Trần Thanh Nhi đang suy tư thì bị thanh đột ngột mang theo phẫn nộ đánh gãy, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần bất mãn. Hơn thế nữa, đối phương nói đến rất rõ ràng, hiển nhiên là nhằm đến các nàng mấy tên này vừa mới tới từ thượng giới. Ngoại trừ các nàng thì Linh Vân Tiên Cung đâu còn có ai khác đến từ thượng giới?

Trần Thanh Nhi nàng tự hỏi, nàng vừa đến Linh Vân Tiên Cung không được mấy ngày, cửa lớn còn chưa bước ra, cũng chưa từng tiếp xúc ai, nàng lại có thể đắc tội với người nào? Đối phương vì cái gì cứ như vậy nhằm vào các nàng?

Trần Thanh Nhi không mấy vui vẻ, hướng Ngọc Nữ hỏi: “Cửu Ca Ngọc Nữ bên ngoài là ai đang huyên náo vậy? Linh Vân Tiên Cung làm sao để cho đệ tử như vậy làm càn?”

Ngọc Nữ nghe vậy, vội vàng giải thích: “Thưa tiểu… công tử, cái này…” Nàng trầm tư một lát, nhất thời vận dụng toàn bộ đầu óc, rốt cuộc mới nói ra: “Chủ nhân giọng nói này… hẳn là thuộc về Vương Lăng đi.”

Cửu Ca Ngọc Nữ biết đến Vương Lăng cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Hai người tình cờ gặp phải nhau trong một lần lịch luyện. Khi đó, nàng tiến nhập một tòa sơn mạch lịch luyện, trong lúc giao chiến cùng Tam giai hậu kỳ hung thú thì bị thương, trên đường đào thoát trở ra liền gặp Vương Lăng, từ đó hai người kết bạn mà đi, hành trình kéo dài hơn một tháng trời. Hai người cũng bởi sự kiện này mà trở nên tương đối quen thuộc. Sau này, Vương Lăng càng là đánh bại nhiều đệ tử ngoại môn xuất chúng, giành vị trí ngoại môn thứ nhất, khiến cho Cửu Ca Ngọc Nữ một lần nữa ghé mắt mà nhìn.

“Vương Lăng?”

“Cửu Ca có lẽ sẽ không nhận lầm giọng của hắn.” Ngọc Nữ khẽ gật đầu khẳng định: “Cách đây ba năm, Ngọc Nữ từng gặp qua hắn một mặt, thời gian chung đụng lịch luyện cũng không ngắn.” Suy nghĩ một chút, Ngọc Nữ bổ sung: “Vương Lăng cách đây nửa năm từng giảnh vì trí đầu ngoại môn để tử, danh tiếng tẫn xuất, cho nên sẽ không nhầm được.”

Nam Cung Uyển Nhi nhíu mày: “Một tên ngoại môn đệ tử mà phách lối đến như vậy?”

Ngọc Nữ nghe vậy thì cười khổ. Hơn một tháng lịch luyện chung đụng, sau đó lại có vài lần cơ hội gặp mặt, nàng tương đối lý giải tính cách của thiếu niên này: làm người có ngạo khí, có chí hướng tiến thủ cực mạnh, cũng có lòng tự tôn cực cao. Có thể tùy thuộc vào từng người quan điểm mà cho rằng hắn kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng có người sẽ cho rằng hắn bá khí kiên cường, bất khuất không sợ kẻ mạnh. Ngọc Nữ thì càng thiên hướng về cái sau.

Nàng thay hắn giải thích: “Có lẽ Vương Lăng hắn có điều gì hiểu lầm ở đây đi. Hắn không phải là loại người phải trái không phân. Hơn nữa…” Nàng ngừng tạm: “Hành trình hắn quật khởi còn tương đối truyền kỳ.”

“Truyền kỳ?” Trần Thanh Nhi sinh ra hứng thú.

“Là vậy.” Cửu Ca Ngọc Nữ thấy kéo được sự chú ý của vị đại nhân vật, liền mỉm cười nói: “Tiểu… không, công tử, ngài có thể không biết, hắn mười năm trước, hắn tại hai mươi tuổi, tu vi vẫn chỉ là Nhị phẩm tầng hai, thân phận càng là một cái ngoại môn đệ tử không có bao nhiêu nổi bật. Mười năm sau, tính cách hắn thay đổi một trời một vực, liên tục phá sau cái cảnh giới, thành tựu Nhị phẩm tầng tám. Tại nửa năm trước, hắn thắng qua vô số danh ngoại môn đệ tử trẻ tuổi, giành được ngoại môn vị trí đầu.”

Trần Thanh Nhi khẽ giật mình, trong hai con mắt tuôn ra một chút hứng thú: “Mười năm quật khởi? Ngoại môn đệ tử vị trí đầu?"

Nam Cung Uyển Nhi cũng toát ra ánh mắt khác lạ: "Mười năm phá sáu tiểu cảnh giới, tốc độ tu luyện này đã sánh ngang với đỉnh tiêm thiên tài đi. Hai mươi tuổi, hắn thật chỉ là Nhị phẩm tầng hai?"

"Thiên chân vạn xác." Cửu Ca quả quyết khẳng định.

"Nói như vậy, kẻ này chắc chắn có đại cơ duyên, đại tạo hóa. Hơn nữa, loại tạo hóa này không phải là ngắn hạn, mà rất có thể tác dụng lâu dài." Nam Cung Uyển Nhi tỉnh táo phân tích.

Trong tu chân giới, tình huống tu sĩ ngộ nhập động phủ, bí cảnh, trải qua một đường gian nan thử thách, thu hoạch được cơ duyên không phải là chuyện hiếm thấy. Cơ duyên này có thể là đan dược, có thể là thần binh, cũng có thể là truyền thừa,... thậm chí càng là đạt được một loại tín vật chứng nhận thân phận nào đó.

Trong đó, có loại cơ duyên ngắn hạn, tựa như đan dược, linh quả, mang lại tác dụng chỉ nhất thời; cũng có loại cơ duyên tác dụng là dài hạn, tựa như truyền thừa hay bảo vật thay đổi tư chất, tác dụng lâu dài đến vĩnh viễn. Cũng có loại cơ duyên chỉ có tác dụng một lần lên người thu hoạch, tựa như linh quả, đan dược; lại có loại cơ duyên có thể cướp đoạt hoặc truyện thừa lại.

Vương Lăng đột ngột thay đổi, lại một đường hát vang quật khởi để bên trong Tiên Cung rất nhiều người để ý. Cũng có không ít lần có người trong tối, ngoài sáng âm thầm thăm dò nội tình của hắn. Tuy nhiên, hết thảy mọi nỗ lực của bọn hắn cho đến giờ đều là vô ích. Vương Lăng cả người tựa như một đoàn mây mù, lờ mờ che đi tầm mắt của tất cả mọi người. Có lẽ rất nhiều sư tỷ, sư muội bởi vì đặc điểm này của hắn mà bị cuốn hút đến.

“Nếu không, chúng ta đi nhìn xem hắn thử một lần?” Trần Thanh Nhi nổi lên tính hiếu kỳ. Nàng chưa hoàn toàn trưởng thành, đối với những chuyện mới lạ như vậy luôn luôn mang theo tâm tính tò mò. Mặt khác, cũng bởi vì tính tình thiện lương, lòng dạ rộng rãi mà Trần Thanh Nhi không có chút nào so đo với việc Vương Lăng náo loạn bên ngoài cung điện.

Chỉ bất quá, Trần Thanh Nhi không để ý, không có nghĩa là người khác không để ý. Nam Cung Uyển Nhi đối với sự tích Vương Lăng quật khởi hứng thú, không có nghĩa là nàng có hảo cảm với kẻ này. Hắn một mực náo loạn bên ngoài, thậm chí có lúc còn nghe thấy lời nói xúc phạm của hắn truyền vào, nàng là thật giận. Linh Vân Tiên Cung bất quá là một cái thế lực phụ thuộc được Nam Cung gia nâng đỡ mà thôi, nay lại có một cái ngoại môn đệ tử dám buông lời bất kinh với tiểu thư của nàng. Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nhưng muốn nói lớn thì cũng thật lớn lắm, tùy vào cách giải quyết mà cuối cùng có thể êm xuôi đi qua hay không.

Nam Cung Uyển Nhi đối với Trần Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, loại người này, người tốt nhất không nên gặp thì tốt hơn. Chuyện này, người vẫn là giao cho Uyển Nhi tới xử lý.”

Tiểu thư của nàng là thân phận bực nào, làm sao có thể để một tên hạ giới tiểu tu sĩ tùy tiện xằng bậy vài câu liền có thể khiến tiểu thư chân chính ra mặt; hơn nữa, hắn còn kêu cái gì đòi thách thức, cái gì đòi công bằng giao đấu,... quả thực là không biết trời cao đất rộng là gì. Đừng nói là Trần Thanh Nhi, cho dù là nàng, đường đường đương đại đệ tử trẻ tuổi xuất chúng nhất của Nam Cung gia cũng sẽ không tùy tiện phản ứng loại người này.

Sau đó, Nam Cung Uyển Nhi lại đối với Cửu Ca Ngọc Nữ phân phó: “Cửu Ca, ngươi phân phó người khiến cho tên Vương Lăng đó trật tự lại. Hỏi rõ hắn nguyên do gì mà náo loạn tại đây. Nếu như không có nguyên do chính đáng, trừng phạt nhẹ một chút rồi đuổi hắn đi đi.”

“Vâng.” Cửu Ca Ngọc Nữ nhẹ giọng, cung kính đáp lại. Đối đãi loại chuyện này, liên quan đến mấy vị đại nhân vật đến từ thượng giới, nàng không dám có chút nào sơ xuất.

Tiếp lấy, Cửu Ca lấy một mai ngọc bội truyền tin, nói mấy lời vào trong đó, chuyển tiếp ý tứ của Nam Cung Uyển Nhi cho vị trưởng lão phụ trách chiêu đãi ba người Trần Thanh Nhi. Nam Cung Uyển Nhi không có ý định ra mặt. Bản thân nàng cũng không có ý định ra mặt. Đường đường Ngọc Nữ một đại thế lực phải xuống tràng giải quyết sự tình của một tên ngoại môn đệ tử, như vậy lộ ra Linh Vân Tiên Cung không có người có thể dùng. Đây vừa là vấn đề mặt mũi,vừa là vấn đề hình tượng của Linh Vân Tiên Cung trong mắt Nam Cung gia.

Nói đi thì nói lại, Vương Lăng là ngoại môn đệ tử xuất sắc nhất, thân là Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ, Cửu Ca không hy vọng hắn xảy ra chuyện không may. Qua mấy lần tiếp xúc, nàng đối với Vương Lăng ôm lấy hảo cảm rất lớn, nếu không, nàng cũng không vì hắn nói chuyện khi nãy.

Mặt khác, Cửu ca cũng lờ mờ đoán ra vì sao tới trước cung điện gây rối. Nàng cũng không phải đứa ngốc. Nàng có thể nhìn ra, Vương Lăng dùng loại ánh mắt giống rất nhiều nam đệ tử khác trong Tiên Cung nhìn nàng, có ái mộ, có si tình, có say mê,... Nàng đã quá quen thuộc với những con mắt như vậy, cũng học được cách miễn nhiễm với những cái nhìn đó. Có lẽ, sự tình liên quan đến việc nàng bị Cung Chủ đưa tới phục thị ba vị này đi.

Nghĩ đến đây, Cửu Ca không khỏi sinh ra một tia ấm áp cảm động đối với Vương Lăng. Cùng lúc, nàng có chút u oán nhìn về phía Trần Thanh Nhi cùng Nam Cung Uyển Nhi. Đều là nữ tử, vì sao còn phải giả trang nam tử làm gì chứ?

Lần đầu tiên nàng nghe được, cung chủ muốn đưa nàng đến phục thị ba vị công tử đến từ thượng giới, nàng cũng là hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trừng to mắt thật lâu, không dám tin nhìn Cung Chủ. Khi đó, nàng còn nghĩ đối phương là nam tử thật sự, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man, thậm chí đã âm thầm rơi nước mắt qua, làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Ai ngờ, chỉ khi đến nơi, nàng mới phát hiện ra, ba vị ‘công tử’ lại là ba cái nữ nhân.

“Chẳng trách khi đó, Cung Chủ một mực muốn đưa mình đến phục thị.” Cửu Ca âm thầm nghĩ đến: “Có lẽ, Cung Chủ đã sớm biết ba vị lão tổ tông này đều là nữ giả nam trang. Cung Chủ cũng không thể thật đưa Ngọc Tử cùng mấy tên xú nam nhân đến phục vụ các nàng đi”

Cửu Ca Thánh Nữ cho rằng, Trần Thanh Nhi là nổi hứng thú nhất thời với giả nam trang hạ giới; nàng lại không biết rằng, người sau ngay cả ở Trần gia cũng rất hay giả nam trang hành tẩu. Nguyên nhân chỉ bởi vì mẹ nàng quá đau buồn vì sự tình anh trai nàng. Nàng một thân nữ nhi, chuyện gì cũng không biết, lại chỉ có thể giả làm nam tử cho mẹ nàng nhìn, mong mỏi mẹ vì thế mà bớt đau buồn. Thời gian lâu dài rèn luyện, lại có thêm pháp khí phụ trợ, năng lực giả nam trang của Trần Thanh Nhi đã đạt đến trình độ cực cao. Bằng chứng là ngày nàng giáng lâm Minh Nguyệt giới, ngoại trừ Linh Vân Tiên Cung Cung chủ ra, không một trưởng lão, chấp pháp hay đệ tử nào biết rằng nàng là thân nữ nhi.

Mà giờ đây, gánh nặng giả trang nam tử của Trần Thanh Nhi có lẽ sắp đi đến hồi kết. Nàng ngẩn người nhìn về phương xa, miệng khẽ thì thầm: “Ca ca… ngươi lại đang ở đâu. Ngươi có biết mẫu thân những năm này vì ngươi đau khổ đến nhường nào sao?”

- -----------------------------

Một tòa Đại Thiên thế giới nào đó, cùng thời điểm Trần Thanh Nhi giáng lâm Minh Nguyệt giới.

Một tòa cung điện khổng lồ, trang trí huy hoàng, hào quang sáng chói, tản mát ra thứ ánh sáng thần thánh, soi rọi khu vực tinh không trăm triệu dặm, tựa như một vầng mặt trời hừng hực. Chỉ là, thứ ánh sáng này không rực rỡ chói mắt như mặt trời thực sự mà là nhu hòa, ấm áp, để bất kỳ sinh linh nào tắm trong đó đều cảm thấy thoải mái, êm ái, cực lạc.

Giờ khắc này, bên trong tòa cung điện có năm bóng người hiện hữu. Thân ảnh của bọn khổng lồ vô biên, vĩ ngạn mà thần thánh, mang đến cho người ta cảm giác, chỉ một cử động nho nhỏ của một người liền có thể áp sập cả một tòa đại thế giới. Gương mặt của bọn hắn bị ánh sáng lu mờ, không cách nào nhìn thấy rõ, dẫu vậy, chỉ cần quan sát bọn hắn lại để người ta cảm nhận được sự từ bi, tường hòa cùng an lành.

Đột ngột, một vị mở miệng: “Mật thám của chúng ta vừa báo lên rằng, Trần gia gần đây đã có động tác khác thường.”

Một vị khác mở miệng: “Là liên quan đến đứa bé trong lời Khải Huyền kia sao?”

“Đến chín thành chín khả năng là như vậy.” Người vừa lên tiếng đáp lại: “Cách đây không lâu, Trần gia tiểu thư mang theo ba tên thuộc hạ giáng lâm một phương tiểu thế giới. Tình báo của chúng ta cho biết, nửa tháng trước, các nàng ban bố cho một phương tiểu thế lực của giới đó, toàn lực tìm kiếm một kẻ… ”

“Là đứa bé trong lời Khải Huyền?” Vị thứ ba trong cung điện nói thẳng ra.

“Đúng thế, hai mươi lăm năm nay, Trần gia vẫn luôn tìm kiếm đứa bé kia. Lần này bọn hắn có đại động tác, chắc hẳn manh mối đã có chỗ đột phá.” Người đầu tiên giải thích.

“Nếu là như vậy…” Người thứ tư nói, giọng thâm trầm vang lên: “Hành động của chúng ta phải nhanh chóng tăng lên tốc độ.”

“Chuyện này, ta sẽ phân phó thuộc hạ đi làm. Mặt khác, hành tung của đứa trẻ kia, ta cũng sẽ phái người lấy tốc độ nhanh nhất truy tìm.” Người thứ hai nói ra.

“Tốt, cứ quyết định như vậy.” Người thứ nhất giọng đều đều.

“Ta không phản đối.” Người thứ ba dứt khoát.

Lúc này, vẫn luôn một mực giữ im lặng người thứ năm bất chợt lên tiếng, giọng nói của hắn lạnh lẽo, không có mảy may chút cảm tình nào: “Hao phí cái giá to lớn, vận dụng đến ba kiện Chí Bảo che lấp thiên cơ; lại thêm năm trăm năm mưu đồ; ba vị Hợp Đạo Đại năng, một vị Thánh Vị trợ trận tham dự, tốn hao vô số thủ hạ, bảo vật cùng mưu tính, thành công đưa hai vợ chồng bọn hắn rời khỏi Trần gia; các ngươi vậy mà thất bại trong việc ngăn cản đứa bé trong lời Khải Huyền xuất sinh?”

Vị thứ nhất nghe vậy, trong lòng có chút khổ sở. Hắn nhớ lại thời điểm khi đó, ánh mắt vẫn còn toát ra nồng đậm sợ hãi. Hắn giải thích: “U Cơ, ngươi vừa tỉnh lại không lâu, không biết tình huống khi đó. Tại hai mươi lăm năm trước, chúng ta vốn định một lần và mãi mãi chấm dứt sinh mạng đứa bé đó. Nào ngờ, giữa chừng toát ra một vị đại năng, cướp đi đứa bé đó. Ngay cả người của Trần gia cũng không làm gì được.”

“Ngay cả Thánh Vị đại năng tọa trấn cũng không thể làm gì được?”

Người thứ nhất lắc đầu: “Vô dụng. Vị đại năng kia tu vi chí ít tại Ngũ Kiếp Chân Thánh, thậm chí là Lục Kiếp Chân Thánh.” Nói đến đây, giọng hắn cũng không tự chủ run lên: “Người kia thật sự quá khủng bố. Thánh Vị của chúng ta trong mắt hắn không khác gì giun dế. Chỉ cần nguyện ý, một đòn liền có thể xóa sổ tất cả người của chúng ta cùng Trần gia khi ấy. Rốt cuộc sau cùng, hắn lại chỉ mang đi một đứa bé mà thôi. Hắn buông tha cho tất cả chúng ta.”

Lúc này, hắn thở dài: “Cũng kể từ đó, chúng ta liền mất đi dấu vết của đứa trẻ Trần gia.”

“Thật không nghĩ tới, hai mươi lăm năm sau, đứa bé đó lại một lần nữa xuất hiện.”

“Như vậy, nếu như các ngươi thật sự tìm đến đứa bé đó, các ngươi sẽ làm gì tiếp theo?” Người thứ năm đặt câu hỏi.

Bốn người còn lại lâm vào trầm mặc. Mục tiêu ban đầu của bọn hắn là đánh giết đứa bé kia. Thế nhưng, sự tồn tại của vị đại năng đã mang đi đứa bé để cho bọn hắn vô cùng kiêng kỵ. Lấy bọn hắn thực lực, xa xa không đủ để đối đầu với vị đại năng kia, chí ít hiện tại là chưa thể. Bọn hắn còn cần thời gian cho những tôn tồn tại cổ lão tỉnh lại.

Lúc này, người thứ hai mở miệng đưa ra biện pháp điều đình: “Chúng ta không nhất thiết phải giết đứa bé kia. Chỉ cần đánh vận mệnh của hắn chệch khỏi quỹ tích, như vậy Khải Huyền sẽ không diễn ra.”

Người thứ năm không đồng tình với quan điểm này: “Không thể, Khải Huyền sở dĩ xưng là Khải Huyền, đó là bởi vì nó không dễ dàng thay đổi. Lực lượng của nó có thể áp đảo, thao túng bánh xe của vận mệnh. Đứa bé kia chết đi mới là cơ hội duy nhất sửa lại Khải Huyền.”

Người thứ tư chợt nói: “Các ngươi có nghĩ hay không, vị đại năng kia đã rời đi đứa bé?”

Đám người còn lại sửng sốt. Người thứ nhất phân tích: “Năm đó, vị đại năng kia cướp đi đứa bé, hắn cũng không đem đứa bé trả lại cho Trần gia; điều này nói rõ, vị đại năng kia nhiều khả năng vốn không có ý định để đứa bé quay trở về Trần gia. Hiện tại, Trần gia có thể tra ra manh mối của đứa bé; như vậy rất có khả năng vị đại năng kia đã không ở bên cạnh, che chở cho đứa bé nữa.”

“Vậy cũng không loại trừ khả năng, vị đại năng kia cố tình để lộ tung tích cho Trần gia, để cho đứa bé quay trở lại gia tộc; hoặc cũng có khả năng, vị đại năng kia đang tại chỗ tối âm thầm quan sát, câu ra ra những con cá muốn nhằm vào đứa bé. Tỷ như…” Nàng ngừng tạm mấy hơi mới nói ra: “Chúng ta.”

Những người còn lại một lần nữa lâm vào trầm tư. Điều này cũng không phải không có khả năng. Đặc biệt là tình huống thứ hai. Điều này rất nguy hiểm. Lực lượng bọn hắn hiện tại quá yếu, nếu như bị vị đại năng kia tìm tới, vô số kỷ nguyên mưu đồ sẽ đổ sông đổ biển,

Rốt cuộc, người thứ năm quả quyết: “Không thể thử thì không biết được.”

“Thử như thế nào?”

“Trước tiên, phát ra Truy Sát lệnh đối với đứa bé kia. Chúng ta chỉ tạm thời vận dụng tu sĩ cấp thấp. Đứa bé kia niên kỷ chưa đến ba mươi, tu vi chắc chắn không cao. Phương thế giới kia lại chỉ là một cái tiểu thế giới, không cần gióng chống khua chiêng làm lớn chuyện.”

“Ngươi là muốn thăm dò vị đăng năng kia phải chăng còn ở đó?”

“Phải. Nếu như vị đại năng kia vẫn còn tại. Dù hắn muốn truy ngược; chúng ta có thể dùng chiêu bài thằn lằn chặt đuôi. Có như vậy, tổn thất sẽ không lớn, nằm ở trong khoảng chúng ta có thể chấp nhận.” Người thứ năm chậm rãi giải thích.

Người thứ hai khẽ gật đầu, đáp: “Tốt, ta sẽ đi an bài ngay lập tức.”

“Tốt nhất nên làm nhanh tay lên một chút. Nếu như Trần gia thực sự tìm tới đứa bé kia, như vậy mọi thứ sẽ phức tạp. Chúng ta gặp bất lợi lớn”

“Ta biết điều này còn rõ hơn ngươi.” Người thứ hai bỏ lại một câu trước khi thân ảnh vĩ ngạn khổng lồ tiêu tán, hoàn toàn biến mất giữa không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play