Tu vi của bộ phân thân này của Trần Nguyên đã là Tứ phẩm Thượng nhân, hơn nữa còn không phải là Tứ phẩm Thượng nhân thông thường. Hắn đã có thể lăng không phi hành. Hơn thế nữa, bởi vì Đạo Cực hạn, hắn là trường hợp đặc biệt, chỉ luận về thực lực, về thể nội linh lực, cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân hậu kỳ Thượng nhân thông thường đều không thể sánh bằng hắn. Cùng với thực lực tăng trưởng là tốc độ phi hành. Cho dù là mang theo một cái Hiểu Mộng tiên tử, hắn vẫn có thể vượt ngang qua khoảng cách ba trăm vạn dặm đường mà chẳng cần đến một canh giờ. Ấy còn là tốc độ khi mà hắn không dùng hết sức phi hành. Nếu là toàn lực tăng tốc, thời gian sẽ còn ngắn hơn nhiều, thế nhưng, linh lực, thể lực và tinh thần lực hao phí cũng lớn hơn nhiều, tựa như một người bình thường hoàn thành xong bài thi chạy nước rút vậy. Trần Nguyên sẽ không làm điều vô bổ như thế để rồi chẳng thu được lợi ích gì.
Vị trí của Thiết Mộc sơn cốc thuộc phía Tây Bắc của Càn Nguyên thành. Mảnh sơn cốc này không tính là lớn, phương viên chỉ rộng chừng trên dưới vạn dặm, xung quanh được vây quanh bởi những ngọn núi đá nhọn hoắt, dốc đứng như những cây trường thương dựng thẳng lên trời cao tới ba ngàn trượng, xuyên từng tầng mây mù ẩm ướt quanh năm. Không giống như Trái Đất, ở phương này thế giới, một mảnh sơn mạch, chỉ rộng không đến mười vạn dặm, đỉnh núi không vượt quá trăm vạn trượng đều chỉ có thể coi là người lùn.
Mà sở dĩ, mảnh sơn cốc này được mệnh danh là Thiết Mộc sơn cốc, ấy là bởi vì, khắp nơi này chỉ một lên một loại thực vật duy nhất, độc chiếm toàn bộ hệ sinh thái, bao phủ lên toàn bộ đại địa như một tấm thảm khổng lồ che kín mặt đất, Thiết Mộc. Thiết Mộc bản chất là một loại Linh thụ, thân cứng rắn hơn cả sắt thép, cực kỳ nặng, thường mang thuộc tính Kim, ấy là không tính đến trường hợp biến dị. Thiết Mộc một khi trưởng thành, thân cây thẳng tắp, to đến mười người ôm không hết, cành lá cực ít, tán lá trên cùng cũng tương đối thưa thớt, phẩm chất có thể đạt tới Tam giai. Thiết Mộc là một vật liệu luyện khí phổ biến, cực kỳ thích hợp để luyện chế phi kiếm, búa chiến, chùy, rìu, thương..., các loại pháp khí đòi hỏi sự cứng rắn làm chủ; cho nên, chúng rất được hoan nghênh tại giới luyện khí sư và cũng chịu rất nhiều tu sĩ săn đuổi. Chung quy, phi kiếm, búa chiến, thương, côn, chùy... đều là các dạng pháp khí được sử dụng tương đối rộng rãi, đặc biệt là quân đội, nơi mà nhu cầu số lượng pháp khí thường là nhiều đến khó mà hình dung
Trần Nguyên mang theo Hiểu Mộng đáp xuống đỉnh một ngọn núi thấp, không có bao nhiêu nổi bật nằm tại phần rìa trong của sơn cốc. Hắn nhìn thoáng qua một mảng lớn đất đai trụi lụi, nơi chỉ còn lại những gốc Thiết Mộc bị trảm cụt ngang thân sót lại cao đến mắt cá chân, xen kẽ len lỏi giữa mặt cỏ thưa thớt và những gốc cây non nớt, cành lá chỉ vươn cao ngang đầu người, chất liệu trên thân còn chưa nhập giai bị người ta bỏ sót lại. Hiển nhiên, đội quân khổng lồ các tu sĩ sau khi xâm nhập nơi này đã có một trận càn quét qua nơi đây, không kiêng nể gì cuốn đi tất cả những thứ gì có giá trị, đào bới từng tấc đất một để cắt kiệt đến giọt giá trị cuối cùng của mảnh sơn cốc này, để sau cùng những gì còn sót lại là một mảnh sơn cốc hoang vu, khô cằn mà không biết, cần bao nhiêu thế kỷ nữa mới có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu. Hoặc cũng có thể là không bao giờ, khi mà chỉ cần có một Thiết Mộc vừa đủ lớn để phẩm chất gỗ của nó nhập giai, sẽ có ngay một tên Nhất phẩm tiểu tu sĩ xuất hiện, không chút do dự chém ngang sinh cơ của nó. Dù sao, thế giới này cũng không có tu sĩ nào làm công việc của các nhà bảo tồn sinh thái như từng có ở trên Trái Đất.
Hiểu Mộng sau khi đứng vững trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào hoàn cảnh xa lạ, có chút không chắc chắn, hỏi Trần Nguyên: "Trần công tử, chúng ta... đã đến?"
Đối với nàng mà nói, ba trăm vạn dặm là khoảng cách quá xa. Cho dù nàng có hao hết toàn bộ linh lực trong cơ thể, toàn lực phi hành cũng khó mà vượt qua một phần ba quãng đường ấy, chớ nói chi là toàn bộ. Và đó sẽ là hành trình nhiều ngày trời chứ không thể qua đi trong chốc lát như vậy được. Đấy chính là lý do mà nàng mới khó có thể tin khi nhìn vào mọi thứ trước mắt.
"Đã đến." Trần Nguyên khẽ gật đầu, khẳng định.
"Vậy cô cô..." Hiểu Mộng ngay lập tức hỏi. Ánh mắt của nàng không che giấu chút nào sự hưng phấn, vui mừng và kích động. Mặt trời đã ngả về tây nhưng ánh nắng vẫn còn mang theo cái nóng hơi rát. Còn cần một khoảng thời gian nữa cho đến thời điểm cuối ngày. Điều này cũng có nghĩa là bọn hắn đã đến sớm. Vẫn còn có nhiều thời gian để gặp mặt Liễu Yên, hàn huyên tâm sự, trao đổi thông tin, lên kế hoạch....
Chí ít, đó là những gì Hiểu Mộng nghĩ đến.
Đáng tiếc, Trần Nguyên không cho là như thế. Hắn chỉ vào phiến đá phẳng giữa sơn cốc, bên cạnh một dòng suối nhỏ, nơi trên đó có một nữ tử, dáng người yêu nhiên quyến rũ trong bộ áo khoác màu đen đậm ngồi xếp bằng. Mái tóc dày, đen dài và thẳng mượt vẩy xuống qua thắt lưng, trải đều trên đất như một dòng thác tự nhiên.
"Cô cô.... "Hiểu Mộng nói khẽ, muốn đi lên gặp người thân. Đã có tám ngày kể từ lần cuối cùng nàng gặp người thân duy nhất này. Biết rằng cô cô đi gặp những kẻ mà rất có thể bọn hắn đã trở mặt thành thù, nói nàng không lo lắng, điều ấy là không thể nào.
Bất quá, nàng chưa kịp động thì đã bị Trần Nguyên kéo ngược trở lại. Đối mặt với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Hiểu Mộng, người sau trả lời ngắn gọn: "Lúc này, ngươi còn chưa thể gặp cô cô ngươi. Còn quá sớm."
"Vì sao?" Hiểu Mộng theo bản năng hỏi lại. Bất quá, lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận. Việc đơn giản như vậy cũng đều phải hỏi. Tại thời điểm mà cô cô nàng và người của Phục Ma tông sắp chạm mặt, nói không chừng, mà khả năng rất lớn là đối phương đã có mặt từ thật lâu và đang âm thầm theo dõi tình huống. Nếu như nàng xuất hiện lúc này thì chẳng khác nào nói cho kẻ địch, các nàng đang mai phục bọn chúng ta chỗ này.
Trần Nguyên thấy nữ tử trong tay bước chân ngừng lại, biểu lộ trên gương mặt thay đổi liền không giữ lại nàng nữa. "Nếu như ngươi đã hiểu, vậy ta không cần giải thích." Nói rồi, ánh mắt của hắn đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại tại một hang động nhỏ ven sườn núi. Cửa hang không lớn, chỉ cao chừng hai trượng, bị che khuất hơn phân nửa bởi một tảng đá lớn và một đám cây dương xỉ rậm rạp, tương đối kín kẽ và không nổi bật.
"Trước tiên, chúng ta tạm thời ẩn nấp tại chỗ này đã." Hắn nói: "Tạm thời quan sát tình huống, chờ đến khí người của Phục Ma tông xuất hiện lại nói." Giọng của hắn bình thản, ngữ khí nhàn nhạt nhưng mang theo một cỗ mệnh lệnh không thể chối cãi.
Hiểu Mộng không kháng cự, ngoan ngoãn bị hắn đưa vào trong sơn động. Trần Nguyên nhẹ vung tay lên. Một cỗ linh lực phun trào ra, bám lên mặt ngoài hang động, che giấu đi hơi thở và khí tức của hai ngươi. Cả tòa đỉnh núi nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh trong chớp mắt, như thể, chưa từng có ai xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này, khi mà Hiểu Mộng đã khôi phục bình tĩnh, nàng mới nói: "Trần công tử, khi nãy... xin thứ lỗi cho Hiểu Mộng. Là Hiểu Mộng quá xúc động."
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng không có vấn đề gì. Bản thân hắn thì thi triển một môn phép thuật, dọn sạch sẽ đi bụi bặm, côn trùng trong hang rồi chọn lựa lấy một khoảng đất bằng, ngồi xuống tĩnh tọa trong khi tinh thần lực thì thời thời chú ý đến động tĩnh khu vực bán kính một dặm xung quanh vị trí của Liễu Yên. Có lẽ, kẻ địch cũng mang cùng suy nghĩ như vậy. Đến nỗi, người của Trần Nguyên Bá bố trí đi theo bảo vệ Liễu Yên, Trần Nguyên không có phát hiện. Bọn hắn rất có thể ẩn nấp tại nơi nào đó, chờ đợi thời cơ như hai người Trần Nguyên. Hắn không tận lực đi tìm kiếm những kẻ này. Không có lý do tất yếu để làm điều đó.
Hiểu Mộng gặp Trần Nguyên nhắm mắt ngưng thần, biểu lộ bình tĩnh thì cũng chọn lấy một khoảng đất trống, ngồi xuống nhắm mắt đả tọa. Thời gian chậm rãi trôi qua. Ánh mặt trời yếu ớt dần rồi tắt hẳn sau những rặng núi phía Tây. Trên nền trời đen sẫm, từng ánh sao lốm đốm, lấp lánh đầy màu sắc dần xuất hiện, điểm xuyết cho khoảng trời u tối.
Lại là hai canh giờ nữa, khi trời chuyển hẳn về đêm. Đột nhiên, có ba cỗ khí tức mạnh mẽ, xuyên phá tầng mây, rực rỡ trong đêm như ba vầng mặt trời, soi rọi vạn dặm đất đai, lấy tốc độ cực nhanh bay xuyên qua không gian, lao thẳng vào nơi trung tâm của Thiết Mộc sơn cốc.
"Đến." Trần Nguyên mở ra hai con ngươi thâm thúy như tinh không, nhỏ giọng nói. Đối lập với biểu lộ của hắn bình tĩnh, tự nhiên, Hiểu Mộng quả thực bị ba cỗ khí tức này làm cho giật mình.
"Thật mạnh." Nàng nói khẽ. Cảnh giới chênh lệch quá xa khiến cho nàng không thể xem rõ, tu vi của đối phương là bao nhiêu. Bất quá, nàng có thể nhìn ra, mỗi một cỗ khí tức không hề yếu hơn so với cô cô nàng thời kỳ đinh phong.
Trần Nguyên đồng tình đáp: "Ba người, hai cái Tam phẩm tầng tám hậu kỳ, một cái Tam phẩm tầng chín hậu kỳ, còn kém một chút thì bước vào Tam phẩm viên mãn. Trong Tam phẩm, hắn coi như là tu vi đứng đầu nhất một nhóm."
"Thanh thế của Phục Ma tông thật lớn. Vậy mà không kiêng nể chút nào phô diễn khí tức kinh khủng như thế. Bọn hắn không sợ kinh động tu sĩ nào đi ngang qua hay sao?" Hiểu Mộng khó hiểu.
"Nếu chúng đã có gan phô bày thanh thế, như vậy cũng chứng tỏ chúng có thủ đoạn che mắt tu sĩ bên ngoài. Rất có thể, bên ngoài Thiết Mộc sơn cố đã bị chúng bày xuống thủ đoạn che mắt." Trần Nguyên trầm ngâm nói: "Hơn nữa, chúng phô bày thanh thế lớn như vậy, nhiều khả năng là chúng đã biết cô cô ngươi phản bội Phục Ma tông. Chúng là đang cố ý dẫn dụ chúng ta, những kẻ mai phục phía đằng sau ra mặt."
"Cái gì? Làm sao chúng có thể biết trước?" Hiểu Mộng ngay lập tức cả kinh, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên đầy lo lắng.
"Không cần lo lắng." Trần Nguyên trấn an: "Nếu như vị kia sư huynh của ta đã yên tâm giao cô cô của ngươi cho người của hắn, hẳn những kẻ này không đến mức ngốc. Bọn hắn sẽ biết cách ứng phó. Lại nói, dù bọn hắn có câu ra người của vị kia sư huynh ta, chẳng phải vẫn còn chúng ta sao? Loại chuyện này, ta quen thuộc."
Nghe đến đây, Hiểu Mộng mới thoáng yên tâm một chút. Dù rằng, nàng không hiểu đối phương nói quen thuộc là như thế nào, tuy nhiên, đã hắn bình tĩnh như vậy, lòng nàng quả thực yên ổn rất nhiều.
...
Dải đất trung tâm Thiết Mộc sơn mạch, lúc này.
Ba tên tu sĩ của Phục Ma tông khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Cả ba đều mang áo choàng rộng, đen mờ mịt như màn đêm tăm tối, che đi dáng người của chúng. Kẻ dẫn đầu là một tên nam tử trung niên, gương mặt có mấy phần già nua, nhưng đôi mắt sáng quắc, ánh mắt sắc bén như chim ưng, kết hợp một các hoàn hảo với cái mũi khoằm của hắn, để lộ ra một vẻ túc sát dọa người. Đi theo sau hắn là hai người, một nam một nữ, dung mạo chẳng phải là loại loại đẹp đẽ gì. Đặc biệt là tên nữ tử, có lẽ bởi vì tu luyện một loại công pháp đặc thù khiến cho hầu như toàn bộ má trái của nàng sần sùi như vỏ cây khô ngàn năm, đầy những vết nứt đen nhánh, chằng chịt như mạng nhện, nhìn qua cực kỳ dọa người. Có lẽ bởi vì khiếm khuyết về mặt dung mạo, nàng cự kỳ căm ghét những kẻ tu luyện mị công. Và nhìn thấy Liễu Yên, ánh mắt của nàng không che giấu chút nào địch ý và sự căm ghét như thể hiện lên thành thực chất.
Liễu Yên cũng mở mắt, đứng lên, đối mặt và đón nhận ba kẻ đến. Nàng cảm thụ được bầu không khí xung quanh bán kính trăm dặm như trở nên đặc sệt bởi cỗ khí thế kinh người mà đối phương không ngừng tản mát, cùng lúc phải đè nén sự giật mình là lo lắng đang trỗi dậy trong lòng. Đối phương phô trương thanh thế quá lớn để nàng đoán được ý đồ của bọn hắn một hai.
"Không nghĩ tới, Phục Ma tông phái người tới lại là ba người các ngươi, Tam Quật Quỷ." Cố gắng giữ cho giọng điều bình tĩnh, ánh mắt của Liễu Yên quét qua ba người rồi cuối cùng dừng lại trên gương mặt của nữ tử, chính xác là vết thương trên má trái của nữ tử như cố ý khiêu khích nàng.
Quả nhiên, cách này đưa tới tác dụng ngay lập tức. Khí thế trên thân nữ tử kia bùng nổ, một lần nữa dâng cao như núi lửa phun trào. Sát ý tràn ngập mảnh sơn cốc này.
"Được rồi, dừng lại tại đây đi." Đột nhiên, tên dẫn đầu phất tay, ngăn lại nữ tử đang ở trên biên giới bạo phát. Hắn không để ý đến ánh mắt như muốn giết người của tên đồng bọn của mình mà tập trung sự chú ý vào nữ tử yêu diễm trước mắt, hai con mắt híp lại thành khe hẹp. Hắn mở miệng, thanh âm thanh lãnh: "Liễu Yên, ta tin tưởng, ngươi đã biết mục đích của chúng ta tới đây." Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một mặt la bàn, là một kiện pháp khí đặc thù của Phục Ma tông chuyên dùng cho những trường hợp như thế này.
Liễu Yên vừa nhìn thấy chiếc la bàn kia, biểu cảm gương mặt thoáng có sự biến đổi. Mặc dù sự biến đổi ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt, thời gian cực ngắn, thế nhưng người ở đây, có ai không phải tu sĩ. Biểu cảm của nàng đều bị ba người kia thấy rõ, không bỏ sót chút nào. Nữ tử mang gương mặt khiếm khuyết thì nhìn về phía nàng, cười lạnh liên tục, hai bàn tay ngo ngoe như thể lúc nào cũng sẵn sàng động thủ.
Tên nam tử dẫn đầu làm như không nhìn thấy điều đó. Hắn bắt đầu tra hỏi.
Thời gian còn không đến một trăm hơi thở, bầu không đã biến hóa một cách vi diệu. Không gian xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Ngay cả gió cũng ngừng thổi, côn trùng cũng ngừng kêu, thậm chí hơi thở của người cũng bị áp chế trở lại.
Đột nhiên, mỗ cố khí thể kinh khủng, quét ngang phạm vi ba ngàn dặm bạo phát, rực rỡ, sáng chói và nóng bỏng như một ngọn lửa khổng lồ.
OANH.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa dội vang vạn dặm Thiết Mộc sơn mạch. Giữa không trung, bất chợt hiện ra một bàn tay hư ảnh, khô quắt, lớn đến ba mươi dặm, trực tiếp vỗ xuống giữa dải đất hẹp. Vụ va chạm dữ dội diễn ra trong nháy mắt. Linh lực trong bán kính mấy ngàn dặm bị dẫn động nhộn nhạo, tạo thành vòng xoáy điên cuồng cuốn hút năng lượng. Sóng xung kích kinh khủng lật tung địa địa, sông ngòi và hết thảy mọi thứ trên mặt đất, trên bầu trời trong bán kính năm mươi dặm. Một nháy mắt này, cả dải đất hẹp giữa Thiết Mộc cốc bị đánh hủy diệt hoàn toàn.
Là tên nữ tử mặt có sẹo ra tay trước.
Mà mục tiêu của nàng, hiển nhiên chẳng phải ai khác ngoài Liễu Yên.
May mắn thay, người sau đã có chuẩn bị trước. Nàng cùng một lúc tế ra hai tấm Tam giai Thượng đẳng phòng ngự phù, vững vàng chặn lại một kích của đối phương. Trong khi đó, bản thân sử dụng thuật pháp thối lui ra đằng sau ba trăm dặm có thừa.
Tuy nhiên, người của Phục Ma tông nào có dễ dàng như vậy buông tha cho nàng. Hai tên nam tử còn lại đồng loạt di động. Cỗ linh lực khổng lồ trong thân thể bọn hắn phun trào. Cả hai đều hướng về vị trí Liễu Yên chạy trốn, tung ra những thuật pháp hủy thiên diệt địa.
"Hắc Viêm Phượng Hoàng."
Một đầu hỏa phượng màu đen tím, sải cánh rộng đến ba vạn trượng đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Nó giương nanh, múa vuốt, khoe ra thân thể khổng lồ, bộ lông bóng bẩy, inh xảo, đẹp đẽ như thật và cùng với đó là cỗ nhiệt khổng lồ có thể thiêu rụi mọi thứ, bốc hơi hết thảy sự vật, đầy đủ uy lực để biến nhân gian thành một vùng hỏa ngục.
"Hoang Cổ Man Ngưu."
Một bên khác, một đầu trâu hư ảnh, cũng sóng vai mà đứng. Đầu nó lớn như một ngọn núi khổng lồ, bốn chân nó to những cây cổ thụ khổng lồ nhất, thẳng tắp như những cột chống trời, xuyên thủng qua những tầng mây ở độ cao hàng chục dặm và những móng guốc lớn như cả một ngọn đồi, mạnh mẽ giẫm xuống bởi cỗ sức mạnh có thể nghiền nát hết thảy đại địa, đẩy lùi hết thảy cản trở, phá hủy hết thảy những gì chặn ngang đường của nó.
Tại nơi xa, trước cửa sơn động, Trần Nguyên nhìn về Hiểu Mộng biểu lộ cứng ngắc trong lo sợ, bình thản nói: "Bắt đầu rồi đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT