Đào Hựu Tình ngồi ở ghế trang điểm, quay người chống cằm, tầm mắt ngừng ở trên người ngồi một đầu khác trong phòng Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy nữ sĩ mặc một thân tây trang màu đen, trên áo khoác tây trang màu đen ủi thẳng lại có một đóa hoa hồng đỏ, còn có cái cài ngực mèo vàng, màu vàng bên cạnh phiếm ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, giống như con người cô lạnh mà ưu nhã.

Cô hơi hơi ngửa đầu, khúc khuỷu tay nhẹ nâng cằm, từ áo màu đen trong tay lộ ra tới trên cổ tay trắng nõn mang theo một cái đồng hồ kim cương nhỏ màu đen, khuôn mặt bình tĩnh nói chuyện cùng Hoắc Minh Ân đang cong eo, góc nghiêng ưu nhã lưu sướng, đẹp đến như là Chúa sáng thế ban ân.

Đào Hựu Tình lẳng lặng mà nhìn vị thiên kim Viên gia ưu tú lại lóa mắt này, trong đầu còn dư vị bộ dáng khi cô rồi đối với Lưu phó đạo lúc nảy.

Viên Sơ Nhụy khí tràng cường đại, khí chất không giống người, như là trời phú sinh ra đã có sẵn, làm cô bất luận ở dưới tình huống như thế nào đều có thể nhanh chóng mà bắt lấy tiên cơ, đem cục diện trầm ổn khống chế trong lòng bàn tay. Nhìn mỉm cười như thân hòa, thực tế sắc bén đến giống như kiếm vừa ra khỏi vỏ, hơi vô ý liền sẽ bị cô chặt đứt mạng sống.

Cô là người trên cao hay là một người mỹ lệ , người như vậy phía sau hẳn là có vô số người theo đuổi không ngừng, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đào Hựu Tình nhìn nhìn, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đâm vào trong ánh mắt sâu thẳm trong đôi mắt kia.

Viên Sơ Nhụy cười như không cười hỏi: "Cô đang nhìn cái gì?"

Đào Hựu Tình bị đương trường bắt bài cũng không chút nào e lệ, mặt dày vô sỉ nói: "Nhìn Tiểu Viên Đổng xinh đẹp."

Viên Sơ Nhụy nghe thấy những lời này, lúc sau lông mày đen như mực nhẹ nhàng hướng lên trên một cái, hiển nhiên có vài phần ngạc nhiên: "Tôi cư nhiên có thể nghe được cô nói người khác xinh đẹp?"

Cô còn tưởng rằng trong mắt vua tự luyến cấp bậc giống Đào Hựu Tình chỉ có thể thấy dung mạo của mình, cũng chỉ sẽ khen chính mình đẹp, tướng mạo người khác với nàng mà nói hẳn là bình thường thôi.

Tuy rằng những người khác chính xác là như thế, rất nhiều người ở trước mặt Đào Hựu Tình xác thật chỉ là thường thôi.

Đào Hựu Tình xoay người ngồi thẳng thân mình, tiếp tục để chuyên viên trang điểm trang điểm cho chính mình, sau đó nói: "Tôi không phủ nhận sự thật khách quan tồn tại."

Đẹp chính là đẹp, nàng sẽ không bởi vì tự luyến liền coi thường sự tồn tại của tướng mạo cùng thân thế người khác.

Viên Sơ Nhụy là đẹp, vậy nàng trực tiếp thừa nhận.

"Nếu tôi là người nhan khống*," Đào Hựu Tình mở một nửa mắt, mắt đào hoa phong lưu đa tình từ trong gương ngóng nhìn Viên Sơ Nhụy, ngữ khí mãn hàm nghiêm túc nói, "Tôi nhất định sẽ không chút do dự mà thích cô."

(*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, dễ xiêu lòng vì cái đẹp)

Viên Sơ Nhụy giơ mi lên, còn không kịp nói cái gì, Đào Hựu Tình lại lập tức nói: "Không đúng!"

Nàng sửa cho đúng: "Nếu tôi là người nhan khống, mới sẽ không thích cô." Tiếp theo nàng cao ngạo mà nâng lên cằm tuyết trắng trơn bóng, vừa lòng nhìn chính mình trong gương, "Tôi nhất định sẽ yêu tôi yêu chính mình trước."

"Úc, hôm nay tôi cũng là tiên nữ xinh đẹp một trăm phần trăm!"

Hoắc Minh Ân: "......"

Luận tự luyến, đại tiểu thư Giang gia ở vị trí thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy lộ ra "đã quen" tươi cười, lại hỏi: "Cô có thể có một ngày không tự luyến không?"

Đào Hựu Tình lời lẽ chính đáng: "Không được, như vậy sẽ cảm giác cuộc đời thiếu đi ý nghĩa."

Viên Sơ Nhụy: "...... Kiểu ý nghĩa như vậy đổi lại cũng không cần."

Đào Hựu Tình từ trong gương lại nhìn cô một cái, hỏi: "Công việc bận rộn của cô xong rồi sao?"

Viên Sơ Nhụy thoáng gật đầu, hướng lưng ghế dựa vào, nói: "Làm người đại diện của cô sẽ bồi cô hoàn thành hành trình kế tiếp, có tôi ở đây cô không cần lo lắng chuyện gì, bảo trì trạng thái tốt nhất lên sân khấu là tốt rồi."

Vừa rồi người Lưu phó đạo hiển nhiên chính là cố ý lại đây ra mặt, nhưng rốt cuộc là ôm cái mục đích gì lại đây, muốn tìm ai dạy dỗ, có phải bị ai xui khiến không, mấy câu hỏi này liền rất ý vị sâu xa.

Vừa lúc hiện tại nàng cũng là người đại diện, có rất nhiều lý do ở lại bồi Đào Hựu Tình quay chương trình. Cô trái lại muốn nhìn có ai ở đây còn dám tới tìm Nguyệt Vịnh lên mặt không, cảm thấy người Nguyệt Vịnh dễ khi dễ sao.

Bất quá lên mặt một lần lại mới càng thỏa đáng.

Viên Sơ Nhụy mặc thanh vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Minh Ân: "Minh Ân, cậu đi kiểm tra."

......

"Ai?!" Giang Nhã Lăng không thể tin nhìn Tiền Mộng, khuôn mặt kinh ngạc đến vặn vẹo, "Vừa rồi cô nói người đại diện của Đào Hựu Tình là ai?"

Tiền Mộng bị nàng kêu như vậy, đột nhiên hoảng sợ, tiện đà thật cẩn thận nói: "Tiểu Viên Đổng, Viên Sơ Nhụy......"

Giang Nhã Lăng hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, truy vấn nói: "Cô xác định?"

Viên Sơ Nhụy là người nào là thân phận gì, cô cư nhiên nguyện ý làm người diện cho người mới???

Tiền Mộng chắc chắn gật gật đầu: "Trăm triệu chính xác, Lưu phó đạo nói là chính miệng Tiểu Viên Đổng thừa nhận."

Giang Nhã Lăng mặt mang vẻ giận, nảy sinh ác độc xoa nhăn giấy trong tay, cảm giác trong ngực mãnh liệt bốc cháy lên, ngọn lửa ghen ghét liền sắp cắn nuốt lý trí nàng đến hầu như không còn.

Lúc trước nàng ở Nguyệt Vịnh như thế nào liền không hưởng thụ được đãi ngộ này!

Vì sao Viên Sơ Nhụy đối với Đào Hựu Tình thì tốt như vậy, cô ta như vậy thích chị ấy—— chị ấy liền thích cô ta sao!!!

Giang Nhã Lăng hung tợn mà ném giấy trong tay đi ra ngoài.

Đáng giận, nàng cũng muốn người lợi hại như vậy làm người đại diện, nàng không muốn bại bởi Đào Hựu Tình ở chỗ này!

......

Sau khi Viên Sơ Nhụy xuất hiện, mọi chuyện đều thuận lợi lên, không có người còn dám lại đây lên mặt, toàn bộ quá trình quay hình gió êm sóng lặng, không người ai đòi hỏi.

Đào Hựu Tình thuận lợi mà quay xong gameshow đầu tiên của mình, một giây lúc kết thúc quay hình nàng lập tức thở phào một hơi, may mắn tổ chương trình không có vứt cái đề mục gì ngoài ý muốn cho nàng, nếu nàng trả lời không được, vậy Viên Sơ Nhuỵ đứng ở phía dưới xem hẳn là sẽ rất thất vọng.

Nàng không muốn làm Viên Sơ Nhụy thất vọng, nàng nói qua sẽ chứng minh giá trị của mình với cô, bằng bản lĩnh từ trong tay cô lấy được tài nguyên. Hơn nữa nàng thích nghe Viên Sơ Nhụy khen nàng, phi thường thích.

Bởi vì Viên Sơ Nhụy đứng ở phía dưới quan sát toàn bộ quá trình, cho nên Giang Nhã Lăng không dám ở trong quá trình quay chơi chiêu nhỏ gài Đào Hựu Tình, nhưng ra lại bị Đào Hựu Tình chủ động tìm tới —— sau khi kết thúc quay hình.

Giang Nhã Lăng thấy Đào Hựu Tình thấp giọng nói gì đó với Viên Sơ Nhụy, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, Đào Hựu Tình liền xoay người dẫm lên giày cao gót màu đen chậm rãi mà hướng đã đi tới chỗ Giang Nhã Lăng, làn váy màu đen giống nước gợn ở bên chân Đào Hựu Tình lạnh lẽo mà trắng nõn nhộn nhạo mở ra, nàng đẹp đến giống như là một tôn tinh điêu tế một tác phẩm nghệ thuật.

Đào Hựu Tình sờ sờ cánh tay mảnh khảnh của mình, Giang Nhã Lăng theo bản năng lui một bước, Tiền Mộng đi ra một bước bảo vệ Giang Nhã Lăng, nhìn Đào Hựu Tình như gặp đại địch: "Cô muốn làm gì?"

"Làm cái gì?" Đào Hựu Tình vặn vẹo thủ đoạn, hữu hảo mà cười cười, "Không làm cái gì, tìm nghệ sĩ nhà cô tâm sự, sẽ không làm chậm trễ thời gian, yên tâm."

Đào Hựu Tình nhìn Tiền Mộng không chịu tránh ra, không sao cả nói: "Không sao, nói như vậy cũng là có thể."

Tiền Mộng không phản ứng lại  ý tứ nàng.

Đào Hựu Tình quay đầu ánh mắt thẳng lăng nhìn chằm chằm Giang Nhã Lăng, ánh mắt lạnh lẽo như buổi tối ngày đó, đầu quả tim Giang Nhã Lăng run lên, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng là ở đây nhiều người nhìn chăm chú như vậy nên chỉ có thể cứng rắn mà cương tại chỗ, lộ ra một nụ cười không tính là đẹp, ẩn ẩn có vài phần miễn cưỡng: "Hựu Tình cô muốn nói cái gì đây?"

Hựu Tình?

Đào Hựu Tình đột nhiên cười, nhìn đến Giang Nhã Lăng càng là mạc danh, Đào Hựu Tình buông tay: "Khoảng thời gian trước đều biểu diễn, không có thời gian cùng cô gần gũi nói chuyện, hôm nay vừa vặn có thời gian, cho nên liền nghĩ đến nói cho cô......."

Nàng nâng cánh tay ôm lấy Giang Nhã Lăng, hành động bất thình lình làm thân mình Giang Nhã Lăng nháy mắt căng chặt, cứng đờ không thôi, nhưng ở trong mắt người không hiểu rõ các cô gần như là ôm một chút, căn bản không phát hiện đến phía dưới ám lưu dũng động.

"Cô xem, tôi mới ra mắt là có thể lấy hạng một, mà cô năm đó đạt hạng nhất lần đầu là dùng thời gian bao lâu đây? Tôi nhớ rõ là một năm nha." Đào Hựu Tình giống ma quỷ nói nhỏ bên tai Giang Nhã Lăng, "Cho nên nói, cô ở trước mặt tôi quả nhiên không là cái gì. Không biết cô có thể trông cậy vào 5 năm trước một lần nữa trình diễn bức lui tái hay không."

Đào Hựu Tình đem tay đáp ở trên cổ người kia, đầu ngón tay phấn nhuận ở trên da thịt người kia hàm nghĩa sâu xa lại nhẹ nhàng hạ hai cái, ngữ điệu sâu kín mà tục thượng chính mình nói: "Nhưng tôi muốn nói cho cô, loại chuyện ngu xuẩn này vĩnh viễn đều không thể lại xảy ra nữa."

Nàng sẽ đứng ở vị trí mà Giang Nhã Lăng chết cũng không đạt được, để Giang Nhã Lăng cùng Chu Dĩ Nhu nhìn nàng thành công, làm họ không thể không ngại nàng, làm họ vĩnh viễn không dám ngẩng đầu ở trước mặt nàng, chỉ có thể như phế vật mà tức giận mình.

Giang Nhã Lăng tươi cười có chút khó coi cũng cắn chặt răng, ngoài cười nhưng bên trong không cười hỏi: "Hiện tại là đang khoe hạng nhất với tôi?"

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng nói: "Không phải a."

Nàng nói: "Ý tứ tôi là —— cô thật ra là phế vật."

Biểu tình khi nàng nói những lời này muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, muốn bao nhiêu ngay thật liền có bấy nhiêu thiên chân, làm Giang Nhã Lăng nhìn càng giận sôi máu: "Cô!"

"Hựu Tình." Cách đó không xa Viên Sơ Nhụy đột nhiên ra tiếng, nhắc nhở nói, "Cần phải đi."

Đào Hựu Tình ý cười đầy mặt buông người kia ra, lấy tư thái người thắng xoay người rời đi, cũng làm trò để mặt nàng dựa ở cánh tay Viên Sơ Nhụy, nghiêng đầu nhẹ cong khóe môi, lưu lại cho người kia tươi cười của người thắng khiến người kinh diễm, lại đủ để cho người kia bốc hỏa còn.

Giang Nhã Lăng xoay người liền đi, căn bản không muốn ở chỗ này nhiều thêm một giây, phảng phất giống như hơi dừng lại chỉ một giây liền phải hít thở không thông tử vong.

Giang Nhã Lăng không cao hứng, Đào Hựu Tình liền cao hứng, tâm tình nàng thoải mái kéo cánh tay Viên Sơ Nhụy hỏi: "Vừa rồi làm gì kêu tôi về nhanh vậy?"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà để nàng kéo cánh tay của mình, hơi hơi mỉm cười: "Tôi chỉ là không muốn nhìn đến cô vì đánh người rồi lên hot search."

Mới vừa rồi cô đứng ở cách đó không xa nhìn Đào Hựu Tình ôm rồi lại sờ cổ Giang Nhã Lăng, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, trong đầu không nhịn được mà nhớ lại ngày đó Đào Hựu Tình quăng ngã kẻ cướp, dẫn tới cô đột nhiên rất lo lắng Đào Hựu Tình quăng nga Giang Nhã Lăng qua lưng, sau đó thành công bị đưa lên hot search.

Ngẫm lại chuyện này cũng khiến cho người cảm thấy đau đầu, cho nên làm người đại diện, cấp trên cùng với bạn bè của nàng, cô rất cần thời khắc giám sát nàng.

Đào Hựu Tình: "?"

Nàng vô cùng thanh tỉnh nói: "Bởi vì đánh cô ta mà lên hot search, người mệt chính là tôi, tôi mới không làm loại chuyện tổn hại bất lợi."

Đào Tiên Nữ: Muốn làm liền làm chuyện tổn hại khiến nàng ta tức giận nàng còn tặc mẹ nó mới lợi tôi!

Viên Sơ Nhụy nhướng mày, tán thành nàng nói: "Cô giác ngộ như vậy là được."

Tiếp theo cô lại nghĩ tới chuyện Lưu phó đạo, theo Hoắc Minh Ân điều tra, có người nhìn thấy Lưu phó đạo trước sau cùng người đại của Giang Nhã Lăng—Tiền Mộng tiếp xúc hai lần, cho nên không khó đoán được Lưu phó đạo là bị ai sai khiến tới tìm Đào Hựu Tình lên mặt.

Mục đích của Lưu phó đạo Viên Sơ Nhụy cũng có thể đoán được, đơn giản là muốn lấy lòng Giang Nhã Lăng, mượn nhân mạch Giang gia, chẳng qua hắn không có đoán được hiện tại Đào Hựu Tình mới là đại tiểu thư Giang gia, người không động đến được.

Viên Sơ Nhụy ra tiếng hỏi: "Chú Giang bọn họ dự định khi nào công khai thân phận của cô?"

Chỉ cần Đào Hựu Tình công khai thân phận, tỉ lệ xuất hiện mấy tai nạn giống như vậy cũng sẽ hạ thấp, mà sẽ thay đổi thành ân cần với nàng—— ân cần so với tìm lên mặt thì vẫn tốt hơn.

Viên Sơ Nhụy cũng không muốn nhìn đến nàng bởi vì không công khai thân phận mà lại bị Giang Nhã Lăng ngáng chân, làm người hẳn là phải có điểm thông minh, có thể lợi dụng, thì nên lợi dụng với thân phận cùng tài nguyên tuyệt đối không thể nương tay.

Đào Hựu Tình như suy tư gì, đáp: "Thời điểm tôi trở lại Giang gia họ liền muốn mau chóng công khai, chẳng qua khi đó tôi bận sáng tác ca khúc ra mắt, tạm thời không nghĩ dùng nhiều thời gian như vậy đi ứng phó chuyện tiệc tùng phức tạp, cho nên bọn họ đem quyền quyết định giao cho tôi, tôi muốn khi nào tổ chức sẽ tổ chức."

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng: "Vậy cô nghĩ kỹ rồi?"

Đào Hựu Tình buông cánh tay của cô ra, chắp tay sau lưng chậm rãi cùng cô sóng vai đi: "Lúc trước đều bận, còn không muốn, cô đột nhiên hỏi tôi kỳ thật tôi cũng không có chủ ý gì." Tiếp theo nhìn về phía cô, lại cười nói, " Tiểu Viên Đổng chúng ta nhất định rất am hiểu xử lý những chuyện này, nếu không chỉ đường sáng cho tôi đi?"

Yến hội nhân sĩ thượng lưu nàng chưa từng tự mình tham gia, hay tổ chức qua, cho nên không rõ khi nào tổ chức thì tốt hơn, phương diện chọn ngày có phải chú ý gì. Nàng giống như là đứa trẻ mới xâm nhập thế giới này, ngây thơ tiếp xúc hết những thứ mới lạ.

Viên Sơ Nhụy khác với nàng, Viên Sơ Nhụy từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sau khi lớn lên lại tiếp nhận tập đoàn Viên thị, tiến vào giới tài chính, trong giới đó tất nhiên không thiếu tham gia các tiệc xã giao, cho nên nàng xá xa cầu gần, trực tiếp dò hỏi ý kiến Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy nghe vậy lâm vào trầm tư, ký ức ở trong đầu một lần một lần mà lặp lại, thẳng đến cô tìm được thông tin nàng muốn, nàng nói: "Có phải sinh nhật cô sắp đến hay không?"

Đào Hựu Tình kinh hỉ nói: "Oh! Cô nhớ kỹ sinh nhật tôi sao?"

Nàng không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy sẽ nhớ kỹ sinh nhật nàng, như thế làm nàng cảm thấy vạn phần kinh hỉ.

Viên Sơ Nhụy vô tình chọc thủng kinh hỉ của nàng: "Không nhớ rõ." Lại bổ sung nói, "Nói đúng ra, tôi căn bản không biết ngày nào là ngày sinh nhật cô."

Đào Hựu Tình tò mò: "Vậy sao cô biết sinh nhật tôi sắp đến?"

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Cô đã quên cô đã nói mình sinh tháng 9 hả?"

Cái phép tính khiến người khiếp sợ "Chín lớn hơn năm" cùng "Tôi lớn lên đẹp Tôi định đoạt", cô đã khắc sâu ấn tượng.

Đào Hựu Tình xác thật không nhớ tới chính mình chủ động nói qua sinh nhật, bởi vì ngày thường nàng nói quá nhiều, bản thân cũng không nhớ rõ. Viên Sơ Nhụy thấy thế nên rất quan tâm mà "Nhắc nhở" nàng một chút.

Đào Hựu Tình bị bóp mặt, vẻ mặt mộng bức mà nhìn cô, cô mỉm cười nói: "Nghĩ tới chưa?"

Đào Hựu Tình trong đầu rộng mở thông suốt: "Nga, nguyên lai là 'Nhuỵ muội muội', ngao ——"

Viên Sơ Nhụy tăng thêm lực độ lòng bàn tay, lộ ra một cái tươi cười thân thiện: "Kêu chị."

Người bạn nhỏ của cô nhỏ hơn cô bốn tuổi còn muốn với đến trên đầu cô làm chị? Không thu thập một lần, về sau sợ không phải muốn huỷ cả nhà cô đi.

Đào Hựu Tình không kêu chị, liên thanh kêu "Tiểu Viên Đổng", cũng từ trong tay cô tránh được một kiếp, một bên xoa mặt một bên nghĩ: Tôi cảm thấy Nhuỵ muội muội rất dễ nghe nha......

Bất quá Viên Sơ Nhụy vừa nói như vậy xác thật đác chỉ nàng một đường sáng, sinh nhật nàng vào cuối tháng, khi đó sẽ không bận rộn như hiện tại, có rất nhiều thời gian đi xử lý chuyện khác, hơn nữa ngày đó không chỉ là sinh nhật một mình nàng.

Giang Nhã Lăng dùng thân phận của nàng nhiều năm như vậy, tiệc sinh nhật đại tiểu thư Giang gia, vậy nàng sẽ ở trong tiệc sinh nhật đá cô ta xuống!

......

Đào Hựu Tình biểu diễn mãi cho đến âm nhạc Tây Hải chủ nhật đều rất là thuận lợi, trung gian lại thu hoạch hai cup hạng nhất, Quan Mỹ Lâm trên đường còn mua vé đến hiện trường cổ vũ cho nàng, nhiệt tình như lửa, giọng nói kêu đến sắp ách.

Bước chân thắng lợi dừng bước ở âm nhạc Cốc, bất quá thu hoạch pha phong, nàng được đề cử trong âm nhạc Cốc cùng âm nhạc Tây Hải, mà trong danh sách tranh cử như cũ không có Giang Nhã Lăng.

Thời điểm Đào Hựu Tình biết chính mình tiến vào âm nhạc Cốc chờ tranh cử vẫn giật mình như cũ, âm nhạc Cốc cùng âm nhạc Tây Hải là tranh mạnh mẽ nhất, các nghệ sĩ quảng bá cũng có nhóm rất hot, một người mới ra mắt như nàng muốn chen chân tranh cử, cần nhận áp lực lớn đến không thể nghi ngờ.

Đồng thời, một người mới đã có thành tích sáng mắt như vậy thuyết minh nàng không chỉ là có bề ngoài, bất luận là năng lực chuyên môn hay là fans đoàn của nàng.

Đào Hựu Tình lúc ấy theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn đến thính phòng, biểu tình tràn đầy không thể tin được, mà một màn này cũng làm các fan nàng tận tình ha ha ha một đợt.

—— Hựu Tình: Các người cư nhiên mạnh như vậy ???

—— ha ha ha ha ha ha ha ha bộ dáng mộng bức của chị ấy nhìn cũng rất tốt nha

—— bảo bảo không cần kinh ngạc, bảo bảo cô đáng giá!!!

—— tuy rằng chúng em không để chị lên hạng nhất âm nhạc Cốc được, nhưng em tin tưởng lần sau nhất định có thể! Hồng Đào Q nhìn em, cho em đi đường trải hoa!!!!

—— ha ha ha ha ha ha vì cái gì nhãi con nhà của chúng ta có loại lại đây mua nước tương đây, cảm giác kết quả không cẩn thận lại trúng thưởng?

Hoạt động quảng bá 《ME》 thật nhanh đã kết thúc, ngày kết thúc Đào Hựu Tình cùng đoàn đội làm việc dựa theo lời đã hẹn cùng đi đến bữa tiệc lớn xa hoa, chúc mừng quảng bá viên mãn kết thúc, Viên Sơ Nhụy không có tham gia, trở về trước.

Cài vị nhân viên phụ trách công việc lái xe bị Đào Hựu Tình nhìn chằm chằm đến sợ hãi, Đào Hựu Tình lời lẽ chính đáng nói: "Lái xe không được uống rượu, uống rượu không được lái xe, muốn uống một hồi phải tìm người lái thay."

Nàng ghét say rượu lái xe, nàng quả thật hận chết say rượu lái xe, nếu không có say rượu lái xe, nói không chừng cậu Đào Thanh hiện tại cũng sẽ ngồi ở chỗ này cùng họ ăn bữa tiệc lớn, chúc mừng nàng làm việc thuận lợi, sự nghiệp hài lòng.

—— say rượu lái xe huỷ hoại ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời nàng.

Nhóm nhân viên làm việc nhấc tay đầu hàng, tỏ vẻ nhất định sẽ tìm người lái thay, lúc này mới được nàng buông tha.

Sau khi ăn cơm xong, Đào Hựu Tình gánh vác khởi chức tránh giám sát, xác nhận bọn họ thật sự tìm người lái thay mới yên tâm mà về nhà.

Nàng đứng ở chỗ cua, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà Viên Sơ Nhụy, tâm niệm vừa động liền đi qua đi ấn vang chuông cửa lên.

Trong tay Viên Sơ Nhụy cầm điện thoại, mặc một áo sơ mi ngủ màu xám bạc rũ, dưới thân là một cái quần dài màu đen ôm thân, hai cái đùi vừa dài vừa thẳng, làm người ta cực kỳ hâm mộ. Cô nhìn người đứng ở ngoài cửa, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đào Hựu Tình sờ sờ sau cổ mình, ánh mắt thật cẩn thận mà liếc cô, nhỏ giọng nói: "Cô không khen tôi sao....."

Viên Sơ Nhụy nghe không rõ, không khỏi cúi người về phía trước: "Cái gì?"

Lá gan Đào Hựu Tình bỗng nhiên lớn lên, âm điệu cũng cao lên: "Cô không khen tôi sao?"

Viên Sơ Nhụy trong lúc nhất thời không thể đuổi kịp mạch não của nàng: "Khen cái gì?"

Đào Hựu Tình đáp: "Tuy rằng tôi không giành được cả hai hạng nhất trên song âm*, nhưng tốt xấu cũng được đề cử nha, cô không định khen tôi sao?"

(*Âm nhạc Cốc và âm nhạc Tây Hải)

Nàng thích Viên Sơ Nhụy khen nàng, được coi trọng lại có cảm giác an toàn được người tán thành đối với nàng mà nói là một chuyện thực hạnh phúc, hơn nữa Viên Sơ Nhụy là tiền bối trong nghề, được cô tán thưởng liền đại biểu cho thực lực của nàng đã được công nhận , chính là Viên Sơ Nhụy hai ngày này cũng chưa khen nàng.

Nàng đều vào đề cử hạng nhất song âm, Viên Sơ Nhụy cư nhiên không khen nàng!

Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy quá chán nga!

Viên Sơ Nhụy sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng sẽ để bụng một câu khích lệ của mình, cũng không biết là làm sao vậy, cô nhìn bộ dạng này của nàng, cư nhiên cảm thấy có vài tia đáng yêu. Khoé môi cô nhếch, khẽ cười nói: "Chỉ là vì cái này sao?"

Đào Hựu Tình lắc lắc đầu, buông tóc quăn từ trên vai lặng yên rơi xuống: "Còn nguyên nhân khác."

"Cô đã nói tôi lấy không được hạng nhất song âm liền không làm bạn với tôi, nhưng sau khi chúng ta nói rồi giờ đây không tính toán gì nữa, tôi sợ cô đã quên việc này, sau đó liền không để ý tới tôi......"

Viên Sơ Nhụy nhịn không được cười lên, đây là bạn nhỏ lên tiếng vì cái gì a? Hiện tại ở trong mắt nàng giống như là đứa nhỏ mới từ nhà trẻ chạy ra, suy nghĩ thuần túy, tâm tư đơn thuần —— thoạt nhìn thật tốt.

"Tôi không quên." Viên Sơ Nhụy nói.

Đào Hựu Tình nghe được đáp án, chớp mắt cao hứng, sau đó xụ mặt nói: "Vậy sao cô không khen tôi?"

Lại vòng trở về đề tài ban đầu.

Viên Sơ Nhụy buồn cười hỏi: "Chẳng lẽ cô rất thích nghe tôi khen cô sao?"

"Tôi thích a." Đào Hựu Tình thẳng thắng nói, "Tôi chính là thích nghe cô khen tôi."

Viên Sơ Nhụy không lý do mà cảm thấy những lời này nghe tới rất thoải mái, đáy mắt rót đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Hai ngày này lỡ quên, hiện tại khen còn kịp không?"

Đào Hựu Tình trọng triển miệng cười: "Còn kịp, khen nhanh lên, tôi nghe đây!"

Viên Sơ Nhụy trong mắt ý cười càng đậm, thực nể tình nói: "Tuy rằng không có đạt hạng nhất song âm, nhưng cô có thể được đề cử, tôi thật cao hứng, cô làm phi thường tốt."

Nháy mắt tâm tình Đào Hựu Tình chuyển tốt, khí thế nháy mắt thoáng chốc kiêu ngạo lên, tự luyến mà liêu đầu tóc mình một chút: "Đúng, tôi làm đương nhiên là tốt!"

Viên Sơ Nhụy nhất thời vừa buồn cười lại bất đắc dĩ. Không phải để cô khen sao, như thế nào lại biến thành nàng tự khoe khoang?

Viên Sơ Nhụy nhìn thoáng qua thời gian trong điện thoại, nói: "Được rồi, khen cũng khen, hôm nay cô cũng mệt mỏi, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Đào Hựu Tình tâm tình tốt lên, người đều nghe lời không ít: "Tuân mệnh! Ngủ ngon Tiểu Viên Đổng."

"Ngủ ngon." Viên Sơ Nhụy nhẹ giọng nói.

Đào Hựu Tình xoay bước chân nhẹ nhàng mà hướng của nhà mình đi, Viên Sơ Nhụy đứng ở cửa nhìn bóng dáng nàng, căn bản không nhận thấy được cái bạn nhỏ từ nhà trẻ chạy ra ở trong lòng cô bỗng nhiên trở nên càng đáng yêu.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm, bóng dáng bạn nhỏ đi ra từ nhà trẻ bị bóng đen dày đặc nuốt hết, làm người khó lòng phòng bị.

Viên Sơ Nhụy sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại —— cúp điện.

Ba giây sau, cô nghe thấy thanh âm Đào Hựu Tình, ẩn ẩn mang vài phần khóc nức nở: "Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy cô ở đâu đâu......"

Cô vừa nghe thanh âm này liền biết không tổ, tâm đều căng thẳng theo, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Đào Hựu Tình cơ hồ liền phải khóc ra: "Viên Sơ Nhụy tôi sợ bóng tối ——"

Viên Sơ Nhụy vội vàng mở ra ánh sáng điện thoại đi tới phía trước chiếu chiếu, phát hiện nàng ngồi xổm ven tường, co thành một đoàn, gắt gao thấp đầu, kinh sợ bất an ôm chính mình.

Đào Hựu Tình không dám mở mắt ra, thân mình không ngừng phát run, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng. Sợ hải vô tận nảy sinh lan tràn làm bóng đen cạnh nàng liền biến ảo thành một đám ma quỷ giương nanh múa vuốt, chúng thong thả mà kéo nàng giơ lên ánh dao nĩa lạnh lẽo, chuẩn bị nuốt nàng vào trong bụng.

Nàng sợ hãi mà nức nở hai tiếng, đem đầu vùi đến càng thấp, tựa như chú chó nhỏ không ai muốn, bất an lại đáng thương.

Viên Sơ Nhụy vội vàng đi đến bên cạnh nàng, người ngồi xổm xuống dùng ánh sáng trong tay vì nàng xua tan bóng đêm, tựa như chúa cứu thế vì nàng lưu lại một mảnh ánh sáng an toàn. Cô nhẹ nhàng mà đỡ lấy cánh tay nàng đang phát run, ôn thanh nói: "Đừng sợ, tôi ở chỗ này."

Đào Hựu Tình cảm nhận được cô trấn an, thân mình phát run dần dần bình tĩnh lại.

Một lát sau, nàng chậm chạp mà nâng lên đầu nhìn về phía cô, chân mày hơi chau, hốc mắt một mảnh đỏ bừng, ánh sáng nước mắt lập loè ở cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia đảo quanh, khó có khi toát ra mềm yếu vậy làm nàng giờ này khắc này đẹp đến kinh tâm động phách.

Nàng ôm lấy cánh tay của cô, thân thể gắt gao mà dán vào cô, trên môi mấp máy, như là sợ sẽ bị vứt bỏ phát ra tới thanh âm đều mềm đến làm người khác động dung đau lòng: "Tôi sợ, đừng bỏ tôi......"

Phiến lông mi nàng run rẩy, rơi xuống một giọt nước mắt: "Xin cô......"

—— Tim Viên Sơ Nhụy đột nhiên lỡ một nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play