Nghe lời nói của Trần Nguyên Bá, Hạo Nguyệt Chân quân lâm vào trầm mặc, không biết tiếp lời như thế nào. Đạo Cực hạn, loại trạng thái tu luyện này đã là thứ cực kỳ kinh khủng trong Ba Ngàn thế giới. Ấy vậy mà, đối phương chẳng những thành công đi trên Đạo này, mà bản thân tốc độ tu luyện cũng chẳng thể miêu tả theo lẽ thường. Không đến ba mươi tuổi, Tứ phẩm Thượng nhân, điều này ai có thể tin được? Cho dù là Nho gia Thánh nhân thời cổ đại, kinh tài tuyệt diễm một thời, cũng chẳng làm đến một bước này đi. Có lẽ, cũng chỉ có La Sát Đại Thánh xuất thế mấy ngàn năm trước cùng với Điện hạ đứng ngay tại bên cạnh nàng là đứng ở cùng một cấp độ với đối phương.
Bỗng nhiên, Hạo Nguyệt Chân quân nghĩ đến cái gì. Nàng thử mở miệng, giọng hơi run: “Điện… Điện hạ…. Trần Nguyên hắn, có khi nào cũng giống như người, đạt được loại tạo hóa… cấp độ kia, cho nên, hắn mới sở hữu tốc độ tu luyện như vậy?”
Hai con mắt của Trần Nguyên Bá khẽ híp lại. Cấp độ kia. Phải, đó là thứ cấp độ đã cao hơn cả Thánh Vị, là thứ đẳng cấp đã đứng trên đỉnh chóp của toàn bộ Ba Ngàn thế giới, là thứ cảnh giới mà người ta xưng là đã thất truyền trong truyền thuyết. Cảnh giới Chí Cao. Áp đảo phía trên hết thảy, chúa tể của hết thảy, đứng cao hơn hết thảy, có thể khống chế hết thảy nhưng lại không nhận hết thảy ràng buộc, đó chính là Chí Cao.
Tại thời kỳ Thượng cổ, Ba Ngàn thế giới đã từng xuất hiện tu sĩ cảnh giới Chí Cao. Hơn thế nữa, không chỉ là một vị tu sĩ Chí Cao mà còn rất nhiều. Hầu như, bất kỳ mỗi một cái Đại Thế giới nào đều đi ra ít nhất vài vị tu sĩ Chí Cao. Sở dĩ, Đại Thế giới và Thượng Thế giới khác biệt chính là ở chỗ, Thượng thế giới chỉ có thể nuôi dưỡng ra tu sĩ cấp bậc Thánh Vị mà Đại Thế giới có thể để tu sĩ đi đến một bước cuối cùng kia. Ba Ngàn Đại thế giới, mỗi một thế giới đều đi ra hoặc ít, hoặc nhiều mấy vị tu sĩ Chí Cao, có thể thấy, thời kỳ đó, nền văn minh tu hành của Ba Ngàn Thế giới phát triển rực rỡ đến nhường nào.
Thế mà, tại một thời điểm nào đó trong quá khứ, ở mốc thời gian mà hết thảy ghi chép, hết thảy kinh thư, điển tịch đều không ghi chép, cứ như quãng thời gian ấy bị bốc hơi khỏi dòng sông thời gian vậy. Tất cả tu sĩ Chí cao đột nhiên biến mất khỏi Ba Ngàn thế giới. Không chỉ có thế, cũng từ thời điểm này bắt đầu, các Đại Thế giới đã lại không có khả năng bồi dưỡng ra tu sĩ cảnh giới Chí Cao nữa, hay chí ít, kể từ đó, chưa có một ai đặt chân vào cảnh giới này. Đến đây, cảnh giới Chí Cao đã chính thức trở thành truyền thuyết.
Rất nhiều nỗ lực tìm hiểu, nghiên cứu đến cùng chuyện gì đã xảy ra vào quãng thời gian tối trong lịch sử. Thế nhưng, dẫu có là tu sĩ cảnh giới tu hành đến Đại Thánh, thành tựu Thất Kiếp Thánh Vị trở lên cũng chẳng thể tìm hiểu ra bất cứ manh mối nào. Bọn hắn có thể tự do đi lại về quá khứ, hướng đến tương lai, tuy nhiên, chỉ cần đi trở lại đến gần mốc thời gian kia, một cỗ sức mạnh thần bí, kinh khủng và cấm kỵ sẽ đẩy lui bọn hắn, không cho bọn hắn đến gần. Một vị Bát Kiếp Đại Thánh đã từng cố gắng vượt qua sự cản trở của sức mạnh này, tiến đến gần hơn với sự thật.
Vậy mà… hắn sau đó liền không có.
Chính xác là không có chưa không phải chết đi. Mọi thứ có liên quan đến hắn đều bị xóa bỏ khỏi thực tại, bao quát những gì hắn sáng tạo ra, đạo thống, công pháp, pháp thuật hay bất cứ vết tích nào chứng minh hắn từng tồn tại. Dẫu là ký ức của vô số sinh linh về hắn cũng bị gạt bỏ như thể hắn chưa từng tồn tại vậy. Người ta sở dĩ có thể biết đến hắn, biết đến sự kiện này là bởi vì, cỗ sức mạnh kia chẳng thể hoàn toàn tác động lên trí nhớ của đại năng cấp bậc Thánh Vị. Tất cả Thánh Nhân đều có ký ức mơ hồ về vị Bát Kiếp Đại Thánh hy sinh vì nghĩa kia. Mà chính bởi vì bọn hắn biết, bọn hắn mới rùng mình trong sự sợ hãi.
Đây là cấm kỵ tuyệt đối.
Tạm thời không đề cập đến phần lịch sử tối. Về phần tạo hóa cấp bậc Chí Cao, Trần Nguyên Bá đích thực có, hơn nữa còn là trời sinh. Khi nàng mười tuổi, truyền thừa tự động kích hoạt bên trong tinh thần của nàng, truyền đạt cho nàng rất nhiều thông tin, trong đó bao gồm cả lai lịch của truyền thừa này. Cũng bởi như vậy, nàng mới biết món tạo hóa kinh thiên này thuộc về cấp độ trong truyền thuyết đã thất truyền kia. Sự thật này, bên ngoài Trần Nguyên Bá, cũng chỉ có Hạo Nguyệt Chân quân cùng với ít ỏi mấy vị thuộc hạ thân cận nhất, trung thành tuyệt đối với nàng mới biết đến. Tất nhiên, mỗi một người biết đến đều bị hạ cấp chế để triệt để bảo đảm bí mật kinh người này. Bọn họ đều tự nguyện.
Qua một lúc lâu, Trần Nguyên Bá thở dài: “Điểm này còn chưa thể kết luận vội vàng. Bất quá, khả năng này không phải là thấp. Dẫu cho tạo hóa của hắn không có đạt tới cấp độ kia thì chỉ sợ cũng chẳng kém xa đâu.”
Sở dĩ, nàng nói như vậy là bởi vì Ba Ngàn thế giới sao mà rộng lớn. Ở nơi đây, cái lạ chẳng bao giờ là thiếu. Nàng cũng hoài nghi, nàng không phải là người duy nhất đạt được bực này cơ duyên. Vị La Sát Đại Thánh, mấy ngàn năm trước rung chuyển Ba Ngàn thế giới, chỉ e cũng đạt được tạo hóa tương tự. Liệu còn có bao nhiêu kẻ cũng đạt được cơ duyên như vậy mà danh tiếng không nổi lên mặt nước? Không ai biết được.
Hạo Nguyệt Chân quân vẫn còn có chút khó khăn tiếp nhận sự thật này. Ánh mắt của nàng lấp lóe, dường như đang suy tính điều gì. Trần Nguyên Bá thấy vậy, trực tiếp đánh gãy: “Hạo Nguyệt, ta cảnh cáo trước, chuyện này chỉ có ngươi biết, ta biết. Hai người chúng ta giữ chặt lấy trong lòng, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, càng đứng nghĩ đến chuyện tính toán đối phương. Nếu chọc phải hắn, nguy cơ ập xuống không phải là thứ chúng ta có thể chống đỡ lúc này.” Nói tới đây, nàng không hiểu thấu nghĩ đến trực giác, rằng nàng chỉ cần đối đầu với ba người này, nàng nhất định sẽ có kết cục vô cùng bi thảm. Đặc biệt là ký ức mới mẻ và kinh khủng khi đối mặt với hai con ngươi đỏ lòm màu máu. Nàng tin tưởng, trực giác này sẽ không sai.
Hạo Nguyệt Chân quân thở dài: “Vâng, điện hạ, Hạo Nguyệt nhớ kỹ.”
Hai người một lần nữa đặt sự chú ý vào hình chiếu qua pháp khí. Không giống trước đó, cục diện bây giờ đã có dấu hiệu nghiêng theo chiều hướng Trần Nguyên.
“Hắn rốt cuộc cũng ra sức.” Trần Nguyên Bá cười nói.
Hạo Nguyệt Chân quân đã không còn sự rung động như trước nữa. Nếu như đối phương đích thực đi là Đạo Cực hạn, vậy biểu hiện này chẳng tính là gì. Nên biết, Điện Hạ của nàng khi vừa mới bước vào Tứ phẩm tầng một liền đã có thực lực nghiền ép Tứ phẩm tầng bảy. Thứ sức mạnh mà Trần Nguyên bày ra, bất quá chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi.
Lúc này, Trần Nguyên Bá đột nhiên hỏi: “Xung quanh Thiết Mộc sơn cốc còn có phát hiện người của Phục Ma tông?”
“Có, thưa Điện hạ. Chúng ta còn phát hiện ra hai tên Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân khác của Phục Ma tông tiềm phục gần đó. Xem ra, Phục Ma tông cũng là quyết tâm muốn nhìn ra, là phe thế lực nào đang quyết tâm chống lại bọn hắn.”
Trần Nguyên Bá không quá để ý điều này. Nàng hỏi: “Đã chặn lại?”
“Thượng nhân của Ngọc La tông đã xuất thủ ngăn cản hai kẻ này.” Nói tới đây, Hạo Nguyệt Chân quân có chút băn khoăn: “Thưa Điện hạ, Ngọc La tông quy thuận chúng ta không lâu, ngay lập tức để cho bọn hắn đối địch với Phục Ma tông, chuyện này…”
“Nếu như bọn hắn đã quy thuận chúng ta, vậy cũng phải để bọn hắn ra một chút sức lực đi. Đã nhận chỗ tốt của chúng ta, lại có thể như thế nào ngồi im không làm gì. Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, chính bọn hắn phải hiểu điều đó.”
“Thế nhưng là… “Hạo Nguyệt Chân quân còn do dự: “Chỉ là Ngọc La tông, bọn hắn dẫu có nguyện ý chống lại Phục Ma tông, nhưng chỉ e thực lực không cho phép. Nếu như Ngọc Ma tông bị trả thù dẫn tới thiệt hại nặng nề, thậm chí diệt tông, ngược lại chúng ta cũng chịu tổn thất. Bố cục mà Điện hạ bố trí tại Thanh Châu,lúc đó, sợ là nhận lấy phá hoại nghiêm trọng.”
Trần Nguyên Bá lại khẽ cười, lắc đầu nói: “Ngươi yên tâm, Phục Ma tông có kẻ thù quá nhiều. Bọn hắn hành động sẽ không dám gióng trống khua chiêng, không dám điều động số lượng lớn tu sĩ công kích Ngọc La tông. Trả thù là sẽ có, nhưng không đến nỗi thiệt hại lớn. Còn về lâu dài? Có Trần Nguyên thanh kiếm này ở đây, Phục Ma tông chắc chắn sẽ ăn một bầu đau khổ.”
Hạo Nguyệt Chân quân kinh ngạc: “Hắn sở hữu năng lực đến như thế? Lúc này, Trần Nguyên còn chưa gặp mặt người của Trần gia đâu?”
Trần Nguyên Bá không trực tiếp trả lời mà chỉ thần bí đáp: “Ngươi hãy chờ mà xem.”
…
Thiết Mộc sơn cốc, cuộc chiến giữa Trần Nguyên và Thiên Quỷ Thượng nhân đã kéo dài bằng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ. Ở thời điểm này, cục diện chiến trường đã hoàn toàn nghiêng về một phía. Tuy nhiên, mục đích của Trần Nguyên chưa bao giờ là muốn giết chết Thiên Quỷ Thượng nhân. Hắn muốn trấn áp đối phương, từ đó moi ra thông tin về quá khứ của Nguyệt Nhi, tìm ra những kẻ đã gây ra đau khổ cho thiếu nữ này. Bởi vậy, hắn mới giằng co lâu đến như vậy. Hắn chưa từng dùng hết sức.
Dẫu vậy, khi thời điểm đến, trận chiến vẫn cần đi đến hồi kết.
Hai con mắt Trần Nguyên biến thành màu vàng óng như đúc từ vàng nguyên chất. Từ hai tròng mắt, hai chùm sáng rực rỡ, vàng kim chiếu xạ mà ra, vạch phá không gian tối tăm, cực kỳ nổi bật giữa màn trời đêm, vẽ nên hai đường thẳng song song hoàn hảo.
Kim Cương Nộ Mục.
Môn pháp thuật này lấy tốc độ cực nhanh, xuyên qua khoảng cách hơn một ngàn dặm, đánh thủng tầng phòng ngự mỏng manh bằng Quỷ khí sau lưng Thiên Quỷ Thượng nhân.
“Phốc.” Đối phương loạng choạng giữa không trung. Hắn ho ra một ngụm máu đen, khí tức toàn thân rối loạn. Tình thần cũng hắn cũng bị công kích vừa rối đánh cho choáng váng. Ấy là do pháp thuật của Phật Môn có tính khắc chế quá lớn đối với âm hồn, oán quỷ. Thiên Quỷ Thượng nhân bị chậm lại một nhịp.
Chỉ là một nhịp này cũng đủ tạo nên bước ngoặt của cuộc chiến.
Trần Nguyên thi triển Tung Địa Kim Quang. Một nháy mắt, hắn xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu kẻ địch. Nắm đấm của hắn nện xuống, mang theo sức mạnh phá hủy cả không gian.
Minh Không Quyền.
“Không…” Thiên Quỷ Thượng nhân gào thét trong tuyệt vọng và không cam lòng.
Hắn điên cuồng điều động linh lực, nỗ lực thi triển pháp thuật chống lại công kích hủy thiên diệt địa từ trên đầu giáng xuống. Sức mạnh từ trong thể nội hắn tuôn trào, cấp tốc hình thành lên một khối đầu lâu lớn đến ba trượng, bao phủ quanh thân hình hắn, rắn chắc và cực kỳ kiên cố, đủ mạnh để sánh ngang với phòng ngự của kiện Tứ giai pháp khí.
Vô dụng.
Minh Không Quyền giáng xuống. Không gian sụp đổ. Khối đầu lâu trắng hếu kia như miếng thủy tinh giòn tan, dễ dàng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trước áp lực khủng khiếp tựa như một tiểu hành tinh nện xuống. .
truyện xuyên nhanhNgay sau đó, đến lượt thân thể Thiên Quỷ Thượng nhân hứng chịu áp lực đó. Cơ thể hắn sụp đổ. Hơn hai trăm khúc xương trong cơ thể bị nghiền nát thành mảnh vụn. Máu và thịt bj ép ra như nước hoa quả. Lục phủ ngũ tạng bị đánh văng tung tóe khắp không gian.
Nhục thân của Thiên Quỷ Thượng nhân bị hủy diệt hoàn toàn. Thế nhưng, Linh hồn của hắn được giữ lại, chỉ là suy yếu hơn rất nhiều mà thôi. Trần Nguyên giữ lại hắn.
“Ngươi… ngươi…” Linh hồn Thiên Quỷ Thượng nhân còn lơ lửng giữa không trung, run rẩy nhìn về kẻ địch phía trước. Hắn không dám tin, hắn thua nhanh đến như vậy, thảm hại đến như vậy. Và quan trọng hơn, cảnh giới của đối phương còn kém hắn nhiều đến như thế. Cảm giác sợ hãi lần đầu tiên chiếm đầy tâm trí của vị Thượng nhân sống hơn một ngàn năm.
“Ngươi yên tâm, ta còn có điều muốn hỏi ngươi. Trước mắt, ngươi chết không được.” Trần Nguyên lạnh nhạt nói.
Hắn bay đến phía trước Thiên Quỷ Thượng nhân. Người sau không chạy trốn, cũng không kháng cự. Rơi vào bước đường này, hắn biết, mọi nỗ lực phản kháng đều là vô ích. Trừ khi, hắn tự bạo Linh hồn, tự sát trước khi để đối phương bắt được. Bất quá, đã người thanh niên này nói có chuyện cần ở hắn, hắn chưa phải là không có cơ hội xoay chuyển thế cục.
Một nháy mắt này, Thiên Quỷ Thượng nhân suy tính rất nhiều. Biểu hiện ở mặt ngoài, hắn xem như đã nhận mệnh.
Trần Nguyên vươn tay ra. Một cỗ lực hút hướng về phía Linh hồn Thiên Quỷ Thượng nhân hướng tới, đem hắn kéo lại.
Vậy mà, ngay khi Trần Nguyên chuẩn bị nắm linh hồn của đối phương trong tay, dị biến lại phát sinh. Tại nơi tận sâu nhất trong linh hồn của Thiên Quỷ Thượng nhân, một chùm sáng bỗng nhiên bộc phát, sáng chói như một vụ nổ siêu tân tinh giữa vũ trụ u tối. Một cỗ sức mạnh kinh khủng nhanh chóng nở rộ mà đỉnh điểm của nó đã vượt qua tầng thứ Tứ phẩm Thượng nhân. Trong nháy mắt, một quả cầu ánh sáng bán kính ngàn dặm xuất hiện. Nó lấy linh hồn của Thiên Quỷ Thượng nhân làm trung tâm, bao trùm lên cả Trần Nguyên, bao trùm lên cả bảy người Liễu Yên vừa bay lại gần khi thấy chiến thắng trong tầm tay.
Khi ánh sáng rút đi, tất cả những kẻ bị quả cầu ánh sáng tiếp xúc tới đã biến mất không còn dấu vết.
Cả Trần Nguyên Bá và Hạo Nguyệt Chân quân vốn đáng quan sát qua pháp khí hình chiếu cùng trừng lớn hai mắt, giật mình trước biến cố đột ngột.