Người chủ trì đối với hành động này của nàng là vừa bội phục vừa buồn cười: "Trinh thám Hồng Đào Q, nước Poker có cô thật kiêu ngạo."

Đèn pin "Cùm cụp" một tiếng, ánh sáng nháy mắt biến mất, còn Đào Hựu Tịh "Vì nước làm vẻ vang" mặt không biến sắc cầm đèn đứng ở một bên đi, mặt dày vô sỉ mà đáp lại hắn: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, rốt cuộc tôi chính là thể diện của đất nước Poker chúng tôi."

Nước Poker có tiên nữ xinh đẹp như nàng vậy, quả thực chính là vinh hạnh của Poker!

Tổ chế tác chương trình 《 Tìm được ngươi 》 Vương đạo Vương Húc Vĩ vừa lúc đứng ở bên cạnh Viên Sơ Nhụy, hắn cùng Viên Sơ Nhụy là bạn bè, chính mắt thấy "Vì nước làm vẻ vang" này, lúc sau nhịn không được cười nói với Viên Sơ Nhụy: "Nghệ sĩ mới nhà cậu, cảm chương trình không tồi nha."

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, khiêm tốn nói: "Còn được, chính là hay nói lung tung hơn người khác thôi."

Bạn nhỏ Đào Hựu Tình này lúc trước nói đủ loại ngôn luận logic kỳ diệu làm người mở rộng tầm mắt, thậm chí đều có thể tập hợp viết thành sách.

Vương Húc Vĩ cười khẽ: "Cậu rất coi trọng cô ấy."

Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn người bạn rất nguy hiểm này.

Vương Húc Vĩ: "Không coi trọng người ta sao lại làm đại diện cho người ta? Chẳng lẽ hiện tại cậu thật sự nhàn đến cảnh giới này sao?"

Viên Sơ Nhụy thẳng thắng: "Đúng vậy, xác thật hiện tại tôi nhàn đến cảnh giới này."

Vương Húc Vĩ: "......"

Thân phận địa vị của Viên Sơ Nhụy như vậy, thoải mái nói ra sự thật bản thân an nhàn làm Vương Húc Hĩ mỗi ngày đều vắt hết óc nghĩ nội dung của chương trình trầm mặc, Viên Sơ Nhụy không phải người thích nói dối, cho nên hắn không chút do dự tin tưởng cô, một lát sau phát ra một tiếng: "...... Tôi hâm mộ."

Vương đạo: Tôi cũng muốn thanh nhàn đến cái cảnh giới này, tôi cũng muốn nhàn đến muốn làm gì liền làm cái đó! 【 ăn chanh.JPG】

Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn về phía Đào Hựu Tình, nhưng khi nhìn đến Roman Vân vẻ mặt vui sướng dựa vào bên cạnh Đào Hựu Tình, tỉ mỉ nhìn không sót gì. Chân mày cô hơi chau, mở miệng hỏi: "Vị Roman Vân tiểu thư này...... Làm người thế nào?"

Viên Sơ Nhụy nhớ rõ Roman Vân đã vài lần ở tham gia chương trình của Vương Húc Vĩ, hợp tác qua vài lần, cho nên Vương Húc Vĩ có hiểu biết nhất định với cô ấy.

Ánh mắt Vương Húc Vĩ theo cô dừng ở trên người Roman Vân, cười nói: "Ha, đứa nhỏ này là người rất chân thành, chính là có đôi khi lại ngây ngốc."

Viên Sơ Nhụy không đáp lời, chân thành hay không chân thành cô không biết, ngây ngốc thì thật ra cô cảm nhận được —— không ngốc sao có thể sẽ làm trò đối mặt với Đào Hựu Tình nói ra nói vậy???

Vương Húc Vĩ hỏi lại: "Làm sao vậy? Cậu coi trọng cô ấy hay là cô ấy chọc tới cậu?"

"Đều không phải," Viên Sơ Nhụy phi thường thanh tỉnh phủ định, đạm nhiên nói, "Cô ấy thích Hựu Tình nhà tôi, xem em ấy là thần tượng, lại chạy đến hậu trường thổ lộ luôn, tôi làm người đại diện cùng cấp trên của Hựu Tình không phải nên chú ý vậy ?"

"Nga, như vậy à." Vương Húc Vĩ thân hòa mà cười cười, "Được rồi, người trẻ tuổi để tôi làm thức tỉnh, không phải cái vấn đề gì lớn, tôi tin tưởng đứa nhỏ kia không có ác ý gì, cậu đừng quá để ý."

Không thèm để ý là không có khả năng, trước mặt bạn gái cô nói như vậy mà còn không ra mặt, còn không thèm để ý, phỏng chừng liền tới tay Đào Hựu Tình!

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy nặng nề mà nhìn Đào Hựu Tình bên kia.

Nhóm trinh thám đã bắt đầu tiến hành điều tra thực địa tìm manh mối, ánh đèn sáng tỏ bắt mắt trong sân, đèn của Đào Hựu Tình hiện giờ cũng chưa phải sử dụng đến, làm nàng an tâm không ít.

Thời điểm thu thập manh mối ở phòng người chết Z Mỗ, khách mời cố định của trương trình— Trường Lam trinh thám trả lời nàng, khẽ cười nói: "Cô lấy đèn thật là vì nước làm vẻ vang sao? Không phải là bởi vì cô là hung thủ, còn bên trong đèn có cất giấu manh mối đi?"

Hung thủ liền ẩn nấp ở trong bọn họ, bọn họ có quyền hoài nghi mỗi người bên cạnh, bao gồm mở màn liền cầm ba cái đèn Đào Hựu Tình.

Đào Hựu Tình nghe vậy, vẻ mặt giật mình mà nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lát sau, Đào Hựu Tình nghiêm nghị nói: "Cậu không thể bởi vì tôi lớn lên đẹp liền nhằm vào tôi, như vậy không được, người trẻ tuổi."

Lam trinh thám: "???"

Tôi rõ ràng lớn hơn cô ấy một tuổi???

Đào Hựu Tình dứt khoát thẳng thắn: "Được rồi, tôi thành thật nói cho anh, tôi sợ bóng tối. Cho nên một hồi có cái phòng tối gì đó đừng để tôi đi vào, được chưa?"

Lam trinh thám bán tín bán nghi: "Thật sự?"

Đào Hựu Tình mặt vô dị sắc: "Thật sự a, người đại diện của tôi cũng ở dưới, nếu không tôi kêu cô ấy lên cho anh hỏi một chút?"

Viên Sơ Nhụy chính mắt gặp qua nàng có bao nhiêu sợ tối.

Lam trinh thám nghĩ đến người đại diện của nàng là ai, đương nhiên nói: "Vậy không được vậy không được, tôi tin."

Roman Vân vừa lúc đi vào nhà bọn họ ở, sau khi nghe thấy nàng sợ tối, nghĩa khí mà nói: "Chị ơi, chị đừng lo lắng, có em ở đây em nhất định bảo vệ chị thật tốt!"

Sự thật quả nhiên như Đào Hựu Tình chuẩn bị, trong ba tầng lầu xuất hiện mấy căn phòng tối. Phía sau cửa tối đến duỗi tay không thấy năm ngón tay. Đào Hựu Tình nhìn đến thì tứ chi phát lạnh, cả sức lực nói lời cợt nhả cũng không có, giống như là bị dính định thân thuật đứng ở ngoài cửa.

Lam trinh thám không có ép nàng nhất định phải đi vào, ôn thanh kêu nàng ở bên ngoài đợi là được, sau đó mượn đèn pin trên tay nàng đi vào điều tra.

Roman Vân ở lại bên cạnh nàng, nhẹ giọng an ủi nàng. Nàng phi thường tự giác mà giao ra luôn hai cái đèn khác, ngay sau đó liền lui một bước thật nhanh, cung kính hướng các trinh thám khác nói: "Các đại lão mời, tiểu đệ sợ tối nên không đi vào cùng được."

Những người khác thấy thế cũng không ép nàng đi vào, nàng bớt thời giờ nhìn thoáng qua Viên Sơ Nhuỵ dưới lầu, mượn cô dời đi lực chú ý, phát hiện cô vẫn đứng tại chỗ nhìn mình thì tâm đột nhiên thả lỏng không ít.

Nhưng Viên Sơ Nhụy không cao hứng, bởi vì Roman Vân toàn bộ quá trình cũng không rời Đào Hựu Tình, đặc biệt là lúc phát hiện phòng tối, ấp ấp ôm ôm các loại không thiếu!

Đôi mắt Tiểu Viên Đổng đều phải nhìn chằm chằm đến nổi lửa, cô không thích cô gái khác chạm vào Đào Hựu Tình, cô cũng không thích Đào Hựu Tình đi dựa vào người khác.

Cô tận lực làm tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, nói cho bản thân: Đây đều là chương trình, Hựu Tình chỉ là không có cách nào đến bên cạnh mình mà thôi, bình tĩnh Viên Sơ Nhụy.

Vương Húc Vĩ không nhận thấy được sát khí của cô, vuốt trên cằm ria mép nói: "Nói thật ra, cô ấy thật sự đem giả thiết ' sợ tối ' của nhân vật này diễn đến không tồi nha."

Đúng vậy, bọn họ thêm giả thiết cho nhân vật trinh thám Hồng Đào Q một cái "Sợ tối", trăm triệu không nghĩ tới Đào Hựu Tình có thể làm nó rõ ràng tựa như thật sự.

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía hắn: "Đó không phải diễn, cô ấy sợ tối thật."

Vương Húc Vĩ: "......?"

Viên Sơ Nhụy tiếu lí tàng đao: "Lần sau nếu là lại mời cô ấy tham gia chương trình, nhớ rõ chọn kịch bản không có phòng tối cho cô ấy. Nếu không người của tôi bị sợ hãi...... Vương Húc Vĩ cậu liền xong rồi."

Phòng tối cần điều tra cũng không ép buộc toàn bộ các khách mời đi vào, bất luận là vị khách mời nào cũng có thể tự do lựa chọn ở nơi ánh sáng sáng ngời tùy ý hoạt động. Viên Sơ Nhụy vốn tưởng rằng Đào Hựu Tình chỉ cần không phải ở trong tối thì sẽ không sợ hãi, trăm triệu không nghĩ tới cho dù chỉ nhìn thoáng qua màu đen mịt sau cánh cửa cũng không thể tiếp nhận.

Cô đã nhớ kỹ điểm này, sau này khi giúp nàng chọn lựa chương trình tài nguyên nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.

Nhớ tới bộ dáng bạn nhỏ ngày đó bị dọa đến nước mắt lưng tròng cô liền đau lòng.

Vương Húc Vĩ nhìn cô cười, cảm giác cổ mình lạnh căm, nháy mắt bạo lều mạng sống, vội vàng nói: "Được được được, nhất định nhất định, mau đem vẻ tươi cười gϊếŧ người của cậu thu vào một chút."

Hiện trường vụ án, Roman Vân đi theo bên người Đào Hựu Tình, trái một câu chị ơi, phải một câu chị ơi, bất luận tìm được cái gì đều phải chia sẻ cùng Đào Hựu Tình, vẫn luôn tựa như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau nàng, ngốc manh ngốc manh.

Sau khi quay xong Roman Vân còn muốn mời Đào Hựu Tình đi ăn cơm, Đào Hựu Tình người đầy mệt mỏi nhìn thời gian, buổi tối 8 giờ, liền cười vẫy vẫy tay nói lần sau lại hẹn, cũng trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy.

Roman Vân vẻ mặt khờ dại nói gặp lại với nàng, rồi để nàng về nghỉ ngơi thật tốt.

Toàn bộ quá trình đó Viên Sơ Nhuỵ không đáp lời, lần đầu tiên cô chân chính cảm nhận được cảm giác nguy cơ đến từ tình địch, cũng là lần đầu tiên nếm đến cảm giác ghen, trong lòng ê ẩm, hận không thể để người ở bên Đào Hựu Tình hôm nay là chính mình.

Đào Hựu Tình đang nằm ở trên ghế sau, lặng im mà nhìn đầu xe, vẫn không nhúc nhích giống như là một bức tranh minh hoạ. Viên Sơ Nhụy từ trong coi kính nhìn nàng một cái, ngược lại tiếp tục nhìn phía trước, hỏi: "Mệt mỏi?"

Đôi mắt Đào Hựu Tình rốt cuộc giật mình, tầm mắt phía sau ngừng ở ghế điều khiển, không có phủ nhận: "Đúng vậy."

《 Tìm được ngươi 》 quay hơn phân nửa buổi chiều, quá trình quay vừa chạy vừa nháo, còn rất phí đầu óc, đáng sợ nhất chính là nàng còn hay bị phòng tối dọa đến, tinh thần trong nháy mắt đều bị dọa không còn được phân nửa. Nhưng cơ bản mà nói quay vẫn rất thực vui sướng —— trừ bỏ phòng tối không cần nói tới.

Đào Hựu Tình che lại hai mắt của mình, khoa trương mà nói: "Đặc biệt là mấy cái phòng tối, mạng tôi đều sắp không còn."

"Xin lỗi." Viên Sơ Nhụy áy náy nói, "Tôi không nghĩ tới cô nhìn một chút cũng sẽ sợ hãi, lần sau tôi sẽ giúp cô xem kịch bản hoàn chỉnh mới quyết định nhận hay không."

Vốn dĩ Đào Hựu Tình không phải để cô xin lỗi, bởi vì căn bản là nàng không có trách cô. Tình huống vậy trên chương trình luôn có được có mất, Viên Sơ Nhụy cũng không biết nàng nhìn một cái phòng tối thôi thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa tổ chương lại không ép nàng đi vào, vậy sao có thể đem tức giận để lên trên đầu người giúp nàng chọn tài nguyên Viên Sơ Nhụy.

Nàng nói: "Tôi không có trách cô."

Viên Sơ Nhụy thở dài, phóng mềm ngữ khí: "Cô thật sự nhìn một chút cũng không được sao?"

Đào Hựu Tình nghĩ nghĩ, đặc biệt nghiêm cẩn mà nói: "Nếu nó giống nhà tôi, đèn có cảm ứng, tôi mở cửa liền sẽ tự động mở lên, tôi đây có thể nỗ lực hai mắt nhìn nhiều một chút." Tiếp theo nàng lại nghĩ tới hôm nay nhìn đến những cái phòng đen như mực đó, đầu ẩn ẩn phát đau, lại một lần bưng kín đôi mắt, "A, mau đừng nói nữa, tôi lại nghĩ tới những cái phòng đó, đau đầu."

Viên Sơ Nhụy săn sóc nói: "Được, không nói."

......

Viên Sơ Nhụy cơm nước xong, tắm rửa rồi liền đi vào thư phòng, suy xét xem bản thân hôm nay muốn xem quyển sách nào, nhưng mà cô còn chưa có tới kịp lấy sách trên kệ xuống, liền nghe tiếng chuông cửa leng keng vang lên.

Thời điểm cô mở cửa, Đào Hựu Tình ôm một chén dâu tây, một bên ăn một bên khom lưng nghiên cứu khoá cửa điện tử nhà cô, dưới cổ là đường cong xương quai xanh tự nhiên xinh đẹp.

Viên Sơ Nhụy tinh chuẩn phun tào: "Cô như vậy như là trộm chuẩn bị tiến nhà tôi trộm đồ sao."

Đào Hựu Tình lắc lắc đuôi ngựa của mình, cắn dâu tây tiếp, thoải mái hào phóng nói: "Tôi tới trộm đồ a, không sai." Sau đó chỉ chỉ vị trí trái tim cô, nghiêm trang mà nói, "Trộm tim cô."

Tiếp theo lo gặm dâu tây, trấn tĩnh đến tựa như câu nói làm người cảm thấy cảm thấy kia mà không phải từ miệng nàng ra tới.

Viên Sơ Nhụy nhướng mày, mời nàng tiến vào, một bên đóng cửa một bên nói: "Vậy cô thật sự là không chuyên nghiệp."

Đào Hựu Tình cắn dâu tây quay đầu lại nhìn cô, trong mắt tràn ngập mê mang —— tôi không chuyên nghiệp chỗ nào?

Không đúng, lời này như thế nào nghe tới như là Viên Sơ Nhụy cô dường như rất quen thuộc gây án!

Viên Sơ Nhụy khí định thần nhàn: "Cô không lợi dụng cơ hội. Muốn câu dẫn tôi, mà hiện tại lại tự ăn dâu tây?"

Đào Hựu Tình nuốt dâu tây nhỏ vào trong miệng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Nghe tới Tiểu Viên Đổng chúng ta rất chuyên nghiệp a, tới làm mẫu một cái cho tôi xem?"

Viên Sơ Nhụy yên lặng mà cười một chút, từ trong chén cầm lấy một trái dâu tây nhỏ đã rửa sạch, nhẹ nhàng mà cắn ở trong miệng, sau đó duỗi tay đem nàng ôm về phía mình, mặt mày lười biếng mê người mà đem dâu tây trong miệng đưa đến bên môi nàng, mời nàng cùng dùng.

Hành động thình lình xảy ra làm Đào Hựu Tình không tự giác mà nắm chặt chén dâu tây trong lòng ngực, nàng không nghĩ tới làm mẫu đến làm người ngoài ý muốn như thế này, ánh mắt vô thố kinh ngạc không tự giác mà nhìn về phía Viên Sơ Nhụy.

Hai người nhìn lẫn nhau, hô hấp lặng yên dây dưa triền miên không thôi, trong không khí tràn ngập ái muội không nói rõ, câu đến tim đập cũng bắt đầu không tự giác nhanh hơn, thình thịch mà động.

Đào Hựu Tình chợt thấy trên mặt nóng lên, khuôn mặt trắng nõn nổi lên hồng nhạt, chưa từng có người nào làm chuyện như vậy với nàng, thế cho nên hiện tại nàng không biết nên làm cái gì mới tốt, là lui về phía sau hay là ..... tiến lên phía trước?

Hiện tại thậm chí nàng muốn có một bàn tay dài hơn, để cho nàng có thể lên mạng xin người khác giúp đỡ —— Tiểu Viên Đổng làm mẫu quá câu người, tôi phải phối hợp với cô ấy, hay là mau chạy? Online chờ, siêu gấp!

Nhưng rất nhanh, nàng liền có đáp án—— tay Viên Sơ Nhụy ôn nhu mà nâng sau cổ nàng, nhẹ nhàng mà mang tới gần chính mình, cánh môi đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm vào dâu tây lạnh lẽo, làm trong lòng nàng cả kinh.

Viên Sơ Nhụy không có buông nàng ra, cũng không có đông cứng ép nàng, vẫn luôn tự cho nàng chủ động cũng cho nàng đủ ôn nhu.

Rất nhanh, nàng liền nhận thua mở miệng, nghe lời mà nghênh đón nửa trái dâu tây có hàm nghĩa sâu xa. Môi nàng không trực tiếp như có như không mà chạm vào môi Viên Sơ Nhụy, nàng không cách nào xác định, còn Viên Sơ Nhụy sắc mặt vẫn thản nhiên cái gì cũng chưa có nói, làm nàng cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.

Đầu nàng kéo thấp, động tác chậm chạp mà nhai một nửa trái dâu tây trong miệng, quai hàm động động, một lát sau nàng mới cảm khái mà nói: "Cô làm tốt vậy...... Tôi học được rồi."

Nàng đã học xong, lần sau liền dùng như vậy với cô, đánh cô một cái trở tay không kịp, tim đập thình thịch!

Viên Sơ Nhụy mỉm cười đi vào phòng khách, nàng đi theo nàng phía sau, tò mò hỏi: "Nhưng mà sao cô lại như vậy, không phải cô nói chưa từng yêu đương sao?"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh trả lời: "Thiên phú."

Kỳ thật cô cũng không biết cái này có tính là thiên phú không, cô gần như là đang dạy Đào Hựu Tình làm thế nào để tới câu dẫn chính mình mà thôi, hoặc là nói, mấy cái này đều là chuyện cô muốn nhìn Đào Hựu Tình chủ động làm với cô—— không tự giác mà, tự nhiên mà, vậy mà cô liền làm ra tới.

Hiệu quả rõ ràng không tồi, bởi vì Đào Hựu Tình đỏ mặt, cô còn chưa từng thấy qua bạn nhỏ đỏ mặt.

Đào Hựu Tình ngồi ở một đầu khác của sô pha, toát ra ánh mắt hâm mộ: "Người mạnh nên ngay cả loại chuyện này cũng có thể dựa vào thiên phú, tôi toan tôi toan."

Viên Sơ Nhụy cười hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Có." Đào Hựu Tình đem dâu tây đưa cho nàng, nói, "Tôi tới giảm bớt một chút ta sợ hãi, tìm chút cảm giác an toàn trên người cô."

Viên Sơ Nhụy đem đẩy dâu tay trở về, để nàng tự mình ăn, lại nghiêm túc mà nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đào Hựu Tình lưu loát mà giải quyết xong dây tây dư lại lúc này : "Do hôm nay thấy cái phòng tối chết tiệt đó, trong đầu không tan đi. Một người ở nhà đợi rất thấm người, liền tới tìm cô......"

Hôm nay khi nàng quay chương trình, mở ra yêu cầu lục soát chứng cứ trong nhà liền giống như rút thăm trúng thưởng, không biết khi nào bốc vào căn phòng tối không có đèn. Nàng ngàn phòng vạn phòng vẫn là bị dọa đến hai lần, thế cho nên nàng đối với căn phòng đó có ấn tượng khắc sâu, hiện tại trong đầu còn lâu lâu nhớ tới những cái hình ảnh đó —— cửa kẽo kẹt mở ra, lộ ra màu đen dày đặc phía sau cửa, nơi đó cất giấu yêu ma quỷ quái đếm không hết, đang chờ nàng đi vào đi rồi ăn nuốt nàng vào bụng.

Đào Tiên Nữ: Rất xin lỗi, trách sức tưởng tượng của tôi quá phong phú.

Viên Sơ Nhụy dựa vào sô pha, mở tay hướng về phía nàng: "Lại đây."

Đào Hựu Tình quay đầu lại nhìn cô một cái, tươi cười rạng rỡ bước lại gần, nằm trong lòng cô ở trên sô pha, một lát sau mới thở phào một hơi, thoải mái nói: "Vẫn là trong lòng ngực cô mới có cảm giác an toàn."

Viên Sơ Nhụy nghe thấy những lời này, trong lòng không nhịn được, toát ra vài phần tâm thái tương đối ấu trĩ, trên mặt vẫn mang theo ý cười, làm người ta không phân biệt ra ý tứ chân chính của cô: "Trong lòng ngực Roman Vân không có cảm giác an toàn sao?"

Hôm nay cô chính là tận mắt nhìn thấy Roman Vân để nàng nhào vào trong ngực người kia, ôn nhu che chở!

Đào Hựu Tình không giác ngộ được, thành thật mà nói: "Mạn Vân là người đơn thuần, ngốc manh ngốc manh, lại nhỏ hơn tôi, tôi không có cách nào tìm được cảm giác an toàn trên người cô ấy, còn không kém là tôi bảo hộ cô ấy."

Viên Sơ Nhụy: "Cô ấy còn muốn làm bạn gái cô."

Đào Hựu Tình cười cười: "Vậy sao có thể, tôi lại không thích người nhỏ hơn tôi."

Viên Sơ Nhụy đột nhiên biết được một thông tin quan trọng: "Cô thích người lớn hơn cô hả?"

Tiểu Viên Đổng: Như là người lớn hơn 4 tuổi này?

Đào Hựu Tình đem đầu chôn ở cổ cô, cọ cọ —— là một cái động tác gật đầu.

Viên Sơ Nhụy cảm thấy phần thắng của mình đột nhiên tăng cao, tin tưởng tăng gấp bội. Cô chống đầu, khẽ vuốt lưng Đào Hựu Tình, trước mắt suиɠ sướиɠ.

Đột nhiên, Đào Hựu Tình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: "Vậy còn cô? Cô thích cái dạng nào?"

Cái gọi là gãi đúng chỗ ngứa, nàng muốn kiếm được một ngàn hai trăm vạn của Viên Sơ Nhụy, còn không phải xuống tay từ gu của cô sao?

Nàng chỉ hy vọng Viên Sơ Nhụy nói ra hình mẫu lý tưởng, không cần quá thái quá.

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nói: "Tôi không có hình mẫu."

Đào Hựu Tình đang tiếc nuối một tiếng, liền nghe thấy cô nói: "Nhưng cô có thể để bản thân trở hình mẫu của tôi, chỉ cần cô làm tôi động tâm."

Chưa bao giờ cô có tiêu chuẩn chọn đối tượng, chuyện này đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa, bởi vì cô cũng không biết đến tột cùng bản thân mình thích người có bộ dáng gì.

Nhưng cô hiện tại đã biết, Đào Hựu Tình chính là hình mẫu lý tưởng của mình. Không phải bởi vì có hình mẫu lý tưởng mới có người thích, mà là bởi vì thích người đó rồi cho nên mới có hình mẫu lý tưởng, những lời này lại quá thích hợp với cô.

Mắt đào hoa của Đào Hựu Tình hơi hơi trợn tròn, kinh ngạc cảm thán nói: "Cô cũng hay quá đi?"

Làm cô thích mình, trở thành hình mẫu lý tưởng của cô —— những lời này đối với Đào Hựu Tình tới nói quả thật vô cùng trêu người!

Đào Hựu Tình vẻ mặt "Học được học được, tôi lại học được rồi", vui vẻ đến giống như là phá giải lĩnh vực học thuật thâm diệu, tiếp theo nàng lại nhìn Viên Sơ Nhụy nói: "Cho nên hiện tại cô mời tôi tới công lược cô sao hả?"

Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Xem như thế?"

Bên ngoài là mời nàng công lược cô, trên thực tế là cô tìm cớ để nàng thân cận chính mình. Cho nên......Miễn cưỡng xem như thế?

Đào Hựu Tình bỗng nhiên nhớ tới trước kia: "Sao tôi nhớ trước kia có người nói không bao giờ đưa một nghìn hai trăm vạn đây."

Viên Sơ Nhụy đột nhiên bị lôi chuyện cũ, trên mặt hơi hơi mỉm cười, không chút hoang mang mà nói: "Hiện tại tôi lại tò mò cô có thể công lược tôi thế nào, làm sao để tôi đưa ra một ngàn hai trăm vạn này, tiền nhiều mà không có chỗ dùng, không được sao?"

"Có thể, đương nhiên có thể!" Đào Hựu Tình ân cần cười nói, "Tiền này là cô muốn đưa tôi, tôi còn có thể nói không thể sao? Mong Tiểu Viên Đổng vẫn luôn bảo trì loại tâm thái' tiền nhiều không chỗ dùng ' này, tôi rất thích, cảm ơn."

Hiện tại tuy rằng Đào Hựu Tình cũng là kẻ có tiền, nhưng nàng vẫn không có thể có tâm thái của người giàu như Viên Sơ Nhụy vậy, cuộc sống quá mức không thú vị liền nguyện ý ra giá cao xem người khác công lược mình, cảnh giới sinh hoạt như vậy, còn chưa có thành công hiểu rõ từ xa.

Nhưng không sao, nàng không cần hiểu, nàng chỉ cần nhận phần này tâm thái thì tốt rồi.

Chẳng qua......

"Cô chỉ có thể bảo trì loại tâm thái này với tôi." Đào Hựu Tình nói.

Thời điểm Viên Sơ Nhụy nghe thấy lời này, trong lòng còn có vài phần kinh hỉ, cô ức chế tâm tình kích động hỏi: "Cô không thích tôi đối với người khác như vậy?"

Đào Hựu Tình là không hy vọng cô bị người khác cướp đi sao? Là ý tứ như cô nghĩ sao?

Đào Hựu Tình dùng sức gật đầu: "Đúng vậy."

"Bởi vì tôi không hy vọng có người giựt tiền với tôi!"

Ai sẽ hy vọng lúc bản thân kiếm một ngàn hai trăm vạn còn có đối thủ cạnh tranh?!

Viên Sơ Nhụy: "......"

Rất tốt, là cô xem nhẹ mạch não của bạn nhỏ này.

Chỉ là Viên Sơ Nhụy cũng không biết Đào Hựu Tình không có hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn với cô —— nội tâm nàng xác thật không hy vọng cô bị người khác cướp đi, không liên quan đến tiền tài.

Trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ suy nghĩ này của cô là dựa vào tình bạn, hay là cảm tình khác......

Nhưng này không quan trọng, trước mắt quan trọng nhất chính là nàng làm sao công lược Viên Sơ Nhụy tới tay! Hiện tại Viên Sơ Nhụy đã là hoan nghênh trạng thái mình tới công lược cô, nàng lại sẽ nắm chắc thật tốt được mới được, không thể mất cả người lẫn của, một ngàn hai trăm vạn nàng nhất định phải được!!!

......

Vài ngày sau, chương trình trinh thám 《 Tìm được ngươi 》 đúng giờ online, sau khi phát xong thì một CP* mới xuất hiện nhiệt liệt trên internet—— La Đào CP.

(*CP: couple, cặp đôi)

Bấm đi vào là có thể thấy các loại hỗ trợ nhau của Roman Vân cùng Đào Hựu Tình ở trên chương trình, Roman Vân giống như là chó con đi theo phía sau Đào Hựu Tình, chờ nàng sợ hãi liền sẽ ôn nhu mà ôm lấy nàng an ủi nàng, khu bình luận thẳng hô "Kswl", "szd"*.

(Kswl — "磕死我了": kesiwole: dùng để nói về một cặp đôi rất dễ thương và ngọt ngào đang gϊếŧ chết bạn ~ "ngọt chết tôi rồi")

(Szd — "博君一肖": shizhende, là thật đó ~Real)

Viên Sơ Nhụy ở Nguyệt Vịnh sau khi nhìn đến cái tên CP này, ánh mắt sâu kín giống như vực sâu, rồi sau đó rút ra một điếu thuốc, không nói một lời mà bậc lửa —— cô không thích tình địch cùng người mình thích có CP.

Hoắc Minh Ân thấy thế nhắc nhở nói: "Tiểu Viên Đổng, ngài muốn hút thuốc."

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh: "Lúc này mới là điếu thứ nhất thôi?"

Hoắc Minh Ân: "Tốt nhất là ngài nên từ bỏ."

Viên Sơ Nhụy vẫy vẫy tay, tự nhiên mà thay đổi chủ đề: "Cậu cảm thấy CP Hựu Tình cùng Roman Vân này là thế nào?"

Hoắc Minh Ân đẩy đẩy mắt kính: "Cũng tốt?"

Viên Sơ Nhụy câu khóe môi, cười như không cười mà nhìn hắn: "Vậy cậu cảm thấy, Hựu Tình cùng tôi thế nào?"

Hoắc Minh Ân: "Hả...... Dạ???"

Lấy nhiều năm kinh nghiệm của hắn tới xem......

Hoắc Minh Ân chần chờ hỏi: "Ngài sẽ không...... phải là muốn lên chương trình đi?"

—— ——————-

🧂: Hai chị vờn nhau vậy mà còn là tình chị em XHCN 🙏🥲

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play