Tiểu thế giới, Thanh Châu, Nam Hoàng vực, Minh Nguyệt giới, ba tháng sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, ba tháng đã qua đi. Ba tháng này, Trần Nguyên vẫn một mực tại tĩnh tọa, lĩnh hội Thủy chi đại đạo từ Bạch Ngọc Thánh Liên đang không ngừng phóng thích ra xung quanh. Thật là nói, không hổ là Thánh phẩm cấp bậc Thủy hệ thuộc tính bảo vật, đại đạo áo nghĩa bên trong nó huyền diệu vô cùng, đã thâm ảo, phức tạp, tối nghĩa như một khi bị tu sĩ nắm tới, như vậy quả thực là được lợi ích khổng lồ. Nếu có thể duy trì cường độ lĩnh hội đại đạo như vậy một đến hai năm, như vậy, ngay cả bản tôn của hắn tu vi cũng có thể nhấc lên ít nhất một cái tiểu cảnh giới, thậm chí, bước vào Cảnh giới thứ năm Đệ Nhất trọng đại viên mãn cũng không phải là chuyện đùa.
Trần Nguyên đạt được thu hoạch không chỉ có cảm ngộ đại đạo. Cỗ phân thân này của hắn, tu vi cũng đã đột phá Tam phẩm tầng tám, thành tựu Tam phẩm tầng chín tại mấy ngày trước. Điều này để cho Trần Nguyên cảm thấy kinh ngạc không thôi. Nên biết, hắn đi thế nhưng là đạo cực hạn, tại mỗi một cảnh giới cần lĩnh hội cho đến cực hạn của cảnh giới ấy, độ khó, nỗ lực và thời gian cần bỏ ra so với một tu sĩ thông thường nhiều hơn vô số lần. Ấy thế mà, hắn chỉ tiêu tốn thời gian không đến ba tháng liền vượt ngang qua một tầng cảnh giới. Hiệu suất này, so với hắn tự mình tu luyện thì phải nhanh hơn đến hàng chục lần.
Sau cùng, Trần Nguyên chỉ có thể quy công cho Nguyệt Nhi luyện hóa Đào Tiên và chính bản tôn đang không ngừng hấp thu đại đạo từ một bảo vật cấp bậc Thánh phẩm. Bất kể là về phương diện năng lượng hay đối với cảm ngộ, hai thứ quan trọng nhất cho tu sĩ tiền kỳ, hắn đều đang mở hack, hơn nữa là hack vượt xa phạm trù thông thường cho nên mới có thành tựu nhanh đến như vậy.
Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là hắn và Nguyệt Nhi không hề ra sức. Chính là bởi vì Nguyệt Nhi là Thượng phẩm Linh Quỷ, thực lực lại là Tứ giai hậu kỳ, tốc độ luyện hóa Đào Tiên của nàng mới khủng khiếp như vậy. Đến nỗi lĩnh ngộ Thủy chi đại đạo, ấy là nhờ ngộ tính quá không phù hợp với thói thường của hắn mới có khả năng tiêu hóa đại đạo từ Thánh phẩm bảo vật trong thời gian ngắn như thế. Đổi lại là Tam phẩm, thậm chí là Tứ phẩm, Ngũ phẩm tu sĩ thông thường, để bọn hắn tiếp xúc với cấp bậc này đạo vận, chẳng khác nào cưỡng ép sử dụng bàn tính gảy của người cổ đại để mô phỏng khí hậu trái đất một tỷ năm sau.
Thu hoạch lớn không chỉ có Trần Nguyên. Nguyệt Nhi, bởi vì thể nội năng lượng cộng hưởng với Trần Nguyên, tu vi của nàng cũng tăng lên một mảng lớn, sánh ngang với Tứ phẩm tầng tám Thượng nhân. Đến nỗi Thiên Lan, Trần Nguyên thật nhìn không ra người này có hay không bất kỳ tiến bộ nào. Nàng xưa nay biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt, bất quá, từ biểu lộ chăm chú của nàng, hẳn là nàng thu đến chỗ tốt. Nếu không có chỗ tốt, Thiên Lan là sẽ không nghiêm túc đến như vậy. Đây là lý giải của Trần Nguyên đối với nàng.
Mà thu hoạch lớn nhất, không ai khác ngoài Lữ Như Yên. Nàng trực tiếp hướng về Thánh Liên, tiếp nhận Tà khí, thanh tịnh rồi thu lại nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ. Đạo vận của Thánh Liên là Thủy chi đại đạo, hoàn mỹ phù hợp với thể chất và công pháp tu hành của nàng, hơn thế nữa, đạo vận của Thánh Liên cũng hướng về phía nàng tụ tập dày đặc nhất, huyền diệu và tinh túy nhất. Hết thảy mọi thứ, dường như ngay từ đầu đều vì Lữ Như Yên, hay nên nói là, tu sĩ tu hành Thủy hệ thuộc tính, tới trợ giúp Thánh Liên, mà chuẩn bị.
Trần Nguyên thật sự ưa thích cảm giác hiện tại: an nhàn yên ổn bên cạnh người hắn thích, chậm rãi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, đạo hạnh không ngừng tăng lên, tu vi theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà tăng trưởng. Đáng tiếc, sự tình không phải bao giờ cũng thuận theo ý người.
Lúc này, Bạch Ngọc Thánh Liên đột nhiên sinh ra dị biến. Cỗ Tà khí khổng lồ từ bên dưới miệng Trấn Tà giếng đột nhiên bộc phát, tựa như một trận đại hồng thủy, hay là một ngọn núi lửa tích lũy đã lâu, chỉ trực chờ bùng nổ mãnh liệt nhất. Trần Nguyên ở ngay bên cạnh có thể cảm thụ rõ ràng, cỗ năng lượng khủng bố đến cực hạn ấy đang không ngừng tuôn trào, theo những đường Tà khí đen kịt, đậm đặc đến cực điểm, cưỡng ép rót vào bên trong Thánh Liên. Không đúng. Ẩn chứa bên trong những đường Tà khí đen kịt, tối tăm đến cực hạn, như những cây xúc tu gớm ghiếc nối liền Thánh Liên với Trấn Tà giếng, còn có một cỗ ý thức tà ác, đen tối, xấu xa, mang theo bản nguyên đồng căn đồng nguyên với nguồn Tà khí khổng lồ đang dâng lên. Cỗ ý thức nguyên thủy, mạnh mẽ, tựa như là cốt lõi, thứ tinh túy nhất bên trong Tà khí, đang lợi dụng lực khổng lồ của Tà khí như lớp vỏ ngoài, cũng là vũ khí để mạnh mẽ xông phá các tuyến phòng thủ của Thánh Liên.
Trần Nguyên nhíu chặt lông mày, cẩn thận theo dõi diễn biến. Thiên Lan ở bên cạnh hắn, cũng bởi vì sự tình thất thường, mà đình chỉ cảm ngộ, mở ra hai con mắt. Biểu cảm của nàng so với Trần Nguyên còn bình tĩnh hơn một chút.
Theo cỗ lực lượng khổng lồ của Tà khí không ngừng công phá, Thánh Liên lúc này cũng run lên nhè nhẹ, ánh sáng từ trên thân nó không ngừng chập chờn, tựa như đang cố hết sức gồng gánh. Mà cỗ ý chí tà ác của Tà Thần, thứ tinh túy và cốt lõi sâu xa nhất của lực lượng Tà khí khổng lồ đang không ngừng thăm dò sơ hở để tìm cơ hội xâm nhập nội bộ Thánh Liên.
“Không đúng.” Quan sát hồi lâu, Trần Nguyên thầm hô: “Mục tiêu của nó không phải Thánh Liên mà là… Như Yên.”
Có lẽ, cỗ ý chí kia của Tà Thần cảm nhận được lực lượng của Lữ Như Yên, trong ba tháng qua, không ngừng thay tẩy đi Tà khí; nó nhìn ra mối đe dọa đến từ nàng. Cho nên, nó muốn lợi dụng con đường vận chuyển Tà khí của Thánh Liên, thông qua khe hở, tiến đến công kích nàng?
Trần Nguyên ở một bên, chậm rãi suy đoán, lại băn khoăn không biết có nên hay không đánh gãy Lữ Như Yên, để nàng kịp thời chặt đứt liên hệ với Bạch Ngọc Thánh Liên. Lữ Như Yên hiện tại còn đang ở vào trạng thái không minh, trạng thái so với đốn ngộ còn khó gặp hơn và đối với cảm ngộ, tu luyện cũng có lợi hơn rất nhiều. Thế nhưng là, ở trạng thái không minh, nàng hoàn toàn không co một chút nhận thức nào đối với ngoại giới, cho dù có là nguy hiểm chí mạng đi chăng nữa. Lúc này, toàn bộ thần trí, tinh thần của nàng đều tập trung cho việc trợ giúp Thánh Liên hoàn thành tịnh hóa Tà khí. Thứ duy nhất còn đang bảo vệ nàng chính là cơ chế thủ hộ tự động mà Bạch Ngọc Thánh Liên buông ra để bảo vệ người tới trợ giúp nó. Tuy nhiên, nếu cỗ ý chí Tà Thần kia có thể đánh vỡ phòng ngự của Thánh Liên, xông qua đường vận chuyển Tà khí để công kích Lữ Như Yên, vậy thì cơ chế thủ hộ này liền vô dụng.
Trần Nguyên không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn không định đánh gãy Lữ Như Yên cảm ngộ. Đây là đoạn đi một cọc cơ duyên lớn của nàng. Lực lượng của hắn bắt đầu ngưng tụ, hình thành một làn sóng, không nhìn cản trở của Tà khí, nhằm theo hướng cỗ ý chí Tà Thần kia mà đánh tới. Hắn không có câu thông với bản tôn, hết thảy chỉ dùng lực lượng của cỗ phẫn thân này. Đây là bước đầu tiên thăm dò đối phương.
Lực lượng của Trần Nguyên rất dễ dàng đi xuyên qua mặt ngoài của Bạch Ngọc Thánh Liên, thuận lợi ngược theo dòng chảy năng lượng, đối kháng chính diện với ý chí Tà Thần đang tìm cách xông vào. Không biết có phải nguyên do hắn hấp thu đạo vận của Thánh Liên hay không mà Thánh Liên không đối với lực lượng của hắn bài xích, tựa như là công nhân hắn trở thành đồng minh của nó.
Lực lượng của hắn và ý chí của Tà Thần va chạm.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có chấn động rung chuyển trời đất, càng không có sóng xung kích đánh sập vạn dặm tinh không. Lực lượng của hắn, tại trong một khoảnh khắc tiếp xúc với ý chí Tà Thần, ngay tại chỗ bị thôn phệ, bị phân giải, bị đồng hóa, trở thành một bộ phận của Tà khí.
Trần Nguyên khẽ giật mình. Đây chính là quyền năng của Tà Thần sao? Chỉ là một sợi ý chí thì có thể ngay lập tức đồng hóa lực lượng của hắn. Nên biết, lực lượng của hắn hiện tại đã có thể so sánh với Tứ phẩm hậu kỳ tu sĩ.
Thế nhưng, còn không kịp để hắn trấn định lại, Trần Nguyên đã phát hiện, tầm mắt của hắn đột ngột thay đổi. Mảnh thung lũng quen thuộc đã không còn, sơn mạch khô cằn, vắng vẻ bóng dáng sinh linh cũng đã biến mất, thậm chí, trước mặt hắn đã không phải là bí cảnh tiểu thế giới, nơi mà hắn cùng Lữ Như Yên, Thiên lan vẫn còn tại một khoảnh khắc trước đó.
Choán đầy tầm mắt của Trần Nguyên lúc này là nước, là vô biên vô hạn nước. Không có trời, không có đất, không có đại lục, không có sông núi, rừng cây, không có đồng bằng, cao nguyên, càng không có sinh linh, thực vật, hết thảy chỉ có nước và nước. Trên dưới, trái phải, trước sau, toàn bộ không gian rộng lớn không có đầu, không có cuối đều bị chất đầy bởi thứ nước tinh khiết đến cực hạn, tựa như hết thảy đều cấu tạo nên từ nước, mọi sự tồn tại đều được định nghĩa bởi nước. Không một thứ gì ở chỗ này có thể rời khỏi khái niệm nước.
“Là ta bị cưỡng ép kéo vào một thế giới khác?” Trần Nguyên nảy ra ý nghĩ.
Sự tình diễn ra quá nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc lực lượng của hắn tiếp xúc với ý chí Tà Thần và bị nó đồng hóa lực lượng, nhanh đến độ hắn không kịp phản ứng lại. Hắn lập tức cảnh giác lên. Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra liên kết với bản tôn.
Còn tốt, hành lang tinh thần kết nối với bản tôn vẫn còn tại đó. Như vậy, thủ đoạn hắn có thể sử dụng cũng nhiều hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là lực lượng của bản tôn có thể tùy thời giáng lâm.
Hắn bắt đầu mạnh dạn, sử dụng lục lượng tinh thần của bản tôn thăm dò thế giới xa lạ này. Quả thực, đúng như ấn tượng ban đầu của hắn, nơi này đều là nước, hết thảy mọi thứ là nước, đâu đâu cũng là nước, hơn nữa, còn là loại nước tinh thuần, thuần túy đến cực hạn, tựa như là đầu nguồn của mọi dạng tồn tại của nước. Không chỉ có thế, tất cả mọi thứ ở đây cực kỳ đồng nhất, không phân trên dưới, trái phải, trước sau, giống như khái niệm không gian đã mất đi ý nghĩa của nó, thời gian cũng mất đi động lực vận chuyển. Vạn vật chuyển động chỉ còn quy về thứ bản chất gây dựng nên thế giới này: nước.
Một lần quan sát này để cho Trần Nguyên có một cái ý tưởng to gan: Đây sẽ không phải là thế giới nội bộ bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên đi? Càng suy nghĩ kỹ, hắn càng cảm thấy hợp lý, càng cảm thấy có khả năng. Trần Nguyên mượn lực lượng tinh thần của bản tôn, ý đồ thăm dò đến cực hạn của phương này thế giới.
"Thật rộng lớn." Trần Nguyên khẽ thốt. Cứ mặc cho cỗ phân thân hiện tại chỉ có khả năng chịu tải một phần rất nhỏ lực lượng tinh thần từ bản tôn của hắn, thế nhưng điều này không ngăn cản được hắn nhìn ra thế giới nội bộ này thật sự thật quá mức to lớn. Lấy cỗ phân thân này có thể gánh chịu lực lượng tinh thần, hắn không có khả năng thăm dò tới tận cùng Thủy giới này. Thế nhưng, hắn có dự cảm, ngay cả Minh Nguyệt giới cũng chẳng thể sánh bằng một góc nhỏ của thế giới này.
Cũng là lúc này, hắn phát giác ra Thủy giới có sự biến đổi. Từ nơi xa, xa thật xa tựa như là vô biên vô hạn khoảng cách, Tà khí tập hợp thành một làn sóng thần, lấy thế phô thiên cái địa mà đánh tới, trực diện va chạm với cả Thủy giới. Tà khí thật sự là nhiều lắm, lực lượng của nó khủng bố đến nỗi, cả không gian như bị áp sập, thời gian bị mạnh mẽ xóa bỏ. Đứng trước uy thế giống như có thể ngay lập tức hủy diệt cả chư thiên vạn giới của nó, dù là cả một thế giới cũng lộ ra nhỏ bé đến thảm thương. Một đợt tấn công này, chỉ e co thể đem cả Thủy giới rộng vô biên vô hạn hoàn toàn chìm vào vô tận tà ác và tiêu cực.
Đúng lúc này, Thủy giới cũng động. Dù là rất nhỏ nhoi thôi, nhưng Trần Nguyên có thể cảm nhận được, từng dòng năng lượng nhỏ bé từ mỗi một giọt nước trong Thủy giới bao la đang chậm rãi vận chuyển. Cả một giới này ngưng tụ lực lượng để chống lại công kích khủng bố đủ để nuốt sống hàng triệu, thậm chí hàng tỷ cái Minh Nguyệt giới kia.
Cũng là lúc này, ánh mắt của hắn bắt được một thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, khổng lồ đến mức một bàn tay có thể bao trọn lấy cả một thế giới, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại, dáng người uyển chuyển và quyến rũ đến cực hạn. Cứ mặc cho sự thật rằng, hình thể của nàng là được ngưng tụ từ vô cùng vô tận nước tinh thuần, thế nhưng, hắn vẫn có thể thấy rõ nhan sắc tuyệt trần, so với Thần nữ còn thần thánh hơn, so với Tiên nữ còn phải quý phái, bất phàm hơn. Từng đường nét trên cơ thể nàng tinh tế tỉ mỉ, hoàn hảo đến không thể lại hoàn hảo hơn nữa, giống như thách thức đến giới hạn tận cùng của tự nhiên.
Con người này, hay nói là ý chí này, đang một mình dẫn dắt lấy toàn bộ lực lượng của Thủy giới, chống chọi lấy đợt công kích khủng bố từ Tà khí.
Lực lượng của Thủy giới và lực lượng của Tà khí va chạm. Lực lượng của Thủy giới cố gắng thanh tẩy Tà khí, lực lượng của Tà khí cố gắng xâm nhiễm, đồng hóa nước của Thủy giới. Hai cỗ lực lượng khổng lồ liên tục không ngừng tranh đấu lẫn nhau, thanh trừ lẫn nhau, phá diệt lẫn nhau. Cùng lúc đó, sức mạnh hủy diệt do hai cỗ lực lượng va chạm lớn đến vô biên vô tận, lan tràn khắp Thủy giới, khiến cho cả một thế giới khổng lồ rung chuyển không ngừng. Trần Nguyên ở cách chiến trường xa không biết bao nhiêu, vậy mà còn cảm nhận được xung kích khủng bố như muốn xé toạc cỗ phân thân này ra thành từng mảnh nhỏ.
Thời gian qua không biết bao nhiêu lâu. Hai cỗ lực lượng khủng bố vẫn còn tại tranh đấu. Trần Nguyên đã dần làm quen với loại xung kích hủy diệt từ chiến trường nơi xa truyền lại. Chỉ là, tình huống ở nơi đó để cho hắn mở rộng tầm mắt mà nhìn. Đứng tại giữa nơi kịch liệt nhất của chiến trường là dáng người phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp đến cực hạn, không ngừng điều động lực lượng của Thủy thế giới ngăn cản Tà khí. Thế nhưng là, lực lượng của Thủy thế giới chỉ có thể chặn lại hơn phân nửa lực lượng của Tà khí, phân nửa còn lại đều đến từ chính người nữ tử kinh diễm này gánh chịu. Nàng lấy tự thân của mình, chống đỡ lực lượng ăn mòn của cỗ tà khí đủ để đánh băng hàng triệu, hàng tỷ thế giới kia. Ngay sau đó, lực lượng chưa kịp điều động của Thủy thế giới sẽ chậm rãi trợ giúp nàng, chữa trị lại những phần thương thế bị tà khí ăn mòn.
Một màn này để cho Trần Nguyên khẽ giật mình. Nên biết, Từ Tuyết Nguyệt chịu đến tà khí nhập thể chỉ là một lượng cực nhỏ mà đã mất đi ý thức, thân thể suy yếu đến cực hạn. Vậy mà người phụ nữ trước mắt lấy thân mình gánh chịu lấy cỗ lực lượng tà khí nhiều đến vô cùng vô tận. Không nói đến thương thế khủng bố mà tà khí gây ra, chỉ là cảm giác khi từng phần tử nhỏ nhất trên thân thể bị ăn mòn, bị phá hủy đã đầy đủ dày vò bất kỳ kẻ nào đến phát điên. Hơn thế nữa, nữ tử này còn là trạng thái tàn hồn. Cảm giác đau đớn xung kích trực tiếp tới thần hồn không phải là thứ mà tu sĩ thông thường dám gánh chịu.
Lại qua một thời gian dài, lực lượng của hai phe bắt đầu thối lui. Cả hai lại bắt đầu một lần nữa ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị cho lần giao phong tiếp theo. Thủy thế giới, dường như đi vào một cơ chế tự động, chưa bao giờ ngừng chữa trị cho tàn hồn của nữ tử phong hoa tuyệt đại kia.
Lúc này, từ tận nơi sâu thẳm nhất bên trong cỗ Tà khí, giờ đã bắt đầu chiếm một góc không gian của Thủy giới, một cỗ thanh âm tối tăm, tà ác, mang theo tiêu cực nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, phảng phất chỉ bằng thanh âm liền có thể áp sập cả phương này thế giới:
“Con người, đầu hàng đi. Ngươi không thể chống lại lực lượng của bóng tối. Đầu nhập vào ta, ta sẽ cho ngươi thấy sự vĩ đại của bóng tối, ta sẽ cho ngươi thấy sự vĩnh hằng của bóng tối. Đầu nhập vào ta, và ngươi sẽ trút bỏ được gánh nặng từ vô số kỷ nguyên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT