Một sơn cốc vô danh nào đó, Mộc Long sơn mạch, Đông Thiên vực, hiện tại.

Trần Nguyên lúc này tĩnh tọa trên một phiến đá bằng phẳng nằm cạnh con suối nhỏ. Hắn ở đó xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, trong đầu hiện lên nội dung một cuốn Tứ phẩm kinh thư. Hắn đang lĩnh ngộ nó. Mười lăm ngày đã qua kể từ khi hắn bắt đầu cảm ng cuốn kinh thư này. Cho đến tận ngày hôm này, hắn mới nhìn thấy chút thành tựu đầu tiên.

Cũng không thể trách hắn chậm chạp. Cùng một trình độ ngộ tính như vậy, cỗ phân thân này của hắn tu vi yếu hơn bản tôn quá nhiều, hệ quả là tốc độ phân tích cũng vì thế mà chậm hơn không ít.

Theo chân giải áo nghĩa không ngừng được phân tích, được lý giải và dung nhập bởi não bộ của Trần Nguyên, Quảng Nạp công trong thức hải của hắn tự động hấp thu những thành tựu mới này, dựa vào đó mà bắt đầu tiến hóa, trở nên càng huyền diệu, càng thâm ảo và tối nghĩa. Cùng với đó, quanh người Trần Nguyên lúc này có đếm không hết đạo vận phát tán mà ra, huyền ảo khó dò, bao hàm tổng quát từ rất nhiều trường phái tu hành. Một cách tự nhiên,,linh khí từ trong sơn cốc, nhận lấy đạo vận quanh thân Trần Nguyên dẫn dắt, không tự chủ được hướng về phía hắn mà tuôn trào tới, hình thành nên một lỗ hút chân không lấy đỉnh đầu hắn làm trung tâm, mạnh mẽ và tham lam, khiến cho cả sơn cốc nhỏ bé, vắng vẻ trở nên bạo động. Trần Nguyên, ở trong trạng trạng thái cảm ngộ, đạt được tốc độ hấp thụ và chuyển hóa linh khí nhanh hơn đến mấy lần tốc độ bình thường. Tu vi của hắn đang tăng lên ở cấp độ mà bất kỳ một tu sĩ nào trông thấy cũng phải sợ hãi thán phục.

Bỗng chốc, một tiếng oanh minh từ trong sơn động gần đó truyền ra. Trần Nguyên mở ra hai mắt, tâm thần khẽ đảo qua nơi đó. Khóe miệng của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện mỉm cười, nói khẽ: “Nha đầu này, dù muộn đi thời gian tốt nhất nếm thử tu luyện, vậy mà tốc độ đột phá chỉ kém hơn tiêu chuẩn thiên tài có một chút. Thái m Linh thể quả thực là mạnh.”

Nói rồi, hắn cũng đình chỉ cảm ngộ, rời khỏi trạng thái tu luyện. Cả tòa sơn cốc vốn trong trạng thái bạo động linh khí bởi một tôn Tứ phẩm Thượng nhân điên cuồng hấp thu, thì nay đột ngột trở nên yên tĩnh lạ thường. Hắn không phải nguyện ý rời khỏi trạng thái cảm ngộ. Chỉ là, mảnh sơn cốc vô danh này, dù thuộc về nơi sâu của Mộc Long sơn mạch, nhưng nồng độ linh khí không thực sự nồng đậm lắm. Mà hắn, chẳng những tu vi là Tứ phẩm Thượng nhân, mà tu luyện còn là Đạo Cực hạn, sở dĩ cần lượng linh khí viễn siêu quá nhiều Tứ phẩm Thượng nhân thông thường. Hắn ở vào trạng thái tu luyện, cả mảnh sơn cốc sẽ bị rút sạch linh khí, đến lúc đó sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực cho người trong sơn động đột phá.

Quả nhiên, linh khí trong sơn cốc vừa ổn định lại không bao lâu thì lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu chuyển động. Lần này linh khí không phải hướng về Trần Nguyên mà nhao nhao chen chúc kéo về sơn động mà đi. Tại trong thần thức của Trần Nguyên kiểm tra, hắn có thể thấy, rất nhiều linh khí đã hình thành một vòng xoáy nhỏ phía trên đỉnh đầu của nữ tử trong sơn động, độ cao cách nàng chừng ba thước, bề rộng vòng xoáy đạt tới nửa trượng. Theo lượng linh khí khổng lồ quán xuyên vào thể nội của nàng, khí thể trên thân thể nàng đang không ngừng gia tăng ở tốc độ đáng sợ.

Trần Nguyên không nói lời nào. Thân hình của hắn thoát một cái đã biến mất khỏi vị trí cũ, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh nữ tử. Hắn tĩnh tâm quan sát hết thảy, yên lặng vì nàng hộ pháp.

Quá trình nữ tử đột phá kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau đó, vòng xoáy linh khí, thứ giờ đây đã nở rộ ra đến độ rộng hai trượng, mới tiêu tán. Linh khí bạo động xung quanh sơn động cũng theo đó trở lại trạng thái yên bình. Trần Nguyên cẩn thận cảm ứng khí tức trên người đối phương, nhận ra thể nội linh lực trong người nàng lưu chuyển ôn hòa, ngay cả hô hấp của nàng cũng đều đặn, khí tức trên thân không có gì khác thường. Hắn lúc này mới hài lòng gật đầu: “Xem ra là nha đầu này thành công. Cái nàng cần bây giờ là ổn định cảnh giới.”

Biết nàng không còn gì đáng ngại về sau, Trần Nguyên mới yên lặng rời khỏi sơn động, một lần nữa tiến vào trạng thái cảm ngộ. Không bao lâu sau, cơ thể hắn một lần nữa hóa thành một cái lỗ đen, điên cuồng hấp thu linh khí từ môi trường xung quanh. Cả sơn cốc lại nhấc lên một hồi quần phong loạn vũ.

Mười ngày sau đó, thiếu nữ ở trong sơn động rốt cuộc mở mắt ra. Mất mười ngày để nàng ổn định cảnh giới. Cảm nhận thể nội linh lực hùng hậu chưa từng có, khí thế trên thân càng là hùng hậu để nàng khó mà áp chế cảm xúc trong lòng. Giờ đây, lực lượng của nàng so với nửa tháng trước phải mạnh hơn ít nhất là gấp đôi. Trong giao chiến, đừng nói là sở hữu lực lượng gấp đôi; nếu như cả hai phe có cùng kinh nghiệm chiến đấu, cùng pháp thuật, kỹ năng, như vậy thì chỉ chênh lệch hai đến ba phần mời sức mạnh đã đủ để tạo nên cục diện nghiền ép rồi. Lúc này, hồi tưởng lại bản thân tại một năm trước vẫn còn là phàm nhân, yếu đuối và nhỏ bé vô cùng, thường xuyên nhận người khác xa lánh, ghét bỏ, nàng cứ ngỡ đây là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp mà nàng không bao giờ muốn thức tỉnh.

Mất thời gian thật lâu để thiếu nữ áp chế tâm tình kích động trong lòng. Nàng đứng lên, lại mất một thời gian ngắn chỉnh trang lại trang phục của bản thân, ngắm mình trong chiếc gương nhỏ lấy ra từ nhẫn trữ vật. Chờ cho đến khi nàng đảm bảo ngoại hình của mình là đẹp nhất, ưng ý nhất, nàng mới thật cao hứng bước ra khỏi sơn động, hướng về nam tử trẻ tuổi, gương mặt và khí chất không mấy nổi bật, kích động hô lớn: “Sư tôn, Thanh Dao thành công đột phá.”

Trần Nguyên thu hồi lại cảm ngộ, nhìn qua thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt còn có chút non nớt, dung nhan đẹp đến mức để người ta ngạt thở. Hắn mỉm cười, nhẹ gật đầu tán thưởng: “Thanh Dao làm tốt lắm. Tốc độ đột phá này của ngươi đã đuổi sát nhóm thiên tài của chín vực Minh Nguyệt giới. Nếu như giữ vững tiến độ như vậy, không ra hai năm, ngươi liền có thể thành tựu Nhị phẩm tu sĩ.”

Không sai, nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp tuyệt luân này chính là Lục Thanh Dao, cũng là thiếu nữ mang Thái m Linh thể, kẻ bất hạnh mà tại tám tháng trước, khi hắn lần đầu tiên giáng lâm xuống Đông Thiên vực đã được dân làng yêu cầu trừ yêu diệt ma. So với tám tháng trước, nàng thay đổi nhiều lắm. Nổi bật nhất chính là tính cách của nàng. Thời gian trước, nàng là thiếu nữ nhút nhát, sợ hãi người là, e ngại tiếp xúc với người ngoài, đổi thành ngôn ngữ hiện đại thì chính là nàng mắc chứng bệnh sợ hãi giao tiếp xã hội, hơn nữa còn là loại cực kỳ nặng. Mà giờ đây, sự rụt rè ấy đã biến mất không thấy tăm hơi. Nàng hồn nhiên, nàng vui vẻ, nàng linh động, sẵn sàng nở ra nụ cười khiến cho vạn vật mất đi màu sắc. Trần Nguyên không biết, chứng bệnh tâm lý của nàng thuyên giảm bao nhiêu, thế nhưng ở trước mặt hắn, nàng có thể bày ra đủ loại tâm tình của một thiếu nữ mới lớn.

Một khác biệt nữa chính là ngoại hình của nàng. Lục Thanh Dao rất đẹp, đẹp khuynh quốc khuynh thành, thậm chí nói mê hoặc chúng sinh cũng không sai. Điều này không phải nói rằng, trước đây nàng xấu. Chỉ là, thời điểm còn là phàm nhân, nàng một thân một mình tự nuôi sống bản thân, gương mặt quanh năm lấm lem bùn đất, mái tóc ngắn ngủn xơ xác, rối tung vì phải phơi gió, phơi sương, quần áo mặc lên người cũng là loại vải thô xấu xí nhất, bẩn thỉu nhất. Nàng ăn còn không đủ, lấy đâu ra thời gian và tinh lực chăm sóc bản thân. Nhan sắc tuyệt đẹp của nàng cứ như vậy bị tàn nhẫn vùi dập. Mà giờ đây, thân trở thành một tu sĩ, Lục Thanh Dao tự nhiên gột bỏ đi những thứ bùn đất bẩn thỉu ấy, bài trừ đi cặn bã, chất độc tại trong thân thể mười mấy năm. Da thịt nàng trở nên trắng nõn, trơn bóng; mái tóc nàng trở nên suôn mượt, đen như thác nước; đôi mắt nàng to, long lanh như sẵn sàng hút hồn bất cứ hai, hai hàng lông mi cong như lá liễu, đẹp không sao tả xiết; chiếc mũi nàng nhỏ, cao, đôi môi nàng đỏ son một cách tự nhiên, luôn luôn cười tươi trước mặt Trần Nguyên lộ ra hàm răng trắng tinh. Nàng bỏ đi những bộ quần áo vải thô, cũ rích thừa hưởng lại từ đời cha mẹ, mặc lên mình những bộ tiên váy, giản dị, nhưng không kém phần tinh tế, tao nhã, tôn lên dáng người yểu điệu, thướt tha, cuốn hút bao nhiêu người. Đặc biệt là phần eo của nàng, nhỏ nhắn, mảnh khảnh, uyển chuyển đến kinh người, khiến cho thân hình nàng mỗi khi bước đi, đều để lại trong con mắt người ta sự quyến rũ lạ lùng.

Chỉ là chưa đầy một năm, Lục Thanh Dao biến đổi quá lớn để cho Trần Nguyên cảm thán không thôi: Thời gian và hoàn cảnh có thể khiến cho con người ta thay đổi quá nhiều.

Lục Thanh Dao không biết suy nghĩ của hắn. Nàng bây giờ còn thật cao hứng vì tu vi bản thân đột phá đâu. Nàng thật cao hứng, chiếc miệng nhỏ nhắn cười tươi, nói ra: “Đa tạ sư phụ khen ngợi.”

Đối với nàng, đột phá là một chuyện cực kỳ vui vẻ, mà đạt được Trần Nguyên tán thành cũng là một sự kiện vui vẻ không kém. Nàng đã không còn người thân, người cùng thôn làng đối với nàng không tốt, có thể nói, sư tôn của nàng hiện tại đã là người quan trọng nhất đối với nàng. Đuổi theo bước đi của hắn, đạt được hắn khen ngợi chính là mục tiêu lớn nhất của Lục Thanh Dao.

Trần Nguyên gặp nàng thật cao hứng, không khỏi nhắc nhở: “Thanh Dao, ngươi đột phá là chuyện đáng mừng. Thể chất của ngươi đặc thù, tư chất của ngươi cũng rất mạnh; nhưng ngươi không thể vì đó buông lỏng. Tu sĩ cần một lòng hướng đạo, chăm chỉ nỗ lực mới có thành quả.”

“Vâng, Thanh Dao đã biết. Thanh Dao sẽ cố gắng hết mình. Một ngày nào đó Thanh Dao nhất định đuổi kịp sư tôn, có thể cùng với người sánh ngang mà đi.” Lục Thanh Dao cười hì hì, vui vẻ nói ra. Bất quá, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng đối với điều này có bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu quyết tâm.

Trần Nguyên hài lòng, cũng không nhắc nhở gì thêm. Lục Thanh Dao còn trẻ, kém hơn hắn những mười tuổi, niên kỷ còn chưa tròn mười sáu, hắn sẽ không đối với nàng quá hà khắc.

Đúng lúc này, Trần Nguyên chú ý tới cổ tay trắng nõn như búp măng của Lục Thanh Dao lộ ra sau ống tay áo. Hắn cau mày, nhắc nhở: “Thanh Dao, ấn ký trên cổ tay ngươi, như thế nào mất rồi?”

Lục Thanh Dao thoáng lộ ra biểu cảm sững sờ, nhìn lại cổ tay trái, phát hiện ấn ký hình chiếc phi kiếm đã biến mất. Nàng lúc này mới hướng Trần Nguyên, vừa nhu thuận lại có chút hối lỗi, đáng thương nói ra: “Xin lỗi sư tôn, là Thanh Dao đột phá, tâm tình quá cao hứng, nhất thời không kiểm soát được ấn ký. Còn xin sư tôn trách phạt.”

Nhấc lên ấn ký này, âu cũng không phải là ký ức thực sự vui vẻ đối với Lục Thanh Dao. Nàng sinh ra, bởi vì thân phụ Thái m Linh thể, lại bởi không đủ năng lượng tới chèo chống Linh thể xuất thể, dẫn đến mẹ ruột chết khi sinh, cả ngôi làng cây cối mùa màng đều chết héo. Khi đó, vừa vặn có một vị tu sĩ tiên phong đạo cốt đi ngang qua. Hắn phát hiện tình huống bất thường, bèn ghé thăm nhà Lục Thanh Dao. Quan sát đứa trẻ mới sinh một hồi thì hắn phát hiện nàng mang thể chất bất phàm. Vì e sợ có tu sĩ khác cũng nhìn ra điều này, lại nổi lên ý đồ không tốt đối với Lục Thanh Dao, hắn bèn ở trên cổ tay trái nàng đánh xuống một đạo ấn ký, giúp nàng che giấu đi thể chất đặc thù trong mắt người khác. Chỉ cần tu vi không vượt quá Tứ phẩm Thượng nhân, như vậy liền vô pháp xem thấu thể chất của nàng. Trước khi rời đi, vị tu sĩ kia còn dặn dò cha Lục Thanh Dao rằng: “Để nàng trước năm mười tám tuổi đến Ngọc Thanh tông bái nhập tông môn, bước lên con đường tu luyện.”

Ngọc Thanh tông chính là tông môn của vị tu sĩ kia.

Thế nhưng là, tại sau khi cha qua đời, Lục Thanh Dao đối với câu nói kia không có bao nhiêu để ý. Dẫu cho Ngọc Thanh tông nằm ngay kế bên Thanh Vân tông, khoảng cách đến ngôi làng của nàng không tính là quá xa xôi; thế nhưng, một thân nữ tử yếu đuối, tay không tấc sắt có thể an toàn đi đến đó quả thực là thử thách không nhỏ. Vì thế, nàng gần như quên đi lời dặn dò của vị tu sĩ nọ.

Khi đón Lục Thanh Dao rời khỏi làng, lần đầu tiên nghe đến lời nói này, Trần Nguyên đã có ý định đưa nàng đến Ngọc Thanh tông, coi như hoàn thành một đoạn thiện duyên. Nào có thể ngờ, người tính không bằng trời tính. Thời điểm Trần Nguyên tìm đến Ngọc Thanh tông, nơi đây đã chỉ còn là một mảnh phế tích. Khắp nơi là các công trình kiến trúc đổ nát, hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc đầy qua các khe đá, chim chóc, động vật hoang dã kết thành bầy đến sinh sống. Phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh, trên đất còn lưu lại đầy rẫy những dấu vết của tu sĩ đấu pháp: có đỉnh núi bị thổi tung, có lòng sông bị đánh gãy, có cao nguyên bị san bằng,... hết thảy nói lên, nơi đây đã từng trải qua một trận kinh thiên đại chiến. Lại trải qua mấy ngày cẩn thận thăm hỏi, hắn mới biết, tại năm năm trước, Ngọc Thanh tông gặp phải một trận tai ương, chịu Tà tu tập kích dẫn đến toàn tông môn trên dưới mấy vạn tu sĩ đều chết thảm. Thậm chí mấy tông môn xung quanh, bao quát Thanh Vân tông cũng gặp vạ lây, tổn thất không nhỏ.

Như thế đến đây, Lục Thanh Dao chính thức không có nơi nương tựa.

Lục Thanh Dao lúc này biểu đạt, nàng muốn đi theo hắn, dù sống hay dù chết, dù phải trả cái giá như thế nào, nàng cũng muốn đi theo hắn.

Trần Nguyên khi đó lâm vào suy nghĩ thật lâu. Sau cùng, hắn quyết định thu nàng làm đồ đệ. Một là vì tình cảnh của nàng để hắn động lòng trắc ẩn. Một nguyên do khác là vì thể chất Thái m Linh thể của nàng để nàng sở hữu tư chất cực cao; một hạt giống tốt như thế thì không nên bị số phận vùi lấp. Mà một nguyên nhân khác để hắn động tâm không kém đối với thiếu nữ này: tám tháng trước, khi hắn sử dụng Khởi Nguyên nhãn kiểm tra thể chất của Lục Thanh Dao, hắn phát hiện ra, nàng vậy mà chính là…

Đại Khí Vận giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play