Trước khi Lâm Tầm nói hai chữ “tỏ tình”, Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Tất cả những hành vi được điều khiển trong tiềm thức cô là lặng lẽ nhìn Cố Tầm, rồi lại hơi hơi chủ động, nhưng mà cũng chỉ là chủ động nói chuyện, tạo cơ hội tiếp xúc.
Còn tỏ tình à, thậm chí cô cũng không hề nhét nó vào kế hoạch hành động của mình nữa là.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô sợ.
Việc tỏ tình trong giai đoạn mập mờ là một chuyện tự nhiên phải đến. Nhưng đối với Nhạc Thiên Linh, tỏ tình là một ván cược. Thắng cược thì hai vợ chồng trông nom nhà cửa, thua cược thì tự tắm rửa giặt giũ đi ngủ sớm.
Cho nên khi Lâm Tầm nói “tỏ tình”, Nhạc Thiên Linh bác bỏ theo bản năng.
Nhưng khi cái suy nghĩ xa lạ đó đã bước vào đầu cô, nó trở thành hạt giống rơi vào đất, lặng lẽ bén rể nảy mầm, và vô tình, nó đã bám vào từng sợi dây thần kinh trong cô một cách lặng lẽ.
Có đôi lúc, ví dụ như đang ăn cơm hay đi đường, cái suy nghĩ này lại đột nhiên nảy lên, sau đó nó lại nhanh chóng bị đẩy lùi bởi bản chất nhát gan của cô. Đến tối, lúc đêm khuya vắng người, suy nghĩ ấy lại sinh sôi cực kỳ mãnh liệt.
Đã nhiều lần, trước khi ngủ, trong đầu Nhạc Thiên Linh cứ mô phỏng lại không khí và lời thoại của hàng ngàn màn tỏ tình, thậm chí hôm sau còn kích động muốn thực hiện ngay.
Nhưng dạo này Nhạc Thiên Linh không có cơ hội gặp Cố Tầm.
Bởi vì cô phải chỉnh sửa và bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hơn nữa Nhạc Thiên Linh còn được chọn là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của khoa mỹ thuật, phải phối hợp với những sinh viên khác để vẽ nên một bức tranh lớn coi như là kỷ niệm tốt nghiệp.
Vậy nên sau khi team building kết thúc, cô lại xin công ty để kết thúc kỳ thực tập, về trường chuẩn bị tốt nghiệp.
Khoa công nghệ thông tin tương đối thoải mái, mỗi ngày Cố Tầm vẫn làm việc ở HC, dạo này buổi tối cũng không về trường.
Dựa theo thông tin mà Ấn Tuyết thăm dò được từ Tưởng Tuấn Nam, hình như anh đã dời ra khỏi ký túc xá trước thời hạn.
Nhạc Thiên Linh nhát gan còn vui mừng, không gặp cũng tốt, coi như là điều kiện khách quan để kìm chế sự kích động của cô. Thế là trong khoảng thời gian này, cô lại yên tâm chuẩn bị tốt nghiệp.
Còn một chuyện quan trọng nữa là tìm nhà.
Trường học có quy định, trong vòng một tuần sau lễ tốt nghiệp, sinh viên sống trong ký túc xá phải dọn ra ngoài.
Lúc đầu, Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết định thuê nhà ở chung, nhưng hai người đã xem xét các khu dân cư và gác xép nằm giữa công ty nhưng không tìm thấy căn nào phù hợp.
Mắt thấy trời càng ngày càng nóng, thời hạn thì rút ngắn lại đến nổi đếm được trên đầu ngón tay, cuối cùng hai người cũng bỏ đi suy nghĩ thuê chung nhà, mỗi người lại đi tìm một chỗ ở gần công ty mình.
Cứ như vậy, khu vực có thể lựa chọn lại lớn ra.
Trong thời gian ngắn, Nhạc Thiên Linh không thể nào tìm được một người để thuê chung nhà, vậy nên cô thuê một căn nhà trong tiểu khu cách HC hai trạm tàu.
Ngoại trừ việc chủ nhà nói hơi nhiều thì những chuyện khác cũng thuận lợi. Tốn hai ngày bận rộn để tới nơi xem nhà, ký hợp đồng, cuối cùng mọi chuyện cũng xong.
Tới khi thật sự thành thơi rồi, ngẩng đầu mới phát hiện cây hòe trên đại lộ xanh của trường đã nở những bông hoa rực rỡ.
Một chùm hoa nhỏ màu trắng làm đầu cành nặng trĩu xuống, màu xanh non của lá cây tô điểm, làm cho những cành khô già cỗi mạnh mẽ toát lên nét dẻo dai mềm mại trong ngày từ giã cuộc sống.
Buổi lễ tốt nghiệp dự kiến được diễn ra vào đầu tháng 6, nhưng càng tới gần ngày đó, Nhạc Thiên Linh càng không ngủ được.
Tất cả là do trường học bày ra nghi thức quá chân thật, tường tốt nghiệp đã bày trí xong, biểu ngữ thì treo đầy trên đèn đường, ngày nào cũng có sinh viên đăng bài lên tường nhà để kỷ niệm thời học sinh cuối cùng của mình, radio ngoài sân trường còn lặp lại mấy lần bài《 ly biệt 》.
Những thứ này đập vào mặt, như đang nhắc nhở Nhạc Thiên Linh nên làm chuyện đại sự gì đó, tạo ra ảo giác rằng mọi thứ đã sẵn sàng.
Lúc trước, khi ngủ thì não sẽ tưởng tượng, bây giờ cô rảnh rỗi, trong đầu lại không thể khống chế, cứ vang lên câu nói của Lâm Tầm. Dường như nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì sẽ không thể tìm được dịp nào khác để thực hiện.
Buổi tối trước lễ tốt nghiệp, Nhạc Thiên Linh cứ lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, cô thấy Ấn Tuyết và Phương Thanh Thanh cũng đang chơi điện thoại, đột nhiên kích động.
“Thanh Thanh, Ấn Tuyết, tao hỏi tụi mày chuyện này nè.”
Trong phòng tối thui, hai miệng đồng thanh trả lời: “Nói.”
Nhưng lời sắp nói ra bị nghẹn lại, Nhạc Thiên Linh không thốt ra tiếng nào.
“Không có gì cả.” Nhạc Thiên Linh xoay người, đối mặt với tường, “Kêu tụi mày vậy thôi.”
“Hơ, cái nhỏ này…”
Ấn Tuyết hùng hổ nói, “Mày có biết câu ‘tình bạn là ánh sáng cuối cùng của cuộc đời’ không?”
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm mặt tường hồi lâu, không biết mình đang hồi hộp chuyện gì nữa.
Tinh thần cứ lơ lửng mà không quyết định được giống như nước sôi sùng sục trong lòng, vì vậy mà nhịp tim cũng đập loạn nhịp. Rõ ràng là chưa hề làm gì nhưng lại cứ như một trận chiến tranh không có khói súng vừa diễn ra.
Lúc này, điện thoại cô đột nhiên rung lên mấy cái.
Lạc Đà: Các anh em, đến lúc tác chiến rồi!
Tiểu Mạch: Cố gắng lên! Bộ đội đặc chủng!
Thấy chỉ có tiểu Mạch trả lời, Lạc Đà lại tag hai người vào.
Lạc Đà: @ Hotboy Trường @ Bánh Quai Chèo sao vậy, cứ bắt anh mời không thế hả?
Bánh Quai Chèo: Không chơi, em ngủ.
Lạc Đà:?
Lạc Đà: Mười một giờ mà ngủ? Em làm việc nghỉ ngơi như người già như thế từ bao giờ vậy?
Bánh Quai Chèo: Sáng mai em phải tham dự lễ tốt nghiệp!
Lạc Đà:?
Tiểu Mạch:?
Hotboy Trường:?
Hotboy Trường: Cậu vẫn chưa tốt nghiệp?
Bánh Quai Chèo: Ừ, tôi tốt nghiệp khóa này mà.
Lạc Đà: Mẹ bà, em cứ nói công việc công việc riết làm anh tưởng em tốt nghiệp lâu rồi!
Bánh Quai Chèo: … Đâu có, tại em đi thực tập hơi sớm thôi.
Lạc Đà: Cạn lời.
Anh ta lại nhắn tin riêng với Cố Tầm.
Lạc Đà: Lúc trước anh cứ nghĩ em ấy lớn hơn cậu chứ, ai ngờ là cùng tuổi.
Lạc Đà: Anh còn bảo là cậu có triển vọng, tình chị em.
Đối phương chỉ gửi lại một icon mỉm cười.
Lạc Đà: Ôi dào anh bảo này, cậu còn chờ gì nữa? Hai đứa ở cùng một thành phố, lại còn cùng tuổi, hợp nhau tới cỡ nào, tới đi!
Lạc Đà: Cường thủ hào đoạt thôi!!
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Anh lại xem trộm truyện ngôn tình của chị dâu à?
Lạc Đà: … Không biết lòng người tốt gì cả.
Lạc Đà lại mở khung chat nhóm.
Lạc Đà: @ Bánh Quai Chèo à đúng rồi, hôm trước em bảo tỏ tình mà, chuẩn bị hành động sao rồi?
Nhạc Thiên Linh đang ung dung, vừa thấy Lạc Đà nhắn tin là không bình tĩnh nổi nữa.
Bánh Quai Chèo: Lăn lộn. gif
Lạc Đà: Thế nghĩa là tỏ tình hay không tỏ tình vậy?
Bánh Quai Chèo: Không đâu…
Lạc Đà: Sao lại không?
Nhịp tim của cô lại trở nên rối loạn, chưa kịp trả lời thì màn hình lại hiện lên tin nhắn.
Lạc Đà: Ha ha ha ha, bộ em sợ gì hả?
Hotboy Trường: Đương nhiên là cậu ấy sợ cái cảnh bị từ chối rồi.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Mẹ bà cậu, biết cách nói chuyện không vậy!
Bánh Quai Chèo: Cậu im đi!
Hotboy Trường: Sao thế, thẹn quá hóa giận à?
Con người ta luôn kích động đưa ra quyết định vào đêm khuya. Đầu ngón tay của cô run rẩy gõ chữ.
Bánh Quai Chèo: Im đi! Ngày mai tôi sẽ đi tỏ tình!
Bởi vì cái quyết định kích thích này, Nhạc Thiên Linh lại ung dung hơn nhiều. Nhưng tối nay cô vẫn chưa nhắm mắt ngủ nổi.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, Nhạc Thiên Linh mới chìm vào giấc ngủ trong vô thức, còn mơ thấy cảnh cô đi theo Cố Tầm tỏ tình, sau đó anh nói: “Thật ra tôi cũng để ý cậu từ lâu lắm rồi.”
Cô kinh ngạc đến mức nói không ra lời, sau đó thì đồng hồ báo thức kêu vang. Bị kéo về thực tế, cô nhìn trần nhà, trong đầu vẫn còn lại dư vị của giấc mơ vừa nãy.
Ấn Tuyết và Phương Thanh Thanh vừa ngáp vừa bò xuống giường, thấy Nhạc Thiên Linh không cử động gì thì giơ tay vỗ vai cô một cái.
“Dậy đi mày, sáu rưỡi rồi, bảy rưỡi phải tập họp ở nhà thi đấu đó.”
Dù sao cũng là thời khắc quan trọng trong đời người, ai cũng mong mình thật xinh đẹp. Nhạc Thiên Linh nhớ lại chuyện hôm nay mình cần làm, chợt tình hồn, mau chóng xuống giường.
Đáng tiếc là chất lượng giấc ngủ cứ thế mà phô bày hết trên mặt cô. Nhạc Thiên Linh nhìn gương, nhìn thế nào cũng thấy mình hơi hốc hác. Cô vừa trang điểm, vừa không ngừng hỏi Ấn Tuyết và Phương Thanh Thanh xem mình thế nào.
“Đẹp lắm rồi.”
Phương Thanh Thanh đã thay bộ đồ cử nhân, cười híp mắt nói, “Nói chung là như tiên nữ hạ phàm.”
Lời nịnh nọt thật ngốc nghếch, Nhạc Thiên Linh vẫn thấy không yên tâm.
“Nhìn tao có hốc hác lắm không?”
“Bà chị, chị tham gia lễ tốt nghiệp!” Ấn Tuyết cạn lời nhìn cô, gằn từng chữ, “Chứ không phải đi tham gia lễ cưới của mình!”
Nhạc Thiên Linh: “À…”
Mặc vào bộ đồ cử nhân đen thui, ba người cùng đi tới nhà thi đấu.
Tất cả sinh viên tốt nghiệp hôm nay đều tập trung ở đây, khoa mỹ thuật bốc thăm được chỗ ngồi ngoài bìa nhất.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, lúc đi tới cứ nhìn thấy chuồn chuồn bay thấp, kiến bò đầy đường. Bầu trời âm u thâm trầm, mây mù dày đặc kéo đầy trời, không có một miếng gió.
Nhà thi đấu ngoài trời không mở máy điều hòa, tất cả mọi người như đang bị đưa vào một cái lồng hấp lớn, mà lại đang mặc bộ đồ cử nhân không thoáng khí, bực bội không thở nổi.
Cũng may Ấn Tuyết có đem theo một cái quạt điện nhỏ, giơ lên cho gió thổi vào trán.
“Thầy hiệu trưởng định nói tới khi nào nữa vậy, bộ ông ấy không nóng à?”
Phương Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng sắp nóng tới điên, uể oải nói: “Làm lẹ chút đi, mặt tao sắp đổ đầy dầu nè. Ây Thiên Linh, mày có đem phấn phủ theo không?”
Chờ mấy giây mà không nghe ai trả lời, Phương Thanh Thanh nghiêng đầu, thấy Nhạc Thiên Linh đang ngóng cổ nhìn qua phía đối diện.
“Mày nhìn cái gì vậy?”
“À… Không có gì.”
Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn cẩn thận quét mắt rà chỗ ngồi, cũng tiện tay lấy phấn phủ trong túi xách ra đưa cho cô bạn. Tiếc là có quá đông người trong nhà thi đấu, ai cũng mặc đồ cử nhân như nhau, với đôi mắt thường của cô thì căn bản không thể tìm thấy Cố Tầm đang ở đâu.
Thời gian cứ trôi qua thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến phần lễ tuốt tua rua*.
* Trên mũ của cử nhân có cái tua rua, người trao bằng gạt tua rua trên mũ từ bên trái sang bên phải, tượng trưng cho việc học hành đỗ đạt thành đạt, có thể sải cánh bay cao. Bà Quơ không biết bên mình gọi là gì nên dịch đại.
Quá đông ngưởi thay nhau lên sân khấu, không biết lúc nào mới đến lượt khoa công nghệ thông tin, Nhạc Thiên Linh càng chờ càng sốt ruột.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Tả Mạn Mạn: Chị Thiên Linh, em thi đại học xong rồi. Em với ba mẹ đang ở nhà chị đây.
Tả Mạn Mạn: Em mượn IPad của chị chơi game được không?
Đây là đứa em họ của cô, học giỏi mà lại ngoan ngoãn, ai trong nhà cũng thương em ấy. Đến lúc này rồi, cô cũng không có tâm trạng hỏi thăm gì nhiều, không yên lòng đánh chữ.
Bánh Quai Chèo: Được.
Tả Mạn Mạn: Vậy em có thể đăng nhập luôn tài khoản game của chị không?
Tả Mạn Mạn: Chị có nhiều đồ đẹp quá.
Tả Mạn Mạn: Tha thiết mong chờ. jpg
Bánh Quai Chèo: Cái tài khoản đó cấp cao, sẽ ghép với đối thủ mạnh, em chơi được không?
Tả Mạn Mạn: Em chơi chung với bạn học, là đại thần trong game đó!
Bánh Quai Chèo: Vậy em cứ đăng nhập đi.
Tả Mạn Mạn: Cảm ơn chị! Em sẽ không làm lộn xộn đồ bên trong đâu!
Vừa gửi xong, Nhạc Thiên Linh cảm nhận được tiếng xôn xao từ bốn phía, chưa kịp ngẩng đầu thì Ấn Tuyết và Phương Thanh Thanh đã vỗ vỗ cánh tay cô từ hai phía.
“Mày nhìn kìa, Cố Tầm đó.”
Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn vào trung tâm, hai mươi người chia thành hai hàng, Cố Tầm đứng ở vị trí đầu tiên của hàng thứ hai, nhưng anh vẫn là người nhìn vào thấy ngay.
Có thể cảm giác được, dường như tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn vào anh.
Nhạc Thiên Linh chăm chú nhìn, phát bằng tốt nghiệp, gạt tua rua, cả tốp trong đó có Cố Tầm cũng đi theo hàng xuống sân khấu.
Ánh mắt cô lập tức dõi theo cho đến khi người trở về chỗ ngồi.
Cuối cùng cũng biết Cố Tầm ngồi đâu rồi, từ đó ánh mắt cô không hề dời đi nơi khác, cũng không còn cảm thấy buổi lễ tốt nghiệp dài đằng đẵng mà khô khan. Ba bốn tiếng đồng hồ dường như trôi qua trong chớp mắt.
Phân nửa sinh viên ngồi trong hội trường đã đi ra ngoài, khi MC tuyên bố buổi lễ kết thúc, những người còn lại đi có thứ tự ra ngoài.
Đây là cơ hội thích hợp nhất.
Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, đưa túi cho Ấn Tuyết.
“Mày giúp tao đem về phòng đi, tao có chút việc, lát nữa về.”
Ấn Tuyết và Phương Thanh Thanh chưa kịp hỏi cô chuyện gì thì Nhạc Thiên Linh đã đứng dậy, đi về phía đối diện.
Nhà thi đấu rất lớn, đầu này cách đầu kia mấy trăm mét, Nhạc Thiên Linh đi được nửa đường thì Cố Tầm đã bước ra ngoài. Cô cuống cuồng, xách vạt dưới của bộ đồ cử nhân, chạy chậm.
Đi một đường ra phía ngoài, ngoài đó là tường tốt nghiệp mà trường học dựng lên, có rất đông sinh viên đang chụp hình, người đến người đi, nhất thời Nhạc Thiên Linh không thấy Cố Tầm ở đâu cả.
Đúng lúc này, điện thoại cô lại reo vang, một đàn chị đã tốt nghiệp gọi đến. Nhạc Thiên Linh vừa tìm Cố Tầm vừa nghe điện thoại.
“Thiên Linh, lễ tốt nghiệp vừa xong rồi hả?”
Cô không yên lòng “dạ” một tiếng, “Sao thế chị?”
“Là như vầy, mấy hôm nay, Vi tổng của công ty chị dẫn mọi người đi công tác ở Giang Thành. Đúng lúc hôm nay khá rảnh, chị muốn quan tâm các đàn em, mời Vi tổng tới trường học để giao lưu. Bây giờ trưởng khoa của khoa mình cũng đang ở bên đây tiếp khách nè, em muốn qua đây không? Em cũng vừa tốt nghiệp đó, có khi Vi tổng lại tán thưởng em, thế sau này em càng có cơ hội phát triển rồi.”
Đương nhiên Nhạc Thiên Linh biết cái người Vi tổng này là ai, đó là nhà sản xuất của một số trò chơi trực tuyến phổ biến ở Trung Quốc. Được gặp mặt và trao đổi với sếp Vi là cơ hội mà biết bao người trong nghề mong ước, không ngờ thế mà lại rơi trúng đầu cô.
Nhưng Nhạc Thiên Linh vất vả lắm mới đưa ra được quyết định tỏ tình với Cố Tầm, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cô không biết khi nào mình mới có can đảm làm lại lần nữa.
Trong khoảnh khắc do dự, ánh mắt cô lơ đãng quét qua một góc của tường tốt nghiệp, bất ngờ nhìn thấy Cố Tầm đang đứng đó. Anh đã cởi bỏ bộ đồ cử nhân, chỉ mặc áo tay ngắn màu trắng đơn giản, không có biểu cảm nhìn vào camera.
Một sinh viên nữ đang hưng phấn đứng bên cạnh anh, giơ tay chữ V, một người nữ khác thì đứng đối diện chụp hình. Còn mấy người nữa cũng đứng gần đó, chắc là chờ bước vào chụp ảnh chung.
Không biết đây là người thứ mấy nữa, Nhạc Thiên Linh cảm giác được rõ ràng rằng Cố Tầm đã sắp hết kiên nhẫn.
Cô mím môi.
Đàn chị chờ một lúc, lại hỏi: “Thiên Linh, em có đến không?”
“Vậy lát nữa em tới được không?” Nhạc Thiên Linh nhìn Cố Tầm, nghiêm túc nói, “Bây giờ em có việc gấp.”
“Được, vậy em mau lên nhé.”
Khi người thứ sáu bước lên xin chụp chung, Cố Tầm đã không nhịn được nữa.
Hôm nay tâm trạng anh đã cực kỳ phiền muộn, thời tiết lại oi bức, ngồi trong nhà thi đấu bực bội mấy tiếng đồng hồ, cố vấn học tập lại ngồi ngay bên cạnh, không có cơ hội chuồn ra trước.
Khi vừa ra ngoài thì lại bị mấy người bạn không quen không biết kéo đi chụp hình, mấy lần anh muốn quay đầu bỏ đi, nhưng họ đều là bạn chung ngành, cuối cùng phải nhẫn nhịn.
Nhưng nhìn thế này có vẻ không thể nào tiếp diễn được nữa, còn chụp nữa là tới bảo tàng lịch sử của trường làm tượng sáo được rồi.
“Xin lỗi, tôi bận chút việc.”
Cố Tầm nói câu này xong thì xoay người muốn đi. Đột nhiên, anh nghe thấy có người đang gọi mình. Quay đầu lại thì thấy cố vấn học tập đang vẫy tay. Cố Tầm nhíu mày, nhìn xung quanh. Nhưng rõ ràng anh cảm giác hình như còn có một người nữa gọi mình.
Trong chốc lát, cố vấn học tập đã đi tới.
“Em định về rồi hả? Lát nữa rồi hãy đi, đợi giáo sư Trương tới rồi chụp chung tấm hình.”
Giáo sư Trương không phải là giáo sư hệ chính quy, nhưng Cố Tầm đã từng thử nghiệm mấy dự án với thầy ấy. Nghĩ đến chuyện năm nay giáo sư Trương phải về hưu, Cố Tầm gật đầu. Nhưng anh không đứng tại chỗ mà đi tới băng ghế dài dưới bóng cây rồi ngồi xuống.
Tiếng ve sầu chói tai nghe kỳ dị, cứ quanh quẩn ở bên tai, sấm rền từng trận, mưa to sắp đổ xuống, cơn gió nóng lâu lâu thoảng qua cũng khiến người ta bực bội.
Cố Tầm bật điện thoại, mở đoạn đối thoại giữa mình và Bánh Quai Chèo, rồi cuối cùng khựng lại. Mấy phút sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Anh lập tức kéo màn hình, thấy tiểu Mạch nhắn tin trong group.
Tiểu Mạch: Hôm nay cuối tuần nè! Không ai chơi game hả?
Tiểu Mạch: Mọi người đâu rồi???
Tiểu Mạch: Thôi bỏ đi, không ai quan tâm thì em tự đi luyện súng.
Cố Tầm cau mày, tắt điện thoại. Một lát sau điện thoại lại rung. Anh mở di động, lại là tiểu Mạch, nhưng cậu ta chỉ nhắn một dấu chấm hỏi. Anh không muốn xem nữa, định tắt màn hình thì tiểu Mạch đột nhiên tag một người.
Tiểu Mạch: @ Bánh Quai Chèo sao cậu lại họp team với ai nữa vậy?
Tiểu Mạch: Cậu có gian tình à???
Lại thêm một tiếng sấm rền, đàn chim sẻ đậu trên cái cây sau lưng Cố Tầm đột nhiên bay ra, xòe cánh lướt qua người anh. Anh ngửa ra sau để khỏi chạm vào bầy chim, chợt cau mày, mở game.
Trong danh sách bạn bè hiển thị cô đang online. Cố Tầm bấm vào, chuyển góc nhìn quan sát về phía bên trái.
—— Gunslinger 001 của Giang Thành.
Lại thấy giữa màn hình, nhân vật đàn ông đang điên cuồng loot đồ.
Cố Tầm nhếch môi. Mẹ bà nó anh là gì giữa hai thằng con trai chứ.
Ngay sau đó, Quai Chèo nhỏ vác cây súng bắn tỉa xung phong xông vào cận chiến với người ta rồi ngã gục trong vũng máu, người nam kia lập tức chạy tới đỡ cô.
Giả vờ chơi cùi? Bộ như thế thì đáng yêu lắm à?
Cố Tầm không xem nổi nữa, thoát ra khỏi trận chiến.
Vừa tắt màn hình thì đột nhiên có người nhẹ nhàng kêu tên anh. Khi giọng nói lọt vào lỗ tai, Cố Tầm hoảng hốt trong chốc lát. Sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu.
Nhạc Thiên Linh nhút nhát đứng trước mặt Cố Tầm, mặc đồ cử nhân, trán lấm tấm một lớp mồ hôi. Cô mím chặc môi, bất giác nhìn chằm chằm anh.
Cố Tầm hồi hồn, mặt đối mặt với cô, giọng nói trầm trầm.
“Cậu có chuyện gì à?”
Hai tay cô xoắn vào nhau, ngón tay bất an khua khua.
Rõ ràng khung cảnh xung quanh đang rất yên tỉnh nhưng cô lại thấy có tiếng ong ong vang dội bên tai, lỗ tai như bị ù lại, không nghe rõ giọng mình.
“Cậu… có bạn gái chưa?”
Nhạc Thiên Linh vừa nói ra thì cơ bản là Cố Tầm đã đoán được cô muốn nói gì.
Anh không ngẩng mặt, đè đè cổ mình, lạnh lùng nói: “Cậu cứ nói thẳng đi.”
Tim cô nhảy loạn xạ không theo một quy luật nào, binh binh vang dội. Cô không dám nghĩ mặt mình đã đỏ cỡ nào, chỉ dựa vào bản năng sinh lý để nói chuyện.
“Thật ra thì tôi… rất thích cậu… tôi… có cơ hội không?”
Ngay cả bầu không khí cũng trầm mặc hồi lâu.
Nhạc Thiên Linh đứng, Cố Tầm ngồi, cô không có cách nào dời ánh mắt của mình đi nơi khác. Dường như Cố Tầm không ngạc nhiên chút nào, anh định nói gì đó nhưng nhịn lại, sau đó bảo: “Tôi không thích cậu.”
Bốn chữ kia giống như bốn tia sấm sét, trực tiếp đánh vào người cô. Đầu óc Nhạc Thiên Linh đột nhiên trống không, ánh mắt đờ đẫn nhìn cố định một chỗ, cũng quên cả việc thở.
Chỉ có đôi môi không có ý thức đang khẽ nhúc nhích, giọng nói lại yếu ớt đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe thấy. Thấy cô đứng bất động, dường như định nói gì đó nữa, Cố Tầm đứng lên, hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ.
“Bây giờ tôi không thích cậu, sau này cũng sẽ không thích cậu. Cậu không phải là mẫu hình mà tôi thích.”
Tiếng ve kêu giữa hè chợt xa chợt gần, mùi hoa dành dành lơ lửng trong không khí, những mong ước khát khao của cô bị gió thổi đánh tan chỉ bằng một câu nói.
Một trận sấm ở phía chân trời nện vang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT