Lộ Tử Du suýt chút nữa thì bị Doãn Đan Tâm dọa cho chết đứng, hai tay cầm hai túi thức ăn của cá giơ lên ngang ngực cuống quýt chạy đến chỗ
Đan Tâm lo lắng: “Phu…
Phụ nhân, cô không sao chứ?”
Doãn Đan Tâm bị lộn nhào xuống bể, đầu đập vào thành tường đau điếng, hai tay đang nâng đứa trẻ lên, bể nước này không dìm được người lớn
nhưng cũng đủ để một đứa trẻ gặp nguy hiểm.
Do vết thương ở trán đang đau nhức nên giọng cô phát ra có chút cáu: “Còn đứng đó làm gì? Giúp tôi mang đứa trẻ lên!”
“À vâng, phu nhân!”
Lộ Tử Du hoảng quá không còn biết gì, hắn vội đặt túi thức ăn cá
xuống rồi đưa tay kéo đứa trẻ lên, mẹ của đứa trẻ vội vàng chạy tới ôm
lấy đứa trẻ rối rít cảm ơn.
“Có chuyện gì thế?”
Đang trong lúc hoảng loạn, giọng nói quyền lực của người nào đó đột
nhiên vang lên sau lưng Lộ Tử Du làm hẳn muốn đứng tim quay mặt lại
nhìn: “Hàn…Hàn tổng..”
Hàn Lam Vũ hơi liếc mắt nhìn về phía sau lưng Lộ Tử Du, Doãn Đan Tâm
một thân ướt nhẹp đang đứng ở dưới bể, nước trong bể cao đến ngang ngực
cô, Doãn Đan Tâm đang đứng soi mặt xuống mặt nước vừa nhăn nhó sờ sờ lên trán đang sưng một cục.
Lúc Doãn Đan Tâm ngước mặt lên, Lộ Tử Du vừa lúc quay về phía sau
nhìn thấy gương mặt cô liên không nhịn được cười, Hàn Lam Vũ chậm rãi
bước lên nhìn gương mặt mếu máo của cô liên đe dọa: “Em dám khóc, tối
nay vê tôi cho em ăn thức ăn cá thay cơm nghe chưa!”
Ngay từ đầu hắn đã ngăn không cho cô lại gần rồi nhưng là cô không
chịu nghe, cứ thích chống đối hăn, giờ thì hay rồi, uống nước hồ cá cũng đủ no.
Doãn Đan Tâm không dám khóc, cô đưa tay lên nhìn Hàn Lam Vũ, vẻ mặt tội nghiệp: “Kéo tôi lên đi!”
“Để tôi, để tôi!”
Lộ Tử Du vội bước lên trước mặt Hàn Lam Vũ chống tay lên thành bể cá rồi đưa tay xuống để kéo Đan Tâm lên.
Hắn biết Hàn tổng của bọn hắn mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không ngửi nổi cái mùi nước bể cá này đâu.
Doãn Đan Tâm nắm lấy tay Lộ Tử Du trèo lên, trán cô bây giờ sưng một
cục lớn, trông chẳng ra làm sao, Lộ Tử Du bây giờ nhìn gần mới thấy mức
độ nghiêm trọng, hẳn mặt mày tái mét lên tiếng: “Phu nhân, tại sao cô
lại bất cẩn như thế chứ? Tại sao không đợi tôi chứ? Cô có sao không?”
“Lúc đó đứa trẻ đã rơi xuống bể rồi, tôi làm sao nghĩ được nhiều như thế chứ?”
Doãn Đan Tâm đưa tay lên sờ Sờ trên trán, nhăn mặt nói: “Đau…”
Hàn Lam Vũ không những không quan tâm đến cô mà còn rút khăn tay màu
trơn ở trên túi áo vest đưa lên bịt mũi, nhăn mặt né xa cô, phũ phàng
nói: “Doãn Đan Tâm, em mau kiếm chỗ mà đi tắm đi, tuyệt đối đừng vào
công ty của tôi!”
Doãn Đan Tâm đưa mắt lườm hắn, lúc nãy nhìn thấy Triệu Y Trân thì lập tức chạy đến với cô ta, giống như con mèo mà nhìn thấy mỡ, còn bây giờ
thì tránh cô còn hơn tránh tà.
Doãn Đan Tâm cầm lấy hai tà váy chạy đến chỗ hắn.
Hàn Lam Vũ nhăn mặt lập tức chạy lùi về phía Sau: “Doãn Đan Tâm, em làm gì vậy hả? Em đứng yên đó cho tôi!”
“Không thích đứng yên một chỗ rồi sao?”
Doãn Đan Tâm lại nâng váy chạy tới chỗ Hàn Lam Vũ đang đứng chỉ tay
năm ngón với cô, Hàn Lam Vũ lại chạy qua hướng khác, hắn thực sự không
thể ngửi nổi mùi này, đó là lí do mà Hàn Lam Vũ rất khó trong việc ăn
uống và sơ chế thức ăn, hắn rất nhạy cảm với các loại mùi khó ngửi, đó
cũng là một lí do mà ở trong biệt thự Proud có nguyên một phòng riêng
sưu tập nước hoa của hắn, ngay cả khi không đi đâu thì người hắn vẫn
thơm nứt mũi mùi nước hoa.
Doãn Đan Tâm nhìn thấy gương mặt Hàn Lam Vũ xanh lè xanh lét thì càng thích thú đuổi theo hắn, khóe mắt thì rơm rớm nước mắt vì đau còn miệng thì cười ha hả, không nhịn được nhìn bộ dạng của Hàn Lam Vũ.
Hắn vừa hét lên thất thanh gọi bảo vệ nhốt cô lại, vừa chạy khắp sân
tránh cô như tránh tà, chưa từng có một người nào dám đuổi bắt Hàn Lam
Vũ như thế, nhân viên trong công ty đều hốt hoảng chạy ra xem, ngỡ ngàng ngơ ngác đến không tin vào mắt mình được, ai lại có cái gan đó chứ?
Triệu Y Trân đứng từ xa, cô đẩy kính râm lên mái tóc, tức giận nhìn hai
người đang diễn trò tình cảm công khai ngay ở trước công ty.
Doãn Đan Tâm thì được phép thoải mái đi lại trong công ty, còn có thể tùy tiện vào văn phòng của hắn, còn cô, từ ngày Doãn Đan Tâm được gả
vào Hàn gia, cô không thể đường hoàng tới công ty của Lam Vũ, hôm nay cô lại đến nhưng Hàn Lam Vũ không chút lưu tình, bảo cô về trước để tránh
gặp mặt người của Hàn Thanh Triết nhưng lại vui đùa cùng Doãn Đan Tâm
ngay trước công ty.
Triệu Y Trân tức giận đến tím mặt quay người bỏ đi Chỉ còn lại mỗi Lộ Tử Du là người biết được thân phận của Doãn Đan Tâm, không chỉ thế hắn
còn biết Doãn Đan Tâm là con dâu cưng của nhà họ Hàn, hắn đương nhiên
không dại mà dây vào, Hàn Lam Vũ là sếp của hẳn nhưng trên Hàn Lam Vũ
còn có Hàn Thanh Triết, nói chung là người nào hắn cũng không thể đắc
tội.
Đúng lúc này, bảo vệ đã chạy tới, Lộ Tử Du liền nháy mắt cho bọn họ nhanh chóng vào giải cứu Hàn Lam Vũ.
Doãn Đan Tâm la oai oái bất đắc dĩ bị bảo vệ gồng tay đưa lên xe của Lộ Tử Du như tội phạm.
Lộ Tử Du khóc không ra nước mắt, ngậm đẳng nuốt cay chở Doãn Đan Tâm đến một khách sạn gần đó để tắm rửa.
Còn Hàn Lam Vũ dù đứng cách Doãn Đan Tâm cũng không khỏi rùng mình,
hắn lên văn phòng tắm rửa rồi thay bộ đồ trên người ra, sịt một đống
nước hoa rồi mới đi vào phòng họp.
Đâu giờ chiều, Lộ Tử Du mới đưa Doãn Đan Tâm về, cô đã tắm gội sạch
sẽ, thay một chiếc váy xòe công chúa cổ trái tim rất đáng yêu, Hàn Lam
Vũ đã quen với bộ dạng dễ thương của cô.
Hắn cũng vừa lúc tan họp, quay qua dặn dò Lộ Tử Du vài chuyện rồi quay sang nắm ót Doãn Đan Tâm kéo đi.
Doãn Đan Tâm bị đẩy đi mà như chạy mỗi bước của hắn dài bäng hai bước đi của cô, Doãn Đan Tâm vừa cố đi nhanh vừa ngước lên hỏi hắn: “Chúng
ta đừng tới bệnh viện của Dư Cảnh Nam được không? Tôi sợ chú ấy lắm.”
Hàn Lam Vũ nhếch mép: “Em cũng biết sợ sao? Vậy thì tôi càng phải đưa em đến gặp cậu ấy!”
Doãn Đan Tâm vừa lườm hắn vừa đưa tay lên sờ trán, Hàn Lam Vũ liền
gạt tay cô xuống rồi một mạch kéo cô xuống tầng hầm để xe: “Nếu em không muốn sưng to hơn thì ngoan ngoan đi”
Hai người vừa rời khỏi công ty, nhân viên của hắn đã âmïĩ bàn tán,
trước đây đều có những cô gái nóng bỏng đến tìm hắn, chân dài đến nách,
không phải người mẫu thì cũng là ảnh hậu, bọn họ đều nền nã sang trọng,
chưa từng nhìn thấy một cô gái hoạt bát, lanh lợi lại có phân thanh
thuần, đáng yêu và hơi tưng tửng, nghịch ngợm như Doãn Đan Tâm.
Gương mặt xinh xắn nhưng có chút hơi trẻ, so với Hàn Lam Vũ thì quá
trẻ đi, cho nên đến hiện tại bọn họ vân không biết cô gái này thực sự có quan hệ gì với Hàn tổng của bọn họ.
Trên đường đi, Doãn Đan Tâm cứ soi mặt vào gương chiếu hậu nhìn đi
nhìn lại cục u trên trán, Hàn Lam Vũ vừa lái xe vừa quay sang nhếch mép
cười: “Đáng đời lắm!”
Doãn Đan Tâm thở dài ngước mặt nhìn hắn mếu máo: “Có giống Ngưu Ma Vương bị mất một sừng không chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT