Khu vực nào đó giữa Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều. Nơi này là một mảnh sơn mạch vô danh, trải dài hơn mười vạn dặm gồm những đỉnh núi thấp, nối liền với nhau, liên miên bất tuyệt thẳng cho đến một vùng cấm khu nổi tiếng của Thanh Châu. Đất đai ở đây khô cằn. Địa hình phần lớn là những đỉnh núi trọc, những thung lũng đã cạn khô nước và những mỏ đá cạn kiệt bị bỏ lại giữa chốn hoang dã, hình thành nên những hồ nước độc vàng khè. Ngay cả với với tiêu chuẩn Thanh Châu nghèo nàn thì nồng độ linh khí của mảnh sơn mạch vẫn là thật thưa thớt đến thảm thương.
Giữa mảnh sơn mạch bao la này, một tòa cung điện khổng lồ, cao hơn một vạn trượng đứng sừng sững như một gã khổng lồ trấn áp hết thảy vạn vật. Mái vòm của nó cao vút, từng viên mái ngói cổ xưa tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, thần bí, lấp lánh trong đám mây mờ. Xung quanh cung điện, một cỗ đạo vận huyền diệu, nồng đậm không ngừng di chuyển không ngừng vờn quanh, mang lại cho cả tòa kiến trúc sắc thái kính cẩn nghiêm trang.
Trong gian đại điện lớn nhất, xa hoa nhất và cũng đặt tại vị trí cao nhất của cung điện, nơi mà từ đó người ta có thể phóng tầm mắt xuyên qua biển mây cuồn cuộn, nhìn thấu vạn dặm sơn hà, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng tinh đang yên lặng xếp bằng tĩnh tọa, thu nạp linh khí từ trong trời đất. Người này sở hữu gương mặt vuông vắn, nhìn qua thì cho người đối diện cảm giác kiên nghị, mạnh mẽ. Lại kết hợp thêm dáng người cao lớn, thân thể rắn chắc của hắn, bất kỳ ai cũng sẽ cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng tin cậy đến từ kẻ này. Giờ đây, nam tử trung niên đang chậm rãi hô hấp. Theo mỗi nhịp thở của hắn, số lượng linh khí khổng lồ trong trời đất như bị một nguồn sức mạnh vô hình mạnh mẽ cuốn vào trong thân thể hắn, dọc theo thể nội kinh mạch di chuyển, cuối cùng được luyện hóa chuyển thành thể nội linh lực. Tu vi cứ như vậy mà chậm rãi tăng trưởng.
Xung quanh gian đại điện này, mười hai bức tượng hình người khổng lồ, cao đến trăm trượng phân đều theo mười hai phương vị mà đứng. Những bức tượng này chỉ mang hình dáng của con người, lại không có gương mặt cụ thể, vóc dáng cũng rất mơ hồ. Thế nhưng, mỗi một bức tượng đều mang theo trên mình khí tức hùng hồn khiến cho tu sĩ thông thường không có cách nào ngẩng mặt nhìn thẳng. Theo mỗi đợt hô hấp của nam tử tu luyện trong đại điện, mười hai bức tượng lần lượt cộng minh, phát ra ánh sáng lập lòe. Chúng mạnh mẽ rút ra linh khí từ bán kính mấy vạn dặm trong thiên địa, hội tụ nó về đây, trợ giúp người này tu hành. Đó cũng là một trong những lý do vì sao, mảnh sơn mạch mười mấy vạn dặm này cằn cỗi đến như vậy. Bản thân những bức tượng này, hợp với địa thế bên dưới, hình thành nên một tòa Ngũ giai trung đẳng trận pháp bán tự nhiên.
Đúng lúc này, một kiện pháp khí bên người nam tử bỗng nhiên rung lên. Nam tử mở mắt, khẽ nhíu mày. Gương mặt hắn lộ ra không mấy vui vẻ. Hắn là Phong Nguyên Chân nhân, đường chủ Hắc Diện đường của Phục Ma tông. Tu vi của hắn hiện tại đã là Ngũ phẩm tầng bốn đỉnh phong. Hắn đã đứng tại cảnh giới này hơn ba trăm năm. Mắt thấy rèn luyện có hiệu quả, bình cảnh dần có dấu hiệu buông lỏng, bởi vậy, thời gian gần đây hắn đều dành đại đa số tinh lực đầu nhập vào tu luyện hòng đột phá tới cảnh giới cao hơn. Hắn rất ghét khi đang tu luyện như vậy mà bị người quấy rầy.
Bất quá, suy nghĩ một chút, hắn vẫn là đánh ra một đạo linh lực vào pháp khí. Từ phía bên kia truyền đến một giọng nữ êm tai: “Đương chủ?”
“Huyễn Điệp?” Phong Nguyên Chân nhân không vui nói: “Ngươi nên biết ta đang bế quan tìm kiếm thời cơ đột phá cảnh giới. Ta hy vọng ngươi tìm ta vì có chuyện quan trọng. Nếu như vấn đề của ngươi không lớn…” Nói đến đây, thanh âm của hắn trở nên băng giá: “tới lúc đó, hy vọng ngươi đã chuẩn bị tốt đón nhận trừng phạt.”
Huyễn Điệp Chân nhân nghe ra cảm xúc của đối phương, nàng cũng khẽ run lên. Nàng cũng là bất đắc dĩ, bởi vì sự tình ra thật sự nghiêm trọng. Cho nên không thể không liên lạc với đương chủ. Huyễn Điệp Chân nhân vội vàng khai báo: “Đường chủ, lần này là thật sự ra chuyện lớn. Nếu không, thuộc hạ cũng không dám kinh động đến ngài.”
“Hừ. Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi cái này đường đường Ngũ phẩm Chân nhân hốt hoảng đến như vậy?”
Huyễn Điệp Chân nhân tổ chức lại ngôn ngữ, báo cáo: “Bích Phượng ở bên kia chỉ e xảy ra chuyện.”
“Bích Phượng? Bên kia?” Bởi vì thời gian gần đây đều bị Phong Nguyên Chân nhân đầu nhập vào tu luyện, cho nên có thật nhiều chuyện của Hắc Diện đường hắn nắm không quá rõ chi tiết.
“Vâng, thưa đường chủ. Bích Phượng là Hắc Diện đường chúng ta trước đây không lâu mới tấn thăng Ngũ phẩm Chân nhân. Sau khi qua thảo luận, ba vị phó đường chủ thống nhất bí mật đưa nàng vào phương tiểu thế giới mới được Thái Linh học viện, Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều khai phát.”
Phương tiểu bí cảnh này, Phong Nguyên Chân nhân là biết đến. Mấy tháng trước, trong một lần ngẫu nhiên xuất quan, hắn từng nghe đối thuộc hạ báo cáo qua. Bởi vì hắn biết tầm quan trọng của phương tiểu thế giới này, hắn mới rõ ràng, chuyện này quả thực nghiêm trọng. Phong Nguyên Chân nhân điều chỉnh tâm thái, nghiêm túc hỏi: “Bích Phượng nàng ra chuyện gì?”
— QUẢNG CÁO —
Huyễn Điệp Phu nhân thành thật đáp: “Vừa mới lúc nãy, thuộc hạ phát hiện, nơi Huyễn Điệp phu nhân ẩn mình xảy ra ra kịch chiến. Hiện giờ vẫn còn đang diễn ra?”
“Ý của ngươi là, Bích Phượng đang cùng với người giao thủ?”
“Vâng, chính là như vậy.”
“Có biết lai lịch của đối phương?”
“Cái này… thuộc hạ không rõ ràng.” Huyễn Điệp Chân nhân thành thật đáp lại. Pháp khí của nàng chỉ cho phép theo dõi động tĩnh chung chung của các Chân nhân trong Hắc Diện đường, lại không thể biết được tình huống chi tiết của đối phương.
Bất quá, dừng lại một lúc, Huyễn Điệp phu nhân suy đoán, nói: “Rất có thể, Bích Phượng đang cùng với người của Đại Càn Vương triều hoặc Đại Nguyên Vương triều, thậm chí có thể là Thái Linh học viện giao chiến. Dẫu sao, mảnh tiểu thế giới đó là do ba phương thế lực này chấp chưởng. Có khả năng phát hiện ra nàng, chỉ có thể là người của ba phe này.”
“Vậy thì khó làm.” Phong Nguyên Chân nhân cau mày nói ra. Nếu như chỉ là Đại Càn Vương triều hay Đại Nguyên Vương triều, hắn còn có biện pháp xoay sở. Thế nhưng, dính đến Thái Linh học viện, đừng nói là hắn, chính là toàn bộ Phục Ma tông cũng phải e ngại.
Đắn đo một lúc, hắn hỏi thăm: “Lúc này, chúng ta có thể đưa người tới trợ giúp Bích Phượng?”
“Điều này là không thể?” Huyễn Điệp Chân nhân không chút do dự nói ra: “Hiện giờ ba phương thế lực đã cộng đồng xây dựng lên Càn Nguyên thành tọa trấn ngay lối vào phương tiểu thế giới đó hòng kiểm soát tu sĩ ra vào. Mặc dù trên mặt nổi không có, thế nhưng trong bóng tối chắc chắn có Ngũ phẩm Chân nhân quan sát. Nếu chúng ta chỉ đưa Tam phẩm tu sĩ vào đó còn dễ nói, nếu lại muốn đưa Ngũ phẩm Chân nhân vào, chắc chắn sẽ gây nên đối phương chú ý. Lúc đó đón chờ chúng ta sẽ là vô tận rắc rối.”
Có thể trợ giúp Bích Phượng Chân nhân cũng chỉ có Ngũ phẩm Chân nhân trở lên mới có năng lực. Trước đây, bọn họ cũng hao phí cái giá thật lớn, rất nhiều công sức và thời gian mới thành công đưa Bích Phượng Chân nhân. Hiện giờ lại muốn đưa thêm một người nữa? E là đã không kịp. Huống chi, Hắc Diện đường bọn hắn chưa chắc đã có đầy đủ nhân lực.
Phong Nguyên Chân nhân thở dài một hơi, nói: “Điều động hai tên Ngũ phẩm Chân nhân, ba mươi tên Tứ phẩm Chân nhân tới bên ngoài phương kia tiểu thế giới, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào.”
Huyễn Điệp Chân nhân có chút do dự: “Bẩm đường chủ, nhân số của chúng ta hiện giờ…”
— QUẢNG CÁO —
Đúng thế, Hắc Diện đường hiện nay đang rất thiếu hụt nhân lực, đặc biệt là tu sĩ cấp cao. Nhiệm vụ của bọn hắn là mưu đồ Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều cùng hai cái Vương triều khác. Thế nhưng, toàn bộ Hắc Diện đường, ngoại trừ đường chủ quanh năm bế quan, ba vị phó đường chủ thì cũng chỉ còn lại sáu vị Ngũ phẩm Chân nhân. Loại bỏ đi tối thiểu ba vị yêu cầu thời thời khắc khắc phải trấn thủ trụ sở, số lượng người bọn hắn có thể điều động là quá ít. Trung bình, một cái Vương triều có không đến hai cái Ngũ phẩm Chân nhân hành động. Đây là lý do vì sao có đôi khi, Phục Ma tông làm việc bó tay bó chân.
Phong Nguyên Chân nhân cắn răng nói: “Bằng mọi cách phải điều động. Phương này tiểu thế giới đối với chúng ta rất quan trọng. Tuyệt đối không thể sinh ra sai lầm. Đến mức nhân thủ đền bù, ta sẽ liên hệ với tổng bộ xin trợ giúp.”
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Huyễn Điệp Chân nhân cung kính đáp lại.
Phong Nguyên Chân nhân nhìn vào pháp khí liên lạc mất đi linh tính, hắn thở dài. Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn rõ ràng hơn ai hết, sự tình đã phát triển đến nước này, hắn lại không có khả năng bế quan tu luyện tiếp. Rót thêm linh lực vào pháp khí liên lạc, trong đầu hắn đã nghĩ đến mấy người cần liên hệ.
- --------------------------
Cùng lúc đó, Càn Nguyên thành.
Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân một lần nữa tới thăm bọn người Lữ Như Yên. Chỉ là, khi hại Chân quân tới nơi mới phát hiện, Trần Nguyên đã không có mặt tại đó. Lữ Như Yên thì ngẩn người tại một góc sân nhỏ, tới khi tiếp đãi hai nàng thì luôn thất thần như người mất hồn, chẳng thể nào tập trung được. Mỗi lúc đáp lời thì cũng chỉ ứng ‘Dạ’, ‘Vâng’,... qua loa cho xong chuyện.
Liên Tuyết Chân quân nhìn thấy đồ tôn nhà mình như vậy, khẽ thở dài, lắc đầu: “Cũng không biết tiểu tử kia cho nha đầu này ăn bùa mê thuốc lú cái gì, cả ngày chỉ đầy đầu nghĩ đến hắn, cái gì cũng không màng.”
Khinh Vũ Chân quân cười nói: “Ta lại thấy, tuổi trẻ như vậy thật tốt. Để tâm tình buông lỏng một chút, đối với nội tâm cũng có chỗ tốt, đối với con đường tu hành sau này chưa chắc đã không phải là không có lợi.”
Liên Tuyết Chân quân hơi lườm đối phương một chút, hơi gắt: “Ngươi lão thái bà này thì lại biết cái gì. Nàng từ khi gặp tiểu tử này lần đầu trpr về, suy nghĩ luôn hướng về hắn. Đây nào có thể là chuyện tốt. Ta chỉ lo Như Yên bị người cho lừa gạt đi. Tới khi nhận ra thì lại hối hận đã không còn kịp.”
Khinh Vũ Chân quân cau mày, rất không vui với lời nói này: “Tiểu tử Trần Nguyên kia ta đã quan sát một thời gian dài. Hắn sẽ không lừa gạt Như Yên. Ngươi hẳn phải nhìn ra trong ánh mắt hắn, hắn đối đãi với nàng là chân thành.” Nói đến đây, ánh mắt của nàng trở nên nghiêm nghị nhìn về phía người còn lại: “Ngươi không thể lấy thành kiến cá nhân của ngươi để đánh giá người khác. Như vậy, đối với hai đứa nhỏ là không công bằng, cũng không tốt cho tâm cảnh của chính ngươi.”
Liên Tuyết Chân quân lắc đầu thở dài: “Ngươi không hiểu, ta không nói đến chuyện đó. Ta tự nhiên có thể nhìn ra, tình cảm của tiểu tử kia đối với Như Yên là chân thành.”
— QUẢNG CÁO —
“Vậy ý ngươi là gì?”
“Cái ta muốn nói là quá trình mà tiểu tử Trần Nguyên và Như Yên phát sinh tình cảm dường như… quá nhanh một chút, quá đột xuất một chút, thậm chí càng như là gượng ép. Khi đó, hai bọn hắn… “Liên Tuyết Chân quân kể lại chi tiết quá trình gặp gỡ của hai người trong cuộc. Nàng trước đó đã điều tra chuyện này thật kỹ lưỡng, cũng bởi vậy phát hiện vấn đề không quá bình thường trong này. Liên Tuyết Chân quân kết luận: “Hai người bọn hắn, kể từ lần đầu gặp mặt cho đến khi nha đầu Như Yên trà không nhớ, cơm không muốn, thời gian bất quá mới có mấy tháng ngắn ngủi. Lấy tính cách lãnh đạm với nam nhân trước đây của nàng cùng sự thận trọng trong hành động, nàng làm sao có thể luân hãm vào tiểu tử kia nhanh như vậy?”
“Nếu như là, hai người bọn hắn tình yêu sét đánh thì sao? Trong thiên hạ, không phải là không có chuyện như vậy.” Khinh Vũ Chân quân cau mày. Bất quá, lần đầu tiên được nghe chi tiết về hai người này gặp gỡ, nàng cũng sinh ra chút nghi ngờ trong lòng.
“Ha ha… tình yêu sét đánh? Cả hai đứa cùng một lúc? Nào có trùng hợp như vậy?” Liên Tuyết Chân quân cười lạnh, sau đó nói: “Nếu như là trước đây, ta còn có thể xem nhẹ chuyện này, thế nhưng bây giờ, ngươi cũng đã thấy, tu vi của cả hai đứa tăng mạnh như vậy, lại chẳng lộ ra bất cứ điều gì không ổn. Càng quan trọng hơn, bọn hắn mỗi một người đều quá ưu tú, quá bất phàm, cơ duyên thì ngập trời mà đến chúng ta cái này Lục phẩm Chân quân cũng phải hâm mộ. Ngươi còn thấy bọn hắn bình thường?”
“Ý của ngươi là?”
“Ta chẳng có ý gì cả. Ta chỉ bất quá thấy cả hai đứa trẻ này trên thân phát sinh hết thảy quá không bình thường. Ta chỉ e rằng, chuyện hai bọn hắn đến gần với nhau, thậm chí phát sinh cảm tình với nhau cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Khinh Vũ Chân quân trầm mặc. Qua một lúc lâu, nàng mới nói: “Có thể thao túng số mệnh của người khác, trong vô hình dẫn dắt cảm tình của người khác, điều này đã không phải chúng ta, thậm chí là Thất phẩm, Bát phẩm hay là Cửu phẩm cũng chưa chắc làm được.”
Ánh mắt của Liên Tuyết Chân quân thật sâu hiện lên vẻ kiêng kỵ. Nàng nói: “Cho nên, ta vốn định quan sát hai người bọn hắn thêm một đoán thời gian. Nếu như tình huống thật sự ra điều ngoài ý muốn, ta chẳng còn cách nào khác ngoài thỉnh tiền bối từ Thượng giới giáng lâm.”
“Vì Như Yên, ngươi sẵn sàng làm đến một bước kia?” Khinh Vũ Chân quân kinh nghi.
“Nàng là đồ tôn của ta.” Liên Tuyết Chân quân khẳng định, ngữ khí không thể lay chuyển.
Truyện ngôn tình chuyên vả mặt, nữ cường
Toàn Bộ Vị Diện Đều Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người