Hiểu Mộng không thích hợp? Tô Thần sững sờ. Trong hai con mắt của hắn lộ ra một tia khó tin. Tô Thần cẩn thận nhớ lại quãng thời gian không dài mà hắn cùng với Hiểu Mộng gặp mặt. Bất quá, tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn sau cùng chỉ là một gương mặt tuyệt sắc, dung nhan tuyệt luân bị lớp mạng che mặt mỏng che đi một nửa, tràn đầy huyền bí và cũng cuốn hút vô cùng. Hắn có thể nhớ tới là vóc dáng yểu điệu mê người, đẹp tới mức mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn ôm nàng vào lòng, chiếm hữu nàng. Hắn còn có thể nhớ tới những lời nói ôn nhu, ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa kiến thức và sự hiểu biết rộng rãi, so với những tiểu thư, công tử thế gia còn phải uyên bác hơn. Và hắn đặc biệt nhớ từng cử chỉ, từng ánh mắt vô cùng nhã nhặn, vô cùng lịch thiệp nhưng lại hấp dẫn chết hắn.

“Sư… sư tôn… có phải hay không người nhầm ở chỗ nào? Đồ nhi… đồ nhi thấy… Hiểu Mộng nàng… cũng rất bình thường?” Tô Thần thử hỏi thăm, giọng nói không chắc chắn.

“Sẽ không sai, tiểu nữ tử nhất định có điều không bình thường. Ta sẽ không nhìn nhầm.”

Ngự điệu khẳng định chắc chắn của sư tôn để cho Tô Thần tâm thần bất định. Cứ việc, cảm xúc để hắn không muốn nghi ngờ Hiểu Mộng tiên tử, không muốn nghĩ xấu cho nàng, thế nhưng, sư tôn mới là người hắn tin tưởng nhất, cũng là sư tôn mới là người đã vô số lần trợ giúp hắn vượt qua nguy hiểm. Sư tôn sẽ không hại hắn.

Thế là, Tô Thần hỏi: “Sư tôn, ngài nhìn thấy nàng điểm nào đáng nghi?”

“Tu vi của nàng. Ta dò xét qua, niên kỷ của nàng và Thần nhi ngươi khoảng chừng tương đương. Có thể, tu vi của nàng còn cao hơn ngươi một đoạn, chỉ kém nửa bước liền thành tựu Ngọc Luân cảnh. Không đúng. Nàng không phải Luyện Khí sĩ. Theo như cách gọi của các ngươi thế giới này, tu vi của nàng hẳn là Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong, kém một bước liền thành tựu Nhị phẩm tầng sáu.”

“Điều này thì lại có gì là khó hiểu?” Tô Thần không nghĩ ra: “Nàng là hoa khôi đầu bảng của Thanh Tiên Lâu, so với Vũ Hóa tông đại đệ tử của chúng ta cũng không kém, nhận được tài nguyên đầu tư nhiều một chút cũng là lẽ đương nhiên.”

Mặc dù hắn cực kỳ kinh ngạc, thiếu nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia lại sở hữu tu vi so với hắn còn cao hơn. Thế nhưng, suy nghĩ cẩn thận lại, điều này không ngoài ý muốn đến như vậy. Theo hắn nhận biết, địa bàn của Thanh Tiên Lâu trải rộng mấy cái Vương triều xung quanh Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều. Thực lực chân chính của Thanh Tiên Lâu chưa chắc đã thua kém những tông môn chính thống như Hoa Vận tông, Hóa Vũ tông bọn hắn. Ở thế lực lớn đến như thế, Hiểu Mộng nhận được số lượng tài nguyên khổng lồ chống đỡ, tu vi theo đó tăng mạnh là điều dễ hiểu.

“Đồ nhi, ngươi không hiểu.” Sư tôn của Tô Thần ngắt lời, thanh âm mang theo sự nghiêm khắc hiếm thấy: “Tu sĩ cho dù đạt được tài nguyên khổng lồ trợ giúp, thế nhưng tư chất không đủ, lại như thế nào cũng không tiêu hóa nổi tài nguyên nhiều đến thế. Ấy là còn chưa nói đến đột phá bình cảnh, tinh tiến cảnh giới. Ngộ tính không đủ, làm sao có thể đột phá?” Dừng tạm một chút, nàng nói lời thâm ý: “Đồ nhi, ngươi nên nhớ, Hiểu Mộng nữ tử kia niên kỷ cùng người không sai biệt lắm, tu vi lại dẫn trước ngươi. Mặc dù Thần nhi ngươi chính thức bước vào con đường tu hành so với người ta chậm hơn một chút. Tuy nhiên, ngươi ngẫm lại, ngươi còn có ta trợ giúp, chỉ điểm, dẫn dắt bao nhiêu; trên người ngươi lại có bao nhiêu kỳ ngộ cùng cơ duyên. Mà Hiểu Mộng nàng ta, hết thảy đều dựa vào tự mình.”

Ý của sư tôn Tô Thần nói đến đã rất rõ ràng: Hiểu Mộng tiên tử tư chất không tầm thường. Có thể, đặt tại nơi thiên tài lớp lớp như nấm mọc lên sau mưa ở Thái Linh nội viện, nàng không tính là gì. Tuy nhiên, ở phương này Đại Càn Vương triều, tốc độ tu luyện của nàng đầy đủ với danh xưng một phương thiên chi kiều nữ. Liệu có thế lực nào cam tâm tình nguyện để cho một thiên chi kiều nữ, thiên phú xuất chúng như thế luân lạc tới trình độ trở thành nữ tử phong trần? Nếu như thật sự có, vậy thời gian tới khi thế lực đó diệt vong liền không lâu.

Một thế trước, sư tôn của Tô Thần cũng là tông chủ một tông, người đứng đầu thế lực lớn. Nàng tự nhiên hiểu rõ, giá trị của một thiên tài đáng quý đến bao nhiêu. Không quá khi nói rằng, thiên tài trẻ tuổi chính là tương lai của tông môn, thế gia hay Vương triều. Cho nên, nàng có thể chắc chắn nói rằng, địa vị của Hiểu Mộng ở bên trong Thanh Tiên lâu không đơn giản như mặt ngoài, thậm chí,nữ tử này còn có thể thuộc về cao tầng của tổ chức này.

“Sư tôn, có thể tình huống của Hiểu Mộng nàng có chút đặc thù thì sao?” Tô Thần níu kéo lấy hi vọng.

“Thần nhi.” Sư tôn nọ thở dài: “Ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu một tông môn đối với việc quản lý tài nguyên và truyền thừa coi trọng đến như thế nào. Ngươi phải hiểu, dù một tổ chức, lấy ví dụ như Vũ Hóa tông của các ngươi hiện tại, mặt ngoài nhìn như giàu có, quản lý địa vực rộng lớn, tài nguyên như nước; thế nhưng tương ứng, Vũ Hóa tông phải nuôi dưỡng, cung cấp tu hành cho số lượng tu sĩ khổng lồ. Đối với bọn hắn, tài nguyên không bao giờ là đủ. Thần nhi, ngươi không hiểu những điều này, ấy là bởi vì ngươi trước nay phúc duyên thâm hậu, cơ duyên đông đảo, cho nên ít khi cảm thấy tài nguyên thiếu thốn. Thế nhưng, ngươi thử nghĩ, một mình ngươi cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng thêm hai, ba người như ngươi nữa xem? Lúc đó, chính ngươi cũng sẽ cảm thấy luống cuống, huống chi nói đến một thế lực hàng vạn người. Thanh Tiên Lâu sẽ không tự nhiên nghiên lượng lớn tài nguyên nâng đỡ một nữ tử tầm thường chỉ để treo bài danh cho đám đệ tử trẻ các ngươi nhìn vào và hâm mộ.”

“Cho nên, ý của sư tôn là?”

“Chính là địa vị của nàng trong Thanh Tiên Lâu không tầm thường.” Vị sư tôn nọ nói ra: “Đồ nhi, ngươi cảm thấy dạng người thân phận này sẽ rảnh rỗi đi bồi tiếp ngươi nói chuyện phiếm cả một buổi tối chỉ để giải sầu?"

"Cái này… " Tô Thần nói không nên lời.

Trầm ngâm một lúc, Tô Thần không yên tâm hỏi: "Sư tôn, người cảm thấy Hiểu Mộng nàng tiếp cận ta là có ý đồ gì?" Dường như cảm thấy lời nói có chút không ổn, hắn vội vàng bổ sung: "Đồ nhi không cảm thấy nàng đối với đồ nhi ôm lấy địch ý gì."

Sư tôn khẽ mắng: "Ta lại không nói, nàng chắc chắn sẽ ôm địch ý hay gây hại cho ngươi."

Tô Thần có chút thở phào. Đối với Hiểu Mộng, hắn có ấn tượng cực tốt. Nếu có thể, hắn không muốn cùng với nàng đứng ở hai trận doanh đối địch, càng không muốn phải ra tay với nàng.

Sư tôn lúc này nói tiếp: "Bất quá, ngươi đối với nàng phải cảnh giác, không nên tiếp xúc với nàng quá gần. Nàng đối với ngươi chắc chắn mang theo mục đích tiếp cận. Ta không dám nói chắc, nàng là đêm nay nhất thời khởi ý muốn tiếp cận ngươi hay là đã có kế hoạch từ trước. Không quan trọng. Trước khi chúng ta tìm ra mục đích nàng tiếp cận ngươi, ngươi đối với mỗi cử động, hành vi của nàng phải đề phòng cẩn thận. Đã biết rõ chưa?”

“Vâng, sư tôn. Đồ nhi đã hiểu.” Tô Thần đáp lại, tuy nhiên, giọng điệu lại có chút qua loa. Truyện Quan Trường

Sư tôn nghe vậy, trong lòng thở dài, nhưng chưa từng nói thêm điều gì. Tên đồ nhi này của nàng cái gì cũng tốt. Chỉ là, hắn đối với nữ tử quá dễ mềm lòng, cũng quá dễ tin tưởng nữ tử, đặc biệt là nữ tử dung mạo càng xinh đẹp, hắn càng dễ xiêu lòng.

Hắn là nam tử, còn rất trẻ tuổi, nàng hiểu. Hắn động lòng trước nữ tử đẹp không có điều gì kỳ lạ. Thậm chí, bên ngoài Phương Thải Hà, nàng là biết đến Tô Thần có quan hệ không rõ ràng với mấy vị thiếu nữ khác. Nàng chưa từng ngăn cản. Xưa nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn muốn trưởng thành, vậy thì chỉ có chân chính trải nghiệm qua mới được.

Kỳ thực, nàng còn ẩn ẩn cảm thấy, cuộc tập kích của kẻ gọi là Huyết Ma lão quỷ kia có điều đáng ngờ. Tuy nhiên, đáng ngờ ở chỗ nào thì nàng không nói ra được. Hơn nữa, suốt cuộc chiến giữa Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ, nàng đôi lúc sẽ quan sát Hiểu Mộng. Nữ tử này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến bất bình thường. Từ mọi biểu hiện đến xem, cả nữ tử gọi Hiểu Mộng và cuộc gặp gỡ đêm nay giữa nàng và Tô Thần đều đáng để suy ngẫm.

Bất quá, vị sư tôn này chưa hề có ý định nói cho đồ nhi toàn bộ những suy nghĩ của nàng. Nhìn biểu hiện của Tô Thần hiện tại, đây rõ ràng còn chưa phải lúc. Thân là sư tôn, những chuyện phức tạp này vẫn là cần nàng đến đau đầu đi.

- -----------------------

Thanh Liễu hồ, cùng lúc đó.

Mặt hồ Thanh Liễu vẫn còn lưu lại những vết tích tàn phá khủng khiếp từ trận chiến giữa Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ ban nãy. Có nơi, nước vẫn còn bị đóng băng, sâu đến mười mấy trượng, trong lớp băng trong suốt vẫn còn có thể nhìn thấy hàng chục con thủy sinh vật bị sống sờ sờ đông cứng. Có nơi lại bị hơi nóng tàn dư từ chiêu thức còn sót lại đun sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút. Thậm chí, nếu như người ta rút cạn nước thì còn có thể nhận ra, mặt bùn dưới đáy hồ đã bị lật lên một lần. Khắp mọi chỗ là loang lổ những miệng hố lớn, tựa như nơi này vừa trải qua một trận mưa thiên thạch oanh kích điên cuồng. Và trên không, những dòng linh khí tán loạn không ngừng xoáy tròn, xiết lại với nhau do dư âm từ những vụ nổ kinh thiên, những chấn động nộ địa, để cuối cùng hình thành những trận phong bạo dữ dội, càn quét cả phiến không gian cao đến ngàn trượng, trải rộng suốt mấy chục dặm Thanh Liễu hồ.

Hiểu Mộng chưa từng rời đi nơi này.

Giờ phút này, trên gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng đã thu hồi đi nét ôn nhu, ngọt ngào dễ gần của một thiếu nữ mới lớn, lần đầu được tiếp xúc với nam tử ngưỡng mộ trong lòng. Thay vào đó, biểu cảm của nàng chỉ còn lại sự lạnh lùng, thanh lãnh, sắc bén và vô cảm. Ở nơi xa, kết giới bao phủ lên Thanh Liễu hồ, thứ vốn nên tan rã do không có người chủ trì, thì nay vẫn vững vàng đứng tại đó, che đậy hết thảy những gì diễn ra ở nơi này.

Hiểu Mộng không có quá nhiều quan tâm. Nàng khẽ vung tay, trước mặt bỗng xuất hiện một mặt bát quái, rộng chừng hai trượng, ổn định nổi trên mặt nước, bên trên còn một bộ bàn ghế gỗ, đơn giản nhưng rất tinh tế, chất liệu chế tác cũng là ngàn năm linh mộc, giá trị quý báu không phải Nhị phẩm tu sĩ tầm thường có thể sở hữu.

Hiểu Mộng nhàn nhã ngồi xuống đó. Nàng còn tiện tay pha một bình Linh trà, chậm rãi thưởng thức lấy. Trong khi tận hưởng hương trà thơm ngát lan tỏa khiến tâm thần người ta thanh sảng, ánh mắt của nàng hướng về nơi xa tựa như đang chờ đợi một ai đó.

Qua thời gian chưa đầy ba mươi hơi thở, một vệt quang mang màu đỏ rực, cực kỳ chói mắt giữa nền trời đêm đen, xuyên thẳng qua không gian với tốc độ cực nhanh. Vệt quang mang này chẳng thèm nhìn lấy kết giới giam cầm Thanh Liễu hồ, cứ như thế đi qua nó như thể kết giới không tồn tại rồi bay vọt tới trước mặt Hiểu Mộng mới ngừng lại. Khi quang mang tán đi, để lộ phía sau nó là một thân ảnh già nua, xấu xí bên dưới lớp quần áo rộng thùng thình.

Huyết Ma lão quỷ.

Nguyên lai, người đứng trước mặt Hiểu Mộng lúc này lại là Huyết Ma lão quỷ. Chỉ khác biệt là, hắn lúc này không còn mang theo biểu cảm hèn mọn, ánh mắt dâm dục ô uế như trước nữa mà thay vào đó là sự ôn hòa, yêu thương và tràn đầy cưng chiều. Tuy nhiên, những biểu cảm này trên gương mặt xấu xí và khô héo kia lại để cho người đối diện có một loại cảm giác rùng mình, không được tự nhiên.

Huyết Ma lão quỷ không cần đợi Hiểu Mộng tiên tử lên tiếng, tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót cho mình một ly linh trà thơm nức. Uống một hơi cạn nửa ly trà, Huyết Ma lão quỷ lúc này mới lên tiếng: “Thế nào, Mộng nhi, ngươi xem diễn xuất của ta vẫn được chứ?”

Thanh âm của hắn mang theo ý cười. Đáng sợ hơn cả, giọng điệu của kẻ này lại thuộc về nữ tử. Hơn nữa, trái ngược với vẻ ngoài già nua, âm thanh của hắn cực kỳ ôn nhu, cực kỳ ngọt ngào, tựa như một nữ tử yêu diễm đến cực hạn quyến rũ luôn luôn sẵn sàng quyến rũ đàn ông. Loại cảm giác không hòa hợp này để cho người đối diện nhận lấy đả kích cực lớn.

Hiểu Mộng không cho ra ý kiến. Hai con mắt xinh đẹp của nàng khẽ lườm đối phương, ghét bỏ nói: “Cô cô, ngươi có thể hay không lột xuống lớp ngụy trang này? Chỉ nhìn thêm một chút nữa thôi, ta đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.”

Nghe vậy, ‘Huyết Ma lão quỷ’ phá lên cười khanh khách, âm thanh tựa như chuông bạc, dễ nghe vô cùng. “Mộng nhi, ngươi quả thực là khẩu thị tâm phi. Không phải là ngươi ưa thích loại hình này sao? Nếu không, ngươi cũng không để ta hóa trang thành bộ dáng này.”

Đối mặt với cô cô trêu chọc, Hiểu Mộng sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng không muốn ăn loại này trêu chọc. Nàng đáp, ngữ khí lạnh như băng: “Nếu như không phải Mộng nhi trước đó biết rõ đó là cô cô. Nếu như không phải Mộng nhi biết rõ cô cô là thân nữ nhi. Có lẽ giờ phút này, Mộng nhi đã không kìm nén được xúc động muốn móc xuống cặp mắt của cô cô chỉ bằng cái cách cô cô nhìn Mộng nhi trước đó.”

“Ai nha. Như thế không phải nói, trước đó cô cô ngươi diễn xuất quá chân thật sao? Ngay cả Mộng nhi ngươi cũng bị dẫn nhập trong đó.” ‘Huyết Ma lão quỷ’ cười đùa. “Lại nói, Mộng nhi của chúng ta từ khi nào học được tàn nhẫn như vậy rồi? Như vậy là không được nha, tàn nhẫn như vậy, sau này rất khó gả chồng.”

“Hừ.” Hiểu Mộng thanh âm thanh lãnh hừ nhẹ một tiếng, một bên nâng lên chén trà, không để ý đến người cô cô ưa thích trêu chọc nàng.

Gả chồng?

Đối với nàng, từ ngữ này sao mà xa xỉ và xa lạ. Nàng có thể gả chồng được sao khi lấy thân phận và địa vị đặc thù của nàng hiện tại. Hơn tất cả, nàng chưa từng nghĩ đến điều này. Hiểu Mộng cảm giác, hoàn cảnh của nàng hiện tại cũng rất tốt. Gả chồng đâu phải mục đích cuối cùng của cuộc đời một nữ nhân?

Cùng lúc, vị cô cô kia có lẽ không cảm nhận được niềm vui thú khi trêu chọc đứa cháu gái của mình, nàng từ bỏ. Hai tay nàng khẽ bấm pháp quyết thi triển, lớp da giả trên mặt ngay lập tức bong tróc ra, rơi xuống như lá thu rụng về cội, để lộ ra bên dưới là một gương mặt nữ tử trẻ trung, yêu diễm, xinh đẹp cực kỳ và có đến mấy phần tương tự với Hiểu Mộng tiên tử. Cứ mặc cho sự thật rằng, nhan sắc của nàng so ra mà kém với đứa cháu gái danh mãn thiên hạ một chút, và rằng nàng không có ở Hiểu Mộng tiên tử loại kia tư thái tiên tư bồng bềnh, khí chất nhẹ nhàng của thiếu nữ mới lớn, thế nhưng, nàng lại thắng ở khoản thành thục vũ mị, quyến rũ và lôi cuốn, tựa như một trái mật đào căng mọng, chín tới cực điểm chỉ chờ người ta đến hái. Đối mặt với loại nữ nhân yêu diễm như vậy, không có bao nhiêu nam nhân có thể kìm được lòng.

Có thể nói, một đôi hai cô cháu tại đây, quả thực là một đôi nữ tử hại nước hại dân, tai họa chúng sinh, nhưng cũng bởi đó mà có thể khiến cho bao nhiêu kẻ điên cuồng.

Mà nếu như Trần Nguyên có mặt lúc này, hắn chắc chắn sẽ nhận ra, nữ tử này chính là một trong năm kẻ từng tấn công Từ Tuyết Nguyệt, cũng chính là kẻ bị hắn mấy lần đánh trọng thương, đến nỗi không tiếc giá cả thi triển thủ đoạn bảo mệnh để rồi cảnh giới liên tục rơi xuống mấy tầng.

Khoan đã, ở đây chưa chắc đã có nếu như...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play