẩn chứa trong đó sức mạnh tạo hóa khổng lồ đến từ đạo vận và pháp tắc của vị kia Tạo Hóa Huyền vương để lại trước khi vẫn lạc. Nhưng càng đáng quý hơn, thứ giá trị chân chính khiến cho Tạo Hóa Lôi Minh Thủy trở thành truyền thừa chí bảo của Thanh Lạc Vương triều trong suốt hơn một trăm vạn năm lập quốc, lại nằm ở phần sau:

Lôi Minh.

Lôi Minh là sản phẩm của Tạo Hóa Huyền Vương sau khi nỗ lực dung nhập Phá Thiên Lôi Đình thất bại mà tạo dựng thành. Nói cách khác, Lôi Minh là phế phẩm biến dạng của Phá Thiên Lôi Đình trong quá trình dung nhập thất bại ấy. Bất quá, mặc dù nói Lôi Minh là phế phẩm, ấy cũng chỉ là lấy tầm mắt của vị kia Tạo Hóa Huyền Vương, hư hư thực thực Bát phẩm đỉnh phong tu vi mà thôi. Tại trong mắt Lục phẩm Chân quân, thậm chí Thất phẩm Tôn giả, thứ này vẫn được coi là bảo vật.

Tất nhiên, Lôi Minh đã là sản phẩm từ Phá Thiên Lôi Đình mà ra, nó kế thừa một đặc tính cơ bản nhất của Phá Thiên Lôi Đình: Sự phá diệt.

So với gốc gác Phá Thiên Lôi Đình, tính phá diệt của Lôi Minh yếu hơn rất, rất nhiều, thậm chí, người ta có thể coi là một phần tỷ cũng không bằng. Tuy nhiên, chính là sự yếu hóa này lại là sự kết hợp hoàn hảo với sức mạnh Tạo Hóa để tạo nên năng lực thần kỳ của Tạo Hóa Lôi Minh Thủy: Cải thiện tư chất, tăng cường thiên phú, rèn luyện nhục thân, cô đọng linh lực,... của tu sĩ.

Cái gọi là phá rồi lại lập, xây dựng căn cơ vững hơn để đi được càng xa hơn chính là như thế.

Bằng việc mượn nhờ lực lượng phá diệt của Lôi Minh để không ngừng tàn phá thân thể, thể nội linh lực của tu sĩ một cách có kiểm soát, và gần như ngay sau đó, lại lấy lực lượng tạo hóa dưới động lực của nguồn Linh Thủy mệnh mông nhằm bù đắp lại những phần thương tổn. Kết quả là, nhục thân của tu sĩ từng chút, từng chút được rèn luyện; kinh mạch của tu sĩ cũng được gia cố; tư chất của tu sĩ chậm rãi tăng lên. Mà trong quá trình này, thể nội linh lực cũng được cô đọng một lần, so với tu sĩ cùng cảnh giới phải hùng hậu hơn nhiều lắm.

Tất nhiên, mỗi một lần sử dụng Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, năng lượng bên trong đó lại hao đi một phần. Mặc dù Tạo Hóa pháp tắc cùng Lôi Minh vẫn còn lại, nhưng Linh Thủy hoặc thiên tài địa bảo phải không ngừng bổ sung mới đảm bảo, chí bảo truyền thừa có thể nguyên vẹn truyền đến đời sau. Quá trình này là tương đối tốn kém, nhưng đổi lại, tại các thế lực lớn như Thanh Lạc Vương triều, nó sẽ đảm bảo cho Vương triều thiên kiêu cuồn cuộn không dứt, liên tục không ngừng. Bất cứ thế lực nào cũng sẽ vui vẻ nhìn thấy điều này.

Đây, mới chính là giá trị chân chính mà các thế lực muốn có ở Tạo Hóa Lôi Minh Thủy.

Trần Nguyên cũng xem trúng đặc tính của Tạo Hóa Lôi Minh Thủy. Chỉ khác biệt là, hắn không cần thứ này đến rèn luyện thân thể, gia tăng tư chất, cũng chẳng cần nó đến để duy trì truyền thừa. Hắn càng nhìn trúng nó ở đặc tính: sức mạnh tạo hóa cùng phá diệt song song tồn tại, lẫn nhau đối đầu, lại lẫn nhau hỗ trợ, tương sinh tương khắc, cùng nhau đồng hành, không ngừng chuyển hóa lẫn nhau.

Trần Nguyên có cảm giác, chỉ cần hắn nghiên cứu thấu đáo thứ này, thậm chí dung hợp với nó, phân thân của hắn có thể tăng mạnh cảnh giới. Cho đến bản tôn của hắn chưa hẳn không thể nhận được lợi ích nho nhỏ. Tích tiểu thành đại, không ngừng góp nhặt cơ duyên có ích. Đây chẳng phải là mục tiêu ban đầu hắn sử dụng Huyết Thần Phân Thân thuật sao?

"Hơn nữa, thứ này không phải là không thể để cho Như Yên sử dụng." Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến: "Tạo Hóa Lôi Minh Thủy cũng được xem là một loại Linh Thủy đặc thù, đối với nàng chắc hẳn có ích lợi không nhỏ."

Thu hồi các suy nghĩ, Trần Nguyên hướng về phía Lục Thiên Tuyết còn đứng chờ cách hắn không xa, nói: "Ta muốn Tạo Hóa Lôi Minh Thủy."

"Tuyệt đối không thể." Gần như ngay lập tức, Hoàng Yên quận chúa quát lên.

Để cho một ngoại nhân như Trần Nguyên tiếp xúc đến Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, đây đã xem như làm trái với quy củ của tổ tông để lại, bây giờ nàng làm sao có thể để cho hắn đoạt đi chí bảo truyền thừa từ đời lão tổ truyền xuống.

Trần Nguyên hơi nhíu mày nhìn nàng. Bất quá, hắn lại chưa từng nói gì thêm mà chỉ hướng về phía Lục Thiên Tuyết, chờ đợi câu trả lời của vị này đã từng là Quý Phi của Thanh Lạc Vương triều.

"Ngươi..." Hoàng Yên quận chúa tức giận hổn hển. Thế nhưng, nàng lại chẳng thể làm gì. Tạo Hóa Lôi Linh Thủy vẫn còn ở trong tay đối phương. Thực lực của tất cả các nàng kém xa đối phương. Đoạt, chắc chắn là không thể.

Trái ngược với một Hoàng Yên quận chúa kích động, Lục Thiên Tuyệt bình tĩnh hơn nhiều. Nàng điềm nhiên đáp lại: "Lúc trước, tiền bối cũng không phải nói như vậy."

"Đích xác là thế." Trần Nguyên khẽ gật đầu: "Ta nói, ta sẽ cứu các ngươi ngày hôm nay, đổi lại, ta muốn thấy một mặt Thanh Lạc Vương triều hơn một trăm vạn năm truyền thừa chí bảo."

"Vậy nếu như tiền bối đã nghiên cứu kỹ lưỡng Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, mong tiền bối trả lại cho tiểu nữ tử." Lục Thiên Tuyết bình tĩnh đáp lại: "Cho đến lúc này, vật này vẫn thuộc về tiểu nữ tử, không phải là của tiền bối. Trừ khi... tiền bối muốn cướp đoạt đi?"

Càng nói về sau, thanh âm của nàng lại càng trở nên lạnh lùng. Thật khó mà hình dung, một nữ tử trẻ tuổi, tu vi chỉ mới Tam phẩm tầng một nhưng lại bình tĩnh và có dũng khí lớn đến như vậy chất vấn tu sĩ cảnh giới cao hơn nàng thật nhiều. Loại tâm tính này cực kỳ khó được, có lẽ, cả trăm triệu tu sĩ chưa chắc đã ra được một người giống nàng như vậy.

"Vô liêm sỉ." Hoàng Yên quận chúa nổi giận đùng đùng: "Tạo Hóa Lôi Minh Thủy là vật của Lạc gia chúng ta. Từ khi nào lại thuộc về Lục Thiên Tuyết ngươi?"

Lục Thiên Tuyết rốt cuộc nhìn sang thiếu nữ đã đồng hành với nàng thời gian hơn một năm qua. Nàng nói, thanh âm lạnh lẽo: "Vô liêm sỉ? Nếu như nói vô liêm sỉ, vậy chính phải là Lạc gia các ngươi. Tạo Hóa Lôi Minh Thủy thuộc về Lạc gia các ngươi? Nếu không phải hơn một trăm vạn năm trước, Lạc gia các ngươi đoạt lấy Tạo Hóa Lôi Minh Thủy này từ trong tay Lục gia chúng ta, các ngươi lại như thế nào có được nó? Thứ này, vốn là đồ vật của Lục gia chúng ta."

Hoàng Yên quận chúa sửng sốt hồi lâu. Sau đó, gương mặt nàng đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm, quát lên: "Ăn nói hàm hồ. Tạo Hóa Lôi Minh Thủy từ khi nào thuộc về Lục gia các ngươi? Cả Ngọc Hòa Châu đều biết, đây là chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều chúng ta, thuộc về Lạc gia chúng ta. Ngươi có bằng chứng gì mà nói đó là đồ vật của Lục gia các ngươi?"

"Bằng chứng?" Lục Thiên Tuyết lạnh lùng nói: "Vậy ngươi đến nói xem, Lạc gia các ngươi từ đâu mà đoạt được bảo vật này tới tay?"

"Cái này..." Hoàng Yên quận chúa sững sờ, thật lâu không biết đáp lại như thế nào.

Không phải là nàng không muốn đáp lại mà đích xác là nàng không biết nên đáp lại như thế nào. Nàng cũng không biết, tiên tổ của Lạc gia đến cùng là như thế nào đạt được bảo vật này. Tại trong tàng kinh các không có bất kỳ ghi chép nào về việc tiên tổ của Lạc gia đã đạt được bảo vật này như thế nào.

Bất quá, điều này không phải bình thường sao? Thời gian truyền thừa quá dài. Cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân, thọ nguyên đạt tới trên dưới một vạn năm thì hơn một trăm vạn năm, đại biểu một cái Thanh Lạc Vương triều thậm chí chưa từng đi ra Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân đã đổi hơn một trăm đời lão tổ và Hoàng đế. Hơn một trăm đời thay đổi, tài liệu ghi chép thất lạc là chuyện rất bình thường. Chung quy, cũng không chỉ Tạo Hóa Lôi Minh Thủy là mất đi ghi chép về nguồn gốc.

"Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý." Hoàng Yên quận chúa không phục, nói ra: “Chẳng lẽ muốn nói, tất cả đồ vật không có ghi chép trong bảo khố của Lạc gia chúng ta đều là của Lục gia các ngươi?”

“Thứ khác có hay không thuộc về Lục gia, ta không rõ ràng.” Lục Thiên Tuyết bình tĩnh đáp: “Bất quá, Tạo Hóa Lôi minh Thủy đích thực là đồ vật của Lục gia chúng ta.”

Trần Nguyên không muốn tiếp tục nghe hai nữ tử tranh cãi, càng không muốn xem vào ân oán quá khứ giữa hai gia tộc. Hắn trực tiếp đánh gãy: "Lục tiên tử, ta muốn Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, bất quá, ta sẽ không lấy không mà sử dụng vật đồng giá trao đổi. Lục tiên tử thấy như thế nào?"

Lục Thiên Tuyết cũng chẳng cùng Hoàng Yên quận chúa dây dưa nữa. Nàng trả lời Trần Nguyên: "Tiền bối thứ lỗi cho tiểu nữ tử không thể đồng ý. Vật này, bất luận như thế nào, tiểu nữ tử đều sẽ không nhường ra ngoài. Nó có tác dụng cực kỳ trọng yếu đối với Lục gia chúng ta."

"Lục tiên tử thế nhưng còn chưa từng nghe ta sẽ dùng thứ gì đến trao đổi."

"Tiền bối có thể dùng đồ vật gì đến trao đổi?" Lục Thiên Tuyết hỏi lại.

Dẫu vậy, trong lòng nàng lại không có bao nhiêu chờ mong. Phẩm giai của Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, nàng là biết đến. Đừng nói là một cái Ngọc Hòa Châu, cho dù là toàn bộ Thủy Linh vực, có thể tìm ra bảo vật cùng cấp độ với nó nào có dễ dàng. Nếu không, nó đã chẳng trở thành truyền thừa chí bảo hơn một trăm vạn năm của Thanh Lạc Vương triều.

Mà đối phương đâu? Mặc dù Tứ phẩm Thượng nhân đối với nàng hiện tại là rất mạnh. Tuy nhiên, so sánh cùng chỉnh thể thực lực của Thanh Lạc Vương triều vẫn còn kém đến quá xa.

"Tạo Hóa Lôi Minh Thủy đã là Linh Thủy." Trần Nguyên chậm rãi nói: "Vậy, ta sẽ dùng Linh Thủy tới trao đổi. Lục tiên tử thấy như thế nào?"

Nghe đến sử dụng Linh Thủy, ánh mắt của Lục Thiên Tuyết hơi động. Tuy nhiên, nàng rất nhanh khôi phục lại nét thanh lãnh vốn có. Nàng bình tĩnh hỏi: "Tiền bối thế nhưng có biết, Tạo Hóa Lôi Minh Thủy có thể trở thành Thanh Lạc Vương triều truyền thừa chí bảo, phẩm giai của nó là cỡ nào trân quý?"

"Lục giai hạ phẩm." Trần Nguyên không cần suy nghĩ đáp lại.

Điểm này để Lục Thiên Tuyết có phần ngoài ý muốn. Nàng rất ngạc nhiên, không chỉ bởi vì đối phương có thể nhanh như vậy nói ra phẩm cấp của Linh Thủy mà còn thốt ra nó một cách tự nhiên và nhẹ nhàng đến như vậy.

Hơi do dự một chút, nàng vẫn là hỏi: "Tiền bối đã biết như vậy, tiền bối còn muốn trao đổi hay sao?"

Ngụ ý của nàng không phải ở chỗ đối phương có muốn trao đổi hay không mà đối phương có thể hay không xuất ra bảo vật có giá trị tương đương.

Mà Trần Nguyên ngay lập tức cho ra câu trả lời: "Vì sao không muốn?"

Lục Thiên Tuyết giật mình, trong lòng chấn kinh. "Thật quyết đoán. Hắn thật có thể xuất ra bảo vật giá trị như vậy?" Lòng của nàng âm thầm kinh hãi.

Không trách nàng kinh hãi đến như vậy. Có Tứ phẩm tu sĩ nào mà có thể dễ dàng như vậy xuất ra Lục giai cấp độ bảo vật mà nhẹ nhõm như ném đi một viên quả dại ven đường? Đừng nói là một Tứ phẩm tu sĩ, chính là toàn bộ Lục gia các nàng, đường đường một cái Ngũ phẩm trung đẳng thế lực, mỗi khi nghĩ đến động vào Ngũ giai thượng đẳng cấp độ bảo vật thôi đều phải hưng sư động chúng, triệu tập toàn bộ lão tổ, trưởng lão, hội họp nhiều lần, bàn bạc thật kỹ lưỡng mới dám đưa ra quyết định sau cùng.

Nào có bao giờ Lục Thiên Tuyết gặp quyết định hời hợt như vậy.

Còn không đợi cho Lục Thiên Tuyết hết chấn động, Trần Nguyên đã tiếp lời: "Ta sẽ dùng một vạn cân Linh Thủy tới đổi Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, ngươi thấy như thế nào?"

Kinh ngạc qua đi thật lâu, Lục Thiên Tuyết lại cân nhắc cẩn thận con số mới chậm rãi lắc đầu: "Tiền bối, không thể. Tiền bôi có thể không biết, một cái bình nhỏ này ẩn chứa thế những là tương đương với một hồ lớn Tạo Hóa Lôi Minh Thủy. Mặc dù Tạo Hóa Lôi Minh Thủy chỉ là Lục giai hạ đẳng bả vật, thế nhưng một vạn cân Lục giai Linh Thủy, còn xa xa không đủ để đổi lấy bình bảo vật này."

Một vạn cân, nghe như thật nhiều, nhưng tại trước mặt hồ lớn thì đích thực quá nhỏ bé.

Nên biết, chỉ một cái ao nhỏ, rộng chừng một trượng, sâu nửa trượng cũng có thể chứa nước đến sáu ngàn cân có dư. Một cái ao bình thường, rộng mười trượng, sâu năm trượng càng có thể chứa lượng nước gấp một ngàn lần thế, cũng là hơn sáu trăm vạn cân. Chưa nói đến một cái hồ rộng trăm trượng, vạn trượng thì lại là một con số trên trời.

Bất quá, Trần Nguyên lại là bình tĩnh lắc đầu: "Lục tiên tử, ta nghĩ ngươi hiểu lầm ý của ta. Ta muốn trao đổi với tiên tử, không phải là một vạn cân Lục giai Linh Thủy mà là một vạn cân... Thất giai Linh Thủy."

"Thất... Thất... giai... Linh Thủy." Lục Thiên Tuyết sững sờ. Biểu lộ của nàng cứng ngắc. Ngay cả loại kia khí chất thanh lãnh cũng hoàn toàn sụp đổ, thay thế cho nó là sự thất thố không che giấu chút nào. Giọng nói của nàng giờ đây cũng run run, tựa như thật gian nan mới thốt ra được mấy từ ra khỏi bờ môi. Có lẽ, chính nàng cũng tưởng rằng tai của mình nghe nhầm.

"Tiền... tiền bối... nói là... một... một vạn cân Thất giai Linh Thủy."

"Không sai, chính là một vạn cân Thất giai Linh Thủy."

Lục Thiên Tuyết im lặng. Nàng trầm mặc thật lâu, không nói bất cứ điều gì.

Không chỉ có nàng. Mười mấy người có mặt tại đây đều trợn to mắt, miệng há lớn, kinh ngạc đến tột cùng nhìn hai người đối thoại.

Thất giai.

Phẩm giai cao nhất mà thế giới này có thể đản sinh. Đã không biết có bao nhiêu vạn năm, cấp bậc đồ vật cỡ này chưa từng xuất thế, hiện diện tại trước mặt thế nhân. Thậm chí, xem xét tại toàn bộ Thủy Linh vực, Thất giai cấp bậc bảo vật cũng là cực độ chân quý, chỉ xuất hiện trong tay những thế lực đỉnh tiêm nhất, lưu giữ như nội tình trấn giữ truyền thừa mà thôi.

Mà hết thảy đây cũng chỉ là nghe đồn mà thôi. Lại có bao nhiêu người được tận mắt nhìn thấy chí bảo cao cấp chừng này?

Trong một khoảnh khắc này, bọn hắn bị cuộc giao dịch này, không, là giá trị của cuộc giao dịch này làm cho kinh hoảng, chấn động đến tột độ mà không làm sao bình tĩnh lại được.

"Cái này... cái này..." Không biết là ai, qua thật lâu mới gian nan thốt lên được vài từ.

Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh, có lẽ, chỉ có Dược Linh Nhi đi. Nàng hết ngó trước, nhìn sau, quan sát hết thảy biểu lộ mọi người, bao quát cả mẫu thân nàng kinh hoảng nhìn về phía Trần Nguyên. Trong lòng nàng nghĩ đến: "Trần thúc thúc thật là lợi hại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play