Giữa các tu hành giả, chơi cờ, dù cùng là sử dụng bàn cờ gỗ, quân cờ đá như phàm nhân, thế nhưng cách chơi của bọn hắn lại hoàn toàn khác biệt. Nếu như nói phàm nhân so đấu cờ chính là đọ sức kỹ năng thì tu sĩ đánh cờ chính là đưa tự thân đại đạo cảm ngộ, pháp tắc lĩnh hội lên chính bàn cờ. Hai bên vây quét, đánh giết không phải là những viên cờ đá vô tri vô giác mà là vận dụng đạo pháp so đấu, đạo vận cạnh tranh, để xem ai đến lĩnh hội càng cao sâu hơn, càng huyền diệu hơn. Bởi nguyên do như vậy, chơi cờ cùng bậc đại năng, đạo hạnh cao thâm là một loại cơ duyên cực kỳ to lớn, càng đáng trân trọng hơn khi mà tu vi càng cao, yêu cầu đối với pháp tắc lĩnh hội càng đòi hỏi nhiều hơn nữa; không phải là vị tu sĩ nào cũng nguyện ý bỏ ra thời gian quý báu để chỉ điểm tận tình lứa đệ tử vãn bối như thế.
Ván cờ này, Trần Nguyên và Diệu Chân Tôn giả đã hạ ba ngày ba đêm, cho đến nay vẫn chưa thấy điểm dừng, thế của Trần Nguyên vẫn một mực ở vào hạ phong. Mấy tháng nay, kết quả giữa hai người vẫn luôn là như vậy. Không có gì lạ cả. Tu vi của bộ phân thân này quá yếu, đạo hạnh của hắn không đủ, cảm ngộ và lý giải chân nghĩa mà bản tôn quán thâu vào bộ phân thân này chỉ vừa đủ tương xứng với tu vi, sau cùng, tạo nghệ khống chế pháp tắc cũng có giới hạn. Trừ khi hắn mở ra hành lang tinh thần, mượn nhờ lực lượng của bản tôn, nếu không, chiến thắng một vị Thất phẩm Trung kỳ Tôn giả quả thực là người si nói mộng.
Đến nỗi bản tôn có khả năng hay không chiến thắng đối phương? Hắn lại không rõ ràng. Bởi vì đến cùng Diệu Chân Tôn giả có hay không dùng toàn lực đấu với hắn, Trần Nguyên còn không biết. Khả năng rất lớn là không đi.
Bất kể nói như thế nào, mấy tháng này cùng với Diệu Nhật Tôn giả so cờ, hắn không phải là không có thu hoạch. Nương theo lấy ngộ tính kinh khủng, hắn đạt được tiến bộ trên diện rộng; cùng với đó là đạo hạnh cũng tăng trưởng một mảng lớn.
Lúc này, Diệu Nhật Tôn giả đặt xuống một viên cờ khiến cho thế cục của Trần Nguyên bị áp chế hoàn toàn. Tình huống của hắn cực kỳ bất lợi. Bách Linh học phủ viện trưởng nói: “Phải chăng Trần tiểu hữu còn để ý những lời đồn đoán ngoài kia?”
Lời đồn đoàn ngoài kia. Trần Nguyên thầm nghĩ đến. Cái gọi là lời đồn đoán ngoài kia ấy là chỉ những tin tức không mấy thiện chí nhằm vào đương kim Nữ Hoàng hiện tại của Bạch Linh Hoàng triều vẫn còn được lưu truyền giữa tầng lớp bình dân trong lúc trà dư tửu lậu. Chuyện kể rằng, thời điểm hơn một ngàn năm trước, khi mà đương kim Nữ Hoàng còn chưa ở vào vị trí Hoàng Nữ, chưa có quyền kế thừa vị trí Nữ Hoàng chí cao vô thượng, thống ngự vô tận cương vực Bách Linh Hoàng triều, khi đó, nàng còn có một vị hôn phu.
Vậy mà, chỉ ba ngày trước ngày đương kim Nữ Hoàng khi đó cùng với vị hôn phu của nàng cử hành hôn lễ, người sau đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hôn lễ cùng với hôn ước của Nữ Hoàng theo đó tự nhiên là bị hủy bỏ.
Những chuyện kỳ lạ sau đó còn tiếp diễn. Đầu tiên là nguyên nhân cái chết của vị hôn phu chậm chạp không được công bố. Đã có rất nhiều nỗ lực từ nhiều phe phái điều tra nhưng rồi kết quả chẳng đi đến đâu. Sau đó là tính cách của Nữ Hoàng đột nhiên thay đổi, từ một nữ tử dịu dàng, ôn nhu như nước, thân thiện gần gũi đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình, lạnh lùng quyết đoán, thủ đoạn càng là tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi. Nàng ngay lập tức can thiệp vào việc cạnh tranh vị trí nối ngôi. Rồi trong vòng chưa đầy một trăm năm, bằng tốc độ lôi đình cùng thủ đoạn thiết huyết, nàng thành công đạt được vị trí Hoàng Nữ; ba trăm năm sau đó thuận thế leo lên vị trí Nữ Hoàng. Cũng trong khoảng thời gian này, tu vi của nàng đột ngột tăng mạnh, khiến cho rất nhiều người kinh hãi không thôi.
Có rất nhiều người bàn ra tán vào với sự thay đổi của nàng: có kẻ cho rằng, nàng vốn lập mưu từ trước, và nàng là hung thủ tàn nhẫn sát hại hôn phu của mình; đây hết thảy chỉ vì tranh đoạt vị trí Hoàng vị. Thậm chí có kẻ còn cho rằng, nàng muốn cướp đoạt đạo quả cùng tu vi của hôn phu cho nên trong khoảng thời gian ngắn sau đó, tu vi mới tăng mạnh như vậy. Dù sao, thời gian đó, cả Nữ Hoàng và hôn phu của nàng là hai thiên kiêu sáng chói nhất, mạnh nhất trong vạn năm qua của Bách Linh Hoàng triều trong vạn năm qua.
Không có lửa thì làm sao có khói? Có rất nhiều chất vấn được đặt ra cho Nữ Hoàng về cái chết của vị hôn phu của nàng. Thế nhưng, không có chứng cứ cụ thể và tu vi của Nữ Hoàng sớm một bước đặt chân và Lục phẩm cảnh giới, trấn áp rất nhiều thế lực khiến người ta kiêng dè, cho nên, việc này cho đến bây giờ vẫn còn bỏ ngỏ. Bất quá, tầng lớp dân chúng và tu sĩ cấp thấp vẫn còn lữu truyền những truyền thuyết về Nữ Hoàng. Mặc triều đình ra sức trấn áp, dân cư và tu sĩ đê giai lại nhiều lắm, lại không thể cấm người ta nói chuyện, cho nên những lời đồn này chỉ có thể bị áp chế tới mức độ nào đó thôi; chí ít, không ai dám công nhiên thảo luận hay nói xấu Nữ Hoàng.
m thầm hồi tưởng lại những gì hắn hắn đôi lúc nghe được người ta bí mật bàn tán, Trần Nguyên đối với Diệu Chân Tôn giả lắc đầu, nói: “Những tin đồn thất thiệt đó, vãn bối có nghe qua. Bất quá, vãn bối còn không dễ dàng như vậy tin tưởng vào lời nói vô căn cứ.”
“Kỳ thật, Thanh Chiếu cùng với những lời đồn ngoài kia khác nhau nhiều lắm.” Diệu Chân Tôn giả nhặt lên một viên cờ, khẽ vân vê trong lòng bàn tay, than nhẹ, ánh mắt một lần nữa tập trung về phía bàn cờ, hoàn toàn không có ý định nói thêm, tựa như lời vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời.
Thanh Chiếu, tên đầy đủ là Đạm Đài Thanh Chiếu, chính là tục danh của đương kim Bách Linh Hoàng triều Nữ Hoàng. Phóng tầm mắt cả Nguyệt Châu rộng lớn, cũng chỉ có Diệu Chân Tôn giả là dám gọi nàng bằng tên thật mà vẫn tự nhiên đến vậy. Ấy là bởi vì, Diệu Chân Tôn giả còn là sư tôn của nàng, dẫn đạo nàng vào con đường tu luyện, một mực chỉ đạo nàng cho đến khi nàng thành tựu Lục phẩm Chân quân, thành công kế vị Nữ Hoàng Bách Linh Hoàng triều mới thôi.
Diệu Chân Tôn giả cũng là sư tôn của hôn phu trước đây của Nữ Hoàng. Tính ra đến, Nữ Hoàng Đạm Đài Thanh Chiếu cùng hôn phu, chẳng những có hôn ước tại thân, mà còn là sư xuất đồng môn, từ góc độ nào đó còn có thể nhìn là thanh mai trúc mã. Ở Bách Linh Hoàng triều, những thông tin này còn không tính là bí mật.
Tất nhiên, đây hết thảy đều không liên quan đến Trần Nguyên, càng không ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Hắn chỉ lẳng lặng đặt cờ khi đến lượt.
Bỗng chốc, Trần Nguyên hỏi: “Thứ lỗi cho vãn bối mạo muội. Cái gọi là cục diện rối rắm mà tiền bối nói tới ấy, lấy thân phận và địa vị của Tiền bối, tuy không nói là dễ như trở bàn tay giải quyết, nhưng hẳn cũng là không khó? Vì sao, tiền bối còn cần đến một tên tiểu bối ngay cả Tiên cũng chưa thành như ta?”
Diệu Chân Tôn giả ngẩng đầu nhìn hắn, cười ha ha nói: “Trần tiểu hữu có chỗ không biết. Đứng ở càng cao, quyền lực càng lớn, thực lực càng mạnh, con người ta lại càng bị trói buộc sít sao hơn.” Nói rồi, hắn nhìn biểu lộ kinh ngạc của Trần Nguyên, không khỏi cười: “Thế nào, tiểu hữu thấy mâu thuẫn phải không? Ấy thế mà, nó lại là sự thực. Lấy ta làm ví dụ đi. Thân là viện trưởng Bách Linh học phủ, Bách Linh Hoàng triều đệ nhất nhân, mỗi một cử động, mỗi một lời nói của ta đều khiến người ta nhìn chằm chằm. So với thật lâu trước đây, ta đã không còn như thế tiêu diêu tự tại, không còn có thể tùy hứng như vậy được nữa. Đứng ở vị trí càng cao, nên học được cách càng cẩn thận và kính sợ.”
“Vãn bối minh bạch.” Trần Nguyên khẽ gật đầu đáp: “Đa tạ tiền bối giải hoặc.”
Lời nói này của Diệu Chân Tôn giả mang lại thông tin rất nhiều. Đối phương tu vi thật sự là Thất phẩm tầng năm đại tu sĩ, đứng tại phương này thế giới đã coi như đứng hàng đỉnh tiêm nhất một nhóm người. Ngoài trừ những lão bất tử, hoặc vô số năm tháng bể tử quan, hoặc mai danh ẩn tích, hoặc lịch luyện phàm trần, chờ đợi cơ hội đột phá tu vi, phi thăng thượng giới thì Diệu Nhật Tôn giả đã không có bao nhiêu địch thủ có thể uy hiếp đến hắn. Ấy vậy mà đối phương phải tìm đến hắn tên này tiểu tử Tứ phẩm Thượng nhân đưa vào cục hòng tìm lối thoát, có thể thấy, hắn cũng không dễ dàng.
“Bị nhìn người ta nhìn chằm chằm…” Trần Nguyên trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Diệu Chân Tôn giả. Nói đến như vậy, thế cục rối rắm mà Trần Nguyên tham gia vào có thể lớn lắm, phức tạp lắm; những kẻ tham gia đều là hạng nhân vật tai mặt lớn, có đủ sức kìm hãm lại nhân vật tầm cỡ Diệu Chân Tôn giả.
Hơn nữa, nên biết thân phận chân thật của Diệu Nhật Tôn giả là hóa thân của Diệu Nhật Đạo Nhân. Tồn tại phía sau gần như chắc chắn tu vi siêu việt Thất phẩm.
Càng nghĩ, Trần Nguyên càng cảm thấy hắn đồng ý trợ giúp Diệu Nhật Tôn giả không phải là quyết định sáng suốt gì. Bất quá, hắn cũng không có hối hận. Đối phương lập lời thế, hứa với hắn, chỉ cần hắn đồng ý với đề nghị của đối phương, đối phương sẽ toàn lực trợ giúp hắn. Cũng bởi vậy mới có chuyện Diệu Nhật Tôn giả, lực bài chúng nghị, sử dụng đặc quyền cá nhân mở ra Thánh Linh trì cho Trần Nguyên.
Tất nhiên, ở trong mắt Trần Nguyên, Thánh Linh trì không có giá trị lớn đến như vậy. Phần thù lao chân chính để hắn động tâm chính là toàn bộ Tàng Kinh các của Bách Linh học phủ sẽ mở ra cho hắn trong khoảng thời gian này, bao quát cả những cấm thuật, truyền thừa bí tịch, công pháp bất truyền, kinh thư cấm kỵ,... đều sẽ mặc hắn tham khảo. Thậm chí, khi chuyện hoàn thành, Bách Linh Hoàng triều Hoàng thất Tàng Kinh các cũng rộng mở với hắn. Đây mới là nguyên do để cho Trần Nguyên không cần đắn đo bao nhiêu để đồng ý với Diệu Chân Tôn giả.
“Khi đó còn nghĩ đối phương làm sao hào phóng như vậy, nguyên lai là liên lụy sâu đến như thế.” Trần Nguyên một bên quan sát thế cờ, trong lòng lại nghĩ thầm.
“Ngược lại là tiểu hữu…” Diệu Chân Tôn giả bất chợt nói, biểu lộ có phần ngoài ý muốn: “Tiểu hữu vì sao từ chối nhanh như vậy? Chẳng lẽ, đối với Thanh Chiếu nha đầu kia, tiểu hữu chưa từng có một tia ý tưởng?”
Quả thực là như vậy, Bách Linh Hoàng triều nữ hoàng, bất luận là thân phận, địa vị, thực lực, dung nhan,... hết thảy đều là giới này cực phẩm trong cực phẩm. Luận địa vị, nàng là chủ nhân của một Hoàng triều, thống lĩnh cương vực lãnh thổ vô biên, quyền lực thông thiên. Luận thực lực, nàng sớm tại hơn tám trăm năm trước đã bước vào Lục phẩm Chân quân, tu vi hiện tại càng thâm bất khả trắc. Chưa nói đến, thiên phú của nàng tuyệt luân, là vạn năm qua Hoàng triều người số một; chưa đầy hai trăm tuổi thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân, chưa đầy, một ngàn hai trăm tuổi thành tựu Lục phẩm Chân quân, thiên phú so với Băng Ngọc Chân quân, người từng một thời là thiên chi kiều nữ của Thái Linh học viện, còn mạnh hơn một mảng. Thành tựu tương lai của nàng quả thực là tiền đồ vô hạn; Thất phẩm Tôn giả là điều nắm chắc trong lòng bàn tay; thậm chí Bát phẩm cũng không phải là điều xa vời. Còn dung nhan, nàng đã từng được tôn xưng là Nguyệt Châu đệ nhất mỹ nhân, dung mạo mới có lẽ là thứ mà nàng tự tin nhất.
Nếu như, không có sự tình xảy ra với hôn phu của Nữ Hoàng, cũng không có những lời đồn đoán xung quanh việc này, có lẽ đương kim Nữ Hoàng chính là nữ nhân hoàn hảo nhất trong mắt tất cả Nguyệt Châu.
Tất nhiên, với rất nhiều người, sự kiện này cũng không ảnh hưởng đến sự ái mộ của bọn họ dành cho vị Nữ Hoàng này. Nàng kiêu ngạo, nàng lạnh lẽo, nàng xa cách như một đóa tuyết liên xa vời ngoài tầm với; đây những điều này mới khiến cho nàng càng thêm có sức hấp dẫn. Bởi, nó khơi dậy lên trong lòng nam nhân một trong những thứ bản năng nguyên thủy nhất, dục vọng chinh phục, ham muốn chiếm giữ.
Trần Nguyên hạ xuống một con cờ, bình thản đáp: “Vãn bối đã có ý trung nhân, tự nhiên đối với Nữ Hoàng không có ý tưởng.’
“Cũng vậy.” Diệu Chân Tôn giả không có bao nhiêu để ý: “Bất quá, ta vẫn là nhắc nhở tiểu hữu một chút, kết hợp với Thanh Chiếu, đối với tình thế của tiểu hữu sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hành động cũng thuận lợi hơn.”
Trần Nguyên hạ xuống một con cờ: “Tại vãn bối xem ra, vậy cũng chưa hẳn. Thân phận của Nữ Hoàng quá mẫn cảm. Vãn bối nếu như kết làm đạo lữ với nàng, ảnh hưởng sẽ rất lớn, có lẽ cục diện sẽ càng thêm rối rắm, tới lúc đó, sự tình chỉ e còn vượt qua cả chưởng khống của tiền bối.” Nói rồi, hắn hạ xuống con cờ. Thế cờ trên bàn đột nhiên có sự chuyển biến. Cục diện bế tắc của Trần Nguyên đột nhiên được khơi thông. Mặc dù điều này không để cho hắn ngay lập tức lật ngược tình thế, nhưng lại mở ra vô số con đường khả thi cho hắn triển khai.
“Vậy sao? Ta xem lại không đến nỗi như vậy.” Diệu Chân Tôn giả cười ha hả, không chút do dự hạ xuống một con cờ, ép sát địa phận của Trần Nguyên, chặn đi phân nửa lối đi của hắn.
Trần Nguyên lắc đầu nói ra: “Có lẽ là vậy. Bất quá, tha thứ cho vãn bối vọng nghị. Theo vãn bối thấy, thay vì lo lắng cho cụ diện tương lai, tiền bối lại càng lo lắng cho Nữ Hoàng nhiều hơn. Phải chăng, tiền bôi e ngại nàng gặp phải người không nên gặp? yêu người không nên yêu? Lại nói, vãn bối và nàng chênh lệch quá xa, không hẳn là phù hợp” Nói xong, hắn hạ cờ. Cục diện một lần nữa trở nên sáng sủa. Thậm chí, tình thế so với một nước đi trước đó còn sáng sủa hơn.
“Thế nào?” Diệu Chân Tôn giả cười: “Mặc dù niên kỷ của tiểu hữu có nhỏ một chút, tu vi có một chút thấp; thế nhưng lấy thiên phú của tiểu hữu, không ra mấy nghìn năm liền có thể đuổi kịp Thanh Chiếu rồi vượt qua nàng. Tu sĩ chúng ta, cái nào mà không thọ mệnh dài dằng dặc. Trăm năm, nghìn năm đều chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Như vậy không hẳn là không hợp.” Nói rồi, hắn một lần nữa quan sát bàn cờ. Chỉ là lần này, hắn không có dễ dàng như vậy hạ xuống quân cờ.
Trần Nguyên dứt khoát lắc đầu: “Chỉ là thiên phú, sao có thể luận là lương phối hay không.”
“Hừ.” Diệu Chân Tôn giả hừ nhẹ. Kẻ tinh tế có thể phát giác ra trong thanh âm của hắn mang theo một tia không vui: “Chí ít, so với việc làm con rối cho vận mệnh, để rồi cả tình cảm, phu quân, cuộc sống và cả con đường đều bị người sắp đặt trước, kết hợp với tiểu hữu có thể so sánh đã là lương phối.”
Trần Nguyên không cho ý kiến. Hắn giữ im lặng chờ đợi Diệu Chân Tôn giả hạ cờ.
Rốt cuộc, nửa ngày nữa trôi qua, thế cục giữa Trần Nguyên và Diệu Chân Tôn giả lâm vào cân bằng, không có một ai chiếm ưu thế. Lúc này, một bóng người thướt tha, thân mang váy trắng, mang theo hương thơm man mát, nhẹ nhàng và phiêu nhiên như tiên nữ đáp xuống bên ngoài sân nhỏ. Gương mặt nàng cực đẹp, làn da trắng nõn, hai mắt ôn nhu đầy phong tình, chiếc mũi ngạo kiều, mái tóc đen dài cài trâm ngọc tinh tế,... kết hợp hoàn mỹ tạo thành một trương dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Trần Nguyên nhận ra người này. Nàng là Bích Liên, một trong hai đạo đồng đi theo Diệu Chân Tôn giả. Không nên nhìn nàng chỉ là đạo đồng, thế nhưng tu vi của nàng đường đường là Ngũ phẩm Chân nhân, ngay cả trong Bách Linh học phủ, địa vị cũng vô cùng cao.
Lúc này, Bích Liên tiên tử hé mở môi son, thanh âm êm tai, trong trẻo: “Khởi bẩm Tôn giả, Thanh Chiếu sư tỷ cầu kiến.”
- ------------------------
Mình bù lại chương của ngày hôm nay á.
Thân,
Con Cua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT