Lưu Thái Hòa chậm rãi kể lại. Nhóm người Trần Nguyên yên lặng lắng nghe hết thảy.

Đã không phải lần thứ nhất Trần Nguyên hâm mộ năng lực kết giao bằng hữu rộng rãi của Lưu Thái Hòa. Trong cái thế giới mà lãnh thổ địa lý rộng lớn vô ngần tựa tinh không vũ trụ thế này, và còn biện pháp truyền tin tốc độ cao không mấy phát triển, vậy thì giao thiệp rộng rãi là cách thức không thể tốt hơn để nắm tới tình báo từ khắp các nơi.

Đồng thời, Trần Nguyên còn kinh ngạc, Khinh Vũ Chân quân truyền thừa, nguyên lai không chỉ có bộ Kinh Vũ kiếm pháp kia, mà còn có cả công pháp, pháp thuật, bí thuật, tâm đắc tu hành,... Miếng ngọc bội tàn phiến bị hắn và Lữ Như Yên bắt được, bất quả chỉ là bản không đầy đủ mà thôi.

Tất nhiên, cũng có khả năng lời đồn không chính xác, và rằng truyền thừa chỉ là một bộ kiếm pháp. Thế nhưng, xác suất này không cao. Căn cứ tình trạng của Khinh Vũ Chân quân khi đó, nàng nếu như có thể truyền xuống một bộ kiếm pháp, không có lý do gì không muốn tiếp tục truyền thừa công pháp, pháp thuật. Trạng thái không hoàn chỉnh của mảnh ngọc bội càng thiên về khả năng phần còn lại của truyền thừa đã thất lạc.

Thế nhưng, hết thảy những điều này đã không còn liên quan đến Trần Nguyên.

Đến nỗi Lữ Như Yên? Nàng đã tiếp xúc đến Khinh Vũ Chân quân bản tôn. Lấy hai người nhân quả đã kết, bản thân Khinh Vũ Chân quân chỗ nào mà không so với một mảnh ngọc bội tốt hơn?

Lưu Thái Hòa sau khi kể lại, đối với Lữ Như Yên hâm mộ: “Lữ tiên tử thật sự may mắn, vừa gia nhập nội viện liền được Khinh Vũ Chân quân ưu ái, trở thành hạch tâm đệ tử.” Đồng thời, nội tâm hắn âm thầm giật mình. Có thể để cho Lữ Như Yên trực tiếp gia nhập nội viện, trở thành du học sinh mà không cần thông qua khảo thí, điều này cho thấy, nữ tử trước mắt bối cảnh kinh khủng nhường nào.

Chí ít, Lư gia của hắn một cái Tứ phẩm gia tộc là xa xa không đủ làm được. Không, cho dù là Ngũ phẩm cũng chưa chắc có thể làm đến. Thần bí và hùng mạnh như Sơ gia may ra mới có khả năng làm đến.

Lữ Như Yên cười không cho ý kiến. Nàng không thể trực tiếp nói rằng, đây cũng là nhờ một vị tiền bối tại Kính Nguyệt hồ cùng Khinh Vũ Chân quân giao tình không tệ, cho nên nàng mới có đãi ngộ như vậy.

Không đúng. Nếu như không phải nàng đã có sư thừa, không cho phép bái người khác vi sư, nàng nói không chừng đã bị Khinh Vũ Chân quân thu làm đệ tử, danh phận là thân truyền đệ tử.

Bất quá, Lữ Như Yên không quá để ý điều này. Không nói nàng từ nhỏ lớn lên tại Kính Nguyệt hồ, có tình cảm sâu đậm với nơi đó; sư phụ, sư nương càng như là phụ mẫu tái sinh; chỉ luận đến thực lực, Kính Nguyệt hồ so với Khinh Vũ Chân quân chỉ có hơn mà không kém.

Hàn huyên đôi ba câu về Khinh Vũ Chân quân, Lữ Như Yên mới dời đề tài lại gia nhập sơn phong. Nàng đối với Trần Nguyên hỏi: “Trần công tử thế nhưng đã lựa chọn được sơn phong phù hợp?”

Nàng trước khi đến nội viện từng có hy vọng, có thể cùng đối phương chung sinh hoạt tại một nơi, cùng nhau tu luyện. Như thế thì đẹp quá thay.

Tuy nhiên, mộng tưởng của nàng sớm liền tan vỡ.

Khinh Vũ Chân quân là phong chủ của Nguyệt Vũ phong. Nguyệt Vũ phong là do nàng sáng tạo, chủ tu công pháp, đặc điểm phát triển cũng vì nàng mà ảnh hưởng. Nguyệt Vũ phong truyền thừa chỉ thích hợp nữ tu, nam tu tuyệt không thể tiếp nhận. Nguyệt Vũ phong không thu nam đệ tử.

— QUẢNG CÁO —

Kỳ thật, dang sự tình này tại tu chân giới không tính là kỳ hoa. Cấu tạo thân thể nam, nữ khác biệt, cấu trúc xương cốt có sự sai lệch, kinh mạch không đồng nhất; đây chính là trời đất thiết lập âm dương đối lập. Bởi vậy, có rất nhiều công pháp, bí thuật được sáng tạo, vì mục đích đạt được thực lực hùng mạnh nhất có thể, nhằm vào âm dương khác biệt ấy mà khai thác, dẫn đến công pháp, bí thuật chỉ thích hợp cho một giới tu luyện.

Ngay tại Thái Linh học viện nội viện, trong mấy trăm tòa sơn phong lớn nhỏ, có không ít hơn mười tòa sơn phong chỉ nhận nữ đệ tử, không nhận nam. Tình huống ngược lại cũng xảy ra, có đến mười mấy tòa sơn phong chỉ nhận nam mà không thu nữ đệ tử.

Trần Nguyên không biết đến Lữ Như Yên đã từng có mộng tưởng như vậy, hắn thành thật trả lời: “Chưa từng. Hôm nay ta đến đây cũng là muốn nhìn một chút, sơn phong nào tương đối phù hợp với bản thân.”

“Nếu đã như vậy, công tử không ngại để Như Yên giới thiệu vài tòa sơn phong nổi danh tại học viện?” Lữ Như Yên cười ngọt ngào hỏi.

“Vậy liền làm phiền Lữ cô nương.” Trần Nguyên chắp tay nói.

“Giữa hai chúng ta, công tử không cần khách khí như vậy.” Lữ Như Yên đáp. Sau đó, nàng liền dẫn Trần Nguyên vượt qua tầng tầng bệ đá, hướng đến vị trí trung tâm quảng trưởng mà đi. Sơ Ninh Lan thấy vậy cũng liền tạm gác lại ý định đến Thanh Linh phong báo danh, vội vã đuổi theo sau. Nàng phát hiện, bản thân đối với Lữ Như Yên nữ tử này sinh ra hứng thú.

Bọn người Lưu Thái Hòa bị bỏ lại phía sau, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc cân nhắc, Lưu Thái Hòa cười khổ nói: ”Đi theo thôi.”

Lách mình qua dòng người hối hả, cẩn thận đánh giá đệ tử đến từ các phong tọa trấn trên mỗi bệ đá, Lữ Như Yên bắt đầu vì Trần Nguyên chậm rãi giới thiệu các phong: “Nói đến Thái Linh học viện, Chư sơn Bách phong, số lượng sơn phong thực sự là nhiều không kể siết. Bất quá, giữa các sơn phong thực lực phổ biến lại không đồng đều. Trong đó, đứng đầu nhất phải kể đến là Thập Đại Sơn phong. Mười tòa Sơn phong này chưa hẳn đã là mười tòa Sơn phong thực lực cao nhất, thế nhưng danh tiếng của bọn hắn chắc chắn là đứng đầu nhất một nhóm kia.”

Lữ Như Yên đã đến Thái Linh học viện nội viện gần một năm trời. So với bọn người Trần Nguyên loại này chân ướt chân ráo vừa đặt chân tới không bao lâu, hiểu biết của nàng về nội viện có thể nói là nhiều hơn nhiều lắm. Thậm chí, trước đó nàng còn dành không ít thời gian tìm hiểu đặc điểm các sơn phong, thay Trần Nguyên cân nhắc qua nên lựa chọn nơi nào cho hợp lý. Chỉ bất quá, những việc này nàng đều là âm thầm mà làm, không có người thứ hai biết được.

“Thập Đại Sơn phong?” Trần Nguyên âm thầm cân nhắc danh tự này. Trước đó mấy ngày, hắn còn nghe qua các tân sinh cùng Sơ Ninh Lan nhấc lên cái tên này mấy lần khi suy xét chọn lựa sơn phong.

Một vị nữ tân sinh khác thì hiếu kỳ: “Thập Đại Sơn phong không phải là mười sơn phong thực lực mạnh nhất nội viện sao?”

Lữ Như Yên liếc nhìn qua vị nữ sinh này, giải thích: “Kỳ thực, một sơn phong truyền thừa đủ lâu, nội tình đủ dày, rất khó để người ngoài nhìn vào có thể phán định sơn phong đó thực lực mạnh đến nhường nào. Thậm chí, có rất nhiều học sinh còn không rõ ràng, bản thân sơn phong mình có bao nhiêu vị đạo sư cấp cao đang bế quan hay lâu dài tại bên ngoài làm nhiệm vụ. Tại các sơn phong lớn, điều này xảy ra khá phổ biến. Cho nên, ngoại trừ viện trưởng, ba vị viện phó cùng mười sáu vị các lão nắm toàn bộ thông tin về các sơn phong, không có một ai biết sơn phong nào mới chính xác nắm giữ thực lực đứng đầu.”

Nói đến đây, nàng dừng tạm một lúc mới bổ sung: “Bất quá, Thập Đại sơn phong có thể đứng vào hàng ngũ mười sơn phong nổi danh nhất, thực lực bọn hắn chắc chắn thuộc về nhóm đứng đầu nhất loại kia, nội tình sâu dày không tưởng tượng nổi. Số lượng sơn phong có thể cùng Thập Đại sơn phong chân chính sánh vai, lác đác không có mấy.”

— QUẢNG CÁO —

Mọi người nghe vậy, lập tức hiểu ra đạo lý trong đó. Mặt khác, Lữ Như Yên ấy là còn không nói, Nguyệt Vũ phong các nàng, dù không đứng hàng Thập Đại Sơn phong, chỉ là so ra mà kém về mặt nội tình mà thôi. Khinh Vũ Chân quân đặt cạnh những vị tiền bối đã sống mấy vạn năm kia thật nhỏ bé quá nhiều. Thế nhưng, chân chính nói đến chiến lực cao đoan thì chẳng hề mảy may thua kém. Chỉ bằng một mình nàng Khinh Vũ Chân quân, Lục phẩm tầng chín tu vi đầy đủ chống lên một mảnh trời cho Nguyệt Vũ phong.

Sơ Ninh Lan cũng bổ sung: “Luận thực lực giữa các phong, ấy là phải nói đến tầng lớp tu sĩ cao tầng. Tại Thái Linh học viện, Lục phẩm Chân quân hẳn là không ít. Dạng đại năng như thế, một lần ra ngoài du ngoạn có thể lên đến năm trăm năm, một lần bế quan có thể kéo dài nghìn năm không dứt. Ngược lại, đối với chúng ta mà nói, Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân quá xa vời, có thể tiếp xúc đến cơ hội không có bao nhiêu. Bái nhập sơn phong thực lực cao nhất cũng chưa hẳn là một loại quyết định sáng suốt nhất.”

Lữ Như Yên đối với Sơ Ninh Lan tán thưởng: “Sơ tiên tử thông tuệ. Danh tiếng của một sơn phong có một phần không nhỏ là do các học sinh đánh ra. Bởi nguyên do là thế, lựa chọn bái nhập sơn phong nổi danh chắc chắn là quyết định an toàn một chút. Ít nhất, tại trong trường hợp không xác định sơn phong nào phù hợp bản thân, bái nhập Thập Đại sơn sẽ đảm bảo tương lai phát triển rộng mở.”

Nói rồi, nàng hướng Trần Nguyên, dịu dàng nói: “Trần công tử, tại Như Yên xem ra, công tử thiên phú kiếm thuật siêu quần, công tử có thể cân nhắc tới Thiên Kiếm phong. Đây là một lựa chọn không tệ.”

“Thiên Kiếm phong?” Trần Nguyên nghi ngờ.

Bất quá, hắn đối với gợi ý này không quá hứng thú. Hắn đến Thái Linh học viện để tìm kiếm kinh thư, công pháp,... nguyên liệu tham ngộ đại đạo. Thiên Kiếm phong nghe như thế nào cũng là chỗ tu kiếm. Nếu như để hắn vứt bỏ hết thảy, chỉ tập trung vào kiếm, chẳng phải có phần tránh chỗ tốt, lấy chỗ xấu?

Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn quyết định lắng nghe một chút ý kiến từ đối phương.

Lữ Như Yên từ từ giới thiệu: “Thiên Kiếm phong bài danh tại Thập Đại sơn phong đứng hàng thứ năm, lấy kiếm tu làm chủ, truyền thừa đến nay đã có hàng chục vạn năm lâu. Phong chủ Thiên Kiếm phong, Linh Văn Chân quân, là một vị uy tín lâu năm Lục phẩm Chân quân, đã chìm đắm vào kiếm đạo trọn vẹn vạn năm, tại trong giới tu chân cũng là kiếm tu nổi danh. Nghe nói, vị tiền bối này trước đây thật lâu từng lấy kiếm đạo kinh khủng cùng tu vi Lục phẩm Tầng bảy chiến đấu với một tôn Lục phẩm đỉnh phong Yêu tộc đại năng mà không rời vào thế hạ phong.

Số lượng Lục phẩm Chân quân tại bên trong Thiên Kiếm phong cũng không ít hơn mười người. Ngũ phẩm Chân nhân càng là tiếp cận một trăm. Tầng lớp đạo sư, đệ tử thân truyền, đệ tử hạch tâm tu vi đạt đến Tứ phẩm Thượng nhân nhiều vô số kể.

Bên cạnh đó, Thiên Kiếm phong truyền thừa lâu như vậy, công pháp, kiếm pháp, bí thuật liên quan đến kiếm đạo nhiều vô số kể. Lời đồn nói rằng, thư tịch liên quan đến kiếm đạo của bọn hắn vượt quá mười vạn.”

Lữ Như Yên dừng lời. Những người khác kinh sợ nhìn qua nàng. Bọn hắn biết, thân là thế lực đỉnh cấp Nam Hoàng vực, Thái Linh nội viện hùng mạnh là không thể nghi ngờ.

Thế nhưng, bọn hắn không nghĩ tới, chỉ là một cái sơn phong thôi, thực lực lại hùng mạnh đến như thế. Thiên Kiếm phong, dù tách riêng ra, đặt tại Tô Châu, cũng đủ đứng hàng đỉnh cấp nhất loại kia.

Mười mấy vị Lục phẩm Chân quân, Tiếp cận trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, Cho dù là xuất thân ẩn thế Sơ gia, Sơ Ninh Lan cũng không khỏi khiếp sợ. Lực lượng này, chỉ e đầy đủ quét ngang mấy cái Sơ gia.

Sơ gia còn có nội tình?

— QUẢNG CÁO —

Ai biết Thiên Kiếm phong loại kia truyền thừa hàng chục vạn năm còn có những lão bất tử nào chưa lộ mặt? Nên nhớ, đây mới chỉ tình báo mặt ngoài mà một kẻ mới đến chưa đầy một năm Lữ Như Yên có thể thu thập được mà thôi.

Lữ Như Yên lại không để ý đến đám người khiếp sợ như vậy. Nàng nói ra nhiều như thế tình báo không phải là để dọa sợ bọn họ. Nàng chỉ muốn nói cho Trần Nguyên, Thiên Kiếm phong có thể nuôi ra nhiều như vậy tu sĩ cao giai, nội tình, tài nguyên, truyền thừa của bọn hắn đứng hàng đỉnh tiêm. Lựa chọn gia nhập Thiên Kiếm phong tuyệt đối sẽ không để hắn thua thiệt.

Trần Nguyên liếc nhìn qua bệ đá phía Thiên Kiếm phong.

Thời gian bọn hắn thảo luận không ngắn. Trong bất tri bất giác, khoảng giữa bọn hắn và khu vực trung tâm đã không còn ba mươi trượng. Đầy đủ gần để Trần Nguyên đánh giá chi tiết những đệ tử hạch tâm, thân truyền tham gia thay mặt sơn phong chiêu sinh.

Ấm tượng của hắn đối với đệ tử Thiên Kiếm phong mà nói.

Mạnh.

Thiên Kiếm phong phái tới cả thảy bảy vị đệ tử: hai đệ tử thân truyền, năm đệ tử hạch tâm. Bảy người này bao gồm bốn nam ba nữ. Trong đó dẫn đầu hai vị đệ tử thân truyền gồm một nam, một nữ, đều đã là Tứ phẩm Thượng nhân. Đặc biệt là nữ tử xinh đẹp, tư thái cao gầy, mái tóc cột đuôi ngựa đầy ngạo khí, khí tức đã đạt đến Tứ phẩm tầng hai.

Về phần năm vị đệ tử hạch tâm, không có một ai tu vi thấp hơn Tam phẩm tầng bảy, hết thảy đều đứng hàng Tam phẩm hậu kỳ.

Loại đội hình này, đứng giữa vô số bệ đá, không thể nói là không xa hoa.

Hơn nữa, đệ tử Thiên Kiếm phong có một loại khí thế lăng lệ, lạnh lùng, sắc bén vô cùng đặc biệt để cho người khác khi đối mặt phải e dè ba phần.

Thế nhưng, Trần Nguyên không có cân nhắc bao lâu, hắn khẽ lắc đầu. Thiên Kiếm phong, không phải là lựa chọn tốt nhất cho hắn.

Lữ Như Yên thấy động tác nhỏ của hắn, biết hắn và Thiên Kiếm phong không có duyên, bèn vì hắn giới thiệu: “Thập Đại sơn phong đứng hàng thứ ba, Quân Tử phong cũng là một lựa chọn không tệ đối với Trần công tử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play