"Lục Thiên Tuyết... ngươi... ngươi làm sao có Thanh Lạc Vương triều truyên thừa chí bảo?" Hoàng Yên quận chúa thất thanh la lên. Thậm chí, ngay cả thân phận và cách xưng hô, nàng cũng thèm chú ý tới.
Trần Nguyên kinh ngạc. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở thời điểm này, vị này Quý Phi trên danh nghĩa sẽ lại nói ra lời này. Không đúng, nàng lại như thế nào sở hữu chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều. Dẫu sao, nàng chỉ mang cái mác Quý phi mà không phải Quý phi thực sự của Thanh Lạc Hoàng đế, càng đừng nói đến là con cháu thật sự của Thanh Lạc Hoàng thất.
"Trong này, chắc chắn có chuyện ẩn. Nhìn phản ứng của Hoàng Yên quận chúa, có lẽ, chính nàng cũng không ngờ tời." Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.
Bất quá, có bí ẩn hay không thì cũng không quan trọng. Với hắn mà nói, người thực hiện giao dịch là Lục Thiên Tuyết vị này Quý Phi hờ hay Hoàng Yên quận chúa vị này đã từng Thanh Lạc Vương triều đệ nhất thiên tài, cả hai không có gì khác biệt.
"Tốt." Trần Nguyên sảng khoái đáp ứng.
"Ngươi..." Hoàng Yên quận chúa sửng sốt và giận dữ. Tuy nhiên, nàng cuối cùng nhận ra bản thân bất lực trong tình huống này. Không có gì nàng có thể làm để xoay chuyển loại tình thế này.
Hoàng Yên cắn chặt răng, khắc chế lửa giận trong lòng. Nàng nhìn chằm chằm Lục Thiên Tuyết, ánh mắt như muốn phun lửa.
Một bên khác, bọn người Mạnh Kha đã chú ý tới bất thường của năm người Hoàng Yên quận chúa. Phần lớn đoạn hội thoại của nhóm người các nàng với Trần Nguyên đều sử dụng truyền âm, thời gian truyền đạt ý tưởng là trong nháy mắt. Thế nhưng, Tam phẩm tú sĩ sao mà nhạy bén. Chỉ có mấy hơi thở giao lưu đó thôi, mấy tên đệ tử Cửu Tuyên tông và cả người của Ngọc Huyền Vương đều đã nhìn ra sự bất bình thường trong đó.
"Không được, ở đây còn có người khác." Mạnh Kha quát lên với chín tên sư đệ của hắn. Cứ việc đợi càng lâu, bọn hắn chờ đến tiếp viện của tôn môn thì càng có ưu thế. Nhưng giờ dị biến sinh ra, bọn hắn chờ không được.
Mạnh Kha nói gấp: "Các nàng còn có tiếp viện. Nhanh ra tay trấn sát. Tuyệt đối không để một kẻ chạy thoát."
Phải, là trấn sát mà không phải là bắt lấy. Tình huống này đã dung không được bọn hắn chơi đùa vờn quanh. Chém lấy đầu người mang về cố nhiên là không thể có công lớn như bắt sống. Tuy nhiên, giờ đây, bọn hắn đã không còn dám nương tay đối phương. Như còn không ra tay quyết liệt, hạ xuống sát chiêu, diệt sát kẻ địch, rất có thể kẻ ăn thiệt thòi sẽ là bọn hắn.
Mười tên đệ tử tế ra pháp khí. Là nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông, pháp khí trang bị của bọn hắn vẫn là rất xa hoa. Mỗi kẻ đều có trong tay ít nhất hai đến ba kiện Tam giai pháp khí, thậm chí là Tam giai trung đẳng pháp khí. Nhận được linh lực quá thây, những pháp khí này bắt đầu lập lòe ánh sáng, tỏa ra xung quanh thứ năng lượng dao động đáng sợ. Mấy chục món pháp khí ở cùng một chỗ, hợp lực công kích chỉ e có thể hủy diệt hoàn toàn khu vực rộng mấy chục dặm.
Ngọc Huyền Vương cũng gấp. Thời điểm này mà bức bách Hoàng Yên quận chúa, chưa biết nàng sẽ làm ra chuyện gì. Trong lúc nhất thời, người của hắn cũng rót linh lực vào pháp khí, ánh sáng trên các phù văn chói lọi, lúc nào cũng có thể phát động công kích mạnh nhất.
Thế mà, chỉ một chớp mắt này, một cỗ khí thể kinh khủng, mệnh mông và bao la như đại dương bỗng nhiên từ trên trời đổ ập xuống, đè ép lên mười bảy người Mạnh Kha và Ngọc Huyền Vương. Sắc mặt mười mấy tên Tam phẩm tu sĩ trắng bệch, bờ môi run rẩy, sống lưng không tự chủ hơi thấp xuống. Thậm chí, chân đạp trên phi kiếm phi hành cũng hạ thấp xuống một chút.
Không có cách. Cỗ uy áp này khủng bố lắm, tựa như hàng trăm vạn tòa núi lớn cùng một chỗ ép xuống vậy. Đi theo khí thế vô hình còn là sự áp chế tự nhiên của tu sĩ cao giai đối với đê giai. Đây là bản năng sợ hãi và kính sợ của tu sĩ đối với người có cảnh giới cao hơn. Ngay cả là thiên kiêu như Ngọc Huyền Vương cũng khó mà chống lại.
Cùng lúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đứng ngay trước mặt Lục Thiên Tuyết, che chắn nàng khỏi đám người Cửu Tuyên tông.
Nam tử này dáng vẻ bề ngoài tầm thường, dung mạo không tính là nổi bật, khí chất cũng không ưu tú, thế nhưng, khí thế và sự hiện diện của hắn lại khiến cho người ta hít thở cũng khó khăn. Tu vi chênh lệch quá lớn. Thực lực khác biệt như ngày và đêm vậy.
Tứ phẩm. Kẻ này tuyệt đối là Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc tồn tại.
Từ cái cách hắn đạp không mà đứng, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, hắn chí ít có Tứ phẩm tu vi. Hơn nữa, để bọn hắn kinh hãi là, đối phương cứ như thế xuất hiện từ giữa hư vô. Không một ai cảm giác đến sự hiện diện của hắn trước đó. Nếu như hắn có ý đồ đối địch, muốn tập sát bọn hắn đám này Tam phẩm tu sĩ thì sao?
Đây là, năng lực khống chế không gian trong truyền thuyết?
Loại thủ đoạn này để cho mười mấy tên Tam phẩm tu sĩ ở đây kinh sợ không thôi.
Sự thật là, đám người Mạnh Kha đơn giản là suy nghĩ nhiều. Bản tôn của hắn có thể thao túng không gian, bất quá, phân thân này của hắn còn xa mới làm được đến trình độ như thế. Hắn chẳng qua là sử dụng Tung Địa Kim Quang, trong nháy mắt xuất hiện tại phía trước đám người mà thôi.
Đến nỗi vì sao xuất hiện phía trước Lục Thiên Tuyết?
Đơn giản là vì nàng là khổ chủ của hắn, hắn đương nhiên sẽ ưu tiên lấy sự an toàn của nàng.
Trần Nguyên nhìn qua đám người kinh sợ, hài lòng, âm thầm gật đầu trong lòng. Đây là hiệu quả mà hắn mong muốn. Uy thế đã phô bày, thực lực đã bộc lộ, coi như đầy đủ dọa lui đối phương đi.
Hắn không phải loại người thích giả heo ăn thịt hổ, giả dạng Nhất phẩm tu sĩ nhưng lại muốn Ngũ phẩm Chân nhân phải quỳ xuống cũng bái. Loại hành động thử thách nhân phẩm người ta quá tổn hại.
Muốn đạt được quyền nói chuyện? Vậy phô bày ra thực lực tương ứng. Đây là cách nhanh nhất, cũng là thẳng thắn nhất, dễ dàng nhất và tự nhiên nhất. Sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám nghi vấn cách thức này.
Trần Nguyên nhàn nhạt nhìn qua mười tên nội môn đệ tử Cửu Tuyên tông, tuyên bố: "Các ngươi lui đi. Nhưng người này, ngày hôm nay, các ngươi không thể động đến."
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào năm người Lục Thiên Tuyết sau lưng.
Mạnh Kha, dù hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vẫn có cắn răng kiên trì nói: "Tiền... tiền bối. Những kẻ này là Thanh Lạc Vương triều dư nghiệt, là trọng phạm bị Củ Tuyên tông chúng ta truy nã... Mong... mong tiền bối nể mặt Cửu Tuyên tông... để chúng ta phụng mệnh hành sự. Sau khi xong việc, chúng ta nhất định sẽ có hậu báo."
Tại Ngọc Hòa Châu, danh tiếng của Cửu Tuyên tông vẫn là rất hữu ích. Trong đại đa số trường hợp, tu sĩ đối mặt cái tên này đều sẽ lựa chọn nhượng bộ lui binh.
Bất quá, lần này thì không phải số đông trường hợp kia. Trần Nguyên nhưỡng máy: "Ta nói còn chưa rõ ràng sao? Những người này, ngày hôm nay, các ngươi không thể đụng tới."
Khí thế trên người hắn đột nhiên tăng mạnh. Áp lực nặng nề khiến cho cả người Mạnh Kha run rẩy, thân hình hắn lảo đảo giữa không trung, kém chút liền ngã xuống mặt đất.
"Tiền bối... cái này..." Mạnh Kha kinh hoảng, run lẩy bẩy cố cắn ra vài chữ.
Hắn không muốn đắc tội, càng không dám đối mặt với Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ. Thế nhưng, hắn cũng không dám làm hỏng đại sự của tông môn.
Mạnh Kha lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, một tên sư đệ trong nhóm truyền âm cho hắn: "Sư huynh, có Tứ phẩm Thượng nhân ở đây, chúng ta muốn đụng đến bọn người Hoàng Yên quận chúa là không thể. Đã như thế, chúng ta không bằng rút lui trước, cùng với trong tông môn suy huynh đệ, sư thúc bá hội họp, bàn mưu tính kế lâu dài."
"Thế nhưng là sư đệ, kẻ địch đang ở trước mắt. Nếu như chúng ta rút lui, tôn môn bên kia..."
"Ai, sư huynh, tông môn bên kia chắc chắn sẽ không trách phạt chúng ta, hoăc giả là có thì cũng không nặng. Đối mặt với Tứ phẩm Thượng nhân, chúng ta mấy cái này nội môn đệ tử, tu vi Tam phẩm sơ kỳ thì sao làm được gì? Về tình, về lý, các trưởng bối trong tông môn cũng sẽ hiểu cho chúng ta. Huống chi..."
"Huống chi cái gì?"
"Huống chi, vị tiền bối này chỉ nói bảo hộ bọn hắn trong ngày hôm nay. Vậy còn ngày mai, ngày kia thì sao,...? Chúng ta đã theo dõi được bọn hắn một lần, chẳng lẽ không thể có lần thứ hai, thứ ba. Đến lúc đó... Ha ha... "
Mạnh Kha nghe đến đây, hai mắt sáng lên. Đến lúc này, hắn cũng nhận ra ý vị trong lời nói của Trần Nguyên. Hắn chỉ bảo vệ cho bọn người Hoàng Yên quận chúa một lần này. Lần sau, liền lại là không liên quan đến hắn. Như thế, lần sau đến, chẳng phải là lúc bọn hắn ra tay sao?
Hai người giao lưu rất nhanh. Thái độ của Mạnh Kha cũng thay đổi nhanh không kém.
Hắn lập tức đối với Trần Nguyên cung kính chắp tay, nói: "Nếu như tiền bối đã ra mặt vì những người này, vãn bối Mạnh Kha, nguyện vì tiền bối một bộ mặt, tạm thời buông tha cho các nàng một lần."
Nói xong, hắn hướng chín tên sư đệ, quát lớn: "Các vị sư đệ, đi."
Cả mười tên đệ tử của Cửu Tuyên tông ngay lập tức quay đầu, dứt khoát ngự kiếm thoát đi. Tốc độ của bọn hắn rất mau chóng, cũng không có chút nào ý nghĩ lưu lại gần đó để quan sát. Hết thảy cứ như là thật lòng rời bỏ mục tiêu của bọn hắn vậy.
Bất quá, ai cũng biết, điều này chỉ là tạm thời mà thôi. Không ai dám nói chắc, bọn hắn sẽ quay lại khi nào, với quân số bao nhiêu, thực lực lại đến đâu. Mối nguy hiểm chỉ vừa mới qua đi mà thôi.
Nhìn mấy tên Cửu Tuyên tông đệ tử biến mất nơi chân trời, Hoàng Yên quận chúa lập tức gấp gáp. Nàng chất vấn Trần Nguyên: "Ngươi vì sao không tru sát bọn hắn? Vì sao lại để bọn hắn đi?"
Nàng rất rõ ràng, những kẻ này đã giao chiến với các nàng, rất quen thuộc với khí tức của các nàng. Lần sau, bọn hắn muốn truy tung tới các nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng là, chuyện này lại có liên quan gì đến Trần Nguyên đâu?
Hắn lạnh lùng nhìn vị này quận chúa. Hắn đột nhiên cảm thấy, vị này quận chúa có phần ngu ngốc. Có phải hay không nàng bị người cung phụng, nịnh nọt, nàng đã sống trong xa hoa quá lâu để rồi khó mà nhận thức được tình huống hiện tại của bản thân?
Trần Nguyên hờ hững đáp lại: "Hoàng Yên quận chúa, người không nên quên, ta đáp ứng các ngươi là đuổi đi người của Cửu Tuyên tông, cứu các ngươi một lần này mà không phải diệt sát bọn hắn. Hai việc này là có khác biệt."
Trần Nguyên còn rất tỉnh táo. Nếu như có thể nhẹ nhõm giải quyết sự tình, hắn sẽ không làm rối tinh mọi thứ lên. Quan trọng nhất hơn, hắn và mấy người Mạnh Kha có thù oán, đối phương lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn đâu có lý do để ra tay.
Trần Nguyên rốt cuộc không phải là kẻ cuồng giết người, gặp kẻ đối lập liền ra tay tru sát. Làm như vậy, đạo tâm của hắn sớm muộn cũng nhận ảnh hưởng. Cảnh giới càng cao, sự ảnh hưởng này càng lớn, cho đến khi đạo của hắn triệt để bị lệch đi.
"Thế nhưng là... " Hoàng Yên quận chúa giống như vẫn chưa nhận thức rõ tình huống, vẫn còn muốn tranh luận.
Tuy nhiên, Trần Nguyên không có ý định cùng nàng ở đây dây dưa lòng vòng. Hắn trực tiếp đánh gãy: "Hoàng Yên quận chúa, xin người nhớ kỹ: cùng ta thành lập giao dịch là Lục Thiên Tuyết Lục tiên tử, chưa không phải là Quận chúa. Có thể nâng lên yêu cầu với ta cũng chỉ có Lục tiên tử. Quận chúa không có quyền ấy."
Thanh âm băng lãnh của Trần Nguyên tựa như một gáo nước lạnh dội lên đầu Hoàng Yên quận chúa để nàng tỉnh táo lại đối chút. Nàng đã không còn dám đối với Trần Nguyên chất vấn. Tu vi chênh lệch quá nhiều, cách biệt quá lớn. Chỉ cần là người tỉnh táo, không ai dám nguyện ý đắc tội.
Thay vào đó, mục tiêu để nàng phát tiết lửa giận đã chuyển từ Trần Nguyên sang Lục Thiên Tuyết. "Lục. Thiên. Tuyết." Nàng gằn từng chữ một: "Ngươi đến giải thích, tại sao trong tay ngươi lại có Thanh Lạc Vương triều chúng ta chí bảo truyền thừa?"
Càng để nàng giận dữ hơn là bây giờ người ngoài xưng hô với nữ tử này đều sử dụng tên thật của nàng mà không phải Lục Quý Phi hay Thanh Lạc Vương triêu Quý phi. Điều này nói lên cái gì? Đối phương đã triệt để thoát ly Thanh Lạc Vương triều.
Thoát ly thì thoát ly đi, nhưng vẫn còn cầm theo chí bảo của bọn hắn thì sao có thể nói nổi?
Ấy vậy mà, Lục Thiên Tuyết đối mặt với lửa giận của Hoàng Yên quận chúa lại làm như không thấy. Nàng không để tâm. Ngược lại, nàng đối với Trần Nguyên, bình thản nói: "Tiền bối, đây là một trong các chí bảo, không, đã từng là chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều."
Nói rồi, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc bình nhỏ, cao chừng một gang tay, trong suốt như thủy tinh. Nhìn từ bên ngoài vào còn có thể thấy ở trong đó có thứ chất nước óng ánh, đầu gần đến miệng bình, thỉnh thoảng còn có những tia sáng như lôi điện lóe lên.
Không cần Lục Thiên Tuyết giới thiệu, Hoàng Yên quận chúa đã thì thào nói: "Đích thực là truyền thừa chí bảo của Lạc gia chúng ta, Tạo Hóa Lôi Minh Thủy."
Thanh âm của nàng run rẩy, giống như vẫn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật: "Ngươi.... ngươi như thế nào có được thứ này?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT