Doãn Đan Tâm vừa bước xuống, người phụ nữ lập tức đứng dậy tiến lại
cười niềm nở: “Cô bé, cô bé, em có biết bao lâu nữa thì chú của em mới
vẽ không?”
“Hả?”
Doãn Đan Tâm nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn xuống bộ dạng của mình,
Doãn Đan Tâm đang mặc quân yếm đúng là rất trẻ trung, gương mặt có chút
non nớt, dù sao thì cô cũng kém Hàn Lam Vũ mười tuổi, người ta nhìn lâm
thành cháu cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
“Đúng thế, đúng thế. À ý tôi là chú ấy chưa về và tôi không biết chú ấy bao giờ thì mới trở về”
Người phụ nữ nịnh bợ ôm lấy cánh tay Đan Tâm giống như đã thân thiết
từ lâu: “Cháu gọi Hàn Lam Vũ một tiếng chú thì cũng nên gọi ta một tiếng cô, dù sao ta cũng chỉ thua chú của cháu ba tuổi thôi!”
“Được, được.
Cô nói đúng, đương nhiên cháu phải gọi như vậy rồi, phép lịch sự, phép lịch sự mà!”
Doãn Đan Tâm cũng vui vẻ trả lời.
“Đứa trẻ ngoan!”
Người phụ nữ mừng thầm vuốt tóc Đan Tâm, sau đó muốn thể hiện sự thân thiện cô ta liền cúi xuống muốn vuốt ve Henry, mặc dù vừa nhìn thấy
thân hình quá khổ của Henry cô ta đã sợ mất mật nhưng vẫn cố gắng biểu
hiện tốt.
Người phụ nữ vừa chạm vào lông Henry, nó lừ lừ sủa mấy tiếng làm cô ta giật mình sợ hãi lùi lại sau đó ngã xuống.
Đan Tâm muốn cười phá lên nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trách mắng Henry: “Henry, em hư quá đi.
Sao lại đối xử với khách như thế?”
Đan Tâm vội cúi người đỡ người phụ nữ đứng dậy: “Cô không sao chứ ạ?”
“Không sao, không sao.
Henry thật năng động.’ Người phụ nữ vừa nói vừa cười mà như mếu.
Doãn Đan Tâm bật cười trong lòng, cô cũng chẳng thèm bận tâm đến nữa, người phụ nữ này không quá kĩ tính, chuyện gì cũng biểu lộ ra ngoài,
ngay đến cô còn không dấu nổi thì làm sao trước mặt Hàn Lam Vũ có thể
qua mặt được chứ.
Thôi đi, thôi đi.
Lòng dạ cô ta độc ác nhưng bản chất lại không nguy hiểm.
Đan Tâm mỉm cười xoa đầu Henry rồi đi ra ngoài: “Cô cứ thoải mái ngồi đợi, cháu phải đi dạo cùng Henry đây! Thiết nghĩ hiện tại đang lấy được lòng Đan Tâm nên cô ta cũng không từ bỏ, chạy tới ôm bản hợp đồng chạy
theo Đan Tâm.
“Này, cháu tên gì ấy nhỉ?”
Đan Tâm mỉm cười dẫn Henry ra sân hồ bơi mà cô yêu thích rồi trả lời cô ta: “Mọi người gọi cháu là cô bét”
Doãn Đan Tâm chẳng muốn nói tên thật của mình với người đàn bà kia.
Cô ta lại nghĩ Hàn Lam Vũ nối tiếng lạnh lùng khó tính, có khi nào vì một đứa trẻ mà toại nguyện cho cô không? “Cô bé à? Gọi rất hay, vậy
cháu có biết, Hàn Lam Vũ thích thứ gì không? Đại loại là những việc gây
được ấn tượng với anh ấy, chả là bọn ta là bạn bè, lâu ngày không gặp
muốn làm gì đó bất ngờ một chút!”
Doãn Đan Tâm quay đầu lại nhìn, cô ta mặc một chiếc áo vest nữ cách
điệu, có một chiếc áo choàng ôm lấy vai và tay, quần là loại ống rộng,
da dẻ hồng hào trắng sáng kết hợp với bộ đồ trắng này mà đi làm nông
cũng không tệ.
“Chú ấy thích nhất là cây cảnh, yêu nhất là người làm vườn, ấn tượng nhất đương nhiên là phụ nữ chăm hoa rồi!”
“Hảa?”
Người phụ nữ có chút thất kinh, thật không ngờ người như Hàn Lam Vũ lại có thú vui tao nhã như vậy.
Cô có chút mếu máo đặt bản hợp đồng xuống, muốn lấy lòng Hàn Lam Vũ
cô buộc phải làm hẳn vui, chịu hi sinh một chút cũng không sao.
Doãn Đan Tâm thật không ngờ cô ta lại ra vườn làm thật, người phụ nữ này đúng là cần tiên hơn cả tôn nghiêm của bản thân.
Đan Tâm ngả lưng nằm xuống ghế, một tay kê đầu một tay sờ sờ lên đầu Henry đang ngồi bên cạnh.
“Henry, sau này nếu chị cũng trở nên nghèo giống như cô ấy thì em có theo chị nữa hay không?”
Henry chỉ hướng mắt nhìn cô, đường như Henry có thể hiểu được, nó cứ ư ử nhìn Đan Tâm không chớp mắt giống như muốn nói sẽ tuyệt đối trung
thành.
Mấy ngày qua có Henry nên Đan Tâm mới cảm thấy cuộc đời này vẫn thật ý nghĩa.
Đan Tâm có chút buồn ngủ, cô hơi nhắm mắt lại, hai tay kê sau đầu, Henry cũng nằm xuống đất nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Hàn Lam Vũ không trở về một mình mà cùng Hàn Tử Lam quay về, hắn vốn đã biết Đan Tâm đang ngủ ở bên hồ bơi định quay đi thì nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc nguyên cây trắng đang hì hục làm ở
ngoài vườn.
Hàn Tử Lam cũng trông thấy, bất giác mỉm cười: “Người làm vườn nhà anh cũng có phong cách đấy chứ?”
“Anh không quen cô ấy!”
Hàn Lam Vũ nói rồi theo Hàn Tử Lam ra ngoài.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy bọn họ vội quay đầu chạy vào, mặt mũi lấm lem, quần áo bẩn hết rồi.
“Hàn tổng, tốt quá rồi, anh đã về rồi.
Em…
Người phụ nữ chạy tới gần làm Hàn Lam Vũ tái mặt giơ tay về phía trước: “Đứng yên! Đừng tới gần tôi.
Cô là ai?”
Hàn Lam Vũ dường như đã nghe thấy mùi gì đó rất khó chịu.
“À em là Bạch Thi Tịnh, giám đốc công ty Bạch thị, mấy hôm nay em có
đến tìm anh ở công ty nhưng đều không có duyên gặp được, do vậy phải mạo muội tới đây làm phiên!”
Cô ta thực sự nghĩ tới đây thì có thể thuyết phục được Hàn Lam Vũ cứu lấy công ty đang trên bờ phá sản của nhà cô ta à? Thương trường như
chiến trường, khắc nghiệt như thế mà cô ta lại quá ngây thơ, nếu muốn
trụ vững cũng không hề dễ.
“Hàn tổng, xin hãy khoan từ chối.
Công ty Bạch thị tuy nhỏ nhưng nếu Hàn tổng muốn thì Bạch thị vẫn có thể giúp cho anh đấu với Trương thị.
Nếu anh đồng ý cứu Bạch thị thì hòn đảo ở khu du lịch mới sẽ thuộc về anh.
Trương thị và Vương thị, bọn họ đang nhằm đến hòn đảo đó để mở rộng hoạt động kinh doanh ở đó.
Hàn tổng, anh thấy sao?”
Hàn Lam Vũ bật cười: “Lợi ích lớn như thế mà Bạch thị lại đẩy cho Shine sao?”
Bạch Thi Tịnh: “Thú thật với Hàn tổng, Bạch thị đang mắc một khoản nợ, bọn họ muốn lấy hòn đảo đó còn muốn chiếm dụng Bạch thị.
Bạch Thị là tâm huyết cả đời của ba em, không thể dễ dàng lọt vào tay bọn họ.
Nội bộ công ty cũng vô cùng loạn, nếu có được hợp đồng với Shine, Bạch thị mới có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu”
“Bạch thị đã tàn như thế nào chắc cô cũng hiểu rõ mà?”
Muốn khôi phục Bạch thị chẳng khác nào đập lại bộ máy quản lý để xây dựng lại từ đầu.
Lấy được lợi ích từ hòn đảo đó nhưng lại phải gánh cả Bạch thị thì đúng là nên phải suy nghĩ.
Với sức của Shine muốn đầu tư vào một dự án của khu du lịch mới không khó, cho nên Bạch Thi Tịnh mới đánh liều một lần.
Nhưng ai biết, trong đầu Hàn Lam Vũ lại có tính toán gì chứ? Hàn Tử
Lam nãy giờ im lặng đứng nghe, hắn dù sao cũng chưa quyết định vào công
ty gia đình làm việc nên không tiện ra mặt, cách đó vài bước Doãn Đan
Tâm vẫn đang nằm ngủ rất say sưa, có lẽ vì mệt và mất ngủ quá nhiều.
Hàn Tử Lam hơi ngước đầu lên nhìn trời, bầu trời âm u, gió nổi lên
giống như cơn giông sắp mưa mà cô vẫn ngủ chẳng biết gì, Hàn Tử Lam đột
nhiên mỉm cười sau đó quay người bước đi về phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT